Thi đấu vào bốn ngày sau rốt cuộc toàn bộ hoàn thành, thời gian so với bọn họ dự tính nhiều hơn một ngày. Cũng may năm này lại có trồng ruộng và tập trung săn thú chuẩn bị cho thi đấu, mọi người cũng không cần vì dự trữ lương thực mùa đông mà phát sầu.
Nhóm giống đực thi đấu xong các hạng mục, toàn bộ vây lại xem bán thú nhân và giống cái thi đấu. Hạng mục làm quần áo quá mức yên lặng, bọn họ thật sự là không hứng thú mấy. Nhưng đây là hạng mục duy nhất không cần phân tuổi thi đấu, thời gian một ngày, giữa trưa còn về nhà ăn cơm. Tóm lại có kết quả bình phán nhanh nhất, liền có thể phán đoán ra cao thấp.
Khiến Đinh Tiếu bọn họ không nghĩ tới chính là, lúc này giống cái đạt giải ba thi đấu làm quần áo cư nhiên là chị họ Thanh của Thư Đồng. Mà Thư Đồng căn bản là không tham gia thi đấu, tự nhiên cũng không thể nói nói nhầm tên được.
Em gái Liên Chi rất là có tinh thần tham gia, hai tháng này nàng học tập từ Màu, lại được mẹ nhà mình truyền thụ cùng với Đinh Tiếu ngẫu nhiên chỉ điểm, ít nhất có thể làm quần áo ra hình ra dạng. Chỉ là tốc độ vẫn quá chậm, chỉ được xếp thứ 23. Nhưng kỳ thực số lượng giống cái trong thôn tham gia thi đấu cũng không nhiều, chỉ hơn 40 người. Còn không nhiều bằng một nửa người tham gia thi hái trái cây đâu. Khó trách sạp hàng làm quần áo của Màu và mấy nhà khác lại đắt khách như vậy.
Nhóm giống đực chờ mong nhất chính là thi đấu thu hái. Ở trong điều kiện xã hội nguyên thủy như vậy, mặc kệ là ai cũng muốn có được một bạn lữ cường tráng có khả năng. Giống cái và bán thú nhân cũng có yêu cầu như thế với giống đực, kỳ thực giống đực cũng không phải là tùy tiện chọn bán thú nhân hay giống cái nào cũng được. Mà ở phong tục như vậy, loại sự việc hơi mang tính chất "thân cận" như này cũng không bị người phê bình. Thế cho nên nhóm giống đực đều rất hứng thú nhìn xem những giống cái và bán thú nhân chưa lập gia đình đến tột cùng là có tay nghề sinh sống tốt như thế nào.
Đinh Tiếu cũng không tham dự hai hạng mục thi đấu này, làm quần áo đối với cậu mà nói, mình tham gia chính là bắt nạt người. Mà việc thu hái này cậu cũng không hứng thú mấy, quanh năm suốt tháng cậu làm nhiều nhất chính là ở trong rừng hái đào đào hái. Thật sự không cần thiết đi thi đấu rèn luyện. Quan trọng là đối với phần thưởng áo bông cậu căn bản không hứng thú. Nhưng cậu rất sẵn lòng đi theo xem náo nhiệt.
Tóm lại chờ sau khi thi đấu kết thúc, đã là ngày tiếp theo.
Lợi dụng thi đấu, quả trân châu trong ruộng của Thôn Bộ đã bị hái và xát vỏ không còn một mảnh. Điều này khiến chô thôn trưởng đại nhân sung sướng dị thường, ngày hôm sau sau khi đại hội thể thao chấm dứt, triệu tập toàn bộ nhân viên bên trong Thôn Bộ họp về triển khai đại hội thể thao lần thứ hai.
Dựa theo ý tứ của hắn, thi đấu như vậy sang năm còn phải tiếp tục. Nhưng tính cả hiến tế trong đám người đều phản đối ý kiến này.
Hiến tế nói như thế này: "Thi đấu tuy rằng có chỗ tốt, nhưng quá thường xuyên không tốt lắm. Hàng năm đều làm như vậy, chờ đến khi mọi người không còn hứng thú, thì tổ chức còn có thú vị gì nữa đâu?"
Thôn trưởng cũng suy nghĩ như vậy, nhưng lại có chút không cam lòng: "Vậy hai năm một lần?"
Hạ cha đã sớm nghe được từ con trai về quê nhà của Tiếu Tiếu, đại hội thi đấu cỡ lớn bình thường bốn năm một lần, hắn cảm thấy lấy tuổi thọ của thú nhân bọn họ, thời gian 5 năm rõ ràng càng thích hợp hơn một chút. Vừa có vẻ không quá lâu, lại vừa lúc là một con số rõ ràng. Có ấu tể năm nay tham gia còn chưa lớn, mà 5 năm sau vừa mới có thể thành niên.
"Tôi cảm thấy hai năm quá ngắn, đối với thú nhân chúng ta mà nói, tuổi thọ 450 năm, cả đời có hơn 200 lần đại hội thể thao, việc gì quá nhiều đều sẽ chán. Tôi cảm thấy 5 năm là thích hợp nhất."
Những người khác nghe xong cũng sôi nổi tán thành, đặc biệt là hiến tế: "Thời gian Hạ đưa ra ta cảm thấy rất thích hợp, như vậy vừa không quá lâu, khiến người có cái hy vọng, cũng không cần mỗi ngày đều nghĩ tới chuyện này."
Mọi người sôi nổi tán thành thời hạn 5 năm này, thôn trưởng đại nhân chỉ có thể nghe theo: "Vậy mọi người có ý kiến gì với đại hội thể thao năm nay nữa không? Đều cảm thấy thế nào?"
Văn tiên sinh là người đầu tiên lên tiếng, dù sao chuyện này là ông nói ra trước: "Tôi cảm thấy về cơ bản khá tốt. Chỉ là thời gian thi đấu chúng ta chưa tính toán tốt. Có phải có thể đem thi đấu khác nhau tách ra thi? Ví dụ như mùa xuân thì bán thú nhân thi đấu, mùa hè thì giống cái thi đấu, mùa thu thì là giống đực thi đấu."
Mùa xuân là thời điểm con mồi trở về Thanh Sâm, những năm trước, bán thú nhân vào mùa đông trừ phi là sống một mình, nếu không sẽ không lựa chọn ra ngoài đi săn. Cho nên vào mùa xuân, khó tránh khỏi có chút cảm giác ngượng tay. Tiến vào trạng thái tương đối chậm. Nhưng nếu đem thi đấu định vào mùa xuân, vậy vào mùa đông không đi săn thú cũng có thể ở nhà luyện tập ném săn xoa, như vậy đúng là sẽ không khiến tay nghề bị lùi lại.
Mùa hè vừa lúc là thời điểm trái cây nhiều nhất, nhóm giống cái lúc này ngắt trái cây còn có thể mang về nhà ăn. Trái cây hái vào sáng sớm là ngon nhất, mà lúc ấy thi đấu cũng không quá cảm thấy oi bức. Chỉ cần tìm đúng ngày là được rồi.
Còn mùa thu là giống đực thi đấu, chỗ tốt năm nay cũng đã thấy rõ ràng. Số lượng và chất lượng con mồi đều tăng lên không ít!
"Đề nghị này không tồi, ta nghĩ mọi người cũng đều không có ý kiến gì đi?" Bằng Giáp nhìn về phía mọi người.
Hiến tế gật đầu đầu tiên: "Ta không ý kiến, hơn nữa ta cảm thấy phi thường tốt. Mọi người thì sao?"
Vì thế sau khi trải qua mọi người tán đồng, chuyện này liền như vậy định ra. Vì thế buổi tối ngày mai sẽ mở tiệc lửa trại ăn mừng đại hội thể thao, thôn trưởng đại nhân quyết định tuyên bố sự kiện trọng đại này.
Tham gia xong lửa trại, Bạch trưởng lão và Bạch Nguyệt liền phải về thành Hổ Thần.
Tự nhiên Ảnh cũng phải đi theo sư phụ trở về. Điều này khiến cho Liễu Đại dị thường không nỡ. Nhưng khi bạn lữ nói đến tương lai của Ảnh bảy tám phần là phải làm trưởng lão, nàng cũng chỉ có thể đem không nỡ nuốt vào trong bụng. Cũng may còn mấy năm nữa Ảnh sẽ trở lại. Ít nhất có thể ở nhà 10 năm mới quay lại thành làm tuần vệ. Còn tương lai có phải làm trưởng lão hay không nàng không quan tâm, chỉ cần con trai sống tốt là được.
Lúc Ảnh nhị thiếu rời đi, Đinh Tiếu lại chuẩn bị cho hắn thật nhiều đồ ăn. Mà lần này, bì heo ngâm ớt thành đồ vật bị điểm danh mang theo. Đương nhiên người điểm danh không phải là Ảnh mà là Bạch Nguyệt. Từ khi ăn bì heo ngâm ớt ở nhà Đinh Tiếu xong, hắn liền yêu thích cái hương vị này. Còn cố ý săn hai đầu heo ba thước đưa cho Tiếu Tiếu, chỉ để muốn lấy bì heo làm bì heo ngâm ớt kia mang đi.
Thịt heo còn lại Đinh Tiếu sẽ không nhận lấy hết. Dùng bột ớt, bột thì là và hạt vừng làm nguyên một đầu heo khô.
"Chia của" xong về chủ thành, chuẩn bị thu hoạch hoa màu. Như cũ nên làm gì thì làm cái đó.
Độ nóng của đại hội thể thao vài ngày sau liền bắt đầu nhạt dần. Chỉ là có rất nhiều người đều tự cổ vũ bản thân, lúc này không được, rèn luyện 5 năm, cũng không tin không thể đạt được vị trí đầu!
Kỳ thực trước khi Bạch trưởng lão đi, Khôn và Bạch trưởng lão đã tán gẫu về đại hội thể thao. Ý tứ của Bạch trưởng lão là nếu hoạt động này được triển khai khắp bộ tộc thì thật là một chuyện tốt. Nhưng những thứ cần trù tính càng nhiều. Đầu tiên bọn họ cần hoàn thiện hạng mục thi đấu, các loại quy định chấm điểm cũng phải tăng mạnh. Tóm lại Bạch trưởng lão cuối cùng muốn biểu đạt chính là thôn Thiên Hà các ngươi trước hết nghĩ đi, hắn trở về cũng sẽ cân nhắc thêm, sự tình sẽ nói với tộc trưởng trước. Nói không chừng lần tiếp theo tộc trưởng cũng sẽ tới tham quan.
Dù sao thời gian còn nhiều, chuyện kinh động toàn bộ tộc như này không thể nào dăm ba câu liền nói xong.
Đối với cách nói của Bạch trưởng lão Khôn ca thực vừa lòng. Hắn không muốn vừa bận xong việc của thôn mình lại có chuyện gì phiền toái quấy nhiễu đến cuộc sống riêng của mình và Tiếu Tiếu. Sau 5 năm Tiếu Tiếu cũng chính thức thành niên, nói không chừng khi thi đấu còn đang đi du lịch cũng nên!
Vì nhà Khôn và nhà Hạ còn phải chuẩn bị cho đại hội thể thao nên ruộng chưa được thu hoạch, cho nên lần thu hoạch này phải vận dụng không ít nhân lực. Mấy huynh đệ cùng nhau động thủ, một ngày liền giải quyết xong. Chỉ là chỉnh lý lại cần 3, 4 ngày. Nhưng Đinh Tiếu đều không xát vỏ cho quả trânn châu, lúc nào ăn thì xát vỏ là được rồi, vỏ lột ra còn có thể cho heo ăn.
Nói đến gia súc nhà mình nuôi, Đinh Tiếu rốt cuộc phát hiện sau khi con dê cái mang thai, trong lúc nhất thời đồ ăn gia tăng không ít, như củ lạc, cải trắng gì đó. Thừa dịp bây giờ còn có cải trắng, cậu mỗi ngày đều cung cấp đủ chất dinh dưỡng cho nó. Thậm khí trong chuồng dê còn bỏ thêm đệm cỏ khô, bên trên cũng thả rất nhiều cỏ khô, tóm lại là bảo hộ 360 độ không góc chết. Cậu chẳng những muốn con dê con, mà còn muốn sữa dê nữa cơ!
Đinh Tiếu muốn uống sữa dê không liên quan tới việc tăng chiều cao gì đó. Chỉ là lúc trước khi đi học, mỗi buổi sáng đều uống một ly sữa bò. Tới nơi này hơn hai năm không có thứ gì có vị sữa uống. Ở Thú Thế động vật đang nuôi con nhỏ đều không được phép săn giết. Cho nên cậu muốn uống, chỉ có thể tự nuôi. Trâu bò ở nơi này trước mắt nhìn tới thực sự quá mãnh, không có cách nào nuôi được. Có thể gặp được con dê cái đang mang thai này đối với Đinh Tiếu mà nói có bao nhiêu quan trọng.
Vốn dĩ Quỳnh và Hạ tính toán năm nay mang theo Tiếu Tiếu đi gặp anh trai ở tộc Kim Sư. Kết quả việc này nối tiếp việc kia, đừng nói ra đi ra ngoài, ngay cả thời gian nhàn rỗi ở nhà cũng ít. Hiện tại xem như thư thản, Quỳnh và Hạ liền có ý tứ này.
Nghe cha nói dê phải mang thai sáu tháng mới có thể sinh dê con, cho dù hiện tại đã 1 tháng, cũng còn 5 tháng nữa. Cho nên Đinh Tiếu thực nhanh liền đánh mất ý định trông dê. Tuy mùa này thực sự không thích hợp đi xa, cũng may nghe nói cũng chỉ xa hơn so với chủ thành một chút, chỉ cần không la cà dọc đường, vừa đi vừa về cũng chưa tới hai mười ngày. Trước khi thời tiết hoàn toàn lạnh chắc chắn có thể trở về.
Khôn đối với điều này không chút nghi ngờ, chỉ cần ở cùng với Tiếu Tiếu, đi chỗ nào hắn cũng vui hết: "Có lẽ lãnh địa tộc Kim Sư có đồ vật gì ăn được mà chỗ chúng ta không có, lúc này không phải đang kết hạt sao?"
Đinh Tiếu đấm tay một cái: "Em cũng nghĩ như vậy! Cho nên chúng ta cần mang thật nhiều túi da! A đúng rồi, đi gặp đại cữu (anh mẹ- ở đây là anh của Quỳnh ba) có phải mang một chút lễ vật hay không? Anh nói xem chúng ta mang gì mới được nhỉ? Ba nói nhà đại cữu còn có hai tiểu biểu đệ, cũng không thể đến tay không nhỉ."
Khôn vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Tiếu Tiếu: "Mang đồ ăn là được, hiện tại ra ngoài cũng không đúng mùa, chúng ta chắc chắn phải mang đủ đồ ăn. Mang theo tương thịt nướng nhiều một chút, đến lúc đó làm luôn cho bọn họ lưu trữ. Ta và nhị thúc mấy ngày nay tìm chỗ an toàn săn nhiều chút động vật về, làm thành thịt hun khói nửa sống mang theo."
Đinh Tiếu gật đầu: "Ừ ừ! Anh đúng là nghĩ chu đáo hơn em. Cũng không thể làm người ta cảm thấy thấy một nhà bốn người chúng ta đi ăn không đúng không! Em biết phải mang gì rồi, chuẩn bị bốn ống trúc rượu trái cây đi, còn có thể khoe một chút năng lực của tộc Dực Hổ chúng ta!"
Khôn vừa lòng mà lộ ra gương mặt tươi cười: "Tiếu Tiếu nhà ta mới là suy nghĩ chu đáo, là phải khoe ra một chút."
Bốn ngày sau, đem nhà ở và gia súc giao cho Liễu Đại và Bằng Giáp, bốn người bắt đầu lựa chọn con đường gần nhất khởi hành tới tộc Kim Sư.
Vì đây là con đường mà Hạ và Quỳnh đã đi qua rất nhiều lần, cho nên chỗ nào có sơn động hoặc là thích hợp đáp lều trại để dừng chân hai người đều rất rõ ràng.
Vì thế buổi tối ngày đầu tiên, một nhà bốn người ở một mảnh đất bằng dưới chân một ngọn núi dựng trại đóng quân. Cảnh sắc nơi này khá đẹp, mặc dù hiện tại là cuối thu, cảnh tượng tràn đầy lá rụng cũng có một loại mỹ cảm. Đặc biệt là phụ cận có không ít cây cối giống cây bạch quả, tuy không thấy kết quả, nhưng lá cây hình quạt màu vàng vẫn khá xinh đẹp. Đặc biệt là lá rụng rên mặt đất trải thành một tầng thảm, Đinh Tiếu thật muốn lấy một cái máy ảnh chụp lại. Hình ảnh toàn rừng là lá vàng, nước chảy róc rách ở hiện đại cậu chưa từng thấy qua, ít nhất ở nơi cậu sinh sống, đã có rất ít cảnh thu thuần túy tự nhiên như vậy.
So với cảnh đẹp xung quanh, thừa dịp lúc này còn sớm, việc quan trọng nhất của hai ba con là bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.
Bữa trưa bọn họ ăn bánh nướng cuộn thịt khô, tuy bánh và thịt khô đều dùng lửa trực tiếp nướng nóng lên ăn, có chút cứng, nhưng cũng không ảnh hưởng tới vị ngon của bánh nướng vừng và thịt khô thì là xuất phẩm từ tay Đinh Tiếu.
Nhưng buổi tối đã rất lạnh, lúc bắt đầu đi đã đoán trước tới điểm này, bọn họ mang theo lều trai da lông dày, Tiếu Tiếu còn chuẩn bị một ít da lông mỏng, vừa nhẹ nhàng vừa giữ ấm. Mặc một ít quần áo vải mỏng, toàn thân trên dưới giữ ấm vẫn là đúng chỗ. Nhưng ở trong rừng chạy như điên một ngày, vẫn nên uống chút nước canh nóng hầm hập làm ấm dạ dày.
Nơi này đã cách khu an toàn của thôn Thiên Hà rất xa, cho nên bạch đậu và củ từ ở gần đó đều không bị rơi vào tình huống "hạ độc thủ", vừa rồi ở phụ cận Đinh Tiếu đào hai củ từ lớn, nói thật, ở khu an toàn, năm nay cũng chưa nhìn thấy mặt hàng đồ sộ như vậy.
Lấy một củ từ hầm thịt, một củ các cùng với quả gạo nấu cháo. Xem ra trên đường nếu không mang theo quả gạo và bột gạo cũng không thành vấn đề. Rời khỏi phạm vị phụ cận thôn Thiên Hà, bạch đậu và củ từ hư cũ không phải là mặt hàng có bao nhiêu người ham thích.
Khôn săn thú trở về, chẳng những xách heo một con thử thú, còn có một bó lớn giống như cỏ về.
Đinh Tiếu liếc mắt, liền phát hiện có chỗ bất đồng: "Khôn! Anh mau đem thứ kia mang tới cho em xem!"
Một đống cỏ lớn này là phát hiện gần huyệt động của thử thú, vốn dĩ loại cỏ này thoạt nhìn cũng thực bình thường, nhưng ở cùng với Tiếu Tiếu lâu rồi, Khôn cũng liền dưỡng thành thói quen thực vật gì đó đều phải tìm tòi nghiên cứu một chút có thể ăn được hay không.
Loại cỏ này thoạt nhìn rất giống cỏ đuôi chó, nhưng so với cỏ đuôi chó hạt bên trên lớn hơn rất nhiều. Khôn đem hạt bên trên hái xuống xát vỏ đi nếm thử, vị rất giống quả gạo, đều là cắn có độ cứng, nhưng lấy hàm răng của giống đực bọn họ vẫn thực dễ dàng cắn thành bột phấn. Quan trọng là hương vị cũng rất giống, còn có thêm một loại mùi hương kỳ quái, hơn nữa khi nuốt vào, miệng còn có một chút ngọt.
Cảm giác thứ này có thể ăn được, hắn lúc này mới đem đồ vật mang về. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn phát hiện ra loại cỏ này. Cũng không biết có phải dã thú từ nơi khác mang tới hay không. Dù sao có đôi khi da lông dã thú sẽ vướng phải hạt giống mà mang tới nới nó đến, nói không chừng liền sẽ ở địa phương nào đó lưu lại một khóm thực vật chưa thấy qua.
Đinh Tiếu lập tức đem bó cỏ này tới gần, hái một hạt giống xuống đặt lên lòng bàn tay, xát đi lớp da bên ngoài, đây chính là gạo mà!!
Tuy so với gạo mà mình quen thuộc nhỏ hơn một chút, nhưng hình dáng chính là món chính mà mình quen thuộc nhất! Chỉ là thiên nhãn vì sao lại biểu iện nó có thể chống đói, nhưng lại không biểu hiện nó là một loại lúa nhỉ?
Cho vào miệng nếm thử, ừm? hương vị thực thật kỳ! Có mùi của gạo, nhưng lại không chỉ đơn giản là mùi gạo. Không giống với mùi trái cây, rau cỏ, hoa gì đó cậu nếm qua vì thật sự chưa từng thấy qua, cho nên cũng không biết hình dung.
"Thứ này còn có bao nhiêu?"
Khôn đúng sự thật trả lời: "Chỉ có một chút như vậy. Là tìm được ở bên cạnh huyệt động của thử thú, có thể là hạt giống do con dã thú nào đó từ xa mang tới. Trước kia cũng chưa thấy qua." Đương nhiên gặp qua cũng không có lưu ý tới.
Nghe thấy vậy, một bó "lúa" thần kỳ này ở trong mắt Đinh Tiếu lập tức trở nên trân quý.
"Mau đem hạt này tuốt xuống cất đi, đây chính là gạo! Về sau gọi nó là gạo thơm đi, những chỗ này chúng ta mang về, cất đi để trồng thử xem!" Lại có thu hoạch mới~ Hình như lần ra ngoài này dấu hiện không tồi, thật là đi đúng lúc!
Khôn ca nghe xong, hơi đưa ra một ý kiến không thành thục: "Vậy, có thể ăn thử một chút sao?"
Đinh Tiếu suy tư một lát: "Ừm....được rồi, chỉ một chút thôi, nếm thử hương vị là được rồi. Em đều làm cháo củ từ." Như vậy cũng tốt, nếu khẩu vị thực không xong, cũng không gần quá mức quý trọng. Nhưng nếu hết thảy đều thực hoàn mỹ thì...ngoa ha ha ha, món chính của mình lại có thêm hạng mục mới rồi!