Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 178

Ngủ một giấc thật thoải mái trên giường đất nóng hầm hập nhà mình, ngày hôm sau Đinh Tiếu tận tới khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại.

Nhìn thoáng qua đồng hồ dưới gối đầu, sau đó nhanh chóng mặc quần áo. Đừng thấy đêm qua mỗi người một chén bánh canh, nhưng buổi tối mà ăn thì buổi sáng lại càng đói, huống chi buổi sáng này của cậu đã hơn 10 giờ rồi.

Đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy trên bệ bếp bày một mâm chén lớn, không cần hỏi, bên trong chắc chắn là bữa sáng Khôn để lại cho mình. Không biết gia hỏa này sáng sớm đi làm gì, chẳng lẽ đi săn? Cũng không cần phải vội như vậy đi?

Nhanh chóng rửa mặt súc miệng trở lại bệ bếp, mở ra cái nắp đậy, phát hiện bên trong là cháo gà sò khô nóng hầm hập, nếm một ngụm, Đinh Tiếu có thể khẳng định đây là tay nghề của ba nhà mình. Xem ra trong nhà yên tĩnh như vậy không phải bởi vì không có ai biết họ trở về, mà là không muốn quấy rầy mình ngủ nha. Hắc hắc, quả nhiên ở nhà là tốt nhất!

Một chén cháo gà sò khô lớn khiến bụng Đinh Tiếu tròn xoe, trong lòng đắc ý mà mặc áo lông vũ đi giày bông ra ngoài. Trong sân tuyết đã sớm bị chất đống một bên, cậu trước tiên đi xem gia súc gia cầm nhà mình, đặc biệt cẩn thận quan sát một chút con dê cái đang mang thai. Nhìn máng ăn chứa đầy cỏ khô, tâm tình rất tốt.

Kỳ thực Đinh Tiếu vốn cho rằng cha và ba đem một nhà đại cữu an bài đến ở nhà mình. Kết quả nhà mình tuy giường đất nóng hầm hập, lại không có ai tới ở. Tuy nhà ba còn có mấy gian phòng, nhưng trừ bỏ cái phòng ngủ cũ của mình có giường sưởi ra, những gian khác đều làm thành kho hàng. Cho dù có thể dọn hai gian để dùng, cũng không thể ấm áp bằng nhà mình được nhỉ? Chẳng lẽ nơi này có phong tục tập quán gì mà mình không biết sao?

Khi Đinh Tiếu đi vào sân  nhà ba mình, nhìn thấy Kim và ba đang đập đập da thú phơi nắng. Nhìn thấy mình tiến vào, ba lập tức hỏi: "Cháo đặt trên bệ bếp đã ăn chưa? Có đủ không?"

Đinh Tiếu lập tức cười trả lời: "Ăn rồi ạ! Ăn quá no! Ba, người biết Khôn đi đâu không?"

Quỳnh "Nga" một tiếng: "Hắn cùng cha con, đại cữu mang theo Du và Thương cùng đi săn. Nhìn thấy các con trở về, cha con nói phải ăn thịt tươi chúc mừng một chút. Đi từ sớm rồi, là con ngủ quá say, thế nào? Nghỉ ngơi thật tốt chưa?"

"Con cũng không cần tự mình động thủ thì mệt chỗ nào chứ! Kim, các em tới đây đã quen chưa?" Nhìn biểu đệ tươi cười sáng lạn hơn rất nhiều, tâm tình Đinh Tiếu càng tốt hơn.

Kim tự nhiên là gật đầu: "Rất quen ạ! Thôn Thiên Hà thực sự tốt giống như thúc thúc và Tiếu Tiếu ca nói. Không đúng, còn tốt hơn. Thôn trưởng bá bá nói mùa xuân sang năm sẽ cho người hỗ trợ bọn em làm một cái nhà mới, cũng giống như nhà của Tiếu Tiếu ca vậy, còn nói sẽ cho bọn em một mảnh ruộng lớn trồng đồ ăn. Hai ngày nay Du cũng chơi thật vui vẻ với các tiểu ấu tể trong thôn, có thể dọn tới đây thực sự là quá tốt!"

Có Đằng cẩn thận chẩn trị cùng thực liệu tiêu đàm nhuận phổi phụ trợ mà Đinh Tiếu dặn dò, hiện tải số lần khan của Giản mỗi ngày đều giảm hơn lúc trước rất nhiều. Đặc biệt là khi không cần đốt lò trong phòng vẫn thập phần ấm áp, nàng thật sự cảm thấy tốt đẹp đến độ không có cách nào hình dung. Nàng cũng không hy vọng xa vời sang năm thật sự có thể có một ngôi nhà đồ sộ _ _ giống như nhà Tiếu Tiếu và Khôn, chỉ cần nhà giống như nhà nhị đệ là rất tốt rồi. Đồ vật gọi là giường đất này quả nhiên là ghê gớm, cũng khó trách hai đứa nhỏ có thể bắt được long cốt yêu. Thật là phát minh vĩ đại mà!

Thân thể thoải mái hơn trước kia không ít, chủ yếu là tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều. Giản tới thôn Thiên Hà được mấy ngày nay có đầy thứ đang chờ nàng giật mình, hoàn toàn không có thời gian nghĩ về  cảm xúc rời xa quê nhà. Khi thân thể dễ chịu một chút đều có thể đi theo bận việc trong phòng bếp. Khi nàng chân chính nhìn thấy đồ ăn cất trữ cùng đủ loại hương vị, phương pháp chế biến đồ ăn trong nhà nhị đệ, nàng hoàn toàn vững chắc tâm tình. Quyết định của mình thật không sai, thôn như vậy, bộ tộc như vậy, thật sự là chỉ có thể dùng tràn ngập tương lai để hình dung.

Nếu nói muốn chúc mừng, tự nhiên chính là gia yến. Đinh Tiếu chạy đi chào hỏi đám bạn tốt, lại chạy tới nhà hiến tế và Văn tiên sinh chào hỏi. Sau đó mới về nhà an ổn chờ đợi chuẩn bị ăn uống.

Khi Liễu Đại tới trong tay còn xách theo bốn con cá biển, đều này khiến Đinh Tiếu hai mắt tỏa sáng: "Đại bá mẫu, cá này là ở biển mà, làm sao lại có?"

Liễu Đại cười trả lời: "Khi Dân đi chợ Đông mang về, vẫn luôn để trong động băng, hôm nay lấy ra để cháu làm xem, ta cảm thấy mùi tanh quá."

Đinh Tiếu vỗ ngực một cái: "Giao cho cháu không thành vấn đề!"

Giữa trưa mấy người đi ra ngoài săn cùng nhau trở lại, con mồi trên tay thật sự không nhiều lắm, hai con hươu bào, một con thổ lang, còn có một con gà duôi dài. Thành tích này đối với giống đực có năng lực mà nói, thật sự có chút thất vọng. Không thể không nói, đại hội thể thao mùa thu đã gây ra "tai họa" không nhỏ đối với động vật trong rừng rậm mà. Quả nhiên là cần phải 5 năm.

Ngoại trừ mấy con mồi này ra, Thương và Du hai tiểu ấu tể này cũng có thu hoạch của riêng mình. Đó chính là một con rắn da đen to bằng cánh tay ấu tể dài hơn hai mét. Loại rắn này không có độc, nhưng sức lực không nhỏ, tốc độ rất nhanh. Đối với bán thú nhân mà nói  muốn săn được cần tốc độ thực tinh chuẩn và lực đạo rất lớn. Tuy đối với tiểu ấu tể giống đực mới mười mấy tuổi như hai đứa mà nói bắt được rắn da đen không phải là việc gì khó lường. Nhưng đừng quên hiện tại là mùa đông, loại rắn này cần phải ngủ đông.

Trong lòng Đinh Tiếu có suy đoán, vì thế chứng thực: "Các em sao lại bắt được con rắn này thế?"

Du thiếu niên lập tức khoe ra nói: "Em đào đất, Thương ca ca đem đất đổ đi!"

Đinh Tiếu hắc tuyến đầy đầu, Thương à, em bắt nạt một đứa trẻ như vậy mà được à? Loại thiên tính này của em cũng không thể dựa theo hình thức tư duy của nhi đồng mà suy xét sao, cứ như vậy lừa gạt ấu tể hồn nhiên, thật sự được sao? Cư nhiên để Du đào còn mình đi đổ đất! Ba huynh đệ các ngươi thật là đủ rồi đấy!

"Lần sau để Thương ca ca của em thử xem, có lẽ hắn sẽ đào nhanh hơn em nha!" Nói xong ngó Thương thiếu niên một cái.

Thương vẻ mặt bình tĩnh: "Ừ, đại ca đào càng nhanh."

Đậu xanh rau má! Đinh Tiếu cảm thấy đời này của mình có lẽ sẽ không bao giờ thắng được Thương! Hàng này mới là chuẩn phúc hắc! Khôn nhà ta mới không hắc như vậy đâu!!!

Đối với người mê cơm như Kim mà nói, chỉ cần một đĩa rau cải trắng muối là có thể ăn hai bát cơm gạo. Y trước nay cũng không biết, những trái cây cứng cứng nhỏ tí không thể ăn ở khu an toàn thôn Đại Thụ sau khi nấu chín cư nhiên thơm ngọt ngon miệng như vậy, mềm mềm, dẻo dẻo, ă xong toàn thần đều thấy thoải mái. Còn có quả trân châu nữa, sau khi nghiền thành bột lại dùng nước xoa thành cục bột, tại sao lại có thể làm ra đồ vật ăn ngon như thế chứ? Bánh nướng lớn, bánh nhân thịt, bánh nhân rau, bánh bao, sủi cảo, mì sợi. Thật là mỗi một thứ đều khiến y ăn ngon đến không chịu nổi.

"Tiếu Tiếu ca, em có thể theo anh học làm đồ ăn như thế nào hay không?" Tuy cảm thấy bản thân nói như vậy có chút quá phận, nhưng Kim thật sự rất muốn học mấy chiêu. Nói với nhị thúc thì có chút ngại ngùng, nhưng người anh họ này của mình vẫn luôn rất tốt tính, khiến mình có một loại bản năng thân cận, anh ấy hẳn sẽ không trách mình phải không?

Đối với người nhà Đinh Tiếu tự nhiên phi thường hào phóng: "Đương nhiên rồi! Đều là món thường ngày, rất dễ học. Em cứ ở bên cạnh xem, anh dậy cho em. Không hiểu thì liền hỏi anh, người một nhà, đây đều là chuyện nhỏ!" Một bên nói, cậu một bên xử lý mấy con cá biển đại bá mẫu mang tới. Cậu định làm thành cá kho. Như vậy có thể giảm mùi tanh của cá biển đến mức thấp nhất, nhìn ý tứ kia của bá mẫu là không thích loại tanh nồng này, cho nên vẫn là không chiên đi.

"Cái này là anh dùng quả mâm xôi làm thành sốt tương, em nếm thử xem." Múc ra nửa muỗng sốt tương cà chua trong bình, Đinh Tiếu đưa cho Kim. Lúc này trong phòng bếp chỉ còn lại hai anh em bọn họ, cái này khiến cho Kim có vẻ thoải mái hơn nhiều. Mà Quỳnh ba đang ở lều ăn chuẩn bị nướng hai con hươu bào và thổ lang kia, cái này là món chính cho giống đực ngày hôm nay. Liễu Đại vì xem náo nhiệt cũng ở thực lều một bên nói chuyện phiếm với Giản và Quỳnh, một bên thái dưa chua, ngại ngùng, không cần nghi ngờ nàng vẫn thích ăn thứ này nhất.

Kim đem muỗng sốt tương đo đỏ đưa tới trong miệng, lập tức nheo lại hai mắt: "Chua quá! Nhưng hết chua lại thấy ngọt! Ăn rất ngon, là hương vị quả mâm xôi!"

Nhưng hình như không phải toàn bộ, nhưng y cũng không định hỏi vấn đề này. 

Đinh Tiếu cười nói: "Một lát nữa anh sẽ dùng cái này kho với bốn con cá biển kia. Bảo đảm em sẽ thích ăn! Đúng rồi, em có món nào đặc biệt thích ăn hay không? Nói cho anh anh làm cho em. Còn cả Du thích ăn cái gì nữa?"

Kim hơi chút ngượng ngùng trả lời: "Khi còn ở nhà chúng em chủ yếu là ăn thịt nướng, chỉ có muối và hoa tiêu làm gia vị. Không có nhiều món ngon như vậy để lựa chọn. Cho nên Tiếu Tiếu ca làm cái gì chúng em đều thích cả."

Đinh Tiếu cũng cảm thấy mình hỏi cái này có chút không ổn. "Vậy chờ tới mùa xuân, anh dẫn em tới khu an toàn, kỳ thực trong rừng có rất nhiều thực vật ăn rất ngon, bán thú nhân chúng ta còn có nhóm giống cái ăn nhiều thực vật một chút mới có lợi. Em nhìn anh xem, có phải tương đối trắng một chút hay không?" Để cổ vũ biểu đệ ăn nhiều rau củ, mình phải hy sinh biết nhường nào!

Kim gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy! Đây là do ăn rất nhiều thực vật sao?"

Đinh Tiếu gật đầu: "Đương nhiên a! Từ nhỏ mỗi ngày anh đều ăn kết hợp cả thực vật và động vật, nhưng em đã trắng hơn rất nhiều bán thú nhân thôn chúng ta rồi, aiz, những giống đực độc thân thôn Thiên Hà vào mùa xuân sẽ lại nổi điên cho xem." Nói xong chính cậu cũng thấy

༽つ۞﹏۞༼つ một chút, mình cư nhiên đã học được chiêu trêu chọc của ba cô sáu bà như vậy! thật là thói đời, sa đọa mà! (((ノ)゚Д゚(ヽ))))

Kim quả nhiên bị Đinh Tiếu làm cho đỏ bừng mặt: "Nào có. Nghe Kinh ca ca bọn họ nói, là ca phu xuống tay quá nhanh quá sớm, bằng không Tiếu Tiếu ca chắc chắn sẽ khiến nhóm giống đực độc thân của thôn Thiên Hà nổi điên thật lâu."

Đinh Tiếu lập tức có một loại xúc động muốn phun ra máu, tiểu tử thúi Kinh này, thấy tiểu gia không có mặt liền nói loại chuyện này với biểu đệ ngoại lai thuần khiết vô cùng này của ta, thật là không cho Mộc Ngõa nhà ngươi ăn chút đồ vật bổ thận tráng dương là không được mà! (Phương thức trả thù thật ngoan độc! ( ̄Д ̄;;)

Thịt rắn là món cay nhất trên bàn ăn ngày hôm nay, khi nếm thử Kim chỉ liếm một chút nước canh đo đỏ liền rót một chén lớn nước uống mà vẫn còn hổn hển nửa ngày. Điều này khiến Đinh Tiếu quyết định vẫn là đừng nấu cay qua, độ cay chỉ tầm như kim chi xào thịt ba chỉ là được rồi.

Gà đuôi dài được Đinh Tiếu làm thành gà chiên xù. Một con gà lớn như vậy chặt ra chiên đặt cùng nhau thực sự đồ sộ. Có muối tiêu và sốt tương mâm xôi hai loại nước chấm này. Sau khi chiên xong, chưa đợi đặt lên bàn, Du và tiểu Miêu Miêu cứ một chốc lại tới một lần, mỗi lần đều "trộm" đi ba miếng, đương nhiên trong đó tất nhiên là có phần của Thương thiếu niên. Điều này khiến Đinh Tiếu lại không khỏi đỡ trán kính nể một lần nữa về tam đệ bạn lữ nhà mình, thật là....quá có phong phạm lãnh đạo!

Sườn lợn sau khi rã đông được Khôn chặt thành miếng. Lại cắt một đoạn thịt ba chỉ hầm chung với dưa chua. Loại đồ ăn mà một nhà Kim chưa từng nghĩ tới này, chỉ ngửi mùi hương thôi đã khiến bọn họ hiểu ra vì sao Liễu Đại lại mê luyến nó như vậy. Nhưng khi bọn họ ăn vào trong miệng rồi, không ai không tỏ vẻ hứng thú rất lớn. Đặc biệt là Giản, cơ hồ giống với Liễu Đại lúc trước như đúc, miếng đầu tiên đã yêu thích không chịu nổi. Kết quả là hai vị giống cái thành niên này cơ hồ bá chiếm cả một bình canh dưa chua hầm này. May mà Đinh Tiếu biết đại bá mẫu yêu thích, có chuẩn bị thêm một bình nước hầm xương bổ xung thêm vào, bằng không cuối cùng thật sự trở thành "dưa chua xào".

Thịt kho tàu là món Khôn ca yêu nhất, thân là bạn lữ tiêu chuẩn tốt nhất Đinh Tiếu sao không dự phòng cho hắc lão hổ nhà mình được chứ? Vì thế một bình thịt kho tàu bạch đậu thịt ba chỉ lớn cứ như vậy chiếm cứ một vị trí nhỏ của bàn ăn, đương nhiên cũng là vị trí ở trước mặt Khôn ca. Đinh Tiếu cũng một thời gian dài chưa ăn cái này rồi, không khỏi có vẻ thèm một chút. Khôn ca thực chu đáo mà phân thịt ba chỉ thành hai phần, thịt mỡ bỏ vào bát của mình, thịt nạc bỏ vào bát Tiếu Tiếu. Sau đó dưới ánh mắt trêu chọc và "khinh bỉ" của mọi người, ăn đến dị thường bình tĩnh thỏa mãn, chỉ khổ cho Đinh Tiếu đỏ bừng cả mặt. Cũng may người một nhà Liệt đang chuyên tâm hưởng thụ mỹ thực, bằng không cậu thật sự cảm thấy mất hết mặt mũi.

Thịt thổ lang nướng Đinh Tiếu không động vào miếng nào, nhưng thịt hươu bào Liễu Đại bá mẫu tự tay nướng chế cậu thực hãnh diện mà ăn một miếng to. Một bàn lớn đồ ăn này thêm hai chén cơm, Đinh Tiếu là người đầu tiên no căng không ăn nổi nữa. Lại nhìn thấy Thương thiếu niên ăn đến ưu nhã bình tĩnh (lầm to), Miêu Miêu ăn đến tay năm tay mười, Du ăn đến đầy trời đen kịt, Kim ăn kiên trì bền bỉ. Đinh Tiếu thật sự cảm thấy mình quá thất bại. Sức chiến đấu thật sự quá mức yếu kém!

Nhưng  loại sự tình ăn cố này cậu không muốn làm, đã ăn không ít rồi. Vì thế cậu quyết định đi nấu một nồi nước tiêu thực, kỳ thực chính là trà táo mèo.....

Ăn đến tương đối, Giản cảm khái: "Đứa nhỏ Tiếu Tiếu này làm đồ ăn quá ngon, thật là trước kia nghĩ cũng không thể nghĩ ra mỹ vị như vậy."

Liệt phụ họa theo: "Đúng vậy, không nghĩ tới lần này trở về, thôn Thiên Hà biến hóa lớn như vậy."

Bằng Giáp tự hào mà nói tiếp: "Những thứ này phần lớn đều là công lao của Tiếu Tiếu, đứa nhỏ này có rất nhiều kỳ tư diệu tưởng. Đặc biệt là ruộng này, năm nay mỗi một gia đình đều có đồ ăn chất đầy hầm lương thực, cho dù không ra ngoài săn thú cũng vẫn có thể ăn no."

Liệt cảm thán: "Đúng vậy. Ý tưởng trồng trọt này thực ghê gớm, trước kia chúng ta không biết những thứ trái cây cứng rắn cùng rau củ này có thể ăn ngon như vậy. Nhưng mà đại ca, nhà chúng ta vừa trở về liền muốn phân ruộng, có thể có người không đồng ý hay không?"

Bằng Giáp cười: "Ta đồng ý là được, còn cần hỏi ý kiến của người khác sao? Lúc trước khi ngươi rời khỏi thôn, không phải cũng không mang gì theo sao, cam nguyện đem nhà ở cùng đồ đạc để lại cho Thôn Bộ sao? Chẳng lẽ bây giờ ngươi trở lại, những người vào ở nhà ngươi cùng những người được phân đồ đạc của người phải đem những thứ đó nguyên dạng lấy ra sao? Thêm người chính là một việc vui bộ tộc thích nhất,  người thích nhàn thoại ở thôn Thiên Hà chúng ta là có, nhưng cũng không có can đảm nói ra nói vào chuyện này, hơn nữa là bộ tộc chứ không phải cá nhân bọn họ."

Liệt do dự một chút, lại nói: "Nói thì như vậy, nhưng là năm nay trong thôn mới vừa phân ruộng ta liền trở lại, có phải..."

"Không có có phải gì hết, ngươi cũng đừng lo lắng những thứ đó, thôn tốt có người đi ngoại tộc sống quay trở về chẳng lẽ lại không phải là một việc vinh quang sao? Hơn nữa, bọn họ hiện tại nếu còn muốn trồng trọt thì phải yên lặng. Phải biết là việc trong ruộng này, có chuyện gì bọn họ đều phải hỏi Tiếu Tiếu và Quỳnh. Hơn nữa người thôn chúng ta quá nhiều, một người cũng không thể gây nên chuyện gì, người muốn tìm chuyện cũng không có năng lực, xúi giục là sai trái, đừng nói ta, hiến tế nói hai câu cũng đã có thể tổng cổ về. Dù sao ta đã chọn xong chỗ cho người, đầu xuân liền xây dựng nhà và sửa sang lại ruộng là được. Ngươi nha, liền thừa dịp không phải đi săn, thì đi kiếm gỗ trước đi. Du à, nói cho bá bá, về sau đều sống ở nơi này có vui không?"

Du từ trong chén ăn ngẩng đầu lên, nhìn thấy thôn trưởng đại nhân đang tủm tỉm cười nhìn mình, lộ ra gương mặt tươi cười rạng rỡ: "Có! Đặc biệt vui vẻ!"
Bình Luận (0)
Comment