Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 50

Edit: Hy Thục Dung

Beta: Nga Dung Hoa

Diệp Linh Sương đi theo Đại Yến Đế vào nội điện, những cung nhân khác không có ý chỉ của Hoàng Thượng tự nhiên không dám đi vào mà chờ ở ngoài cửa đại điện. Ngay cả Châu Ngọc là cung nữ bên người An Mỹ nhân cũng thối lui đến một bên, Hoàng Thượng không cho phép đi cùng Châu Ngọc cũng không dám tùy ý rời đi.

Mấy người An Đức Tử cúi đầu đứng hầu ở ngoài cửa, thần sắc trên mặt đều có chút lo lắng. Vân Kiều oán trách nhìn Mặc Nguyệt một cái, nhưng nhìn thấy vết máu trên trán Vân Nguyệt không biết nói gì, cuối cùng cũng chỉ khẽ thở dài.

Nội điện.

Đại Yến Đế ngồi lên trên giường nệm, trầm mặt nhìn Diệp Linh Sương, lại thấy nàng ấy chỉ cúi đầu đứng ở trước mặt mình, hai tay hơi hơi nắm lại giống như có chút run rẩy, hắn đành phải nhẹ giọng nói: "Nàng mau đi đến trước mặt trẫm."

Diệp Linh Sương đến gần một bước, vẫn như cũ cúi đầu, quật cường không chịu nâng đầu lên. Đại Yến Đế có chút phẫn nộ, nữ nhân này lúc nào bắt đầu cứng đầu là sẽ bày ra bộ dạng không muốn nghe người khác thuyết giáo. Hắn nghĩ một chút, duỗi thẳng chân ra ngoài, Diệp Linh Sương lảo đảo sắp ngã hô nhỏ một tiếng, cánh tay Đại Yến Đế duỗi ra ôm lấy vòng eo thon gọn của Diệp Linh Sương. Sau đó nhẹ nhàng ôm cả người nàng vào trong ngực, đặt Diệp Linh Sương ngồi lên đùi của mình.

Đại Yến Đế không nghĩ là sau một loạt động tác thì đầu của tiểu nữ nhân rũ càng thấp hơn, hắn không vui, duỗi tay nâng chiếc cằm nhỏ của Diệp Linh Sương lên, hắn không nghĩ sẽ đôi diện với một đôi mắt mờ mịt đầy nước mắt.

"Tại sao ái phi lại khóc?" Đại Yến Đế hơi nhíu nhíu mày, nhẹ tay lau đi mấy giọt nước mắt ở khóe mắt của Diệp Linh Sương. Lần đầu tiên Đại Yến Đế nhìn thấy Diệp Linh Sương quật cường như vậy, rõ ràng rất muốn khóc lại cố gắng chịu đựng.

"Hoàng Thượng người tin tưởng thiếp sao, tin tưởng chuyện kia không phải thiếp làm sao?" Diệp Linh Sương liều mạng không cho nước mắt chảy ra nhưng vẫn có vài giọt nước mắt rơi xuống.

Đại Yến Đế than nhẹ một hơi, duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa đôi mắt toàn nước mắt kia, cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi của nàng, ôn nhu nói: "Trẫm đương nhiên không tin chuyện này là ái phi làm, ái phi ngươi lo lắng quá nhiều."

Diệp Linh Sương giật mình một chút, hai mắt hơi hơi trừng lớn, bởi vì trong hốc mắt tràn đầy là nước mắt khiến cho đôi mắt càng sáng càng trong suốt hơn so với ngày thường.

Đại Yến Đế nhìn thấy bộ dáng đáng yêu này của Diệp Linh Sương thì tâm tình lập tức tốt hơn nhiều, không nhịn được liền bật cười.

"Hoàng Thượng nói thật? Vậy tại sao lúc nãy ở ngoài cửa cung Hoàng Thượng nhìn thiếp là bộ mặt lạnh như băng, cũng chưa nhìn thiếp mấy lần?" Diệp Linh Sương duỗi tay lau lau khóe mắt của mình, đôi mắt nhìn chằm chằm Đại Yến Đế đợi hắn giải thích.

Trong mắt Đại Yến Đế có ánh sáng lợi hại và tàn nhẫn chợt lóe mà qua, sau đó nhìn nữ nhân ngồi trong lòng mình thì ánh mắt trở nên nhu hòa, cười nhạt xoa đầu nàng: "Trẫm làm như vậy là cho hữu tâm nhân xem, nếu không có tình huống hiện tại là người ngoài nghi ngờ ái phi, sau đó trẫm chất vấn riêng ái phi thì ái phi có thể thoải mái mà thân mật ngồi trong lòng ngực trẫm sao?"

Diệp Linh Sương vừa nghe xong lời này lại nhìn lại tư thế ngồi của mình, hai chân ngồi ngang trên đùi Đại Yến Đế, cánh tay hắn vẫn luôn ôm lấy vòng eo của nàng. Mặt Diệp Linh Sương lập tức đỏ lên, giọng nói như muỗi kêu: "Như vậy là Hoàng Thượng tin tưởng An Mỹ nhân trượt chân không phải do thiếp gây ra."

"Ha hả, trẫm đương nhiên tin. Ngươi chỉ có chút thông minh, lại không có đủ tâm địa gian xảo, đương nhiên không thể làm ra loại sự tình này." Tâm tình của Đại Yến Đế rất tốt, cười lên tiếng.

Đôi mắt của Diệp Linh Sương sáng ngời, còn sáng hơn cả lúc nãy, nàng dịch chuyển thân mình gần lồng ngực hắn hơn một chút, hai tay nhẹ nhàng ôm cổ Đại Yến Đế, khuôn mặt nhỏ tiến lại gần "bẹp" hôn một cái vang dội trên mặt Đại Yến Đế.

Đại Yến Đế ngây người, ngay sau đó cười càng sung sướng, nhướng mày kiếm: "Một cái hôn của ái phi tính là cái gì? Không nhẽ là khen thưởng trẫm tin tưởng ái phi?"

"Hoàng Thượng thánh minh, đoán một câu liền đúng." Diệp Linh Sương ha hả bật cười.

Đại Yến Đế duỗi tay chọc chọc hai cái mún đồng tiền lộ ra nhàn nhạt trên mặt nàng, cong môi nói: "Ái phi ở trước mặt trẫm luôn cười mới đúng. Ái phi cười so với bộ dáng lúc trước đẹp hơn nhiều."

Diệp Linh Sương nhớ đến cái gì liền thu lại nụ cười, hờn dỗi trừng mắt Đại Yến Đế: "Vậy tại sao lúc tất cả mọi người đều đã đi rồi mà bộ dáng của Hoàng Thượng vẫn là tức giận. Lúc vừa tiến vào trong nội điện khẩu khí của Hoàng Thượng đối với thiếp rất hung dữ."

"Lúc nãy trẫm thực sự rất tức giận." Đại Yến Đế lẳng lặng nhìn nàng, từ từ nói.

Diệp Linh Sương khó hiểu nhíu mi, "Lúc trước không phải Hoàng Thượng nói..."

"Trẫm tức giận tại sao nàng có thể ngốc như vậy, bị người khác thiết kế hãm hại đều không biết."

"Hoàng Thượng, thiếp..."

"Ngày thường An Mỹ nhân đối với ái phi gọi lẫn nhau tỷ muội, nhưng tâm tư của nàng ta như thế nào ái phi có biết không?"

"Hoàng Thượng, thật ra..."

"Cung nữ Mặc Nguyệt của ái phi cũng không phải là người thông minh, về sau ái phi không nên trọng dụng."

"Nhưng mà thiếp..."

"Chuyện tới mức này, ái phi còn muốn giải thích. Hử?" Đại Yến Đế híp híp mắt nhìn chằm chằm nàng.

Hai mắt của Diệp Linh Sương rũ xuống: "Thiếp không có lời nào để nói."

Ngón tay của Đại Yến Đế vươn ra, đầu ngón tay điểm nhẹ cái trán của Diệp Linh Sương, trầm giọng nói: "Lần sau phải thông minh. Nếu lần này không phải là trẫm tự mình điều tra mà là Kỳ Quý phi hay Hiền phi thì cái đầu nhỏ này của ái phi còn có thể yên yên ổn ổn ở trên người của nàng sao?"

Diệp Linh Sương để yên cho Đại Yến Đế chọc chọc cái trán của mình, đợi cho hấn nói sắp xong mới ngước mắt lên nhìn hắn, cười giòn giã: "Hoàng Thượng, ở trong mắt ngài, thiếp thật sự rất ngốc sao?"

Đại Yến Đế không tỏ ý kiến mà nhướng mày, "Chẳng nhẽ không đúng?"

Diệp Linh Sương ôm cổ Đại Yến Đế, gối đầu lên trên vai hắn, hơi hơi ngửa đầu nhìn hắn, thần sắc nghiêm túc ngoài ra còn thêm vài phần ý cười nhẹ nhàng: "Hoàng Thượng đừng có xem thiếp hàng ngày một bộ dáng chậm hiểu, nếu thật sự giống như Hoàng Thượng nói thiếp rất ngốc thì làm sao thiếp có thể lớn lên xinh đẹp như hoa được? Tướng mạo và trí tuệ của thiếp là hỗ trợ lẫn nhau, nếu không thì sẽ không đáng giá để Hoàng Thượng sủng ái như vậy. Hoàng Thượng, ngài nói thiếp nói có đúng hay không?"

Đại Yến Đế sửng sốt một lúc mới lấy lại tinh thần, không khỏi cười lớn tiếng. Nếu hắn nói không đúng thì là thừa nhận bản thân hắn thích một nữ nhân ngốc, nếu hắn nói đúng thì thừa nhận tiểu nữ nhân này có dung mạo và trí tuệ, nàng sẽ âm thầm đắc ý. Không thể không nói nàng ấy vẫn là có vài phần tiểu thông minh, nếu không thì không thể khiến hắn nghẹn họng không biết nói gì để phản bác.

"Ái phi thật sự là nhanh mồm nhanh miệng. Tại sao lúc ở ngoài cửa cung không thấy ái phi phản bác một hai câu?"

Lý do của Diệp Linh Sương rất đơn giản: "Kỳ quý phi và Hiền phi đều ở đó, thiếp đương nhiên không có tư cách lên tiếng, dù sao thiếp không thể mất lễ nghĩa."

"Ah, thì ra là thế a..." Đại Yến Đế kéo dài lời nói cố ý trêu đùa nàng, duỗi tay ra nhéo nhéo mũi của Diệp Linh Sương.

"Hiện tại ái phi có cao kiến gì cứ nói thẳng đừng ngại."

"Hoàng Thượng thật sự muốn nghe thiếp nói?"

Diệp Linh Sương nhìn Đại Yến Đế, thấy hắn gật gật đầu, liền hắng giọng tinh tế nói: "Lúc đầu thiếp nghĩ An Mỹ nhân té ngã là do không cẩn thận, nhưng Hoàng Thượng điều tra một lúc ở ngoài cửa của Trường Nhạc Cung thì người sáng suốt đều nhìn ra là có người cố ý hãm hại thiếp."

Nói đến đây dừng lại, Diệp Linh Sương liếc mắt nhìn Đại Yến Đế một cái.

Đại Yến Đế cười gật đầu, "Ái phi tiếp tục nói, trẫm nghe."

"Nhiều ngày nay An Mỹ nhân thường đến chỗ thiếp, mỗi ngày đều ngồi một lát, nhưng thời gian mỗi lần ngồi đều xấp xỉ. Thiếp nghĩ hung thủ chắc chắn đã âm thầm theo dõi khá lâu, tính kế rõ ràng canh giờ An Mỹ nhân ra vào Trường Nhạc Cung. An Đức Tử luôn canh ở ngoài của cung cũng nói, lúc đến An Mỹ nhân thích đi phía bên phải, cho nên lúc An Mỹ nhân đến sẽ không đi qua chỗ đã rải sẵn hòn đá, Nhưng lúc đi về thì không giống, lúc về An Mỹ nhân đi bên trái sát vách tường, chắc chắn sẽ đi qua chỗ có bẫy!" Nói đến chỗ này đôi mắt của Diệp Linh Sương rực rỡ lấp lánh.

Đại Yến Đế sửng sốt, hắn không biết là lúc nàng thông minh so với ngày thường hấp dẫn hơn nhiều.

"Còn có, hung thủ sẽ không vô duyên vô cớ lựa chọn hôm nay gây án. Thiếp nghĩ cung nữ Châu Ngọc bên người An Mỹ nhân hôm nay không thể đi cùng cũng là vì hung thủ tính kế trước. Nếu không Hoàng Thượng thử điều tra Phủ Nội Vụ xem có cung nhân nào cố ý đi tìm hiểu về việc phát tiền tiêu vặt hay không? Thiếp còn thấy hòn đá nhỏ kia ngay cả Hoàng Thượng cũng nhìn ra là dùng để lót đường đi thì hung thủ chắc chắn sẽ không chọn con đường được lát loại đá kia ở gần cung điện của mình. Người này tâm kế rất nặng. Lúc đó thiếp thật sự rất kinh ngạc, hoảng hốt bây giờ nhớ kĩ lại mới nghĩ ra rất nhiều điều."

Diệp Linh Sương nói liền một mạch, ngẩng đầu nhìn Đại Yến Đế, thấy hắn nhìn chằm chằm vào mặt mình, trong lòng nhảy dựng, ấp úng nói: "Tại sao Hoàng Thượng lại nhìn thiếp như vậy, chẳng lẽ thiếp nói sai?"

Đại Yến Đế lắc lắc đầu, đột nhiên cười nhẹ ra tiếng: "Trẫm không biết là ái phi thông minh như vậy, trong lòng trẫm rất vui."

Diệp Linh Sương ha hả cười, rút một bàn tay ra nắm nhẹ lại rồi đấm nhẹ vào ngực của hắn: "Hoàng Thượng đang giễu cợt thiếp sao?"

Đại Yến Đế cầm lấy nắm tay của nàng, nhẹ nhàng duỗi tay nàng ra nắm trong tay mình, cảm giác được tay Diệp Linh Sương lạnh lẽo, nhíu nhíu mày: "Tại sao lòng bàn tay lại lạnh lẽo như vậy?"

Đầu của Diệp Linh Sương lập tức buông xuống, lẩm bẩm nói: "Lúc trước ở ngoài cửa của Trường Nhạc Cung, thiếp bị dọa."

"Hử? Ha...... Ha ha ha...... Ái phi của Trẫm không sợ trời không sợ đất, hóa ra vẫn sợ đầu nhỏ của mình dời đi......" Đại Yến Đế cười rất vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment