Nhật Ký Xuyên Không: Tự Tạo Nghiệt Không Thể Sống!

Chương 36

"Y a, chị có thể đừng tuyệt tình như vậy hay không!?" Vsei xoa xoa mông bĩu môi đứng dậy, uỷ khuất nói.

"Sao cô lại ở đây?" Nguyệt Thần dựa vào thành giường, chống khuỷu tay gác đầu nghiêng người nhìn Vsei, nhàn nhạt chất vấn.

Aa..quá mị hoặc..quá quyến rũ rồi!

Lỗ tai Vsei chốc lát đỏ bừng, lắp bắp không nên lời:"Em..em.."

Nguyệt Thần nhướng mày cảm thấy thú vị với biểu tình của Vsei, thế nên làm ra hành động khiến mình hối hận cả đời. Cô giương ta kéo Vsei vật ngã cô ấy xuống giường, chống tay nằm cạnh mỉm cười ái muội:"Sao hả? Ngượng ngùng cái gì? Còn không biết ai nửa đêm chạy đến chui lên giường tôi nằm đâu."

"Y Y..huhu..chị thật độc ác! Em chẳng qua chỉ.."

"Haha~chọc cô thôi. Vsei, cô ở đây bao lâu rồi?" Nguyệt Thần lắc đầu buồn cười nhìn hacker số 2 của diễn đàn mình xấu hổ đến đỏ mặt.

"Hai tháng a."

Woa. Hai dư sức làm cho Du Thanh Nhi tín nhiệm Vsei, xem ra nỗ lực này không hề nhỏ rồi. Chẳng qua...

"Vsei...giải thích!" Rõ ràng thời gian vừa vặn một tháng, Kỳ Đan còn đang tận hứng vì bản thân là người đầu tiên gặp cô. Còn Vsei thì sao, vậy một tháng trước đó giải thích làm sao?

"Nhà em vốn ở gần đây." Vsei bất đắc dĩ nói, liếc nhìn cô một cái mới tiếp:"Vừa vặn tập đoàn hai nhà hợp tác, nên đi trước mọi người một bước thôi." :3

"Thật không?" Nguyệt Thần như cũ cười tươi, ánh mắt không buông tha chút biểu tình nào của Vsei lại thêm âm điệu mập mờ khiến cho người bình thường cũng phải hoài nghi bản thân, huống chi là một Vsei với sơ hở khắp nơi.

Vsei thản nhiên gật đầu, vẻ mặt đương nhiên không hề có chút chột dạ nào.

Nguyệt Thần mỉm cười đứng dậy vỗ đầu Vsei, cũng không truy cứu thêm.

Vsei không dấu vết nhẹ nhàng thở hắt ra, đã qua cửa của Y Y rồi, mà hết thảy đều do Y Y nhân từ không moi móc. Cô hết sức vui vẻ nghĩ tốt cho Nguyệt Thần, dĩ nhiên không hề biết rằng, bi kịch từ đây bắt đầu.

Và Vsei cũng nên biết rằng...dù có thể gắn ghép hai chữ nhân từ lên phần tử khủng bố, cũng không thể tìm thấy hai chữ này trên người Cổ Nguyệt Thần.

Vì phục thù, vì đạt được lợi ích...Nguyệt Thần có thể bất chấp tất cả, đương nhiên không loại trừ nhân tố thời gian...Vsei à, cô hãy từ từ hưởng thụ đi a.



"Sáng ấm, cả nhà an lành."

Nguyệt Thần mỉm cười ưu nhã hơi cúi người trước phòng ăn đầy ắp người. Đương nhiên trong ắp người này, có Vsei tiểu thư một bộ dạng xem kịch vui thỉnh thoảng còn thì thầm vài câu với Du Thanh Nhi, thậm chí còn cười khúc khích một dạng rất đắc chí.

Du lão cùng Du phu nhân không thèm đếm xỉa gì đến thiếu nữ ấm áp lễ phép đang đứng ngoài phòng ăn. Còn Du Tử Nghiêm đang nói chuyện điện thoại ở phòng bếp, cho nên Nguyệt Thần nhất thời rơi vào hiện trạng biến thành không khí, bị xem thường triệt để.

Nhưng Nguyệt Thần không vì thế mà xấu hổ hay e ngại, trái lại cô rất tự nhiên đi vào phòng ăn, không xem ai ra gì ngồi xuống ăn phần ăn của Du Tử Nghiêm.

Hành động không đặt ai vào mắt của cô chính thức mở màn khói súng nổ ra, bắt đầu trận công kích, trực tiếp mắng thẳng không chừa mặt mũi Nguyệt Thần, nếu không muốn nói là nhục nhã cô.

"Hừ! Đúng là đồ có mẹ sinh ra không dạy, à mà tôi quên mất, lúc đó mẹ cô một lòng quấn quýt chồng tôi, làm sao có thể dạy ra đứa con ngoan ngoãn như Thanh Nhi đâu. Không có giáo dục chính là không có giáo dục." Du phu nhân nhếch môi chĩa mũi nhọn vào Nguyệt Thần, khinh miệt nói.

Cô chớp mắt thú vị nhìn Du phu nhân, vẻ mặt rất chú tâm lắng nghe làm cho ý định mắng tiếp của bà ta nghẹn lại nơi thanh quản.

Chửi hay a! Uầy, sao lại dừng rồi? Mắng tiếp đi chứ!

Song cô đảo mắt qua Du Thanh Nhi đang rất đắc ý, khoé môi nâng lên. Dù sao...đó cũng không phải mẹ của cô a. Tuy bà ta nói có phần quá đáng, nhưng là đây đang chửi rủa mẹ Du Thanh Nhi a, cô làm sao không cao hứng đây.

Du phu nhân lập tức nổi giận, cô thế nhưng dám ăn, vẻ còn rất ngon miệng nữa chứ!!

"Ai cho cô ăn? Đó là phần của Nghiêm nhi!" Du phu nhân đập bàn quát lớn. Điều này làm cho Nguyệt Thần cúi đầu ăn ngước lên nhìn bà, cô liền bước khỏi bàn ăn nghẹn ngào:"Con không ăn là được chứ gì." Song đeo balo vào bước khỏi phòng ăn, lại vừa vặn đụng trúng Du Tử Nghiêm bước ra từ phòng bếp.

"Nguyệt, em sao lại.."

"Uh, em không sao." Nguyệt Thần cười cười nhanh đi ra ngoài, nhưng khoé mắt ửng hồng của cô không chạy thoát mắt Du Tử Nghiêm.

Du Tử Nghiêm nhìn mẹ mình hãy còn thở hổn hển tức giận, em gái cùng Vsei hợp lực một bên bỏ đá xuống giếng, lập tức thấu hiểu chuyện ban nãy xảy ra lúc anh vắng mặt.

Sắc mặt nháy mắt trầm xuống, trong lòng nổi lên áy náy. Là anh gọi cô chuyển về, thế nhưng...tất cả là lỗi của anh. Anh nghĩ muốn cho cô tận hưởng cảm giác ấm áp của gia đình, nhưng lại quên mất ba mẹ anh không phải của cô. Phần ấm áp của anh chẳng khác nào nhát dao đâm vào tim cô, đối với anh, đây là mái ấm, nhưng với cô là khúc nhạc lạnh lẽo hơn vạn lần ngôi nhà cũ của cô.

Là anh sai rồi...

Anh chẳng qua muốn tốt với cô, không nghĩ muốn hại cô cả ăn sáng cũng phải nhìn mặt ba mẹ mình.

Nguyệt Thần nhướng mày nghiêng tai hóng. Quả nhiên...xảy ra tranh chấp rồi! Chậc, anh trai này cũng thật quan tâm cô quá đi, không màn suy nghĩ của ba mẹ mình đi tranh cãi đòi công bình cho cô.

Ngang qua tủ lạnh, Nguyệt Thần thuận tay rút khăn giấy lau miệng xong ném vào sọt rác, trên mặt hiện lên tia cười lạnh lẽo.

Điểm tâm sáng...hiển nhiên là cô đã ăn xong rồi. Ăn xong không đi, chẳng lẽ còn muốn ngồi lại nghe bà ta nói nhảm? Đương nhiên sẽ không có chuyện đó xảy ra...tuy nhiên, trước khi đi cô cũng nên tặng một phần quà cho sự nhiệt tình hăng say giảng đạo của bà ta chứ nhỉ?

Cô làm người...luôn rất sòng phẳng a~

Chính là...Nguyệt Thần ra đường không nhìn lịch hoàng đạo, cô một phát tông đi vào chiếc BMW Z4. Khoé môi Nguyệt Thần thoáng run rẩy khi nhận ra người chiếc BMW Z4 là người đàn ông hôm trước.

Càng kịch liệt hơn nữa chính là lúc hắn ta tháo kính râm ra, cười hài hước:"Thực trùng hợp a~"

Trùng hợp....trùng hợp cm ngươi á! Rõ ràng hắn ta đang đợi cô, nếu không cô không chỉ ngã xuống đất thôi đâu.

TMD! Tốt nhất đừng để ta biết ngươi là ai, tên khốn này...như thế nào lại cứ bám theo cô a, công ty hắn cũng không thiếu nghệ nhân đến thế chứ. Về phần công ty hắn là nơi nào, thật có lỗi, cô đã vứt luôn thẻ card giới thiệu rồi.

"Tôi là Tư Mạt Ý. Chủ tịch tập đoàn The Prince, cũng là nhà sản xuất phim."

Hai câu đơn giản làm Nguyệt Thần cứng đờ, khiếp sợ nhịn không được lùi bước. Trong lòng, đèn báo hiệu màu đỏ nguy hiểm rung chuông liên hồi, trong đầu toát ra hai chữ mà hai chữ đó theo miệng thoát ra ngoài:"Biến thái!"

"Hử?" Tư Mạt Ý cong môi mỏng, nhướng mày nhìn Nguyệt Thần với ánh mắt ra hiệu cô lập lại lần nữa.

"Haha, anh có thể nói cho tôi bí quyết trở nên biến thái như anh hay không?" Nguyệt Thần cười híp mắt, bên miệng là tiếu ý không đổi.

Chậc...Tư Mạt Ý một chút cũng không bối rối mỉm cười thanh nhã:"Em thực muốn nghe sao?"

"No...no! Bí mật vẫn nên là bí mật a. Tôi chỉ là thường dân thôi, không có mộng với cao đâu." Nghe đến giọng điệu bí hiểm với âm sắc mê hoặc, cô liền biết ngay không có chuyện hay ho cho cô chiếm tiện nghi, cho nên lập tức chặn họng, cười hìhì.

"Trễ rồi à?" Tư Mạt Ý khẽ cười, hơi suy tư khi thấy Nguyệt Thần nhíu mày nhìn đồng hồ cảm ứng.

Cô gật đầu. Một bên thầm xả rủa Tư Mạt Ý, đều do hắn làm mất thời gian quý báu của cô.

Cô còn muốn ăn sáng nữa a. Nhưng hiện tại...xem ra phải đi thẳng đến trường rồi.

"Tôi chở em đến trường." Tư Mạt Ý thản nhiên mở miệng làm cô khẽ nhếch môi, ánh mắt loé lên tia sáng vụt nhanh biến mất.
Bình Luận (0)
Comment