Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 169

Từ sau khi tuyên bố sẽ tổ chức đại hội thể thao mùa thu lần đầu tiên cùng thời gian tổ chức, toàn bộ người trong thôn đều sôi trào.

Ngoại trừ đây là một việc vô cùng mới mẻ ra, càng là vì cuộc sống hàng ngày đơn giản nhạt nhẽo của các thú nhân gia tăng thêm kích thích không nhỏ.

Người muốn tham gia xoa tay hầm hè, hận không thể lập tức tới ngay ngày tổ chức. Người không muốn tham gia cũng nhớ thương trong lòng, xem náo nhiệt gì đó cũng là lựa chọn không tồi.

Đương nhiên mọi người cũng thực chờ mong xem ba người đứng đầu của các hạng mục là ai. Đặc biệt là nhóm giống đực độc thân, cơ hồ tất cả mọi người đều trở nên phấn khởi. Nếu được đệ nhất sẽ được càng nhiều giống cái và bán thú nhân nhìn trúng phải không? Cho dù không được thứ tự tốt nhất, nói không chừn cũng sẽ được người nhìn trúng nhỉ! Tóm lại người xuất phát từ các loại mục đích đều có. Vì thanh danh, vì đối tượng, còn có đơn giản vì phần thưởng.

Nói đến phần thưởng, chúng ta không thể không nói thôn trưởng đại nhân có thuộc tính keo kiệt.

Đinh Tiếu vốn dĩ cho rằng đại hội của cả thôn hơn 2000 người, phần thưởng như nào cũng phải khiến người sáng mắt chứ? Kết quả lão nhân gia là quyết định thế này. Tất cả nhưng giống đực xếp thứ nhất thưởng 5 bình thịt tương nướng, thứ hai cấp ba bình, thứ ba cấp 1 bình. Tất cả giống cái xếp thứ nhất thưởng ba bộ trang phục, thứ hai hai bộ, thứ ba một bộ. Tương đối mà nói, cũng chỉ có bán thú nhân khen thưởng là ra trò nhất, dương nhiên đều là do Văn tiên sinh nhà mình xuất tiền túi. Ba người ném mạnh nhất đều được thưởng một phen cung cùng 10 mũi tên. Các hạng mục thi đấu khác, đứng thứ nhất được một cái răng xỉ ngao, đứng thứ 2 là răng thú ăn mòn, thứ ba là xương lợi trảo của kiêu lang.

Đừng cho rằng chỉ là răng thú và lợi trảo của kiêu lang, những thứ này đều nguyên liệu tuyệt hảo sắc bén là săn xoa. Xỉ ngao cũng không xuất hiện ở phụ cận lãnh địa tộc Dực Hổ bọn họ, hơn nữa lấy độ cường tráng của giống đực tộc Dực Hổ bọn họ còn phải 7, 8 người mới có thể tiêu diệt được một con xỉ ngao, cho nên răng xỉ ngao tuyệt đối trân quý. Răng thú ăn mòn đương nhiên cũng là lựa chọn tốt nhất, nhưng vì lãnh địa tộc Dực Hổ bọn họ cũng có, hơn nữa giống đực năng lực siêu cường chỉ cần 2 người là có thể bắt giết, mặc dù số lượng không nhiều lắm, ở trong lòng mọi người cũng không không bì kịp răng xỉ ngao.

Còn kiêu lang là loài Đinh Tiếu chưa từng nghe nói qua. Lúc này ậu cũng được phổ cấp kiến thức một chút. Thì ra kiêu lang cũng không phải là một loại sói mà là một loại chim lớn giống như kên kên có thể phát ra tiếng sói tru. Loại chim này móng vuốt đặc biệt sắc bén, đặc biệt là phần xương giáp với móng vuốt, độ cứng có thể moi được mọi cục đá. Chỉ là thịt chim này rất khó ăn, hương vị đắng, mùi rất tanh, cho nên nhóm giống đực chỉ muốn tìm kiếm vật liệu làm săn xoa tốt nhất cho bạn lữ của mình thì mới đi săn nó. Hơn nữa Khôn nói loại chim này đặc biệt thích ăn thịt cực độ hư thối, cho nên bắt chúng cũng không khó, chỉ cần cho thuốc bột gây tê lên thịt thối là được. Chỉ là số lượng kiêu lang không nhiều lắm, ở trong mắt tộc Dực Hổ bọn họ có thể coi là giống loại tương đối ít, cho nên cũng tương đối quý hiếm.

Nói một ngàn một vạn, những phần thưởng này cũng hoàn toàn không có liên quan tới Đinh Tiếu. Mà hạng mục mình tham gia cơ hội đoạt giải không cao, đây là trò xỏ lá gì vậy!

Tương thịt nương, tính toán một chút mình làm thêm 45 bình! Cho dù không cần tự tay ngao chế, không cần mình sưu tập toàn bộ nguyên liệu, nhưng CMN lúc điều phối thì vẫn phải tự mình làm mà!! Còn có trang phục kia, được rồi, người dùng tốt nhất chắc chắn là Màu. Nhưng vấn đề là thu thập bông không cần mình cũng được, nhưng lót bông gì đó như thế nào cũng phải có mình ở bên cạnh biết làm chỉ bảo đi?

Ông trời ơi!!! Này này này này cũng thật là hy sinh quá lớn!!!

Vì thế khi biết được nội dung phần thưởng, vào buổi tối cùng ngày, Đinh Tiếu liền ở trong lòng ngực Khôn oán giận: "ANh nói như vậy có được không? Về sau nếu hàng năm đều như vậy, chúng ta làm sao đi du lịch được?" Nói nhiều nữa cậu cũng không nói rõ được, kỳ thực cậu cũng không phải không vui, chỉ là áp lực quá lớn.

Khôn cũng thực đau lòng bạn lữ nhà mình, được rồi, hắn cũng đau lòng thời gian mình và bạn lữ ở cùng. Lượng công việc quá lớn, mình không cho Tiếu Tiếu làm, để tránh cho cho phối phương làm nước tương bị lộ ra ngoài còn không phải tự mình ra tay sao. Phần thưởng cha đưa ra trong lòng có khó chịu cũng không thể cự tuyệt. Nhưng xác thực là có thể thể hiện năng lực của Tiếu Tiếu nhà mình nhất: "Không có việc gì, không thể hàng năm đều giống nhau, ta tới làm là được."

"Aiz! cũng không phải em không muốn làm, chỉ là cảm thấy, hai ta cái gì cũng không chiếm được quá thiệt thòi. Làm trọng tài gì đó cũng không có chỗ tốt để lấy. Nhưng thôi, mọi người vui vẻ là được, miễn cho người nhàn rỗi tâm khó nhịn ra chuyện xấu." Cọ cọ lên cánh tay bạn lực nhà mình, tìm tư thế thoải mái nhắm hai mắt lại. Ừm, quả nhiên đã quen với phương thức đi vào giấc ngủ như này. Nhớ tới lần đầu cũng Khôn nằm trên một cái giường lớn, hai người vẫn là nằm cách nhau rất xa. (chỉ là ngươi cho là như vậy thôi!)

Hôn hôn gương mặt Tiếu Tiếu, Khôn nói: "Bắt đầu từ ngày mai phải tìm người sưu tập quả bông, ta sẽ thuận tiện chọn thêm chút nguyên liệu làm nước chấm, em phải luyện tập ném mạnh cho tốt đi, răng xỉ ngao chính là rất khó có được." Tuy rằng kém với sắt, nhưng sắt lại không thể lấy ra để dùng.

Đinh Tiếu chụp một cái lên bàn tay to đang sờ sờ hông mình: "Em sao có cơ hội có thể xếp trong tiền tam danh chứ! Nhưng chắc chắn phải tỷ thí, vạn nhất may mắn có thể thắng được móng vuốt của chim lớn cũng được."

Khôn cười: "Tiếu Tiếu nhà ta rất lợi hại, nhất định có thể thắng."

Đinh Tiếu thở dài: "Em cảm thấy, nếu cử hành một hồi thi đấu làm đồ ăn em thật ra có thể thắng. Nhưng đến lúc đó em chắc chắn không được phép tham gia thi đấu!" Này liên quan tới tính công bằng mà!

Từ hồi có suy nghĩ về đại hội thể thao, nam nữ già trẻ toàn thôn đều bắt đầu trở nên bận rộn. Hơn nữa Thôn Bộ bắt đầu tổổ chức người hái bông, lại đến thời gian dào Bạch Đậu. Ngay cả một vài giốn cái trước kia thật sự hơi lười cũng bắt đầu hoạt động. Bạch Đậu quý này bọn họ tính toán lấy làm miến, hồi đầu xuân chưa ăn qua đồ vật này, năm nay phải nỗ lực nhiều hơn.

Chương trình học của Lục Hi bởi vì hiến tế bận rộn mà giảm bớt không ít. Thật ra y không để bụng tới những thứ này, suy nghĩ của y giống với Đinh Tiếu, hiểu rõ kỹ xảo cơ bản, yêu cầu tránh né nguy hiểm đã biết tương đối. Chưa nói năng lực đi săn của Phong nhà bọn họ trong thôn ở bậc trên trung bình, y không cần vì thức ăn trong nhà mà lo lắng. Mà là dựa theo lẽ thường y sẽ là tương lai hiễn tế, tương lai cũng không có khả năng ra ngoài đơn độc săn thú. Hiện tại cùng sư phụ làm miến, chuyên tâm học y dược, mỗi ngày dùng 1 giờ luyện tập bắn cung và ném săn xoa, loại cường độ này cũng không ít.

So với Lục Hi, Đinh Tiếu thảm hại hơn. Trên cơ bản trừ bỏ mỗi ngày sớm muộn ở trong sân nhà mình luyện tập ném săn xoa, hiện tại cậu hoàn toàn không có thời gian đi theo Văn tiên sinh tới khu an toàn học tập.

Lột bông phơi bông cần cậu, làm tương thịt nướng cần cậu, dạy mọi người lót bông cũng cần cậu, hỗ trợ mọi người xử lý các loại vấn đề nhỏ trong ruộng cũng cần cậu. Quan trọng là mùa này có nhiều thứ cần thu hoạch, người dựa vào bán nước chấm kiếm tiền như cậu không thể tùy tiện liền buông tay mặc kệ Bạch Nguyệt bá bá cũng những thú nhân tham ăn được, vì thế chỉ có thể trữ hàng chế tác nhiều một chút. Tóm lại cậu càng ngày càng cảm thấy tỷ lệ đoạt giải của mình xa với.

Cũng may nhà có hắc lão hổ cộc sống không chịu khổ, nghĩ tới điều này cậu cũng không tiếc hận như vậy nữa. Chỉ là ba đi theo mình vất vả mới là tội lỗi lớn nhất mà thôi!

Quỳnh một chút cũng không cảm thấy vất vả như con trai nghĩ, ngược lại lại thích thú. Những ngày trước kia tuy nhàn nhã, nhưng trừ bỏ đi săn trong rừng ra cũng không có việc gì làm. Hiện tại có con trai bồi, trừ bỏ mỗi ngay săn thú một canh nửa canh giờ ra, những thời gian khác còn có thể làm rất nhiều việc. Anh thực cảm thấy phong phú cùng thỏa mãn. Đương nhiên loại tâm tình này của anh rất khiến Hạ cha ghen tị, trước kia khi không phải săn thú và tuần tra, hai người liền ở một chỗ chim chuột, hiện tại thì hay rồi, chỉ có sau bữa cơm chiều mới chân chính là thế giới của hai người, thật là rất khó hình dung được cảm nhận nội tâm!

Cùng loại tâm trạng này với Hạ cha, Khôn ca chỉ nhiều chứ không ít. Duy nhất đáng được ăn mừng chính là vì phải chế tác tương thịt nướng và phụ trách hái và phơi bông, cho nên công tác tuần tra được miễn. Này cũng khiến cho hắn có thể cả ngày lẫn đêm đều được ở cạnh bạn lữ nhà mình. Chẳng sợ có đôi khi vào ban ngày đi vào rừng thu thập bên cạnh có rất nhiều người đi theo. Nhưng nhìn đến Tiếu Tiếu nghiêm túc xung quanh đào cái này hái cái kia, hai mắt được ăn không ít đậu hủ. Cho nên không có oán giận, chỉ là cảm thấy bạn lữ nhà mình vất vả. Đúng là, ấu tể nhà ai cũng không có chăm chỉ như nhà mình mà!

Những ngày bận rộn trôi qua đầy phong phú, lại bởi vì phong phú mà trôi qua thật nhanh. Chờ đến ngày quả trân châu trong ruộng của thôn đều đã vàng tươi, đại hội thể thao cũng sắp bắt đầu.

Mấy ngày nay Đinh Tiếu thực vui vẻ, vì thôn bận việc lâu như vậy rốt cuộc có được hồi báo, đó chính là một cây quả gạo trồng trong ruộng ở khu an toàn của Thôn Bộ từ nay về sau đều thuộc sở hữu của cậu. Chẳng sợ trong vòng hai năm tới bản thân vẫn không chiếm được gì, nhưng tương lai chờ cây quả gạo trưởng thành, mỗi một năm thu hoạch đều có thể có được hai túi. Đây tuyệt đối không phải số lượng nhỏ. Lấy lượng cơm của cậu, có thể ăn hơn một tháng đấy. Được rồi, đó vẫn là bởi vì lượng cơm của mình thật sự là tăng lên rất nhiều.

Khôn ca mấy ngày nay cũng thực vui vẻ, một thân cây khiến cho bạn lữ nhà mình vui vẻ thành như vậy, thật là tiểu gia hỏa dễ dàng thỏa mãn. Nhưng gần đây mình cũng thực thỏa mãn, sau khi tất cả mọi thứ đều chuẩn bị xong, Tiếu Tiếu rốt cuộc có thể không cần mỗi ngày đều cùng rất nhiều người cùng nhau lao động. Tiếu Tiếu nói hoa màu trong đất phải đợi đại hội thể thao kết thúc rồi mới thu, cho nên mấy ngày nay rốt cuộc có thể thanh nhàn một chút. Mà bạn lữ nhà mình quá săn sóc, mỗi ngày hôn hôn sờ sờ cọ cọ đều không cự tuyệt, hơn nữa rõ ràng chưa tới mười ngày, ngày hôm qua mình muốn cái kia Tiếu Tiếu cũng rất phối hợp. Quả nhiên vẫn là bạn lữ nhà mình là tốt nhất, moa ha ha ha ha ha ha~

Gần ngày thi đấu, các thôn dân nhiệt tình càng ngày càng cao. Do đó đem việc thu thập cùng thu hoạch trong ruộng nhà mình cũng trở thành phương thức rèn luyện tốt nhất. Quả nhiên như mọi người lường trước, lần này giống cái và bán thú nhân nguyên bản bắt đầu lười biếng cũng đều hành động. Đặc biệt là đối với việc hái quả trân châu và xát vỏ quả trân châu, mỗi người đều có tâm thái muốn tranh đua. Cái khác không nói, quần áo bông mềm như bông sờ lên thật là thoải mái, đặc biệt là những nhóm giống cái năm trước được bạn lữ thôn trưởng và hiến tế đưa áo bông nhỏ và chăn bông cho, nhìn ấu tể nhà mình ấm áp thoải mái, các nàng cũng thực hâm mộ.

Mà nhóm bán thú nhân thật sự là khát vọng lớn lao đối với phần thưởng đến không chịu được. Đặc biệt là lúc trước những người muốn xin Văn tiên sinh thu đồ đệ, hiện tại vừa nghe có cơ hội này, mỗi người đều bắt đầu chăm chỉ luyện tập.

Mà nhóm giống đực lại càng thêm phấn khởi, có tương thịt nướng mỹ vị nha! Có danh hiệu đệ nhất nha! Có ánh mắt sùng bái của bán thú nhân và giống cái nha! Chỉ với ánh mắt khen ngợi đơn giản nhất cũng đã là động lực lớn lao đối với bọn họ.

Kết quả là các loài động vật ở gần thôn Thiên Hà gặp tai nạn. Còn chưa tới giai đoạn đi săn cuối thu dự trữ hàng, chúng nó đã phải trải qua cuộc sống chạy trốn bi thôi. Cũng vì như vậy, năm nay nhà trong thôn làm thị hun khói hong gió tăng lên, thực hiển nhiên, bởi vì đại hội thể thao điều động tích cực của người toàn thôn, vốn dĩ mùa đông đã không thiếu đồ ăn, năm nay sẽ càng thêm cơm áo vô ưu.

Buổi sáng trước một ngày khai mạc của đại hội thể thao toàn thôn lần thứ nhất, Bạch trưởng lão mang theo Bạch Nguyệt và Ảnh tới thôn Thiên Hà.

Nghe Bạch trưởng lão nói là tới làm nhân chứng cho bọn họ, cũng chính là trong tài theo như cách nói của Tiếu Tiếu, Bằng Giáp lúc này là hoan nghênh từ trong nội tâm. Được rồi, không thể phủ nhận việc này có quan hệ với lúc ở chủ thành con trai lớn và con dâu cả ở chủ thành được phu phu Bạch trưởng lão phá lệ chiếu cố. Hơn nữa sau khi nghe Khôn nói trắng ra Bạch trưởng lão cố ý cho con thứ hai kế thừa chức vị của hắn, thôn trưởng đại nhân trong lòng cũng có chút biến hóa. Dù sao để Ảnh vẫn luôn sinh sống bên cạnh tộc trưởng và Bạch trưởng lão trở về thôn làm thôn trưởng là việc không được mọi người tán thành. Hiện tại con thứ hai có chỗ để phát triển tốt hơn, hắn làm một người cha tự nhiên cũng vì tiền đồ của con trai mà làm ra cống hiến chứ. Kết quả khi đem Bạch trưởng lão an bài tới phòng xa hoa nhất của Thôn Bộ, cũng chính là một gian được quét sơn thạch cao trắng cùng có cửa sổ bằng gỗ, lại đem việc ăn uống hàng ngày của hai phu phu nhà này giao cho phu phu con trai lớn.

Đối với cái an bài này Đinh Tiếu hoàn toàn không có dị nghị, hiện tại khác với ngày trước, nhà bọn họ và một nhà Bạch Nguyệt bá bá ở chung rất là hòa hợp.

Đặc biệt là lúc này Bạch Nguyệt còn mang theo Đậu Đậu tới đây, tiểu gia hỏa này lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của đám người.

Trình độ yêu thích của Quỳnh đối với vật nhỏ này với cũng không cao, nhưng cũng cảm thấy rất thú vị. Ở Thú Thế, rất ít có thú nhân nuôi sống động vật chỉ để chơi, anh thấy Bạch Nguyệt thân thiết với Đậu Đậu giống như đối với con trai, trong lòng ngoại trử cảm thấy thực ngốc ra, còn thay bạch Nguyệt và Bạch trưởng lão thở dài. Hôn nhân của giống đực cùng giống đực, không có gì khác với hôn nhân của bán thú nhân và giống đực. Như mình được Thần Thú ban cho một đứa con trai bảo bối tốt như vậy, cũng không phải là phúc khí mỗi người đều có thể có được. Mà nghĩ tới Tiếu Tiếu nhà mình, trong lòng anh liền cảm thấy tự hào. Còn không phảisao, khi cùng một chỗ nói chuyện với Bạch Nguyệt, lỗ tai đều là từ ngữ ca ngợi khích lệ Tiếu Tiếu, này sao không khiến cho người làm ba như anh không tâm hoa nộ phóng được chứ!

Mà Đậu Đậu hấp dẫn nhất đối với mấy người Kinh, nguyên bản chính là khách quen nhà Tiếu Tiếu, hiện tại nhiều thêm một thứ mới mẻ, càng là lập tức số lần đến đây nhiều gấp đôi. Khi nghe Tiếu Tiếu nói đậu hầu thích ăn các loại thịt ngon, mấy cái gia hỏa này lập tức chạy như điên về nhà, sau khi trở lại trong tay mỗi người đều cầm một đống đồ ăn. Bảy còn cầm theo cá khô nhỏ chiên giòn mà y thích ăn nhất. Thật khiến Đinh Tiếu dở khóc dở cười.

May mà đậu hầu này tựa hồ trời sinh liền không có tâm thái "tự do là trên hết", nhìn đến các loại món ngon, hai mắt phát sáng, ánh mắt ngập nước, khiến cho đám người Lục Hi manh đến thiếu chút nữa thét chói tai đấm mặt đất. Nếu không phải Khôn ca vẫn luôn ở bên cạnh banh mặt phóng thích khí lạnh, bọn họ thế nào cũng phải giữ chặt Tiếu Tiếu bắt cậu dạy bọn họ đi bắt đậu hầu thế nào mới được.

Đậu Đậu không hổ là đệ nhất sủng vật của tộc Dực Hổ, trừ bỏ biết bán manh ra, còn ăn rất giỏi. Mấy tháng này bị Bạch Nguyệt dưỡng điêu, đã không còn hứng thú đối với thịt không có gia vị. Cũng may đám gia hỏa này nhiều ít cũng có tí chân truyền của Tiếu Tiếu, thịt nướng trong nhà cũng đều tương đối xuất sắc, lúc này mới không khiến Đậu Đậu ghét bỏ.

Tóm lại từ lúc Bạch trưởng lão và Bạch Nguyệt tới hết buổi chiều, Bạch trưởng lão ở Thôn Bộ cùng thôn trưởng và Dân bọn họ bàn bạc về đại hội thể thao, Bạch Nguyệt đang ở nhà Tiếu Tiếu cùng Quỳnh và Hạ nói chuyện phiếm. Đinh Tiếu vẫn luôn bồi các bạn thân chọc con khỉ. Mà nhiệm vụ chính của Khôn ca chính là phóng thích khí lạnh, phòng ngừa đám ấu tể bán thú nhân này gây ra chuyện xấu gì đó. Cho nên nói, mọi người đều vây trong các loại bận rộn, thật là đáng mừng nha!
Bình Luận (0)
Comment