Nhật Ký Xuyên Không: Tự Tạo Nghiệt Không Thể Sống!

Chương 6

"Tôi nên gọi em là Cổ Thiên Nguyệt, hay Cổ Nguyệt Thần đây!?" Thanh âm ôn nhu như mật rót vào tai cô chẳng khác gì sét giữa trời quang.

"Thầy...!" Thiên Nguyệt đứng bật dậy, suýt chao đảo ngã ghế.

Song lại áp chế xúc động mà ngồi xuống, nghiêm túc nhìn Lam Hằng. Đối với Lam Hằng, trong lòng cô lại phức tạp muôn phần, bởi cô chưa hề cho ra lò nhân vật này mà chỉ mới viết nháp thôi.

Thế nhưng hắn ta cư nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cô với danh giáo sư trẻ từ MIT về đây. Tuy việc Lam Hằng có mặt nhưng vẫn không thể đá động tới tâm tư của cô nửa phần ngoại trừ...hắn hiện tại rất tự nhiên nói ra bí mật của cô.

Phải nói là bí mật này rất rất ngoài dự liệu - thứ mà ngay cả cô cũng không ngờ đến: đó chính là khai sinh của cô ghi [ Cổ Nguyệt Thần ].

Lúc đầu cô đã ngờ vực chuyện này rất lâu, nhưng sau khi thâm nhập vào mạng lưới ẩn của giới hắc đạo, liền đổ mồ hôi lạnh. Cô phát hiện ra, cái tên Cổ Nguyệt Thần này cực kì được mọi người ưu ái. Bởi, đâu đâu cũng truy sát người mang tên Cổ Nguyệt Thần.

Choáng váng. Nếu để người ta biết cô tên Cổ Nguyệt Thần thì chẳng phải phải bỏ nước mà chạy sao.

Mặc dù không rõ nguyên do Cổ Nguyệt Thần bị truy nã, nhưng cũng không thể tuỳ tiện mà rêu rao lung tung, sẽ chết người đó.

Xem ra...câu truyện này vẫn diễn ra mà không cần có tác giả. Càng lúc càng rối, cũng như việc các nhân vật 3S ở mọi nơi.

Xem ra...Lam Hằng biết, cô chân chính là ai?

Nhưng là cô mới không đi cầu cạnh hắn đâu. Đáy mắt hoàn toàn âm u, trầm trầm:"Lam Hằng, anh đã biết gì?"

"Cái gì nên biết, đều đã biết." Lam Hằng tựa như lấy việc cô tức giận làm trò vui, cười rõ tươi.

"Xuỳ..." Nguyệt Thần cười lạnh, xuỳ một tiếng. Gương mặt trở lại ban đầu, hoàn toàn tĩnh lặng. Giống như sự luống cuống, sự giận dữ của cô...chỉ do Lam Hằng hắn tưởng tượng ra mà thôi.

"Thầy tìm tôi có việc gì?" Cô tựa hồ mất kiên nhẫn, nhạt giọng hỏi.

"Hiệu trưởng tìm em." Lam Hằng mỉm cười. Mắt hơi mị lại, hẳn là nhầm người đi. Trái đất lắm người trùng tên, không nên là Cổ Nguyệt Thần trước mặt này. Hắn nhận ra, cô không hề giả vờ, chắc chắn là nhầm người rồi.

"À, xin phép thầy Lam. Em cũng hy vọng thầy đừng gọi lung tung." Cũng không đợi hắn trả lời, Cổ Nguyệt Thần đứng dậy đem rác bỏ vào thùng đi về hướng phòng hiệu trưởng.

Tới góc cầu thang cô ngã khuỵu, ôm chặt đầu mình, mồ hôi nhỏ giọt đẫm cả lưng áo. Nguyệt Thần nghiêng đầu cắn vào vai mình ngăn cản âm thanh phát ra phiền nhiễu đến người khác, hấp dẫn thêm nhiều phiền toái vô nghĩa.

Mọi việc thực sự không ổn, có lẽ cô nên tìm thời điểm thích hợp để chấm dứt sự đau đớn không nên có. Nó làm cô nhớ lại Mặc Y kiếp trước mang căn bệnh ung thư não, ngày ngày đếm thời gian trôi qua trong tuyệt vọng.

Không muốn chịu thống khổ thì không nên bộc lộ cảm xúc...không nên có cảm xúc, vậy thì sống có ý nghĩa gì?

Tuổi trẻ còn dài, nếu chỉ mải kiêng kị điều gì đó mà chần chừ thì chẳng phải đã bỏ phí thanh xuân tươi tắn rồi sao?

Có lẽ, cô cũng nên làm gì đó có ý nghĩa rồi. Dù ra sao, ít nhất cô cũng sẽ hối hận.

Cổ Nguyệt Thần thoáng nghĩ thông suốt, tay làm trọng tâm đặt lên tường để đứng lên nào ngờ được ai đó nắm cổ tay kéo dậy.

Cô ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt cảm thấy quen quen nhưng không nhớ là gặp qua ở đâu.

Trông đến ánh mắt xa lạ của cô, nam nhân bi thương:"Đừng nói là cô quên tôi nhé! Chúng ta mới gặp ngày hôm qua đó, tôi là Cẩm Tiên Nguyên Phương a."

Cổ Nguyệt Thần lắc đầu. Không có ấn tượng!

"Không nên đả kích người như vậy nha." Cẩm Tiên Nguyên Phương lại ai oán lần thứ n.

Cô lắc đầu chép miệng:"Tên quá dài."

Lấy lời nói của người ta rồi bẻ cong tự an ủi mình là đây, hắn lẩm bẩm:"Là do tên dài không nhớ được chứ không phải quên mình. Chậc..đẹp trai mỹ hảo như mình sao cô ấy quên được."

"Gọi tôi Yuu đi. Ngắn gọn cho tiện." Cẩm Tiên Nguyên Phương cười nhăn răng.

"Yuu à?" Nguyệt Thần nhíu mi nghi hoặc, tên này ngược lại có chút ấn tượng.

"Ừ?"

"Phiền cậu tránh ra, tôi muốn đến phòng hiệu trưởng." Lời nói của Nguyệt Thần đôi khi chẳng khác gì nước lạnh tạt vào sự nhiệt tình của hắn.

"Cô không thể đối tôi như vậy nha.."

Cô mới kệ hắn, ai bảo hắn là người trong hậu cung của nữ chính. Chính hắn tự làm tội mình chứ ai, Yuu...là Yuu Hanstiz - mỹ nam nhiệt tình - cũng là nam chủ thứ năm, mà hắn là điển hình của ngoài ấm trong lạnh, một con người đáng sợ.

Nam chủ không ai là người tốt đâu, trừ Khả Ân - bạn tốt của cô.

"Dù gì cô cũng nên băng lại vết thương chứ..."

Cổ Nguyệt Thần lúc này đã đi xa một đoạn, thất thần nhìn hắn vẫy tay dặn dò, vô thức nhìn cánh tay rướm máu không nhìn ra bị thương là do răng dùng lực.

Thoáng nhướng mày, các nam chủ không phải nên bám lấy nữ chính sao? Việc gì hết người này tới người khác suốt ngày theo ám cô!!?

Lắc đầu. Lên phòng hiệu trưởng trước đã, không nên để hiệu trưởng đợi quá lâu. Cổ Nguyệt Thần mặc áo khoác vào, hoàn hảo...không thấy gì cả.

- * -

Kín đáo khép cửa lại, Nguyệt Thần trầm tĩnh ngồi yên uống trà mặc cho hiệu trưởng quan sát. Hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự yên lặng bất giác gây ra sự căng thẳng, Nguyệt Thần thản nhiên ngắm nghía văn phòng.

"Thầy muốn gì!?"

"Muốn em đoạt giải toàn diện quốc tế."

"Thầy đang mơ?" Nếu không phải trên gương mặt tinh tế đẹp đẽ kia tràn đầy nghiêm túc thì hắn đã cho rằng cô đang đùa với hắn.

"Thầy biết em muốn gì, em chỉ cần thi đoạt giải toàn diện quốc tế.."

Nguyệt Thần cắt ngang:"Thầy cho rằng em ngốc à?" Ông ta cư nhiên muốn lợi dụng cô. Chỉ cần cô muốn mọi thứ đều trở về trong tay cô, cho nên cô mới không ngu trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Hiệu trưởng im lặng. Đương nhiên là không, nếu không hắn chẳng đề xuất cô đi thi.

Người nãy giờ ngồi bên máy tính yên ổn, bỗng cất tiếng:"Cô thực không muốn sang Mĩ xem nó như thế nào sao!?"

Trong lòng hung hăng hỏi thăm tổ tông hắn: Kiêu Chi Hàn, anh đợi đó! Dám lợi dụng sơ hở ép tôi đi vào khuôn khổ.

Chính là trong sơ yếu lý lịch ghi sở thích, cô đã thể hiện sự vô tư của mình qua vài dòng: Tôi muốn đứng trên tháp Eiffel nhìn thấy hoàng hôn ở Ai Cập, tôi muốn ngồi trên Vạn Lý Trường Thành nhìn thấy tuyết rơi ở Times Square.

Trong đầu lướt qua vài suy nghĩ, liếc mắt về phía Kiêu Chi Hàn thầm cảm ơn hắn ta đã giúp cô có cớ sang Mĩ chữa bệnh.

Nguyệt Thần gật đầu sau lại nói mình không được khoẻ để chạy xuống phòng y tế băng bó.

Nhìn cô nhanh chóng chuồn mất, hiệu trưởng cười một tiếng:"Cậu luôn có cách chèn ép học sinh. Thật chẳng khác giáo sư Lam."

Kiêu Chi Hàn ngồi trên ghế gác chân lên bàn, tạo nên dáng vẻ lười thư sinh ma mị chết người, ánh mắt lưu ly sắc xanh tựa có điều suy nghĩ long lanh phi thường đẹp mắt.

Trong đầu chỉ có hình ảnh quật cường yếu ớt ban nãy của cô...
Bình Luận (0)
Comment