Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 167

Hai người vừa về thôn đã bị người nhìn thấy, đương nhiên hai người bọn họ không mang theo cái gì thần bí khó lường về nên cũng không cần che dấu người khác, ngược lại còn về sớm hơn những người khác cũng từ thành Hổ Thần trở về trước rất nhiều ngày.

Có người chạy tới nhà Quỳnh nói cho phu phu bọn họ Tiếu Tiếu và Khôn đã trở về, hai phu phu liền lập tức đem thịt hôm nay săn được mang tới, có lẽ lúc này đã về đến nhà, hai đứa nhỏ còn chưa ăn cơm chiều hoặc là săn được con gì đâu.

Nhìn thấy ba và cha, Đinh Tiếu vui sướng không chịu được, ôm cánh tay song thân, giống như đứa nhỏ cảm thấy vừa an tâm vừa hạnh phúc.

Khôn hơi có chút ghen tị nho nhỏ, đương nhiên đây là điều giống đực nào cũng có trong lòng chỉ là không đủ để nói với người ngoài mà thôi. Chỉ là nhìn ánh mắt khiêu khích kia của nhị thúc liền biết, không nói cũng sẽ có người hiểu. Hừ hừ, dù sao Tiếu Tiếu là bạn lữ của ta!

Lôi kéo ba đi xem củ cải và ớt ngọt, Đinh Tiếu còn blah blah blah đem những việc trải qua ở thành Hổ Thần nói một lần. Khi nói tới đậu hầu có bao nhiêu đáng yêu, Khôn không ưa đậu hầu cỡ nào, Quỳnh vừa buồn cười lại vừa cảm thấy tiếc nuối. Vật nhỏ đáng yêu như vậy mình cũng chưa nhìn thấy, không biết về sau còn có cơ hội hay không.

"Người chủ thành đều không tồi đi?" Quỳnh quan tâm nhất vẫn là chuyện này. Dù sao thân thế con trai nhà mình có chút đặc thù, rời khỏi thôn anh liền có chút lo lắng. Không ở bên cạnh mình có muốn che chở cũng không có năng lực đó.

Nói đến những người đó, Đinh Tiếu liền cười: "Tộc trưởng và Bạch Nguyệt bá bá là đáng yêu nhất. Luôn cãi nhau vì ăn cái gì đó, nhưng nhìn ra được tình cảm rất tốt. Bạn lữ tộc trưởng rất xinh đẹp, không thích nói chuyện cho lắm, nhưng lời nàng nói tộc trưởng vẫn rất nghe theo. Có rất nhiều lần đều là nàng kéo tộc trưởng về nhà không cho ngài ấy ở nhà Bạch Nguyệt bá bá cọ cơm. Còn có những người khác rất tốt, tuy chắc chắn không thể giống như ở nhà, nhưng bọn họ không chú ý tới con con mới càng vui vẻ. A đúng rồi, đây là long cốt yêu, ba người xem!" Nói xong đem ngọc bội đeo trên cổ lấy ra: "Chỉ vì cái này, Khôn và Phong còn có Nhất Toàn và Bạch Nguyệt bá bá, bốn người bọn họ hỗ trợ nấu mười nồi loạn hầm! Ngày mai con lại làm cho một nhà chúng ta ăn thử xem, bảo đảm ba sẽ thích!"

Kết quả ngày hôm sau nhân số tới đây liên hoan hoàn toàn bạo tăng. Ngay cả phu phu Văn tiên sinh cũng đi theo tới đây xem náo nhiệt, còn có một vị bạn trai ở ngoại thôn của Độ mới kết giao năm nay.

Nhìn đầy sân đều là bạn bè thân thích còn có phu phu sư phụ gì đó, thật là cảm khái rất nhiều!

Đời trước, mình ngoại trừ có ba ba cũng không có ai để ý tới mình như vậy. Có lẽ Đinh Tuấn rất quan tâm mình, nhưng dù sao thời gian ở chung quá ít. Đời này bên người mình có nhiều người quan tâm như vậy, thật là núi vàng núi bạc đều không quan trọng bằng nhân tâm mà!

Cũng may sau khi trải qua cơm tập thể cho hơn 100 người, hai mươi người này chỉ là chuyện nhỏ, huống chi trở về thôn, mỗi người tới đây ăn cơm đều tự chuẩn bị nguyên vật liệu. Cho nên cơ bản cũng không có áp lực quá lớn.

Dẫn theo một đám bán thú nhân ấu tể đến khu an toàn thu thập nguyên liệu nấu ăn. Về đến nhà, loạn hầm cũng có thể cải tiến thăng cấp. Không có ớt ngọt, nhưng cậu có thể cho thêm ớt tiêm xanh đang ở thời kỳ sinh trưởng, số lượng không thể quá nhiều, nếu không sẽ rất cay, nhưng mùi vị thơm ngát vẫn tồn tại. Quả mâm xôi hôm nay phải chọn thêm một chút, tương cà chua thịt nướng trong nhà đã không còn, thuận tiện cũng phải làm thêm một ít quả tương cùng quả màn thầu về. Hồng măng tây cũng có thể cho vào hầm hổ lốn, Đinh Tiếu cố ý đào mấy củ non. Ngoạn ý này nếu mọc già rồi có lẽ bên trong sẽ có "củi", ăn vào thực hết muốn ăn.

Chứng kiến năng lực săn thú của đám người Kinh, Đinh Tiếu thật sâu cảm thấy mình còn không nỗ lực sẽ bị tụt lại phía sau cùng. Đương nhiên cái cậu nói cũng không phải săn xoa, mà là cung tên. Dù sao mỗi ngày luyện tập thì cảm giác sẽ không giống nhau. Ngay cả Lục Hi cũng có thể bắt tới mục tiêu rất xa. Có thể thấy được ở Thú Thế, thị lực cùng tỉ lệ của mọi người có bao nhiêu lợi hại. Cho dù không đáng tin cậy nhất như Tư và Bảy cũng đã rất có tiến bộ.

Đinh Tiếu không cam lòng yếu thế, đồ vật lúc trước bị mình "dấu" đi cũng được đưa ra. Khoe khoang với bọn họ một phen ná tự tay mình làm. Cây ná nho nhỏ tùy tiện nhặt một viên đá dưới đất lên cũng có thể bắn ra, bắn không được thứ lớn, nhưng gà rừng vịt hoang gì đó hoàn toàn không thành vấn đề. Chỉ cần ngắm chuẩn, những loại nguy hiểm như rắn gì đó cũng có thể bắn được ở xa.

Mọi người tranh nhau dùng thử, cuối cùng cùng nhau năn nỉ Đinh Tiếu cũng làm cho bọn họ một cái. Nếu đã quyết định lấy ra chia sẻ với mọi người, Đinh Tiếu tự nhiên sẽ không keo kiệt nữa. Ngẫm lại những thứ như giường đất, cung tên gì đó đều nói ra, ná thì coi là gì. Vì thế hứa hẹn, chỉ cần bọn họ xin được gân thú tốt nhất từ chỗ Văn tiên sinh, cậu sẽ dạy bọn họ làm ná như nào.

Người nhiều tốn nhiều đồ ăn, nhưng người nhiều thì con mồi thu được cũng nhiều.

Đinh Tiếu đem loạn hầm và thịt xiên thập cẩm nướng làm ra cho mọi người cùng nhau ăn, tuy chủ thể còn là hai khối thịt nướng lớn, nhưng mọi người đối với món "tùy tiện" lấy cái gì đó cho vào cùng nhau hầm nấu này tương đối có hảo cảm. Đặc biệt là thịt xiên thập cẩm, nướng lên ăn khiến người cảm giác thích gì đâu. Chỉ là một miếng một miếng nhỏ quá mất công, nếu có thể giống như nướng sườn dê một khối to một khối to như vậy thì tốt rồi.

Kỳ thực mọi người tới ăn món loạn hầm "truyền thuyết" này là phụ, mấy người bọn họ căn bản là lâu chưa gặp Khôn và Đinh Tiếu, cho nên tìm cái lý do tới tụ tập một chút.

Khôn hôm nay rất hào phóng mà lấy ra một vò rượu quả táo ủ năm trước, tới hiện tại độ rượu đã tăng lên. Trải qua nhiều lần nghiệm chứng, rượu táo nơi này của bọn họ số độ không cao như rượu lê, hương vị cũng càng ngọt một chút, quả táo có mùi thơm đặc biệt đậm. Một vò cho hai mươi người đương nhiên không đủ uống say, tóm lại chính là có ăn có uống, nói nói cười cười cảm giác khiến tất cả mọi người thực vui vẻ.

Ở Thú Thế, liên hoan chính là vì náo nhiệt. Cho nên mọi người tán gẫu đến thập phần hăng say.

Trò chuyện trò chuyện, liền nói tới vấn đề đắp giường đất này.

Thân là người chỉ huy đắp giường đất tối cao của thôn Thiên Hà, Hạ cha thở dài: "Việc này cũng không dễ làm, một đám đều vội vội vàng vàng. Đến bây giờ mới chuẩn bị tốt cho tám nhà, mọi người vất vả không ít, mấy đứa lúc này đều đã về là tốt rồi, ít nhất có thể nhanh hơn một chút."

Nói đến việc đắp giường đất, bắt đầu từ khi các thôn dân biết được tộc trưởng hạ lệnh muốn thôn Thiên Hà đi truyền thụ cho chủ thành cùng các thôn khác, rất nhiều người đều có thái độ không giống nhau.

Có người trong lòng sốt ruột, cũng muốn trước mùa đông đắp xong giường đất cho nhà mình. Nếu tộc trưởng đều đã nhìn trúng, vậy chắc chắn không thành vấn đề gì đi. Chỉ là người trong bộ phận này, còn có mấy người muốn nhanh chóng học được tay nghề này. Đương nhiên nếu vào lúc trước thì việc này không có vấn đề gì, nhưng hiện tại lại khác.

Từ khi có chợ nhỏ, da xử lý tốt có thể thu được chỗ tốt, hàng tre trúc đan cũng có thể đổi lấy thịt ăn, nếu là đắp giường đất, chắc chắn sẽ có thể tới được rất nhiều chỗ tốt. Hiện tại mỗi người đều biết có một tay nghề thủ công cho bản thân là chuyện tốt, có người muốn học cũng không có gì đáng trách. Cho nên một vài bán thú nhân và giống cái liền bắt đầu vì bạn lữ hoặc là con trai của mình "cầu tình". Chỉ là có người muốn học tự nhiên có người không muốn dạy. Lúc trước khi Khôn và Hạ lựa chọn người đều là những người thành thật hàm hậu, hoặc chính là bằng hữu thân cận. Hết thảy cũng chỉ tìm tới 20 người, đó đều là hoặc nhiều hoặc ít đối với bọn họ để lại chút nội tâm. Hiện tại Khôn và Tiếu Tiếu không ở, Hạ không có lý do gì cầm tay dạy cho những người khác, chỉ là cũng không muốn tổn thương mặt mũi ai, bởi vậy càng phiền lòng.

Cũng vì chỉ có ít người có thể hỗ trợ, cho nên khiến cho Hạ đủ bận rộn, hai mươi ngày qua hắn hoàn toàn không được thanh nhàn. Quỳnh đau lòng không thôi, nói thẳng thà đi cùng con trai và cháu trai tới chủ thành còn hơn.

Nếu chỉ có người sốt ruột thì cũng thôi, còn có người nói ba nói bốn. Ngầm nói bậy, nói vì sao chuyện này chưa làm cho người trong thôn được hưởng trước đã trực tiếp đi làm cho thành Hổ Thần vân vân.

Thực hiển nhiên đây chính là mấy người chưa tranh thủ được cơ hội cho bạn lữ "học tập" nói ra. Hạ nghe được tiếng gió cũng không để trong lòng. Hơn nữa hắn phát hiện, từ lúc các thôn dân càng ngày càng không thiếu đồ ăn, càng lúc càng nhàn rỗi nhiều chuyện hơn. Cuối cùng vẫn là Liễu Đại sau khi nghe được tức giận, giáo huấn những người nói xấu đó một trận: "Giường đất này năm trước cũng đã bắt đầu hỗ trợ đắp, cũng không chỉ có mấy nhà chúng ta mới có. Lúc trước nghĩ đến nhiều sợ có vấn đề, hiện tại tới làm ra cái vẻ này là có ý gì? Chẳng lẽ thứ tốt này các người không cần phải đi chôn xuống đất không cho ai hết sao?"

Nói chuyện khiến cho đám người kia á khẩu không trả lời được. Thân là bạn lữ thôn trưởng, lời Liễu Đại nói vẫn rất có tính uy hiếp. Huống hồ nàng vẫn luôn không để ý tới việc trong thôn, chỉ ngẫu nhiên có ấu tể sinh ra nàng sẽ tới hỗ trợ. Xem ra lúc này thật sự tức giận.

Đối với những việc này, mọi người cũng đồng cảm giống như bản thân rơi vào vậy. Việc đắp giường đất, Mộc Ngõa, Hôi Hổ, Minh, Thạch Trung và Hắc Ất đều thay phiên giúp đỡ Hạ cha làm việc. Vì vậy nói tới cái này, nhóm tiểu bạn lữ của họ cũng từng người đều bực tức theo. Nghe xong mọi người các loại oán giận, Đinh Tiếu thực ra lại cảm thấy không có gì ghê gớm.

Ở nơi này sau khi không phải lo tới chuyện áo cơm cũng không có thứ gì để giải trí, càng không có thứ gì cao hơn để theo đuổi. Không nói chuyện phiếm thì làm gì? Tương lai chờ tới khi càng tích lũy được nhiều đồ ăn rồi, chuyện phiếm chỉ sợ chỉ là chuyện nhỏ.

"Tôi thấy mọi người đều là nhàn rỗi không có việc gì, tìm chút chuyện nghiêm túc để làm là được rồi." Đây là ý tưởng thực tế nhất của Đinh Tiếu, còn có chuyện gì đứng đắn thì phải nghĩ lại cho kỹ.

Hiến tế hoàn toàn tán đồng: "Đúng vậy, mấy ngày nay bọn nhỏ đi học săn bắn cùng mấy giống đực đi săn cũng không thấy có nhiều nhàn thoại nữa."

Đinh Tiếu khóe miệng run rẩy, trong lòng thực ra muốn nói như này: Kỳ thực không phải chỉ có giống cái và bán thú nhân mới lắm chuyện, giống đực có lẽ có ẩn thuộc tính. Oán thầm gì đó ai mà chẳng có một chút chứ? Nhưng chắc chắn không thể nói ra như vậy, mau chóng xua tay thay đổi để tài, ăn cơm mới là việc quan trọng nhất, vui vẻ nhất.

Sau khi ăn uống no đủ, tiễn đi bằng hữu bạn bè, Quỳnh ba cùng Hạ cha ở lại, Đinh Tiếu lôi kéo ba chạy tới ruộng, đem công tác rửa bát đũa nồi niêu cho hai chú cháu nhà kia. Đương nhiên dựa theo cách nói của Đinh Tiếu, đây là cho bọn họ một cơ hội tốt để giao lưu.╭( ^ _ ^)╮

Một tháng thời gian, hoa màu đúng vào thời kỳ trưởng thành, thay đổi rất lớn. Đặc biệt là Thú Thế, có một vài thực vật tốc độ sinh trưởng hoàn toàn khác với những loài mà Đinh Tiếu cái biết cái không đời trước. Cho nên vào trong ruộng, cậu liền hưng phấn không chịu được: "Ba, cỏ đều là ba và cha nhổ sao? Vậy sẽ mệt lắm nhỉ!"

Quỳnh cười: "Mấy đứa Kinh ngẫu nhiên tới đây giúp đỡ, mệt gì đâu. Hiện tại săn bắn cũng dễ, cũng không cần dự trữ đồ ăn, chuyển động nửa ngày trên ruộng là xong, thực dễ dàng liền hết một ngày." Cho nên anh cho rằng, trồng trọt là một việc thực nghiêm túc cũng thực chiếm dụng thời gian. Chỉ là không phải tất cả bán thú nhân và giống cái đều giống như anh thích ở trong ruộng chăm sóc đám hoa hoa cỏ cỏ này. Đại đa số các nhà đều là giống đực làm việc trong ruộng.

"Vẫn là ở nhà là tôt nhất, ở thành Hổ Thần, tuy mọi người cũng không tồi, Bạch Nguyệt bá bá và Bạch trưởng lão đều rất tốt, nhưng vẫn kém xa ở nhà. Lần sau Khôn lại đi làm giường đất con chắc chắn không đi theo, vẫn là ở nhà với ba thích hơn." Tuy rằng thành phần nịnh nọt không ít, nhưng cũng không phải lời nói dối. Có câu nói ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, càng đừng nói là nhà của mình còn tốt hơn nhà tộc trưởng nhiều! ( ← ←)

"Có thể đi ra ngoài nhiều một chút là chuyện tốt, huống chi con còn có việc rất quan trọng phải làm. Tương lai chờ các con chính thức thành thân, ta và cha con cũng muốn đi ra ngoài du lịch. Nhưng bây giờ con còn nhỏ, không vội. Khôn nói với ta hôm kia các con bị mưa xối, thật không có vấn đề gì chứ?"

"Không có việc gì ạ, chỉ là anh ấy lo lắng xuông thôi. Nếu con không thoải mái chắc chắn sẽ không thể đi lại thế này được. Đúng rồi ba, ba và cha thân thể vẫn tốt chứ? Mùa hè có đôi khi cũng dễ bị cảm mạo, còn dễ dàng bị cảm nắng."

"Con nói ba mới nghĩ ra, hai ngày nay trời nóng, thật đúng là cảm thấy đầu trướng trướng không thoải mái. Có lẽ là cảm nắng mà con nói sao?" Tuy bệnh trạng này mỗi năm đều có một hai lần, nhưng cũng không có gì ghê gớm. Tránh đi ánh nắng chính ngọ là được, buổi tối liền thoải mái hơn nhiều.

Đinh Tiếu vỗ tay một cái: "Con ngày mai làm mấy món giải nhiệt gì đó! Còn có, khi con và Khôn trở về có phát hiện rất nhiều dưa hấu, đó là thứ giải nhiệt rất tốt. Ngày mai bảo anh ấy đi hái nhiều một chút về. Đến lúc đó hạt giống dưa hấu trồng ở khu an toàn, về sau mùa hè mọi người đều có dưa hấu để giải nhiệt rồi!"

Khôn ca lĩnh mệnh, nghe Tiếu Tiếu giảng giải một chút khi hái dưa hấu vỗ vào dưa phát ra thanh âm như nào thì dưa chín, cùng Hạ cha và Mộc Ngõa, Hắc Ất, Hôi Hổ năm người ngày hôm sau buổi sáng liền khởi hành đi hái dưa hấu. Nhìn đám giống đực ý chí chiến đấu sục sôi, Đinh Tiếu hoài nghi bọn họ có phải là đang nghĩ đem hết chỗ dưa hấu bến kia dọn sạch về không?

Giống đực nhà mình vừa đi, Đinh Tiếu liền chú tâm đầu nhập vào việc huấn luyện. Không đảm đương được vị trí số 1, cũng không thể lắc lư ở vị trí cuối cùng!

Văn tiên sinh đối với việc Đinh Tiếu vừa về nhà hai ngày liền tới đi học rất vui vẻ. Tự mình tay cầm tay chỉ dạy cậu gần nửa ngày, tính là công khai học bù. Đương nhiên những người khác ở bên cạnh cũng học được yếu lĩnh, chẳng sợ những thứ này đều là gần đây mọi người cân nhắc ra. Ôn tập một chút cũng hữu dụng.

Tài bắn cung của Hợp có thể nói là tiến bộ vượt bậc, độ chuẩn xác vẫn như cũ không quá chuẩn xác hoàn toàn, nhưng cũng đạt tới tám chín gần mười. Vấn đề lực đạo vẫn có chút khuyết điểm, nhưng săn giết con mồi nhỏ là thừa sức. Đại khái mười mũi tên có bảy mũi trong phạm vi mục tiêu, còn ba mũi cũng không cách quá xa.

Đối với năng lực của Hợp, Đinh Tiếu một chút cũng không nghĩ tới bản thân có thể vượt qua. Thân cao và hình thể đã có chênh lệch không nhỏ, sức lực lại càng không phải cùng một cấp bậc. Mấu chốt là phải biết rằng tế bào vận động của từng người là khác nhau, mục tiêu của Tiếu Tiếu không cao như Hợp, đương nhiên cậu cũng không biết mục tiêu của Hợp là gì. Dù sao một người lợi hại như vậy chắc chắn không thể đánh đồng với mình được. Cậu cảm thấy, mình chỉ cần đảm bảo có thể săn được con mồi đủ ăn no là được, hơn nữa có Khôn, mình càng nên quan tâm chú trọng tới làm thế nào khi ở dã ngoại chú ý tới các loại tình huống nguy hiểm. Quen thuộc với hành vi thói quen của dã thú thường gặp. Cung tên gì đó mang theo không thuận tiện, vẫn là ná hợp với mình hơn, cất dấu cũng dễ~!( ← ←)

Cơm trưa là con bạch đề lộc trưởng thành mọi người cùng nhau săn được. Loại lộc này không thường gặp ở khu an toàn, thịt chất không tính là tốt, năng lực chạy trốn lại rất mạnh, vì vậy cũng không phải lựa chọn cho giống đực khi đi săn. Chỉ là hôm nay đụng phải vừa lúc luyện một chút hiệu quả bắn cung. Dù sao kích thước đủ lớn, có Đinh Tiếu ở đây thì vấn đề hương vị không cần lo lắng, trên cơ bản chỉ cần thêm chút rau dại, cũng đủ cho chín người bọn họ ăn một bữa.

Hầm một nồi thịt to lại nướng thịt sườn, mọi người một bên ăn một bên nói chuyện phiếm.

Nói tới việc học tập, Bảy cảm khái: "Hợp là lợi hại nhất, lần trước y còn dùng cung tên săn được một đầu lửng mật thật lớn. Mũi tên cắm vào trái tim con lửng kia, cứ gọi là chuẩn xác!"

Đinh Tiếu chấn kinh rồi: "Quá lợi hại! Vậy lực đạo có bao nhiêu lớn đây!" Lửng mật ở nơi này kích thước chính là tương tự như heo ba thước nha!

Hợp nhàn nhạt mà cười: "Vừa khéo, kỳ thực là ta muốn bắn vào mắt nó, vừa lúc nó xông lên phía trước, liền bắn trúng vào trái tim. Vốn tính toán đả thương nó rồi chạy trốn."

Đinh Tiếu cảm thán: "Vậy cũng thực ghê gớm nha! Đáng tiếc bán thú nhân chúng ta không có đại hội tỉ thí gì đó, bằng không trong thế hệ tầm tuổi chúng ta, ngươi chắc chắn là lợi hại nhất!"

Nghe thấy câu này, Văn tiên sinh hai mắt sáng ngời. Đây là ý kiến hay, xưa nay mọi người đều đem năng lực của giống đực để làm tiêu chuẩn đánh giá một thôn thậm chí là một bộ tộc có cường đại hay không. Nhưng ông cũng hiểu, bán thú nhân bọn họ tuy đúng là không mạnh bằng giống đực, nhưng nếu thật sự một mình sinh sống trong rừng rậm, cũng không nhất định chính là một con đường chết. Vĩnh viễn được giống đực bảo hộ sao có thể bằng bản thân càng thêm cường đại được? Hiện tại dần dần không cần lo lắng tới việc ăn uống mỗi ngày, có rất nhiều bán thú nhân đã bắt đầu không thường xuyên đi vào rừng săn thú. Đây tuyệt đối không phải một hiện tượng tốt.

Nếu như trong thôn có thể tổ chức một trận đấu cho bán thú nhân thợ săn, lại đưa ra phần thưởng hấp dẫn gì đó, có thể khiến cho các thú nhân đang dần sinh ra trì trệ một lần nữa cầm lên săn xoa hay không?
Bình Luận (0)
Comment