Từ bờ biển tới thôn Đồng Đài, hai người đi rất nhanh, nhưng lại khá là nhẹ nhàng.
Gia vị trên người còn thừa không nhiều, vì vậy thời điểm nghỉ trưa và tối hai người luôn dừng lại tìm kiếm ở phụ cận một ít nguyên liệu nấu ăn có thể thay thế. May mà ớt cay và gừng tỏi khắp nơi đều có, tuy bọn họ không nhìn thấy mía nhưng lại phát hiện một thứ khả quan là cây củ cải đường, vấn đề đường cũng được giải quyết.
Nói là chạy nhanh về nhà, sau đó có thời gian lại tới lãnh địa tộc Phi Báo trích "thổ sản", nhưng trên thực tế Đinh Tiếu vẫn không nhịn được. Sau khi ăn xong quả trứng vịt bắc thảo ngay cả hạt giống cậu cũng không buông tha, quả gừng cậu lấy hết cả ngọn. Loại sự tình di tài này mấy năm nay cậu và Khôn làm không ít, cho nên trình độ kỹ thuật vẫn rất đảm bảo. Mặt khác cậu cũng đào mấy gốc sơn quỳ về trồng thử. Dù sao không thể mang quá nhiều, bị người tộc Phi Báo nhìn thấy cũng không hay lắm, cho dù hiện tại bọn họ cũng không trồng.
Đến khu an toàn của thôn Đồng Đài vừa lúc là vào buổi trưa, Đinh Tiếu quyết định để Khôn đi lấy ngưu, còn mình ở lại làm cơm trưa, lúc này nói cái gì cũng không vào thôn ở một đêm chọc thêm "phiền toái", cho nên hai người phân công nhau làm việc.
Ăn xong cơm chiều sắc trời vẫn còn sớm, cho nên hai người lại như thường lệ tìm kiếm có thứ gì tốt ở xung quanh hay không. Kết quả bọn họ phát hiện được vài quả trứng chim trắng chân dài, nghe Khôn nói, hiện tại là kỳ đẻ trứng đầu tiên của chim trắng chân dài, phụ cận chắc chắn còn có, nhưng nếu không phải thực sự không có đồ ăn, các thú nhân sẽ không nhặt trứng ở trong rừng vào thời điểm này. Nhưng từ lúc rời nhà tới giờ đã 20 ngày chưa ăn qua trứng, không thấy thì không sao, hiện tại nhìn thấy lại thèm. Vì thế Khôn ca thương bạn lữ, chọn cầm đi bốn quả.
Buổi sáng Đinh Tiếu dùng hành dại xào một quả trứng, dùng bánh nướng áp chảo ăn đến mặt mày đều là tươi cười. Khôn tuy cũng muốn ăn món trứng thơm thơm này, nhưng chỉ có chút ít như vậy còn chưa đủ cho hắn nhét kẽ răng, cho nên hắn không ăn một miếng nào hết.
Tuy là một chuyện nhỏ, nhưng Đinh Tiếu vẫn thập phần cảm động trong lòng. Vì thế cậu đã sớm quyết định xong, bữa trưa phải làm hết trứng, nhất định phải cho hắc lão hổ nhà mình ăn đến ngon miệng.
Vì thế cậu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định kết hợp với thịt, như vậy mới có thể đủ cho Khôn ăn.
Loại trứng chim này Đinh Tiếu vẫn rất khó đập ra như lúc đầu, nhưng trủy thủ tùy thân còn có lực hơn quân đao nhiều, hai ba nhát đâm xuống trứng lập tức bị chọc thủng. Đem lòng đỏ và lòng trắng tách riêng ra đặt vào hai cái chén. Đem thịt băm nhuyễn, sau đó đem lòng trắng trứng và bột bỏ vào quấy đều. Cho thêm gừng giã nát, muối, đường, ớt cay, hoa tiêu cùng với lá tía tô non. Đem nhân thịt trộn đều sau đó lại nặn thành từng viên dài, cho vào nồi hấp. Chờ tới khi hấp gần được lại đem lòng đỏ trứng tưới lên trên thịt rồi hấp tiếp, qua thêm năm phút nữa là có thể ăn.
Thịt ra nồi thoạt nhìn rất giống lạp xưởng, chẳng qua màu xác khác biệt rất lớn so với lạp xưởng, bên ngoài là màu vàng, hoàn toàn là công lao của lòng đỏ trứng. Đinh Tiếu trước tiên cắt một miếng nhỏ cho vào miệng, ừm, quả nhiên đúng là mùi vị mình thích. Vẫn là tía tô trộn chung với thịt mới có một loại tư vị mỹ diệu, tiếc là ba không thích ăn, cũng may Khôn giống như mình đều rất thích. Bằng không không có ai chia sẽ cảm giác yêu thích với mình thì thực đáng tiếc.
Chuẩn bị xong lạp xưởng da trứng, Đinh Tiếu bắt đầu nướng thịt, nghĩ nghĩ có lẽ Triệt và cha hắn sẽ cùng tới đưa ngưu, hoặc là cũng có khả năng đi theo bắt ngưu, cậu liền quyết định nướng thêm hai con cá biển khô.
Đúng như Đinh Tiếu sở liệu, Triệt và cha hắn thật sự có tới, không chỉ tới, bọn họ còn quyết định muốn hộ tống bọn họ tới biên giới lãnh địa tộc Dực Hổ. Đây là đường bộ hộ tống cấp thấp nhất. Mà ngưu bọn họ cũng bây giờ mới bắt, theo như lời Triệt nói, giống cái trong thôn bọn họ quá lắm lời, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Như vậy là đối sách tốt nhất mà hai cha con bọn họ bàn bạc ra.
Đối với điều này Đinh Tiếu và Khôn nhất trí cho rằng hai cha con nhà này suy nghĩ thực sự chu toàn. Chứng kiến qua giống cái tộc Phi Báo, quả nhiên lợi hại.
Ngượng ngùng mà ăn cá biển khô nướng Đinh Tiếu đưa qua, tuy bọn họ cảm thấy có chút tanh, nhưng tổng thể cảm giác tươi ngon vẫn là chiếm chủ yếu. Vì thế Triệt cảm thán: "Tại sao trước kia chúng ta không nghĩ tới việc mang con mồi tới bờ biển trao đổi đồ với tộc Thiên Ngư nhỉ? Này nếu như bị nữ nhân trong thôn biết, không phải mỗi ngày đều bắt bạn lữ đi tới bờ biển đổi trân châu sao?"
Đinh Tiếu cười: "Giống cái tộc Phi Báo các ngươi đúng là lợi hại." Đương nhiên cũng thực xinh đẹp, nhưng đáng tiếc mình luôn không có tiềm chất nghĩ thầm tới giới nữ, cho dù trước khi xuyên qua cũng không nghĩ mình là cong, nhưng cũng chưa từng cân nhắc qua mình có phải là thẳng hay không. Hừ hừ, người giống như Khôn này chính là mệnh tốt! Nhưng mà...mình cũng không tồi nha, ha ha!
Hoạt động bắt ngưu Khôn cũng không cần tham gia, vì thế ở hành trình kế tiếp, Khôn chủ yếu chịu trách nhiệm là cùng Đinh Tiếu bắt giữ con mồi ở phụ cận, nhưng trong quá trình bắt ngưu, hai cha con Triệt cũng sẽ bắt con mồi khác dùng để ăn trong ngày. Cho nên mấy ngày nay việc Đinh Tiếu làm nhiều nhất chính là ngay tại chỗ lấy hương thảo hương liệu hun thịt khô. Bằng không thời tiết chuyển nóng một chút, bọn họ không có cách nào phân chia hết, thật sự sẽ khiến thịt tươi bị ôi thiu.
Kỳ thực mười đầu ngưu này đối với thợ săn giỏi như bọn họ mà nói là không khó, nhưng tương đối khó khăn là phải tìm kiếm năm con đực năm con cái. Đương nhiên dựa theo nữ sĩ Gia trước khi cha và đệ đệ ra cửa đã dặn dò tốt nhất là bắt ngưu đang mang thai, như vậy Đinh Tiếu có thể nhanh chóng có sữa dùng. Cho nên mục tiêu của hai người bọn họ rất là cao.
Chính là vì như vậy, mười đầu ngưu phải mất tới 10 ngày mới bắt xong, mà lúc này bọn họ cũng đã ra khỏi khu an toàn của tộc Phi Báo.
Đinh Tiếu cảm thấy mình đúng là chiếm lợi lớn, có cơ hội nhất định phải đưa thêm vài mét vải bố cho Gia, vì có nàng giới thiệu về công hiệu của "sữa bò", khiến cho Triệt và cha hắn tổng cộng bắt được ba con mẫu ngưu đang mang thai, mà ngưu còn lại trên cơ bản đều là tiểu ngưu choai choai, ngưu đực trưởng thành chỉ có một con, hơn nữa vẫn là vừa trưởng thành không lâu. Đây là Đinh Tiếu yêu cầu, vì ngưu khi còn nhỏ tương đối dễ điều khiển, sau khi nuôi còn phải mấy tháng mới trưởng thành hoàn toàn, đến lúc đó cũng sẽ không "quấy rồi". Hơn nữa tiểu giác ngưu có vừa nhỏ vừa dịu ngoan thì ngưu trưởng thành cũng sẽ có tính công kích nhất định. Cho nên có thể giảm thì giảm.
Hai bên chia tay ở biên giới lãnh địa tộc Dực Hổ, Đinh Tiếu rất phúc hậu mà phân một phần hàng hải sản cho Triệt và cha hắn, đây là việc hai cha con hoàn toàn không nghĩ tới. Nhưng nhìn thấy Đinh Tiếu thực nghiêm túc mà nói cho bọn họ cái này phải ăn như thế nào, cái kia nên làm gì để khử mùi tanh, bọn họ cũng liền ngượng ngùng mà từ chối. Huống chi ở Thú Thế, tặng đồ chính là biểu hiện sự hữu nghị, mà hai vị bằng hữu này, hai cha con bọn họ là nhận định!
Mười đầu ngưu cũng không dễ đuổi, tuy dựa theo chủ ý của Đinh Tiếu đã dùng dây thừng buộc chúng lại, nhưng thiên tinh sợ giống đực của đám ngưu này vẫn không thay đổi. Cho nên hơi một tí là lăn ra đất ăn vạ không đi nữa. Khi có ba giống đực ở, phía sau hai người, phía trước một người khi chúng không đi thì dùng lực kéo. Hiện tại hai người đi rồi, đám ngưu này liền bắt đầu không thích đi nữa.
Ở khu vực không quen thuộc, bất luận là sinh vật nào cũng có bản năng cảnh giác, huống chi bọn chúng vốn dĩ là động vật hoang dã sinh sống trong rừng. Đám tiểu giác ngưu này vừa vào lãnh địa tộc Dực Hổ, liền bắt đầu trở nên nôn nóng bất an.
Khôn ca đối với việc xử lý hết bọn chúng rất có biện pháp, nhưng đối với trấn an bọn chúng thì bất lực. Thiên nhãn của Đinh Tiếu đối với đám ngưu này cũng không dùng được, cho nên chờ tới ngày hôm sau có mỗi bọn họ đuổi đám ngưu này, tình huống càng trở nên khổ bức.
Đinh Tiếu thực rối rắm. "Sớm biết vậy chỉ cần một đôi!" Như vậy buộc vào khiêng về cũng được!
Khôn ca cũng thực rối rắm: "Bằng không để lại một đôi, những con khác giết chết?"
"Không!" Đinh Tiếu lập tức chống nạnh: "Anh cứ thử hạ sát thủ với đám ngưu của em xem!"
Khôn lập tức liền cười, đem bạn lữ bế lên tới mạnh mẽ hôn hai cái: "Ta không dám, có khó hơn ta cũng sẽ đem bọn chúng kéo về nhà." Chỉ là không biết một ngày có thể đi được bao nhiêu đường mà thôi.
Đinh Tiếu thở dài: "Không nghĩ tới bọn chúng khó đuổi như vậy, này còn là tiểu ngưu đấy, nếu là đại ngưu thì không biết sao nữa. Thôi, cứ đi chậm một chút đi, nói không chừng chờ tới gần thôn chúng ta là có thể gặp người quen, người nhiều liền dễ làm việc."
Cuối cùnghai người bọn họ cũng chỉ có thể như vậy, từng chút mà đi trở về. Hơn nữa vì có 10 đầu ngưu, Khôn hoàn toàn không thể đi săn, may mà lúc trước có làm không ít thịt hun khô cùng rất nhiều hải sản, thực vật ăn được trong rừng cũng không ít, nếu không thật đúng là khổ bức tột cùng.
Có một việc mà Khôn và Đinh Tiếu đều quên mất, ngưu là ăn cỏ, nhưng dây thừng là cái gì? Như cũ vẫn là cỏ. Sớm muộn gì cũng có một ngày đám đồ ăn sẵn này sẽ bị ăn hết.
May mà gặm hết dây thừng chỉ có ba con, sau khi Khôn phát hiện động tĩnh bên người không đúng lập tức chạy đi ra ngoài, kết quả còn may, không tốn mấy bước liền đem hai đầu ngưu kia kéo trở về, mà còn lại một con khác "chạy thoát" căn bản không đi đâu xa, mà là tới chỗ Đinh Tiếu.
Tới chỗ Đinh Tiếu là một đầu mẫu ngưu, hơn nữa là con ngày thường dịu ngoan nhất kia, cho nên nó đi về phía mình, Đinh Tiếu cũng không lo lắng. Lấy sức lực của bản thân hiện tại bắt một đầu ngưu nhỏ như vậy cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là chưa đợi cậu bày ra tư thế "bắt" ngưu, đầu ngưu kia đã cúi đầu.
Chờ Đinh Tiếu phản ứng lại được liền thấy, lúc ấy liền "ngao" lên một tiếng.
"Hỗn đản a!! Mày ăn như vậy thì bọn tao còn ăn thế nào được nữa!!!"
Nhìn tiểu mẫu ngưu hoàn toàn không để ý tới mình, như cũ vui sướng liếm bình muối bình, Đinh Tiếu khóc không ra nước mắt. Đậu xanh rau má, chỉ mang về một chút muối biển như vậy, em rể mày đây là bức tao ngao muối xanh mà!!! Vốn nghĩ bớt được chút việc!
Khôn nhanh chóng làm ra dây thừng mới đem ba đầu ngưu này buộc lại, đối với hành vi không cho mình thêm muối của giống đực này, tiểu mẫu ngưu thực tức giận. Loạn đá một chân về phía bình muối bị bỏ đi kia, vì thế đám ngưu bị buộc vào cây gần đó cũng có ý định muốn thò qua.
Ách...Đinh Tiếu cẩn thận nghĩ lại một chút, hình như trước kia có nghe nói qua người nuôi trâu bò sẽ cho trâu bò liếm muối. Hình như là bổ sung khoáng chất gì đó, chẳng lẽ mấy đầu ngưu này ăn nhiều cỏ thuần thiên nhiên như vậy là để bổ sung muối? Vì thế cậu nắm lên một nhúm muối để trong lòng bàn tay, sau đó chậm chạp hướng tới gần miệng một đầu mẫu ngưu mang thai. Đầu ngưu kia thật đúng là vươn đầu lưỡi liếm, Đinh Tiếu nhân cơ hội này sờ sờ cổ nó, a? Cư nhiên không tức giận!
"Khôn, anh mau đem bình muối thu kia thu lại, có lẽ muối này còn có thể khiến bọn chúng nghe lời."
Muối biển không thể ăn, Đinh Tiếu chỉ có thể đào Thái Diêm tới ngao muối. Nhưng trải qua cậu thí nghiệm, trình độ yêu thích của ngưu đối với muối xanh thấp hơn một chút, nhưng đối với rau Thái Diêm tươi bản thân chúng vẫn rất thích ăn.
Vì thế mấy ngày kế tiếp, lộ trình của Đinh Tiếu bọn họ rốt cuộc nhanh hơn một chút. Nhưng mặc dù là như vậy, tiến độ cũng có thể được gọi là thong thả. Dù sao bọn họ chỉ có thể tự đi bộ. Bởi vì chỉ cần Khôn không biến thành hình thú, đám ngưu này liền bởi vì mặt sau đã không có giống đực hình thú uy hiếp mà lùi lại sau. Cho nên muốn dùng phương thức "Chạy nhanh" đi là không có khả năng.
Cũng may vào buổi chiều ngày thứ tư từ khi đi vào lãnh địa, trong tình huống bọn họ rối rắm chấp nhận số mệnh thì gặp được người nhà, bọn họ mới có cảm giác sống lại.
Đồ vật trao đổi ở chợ xuân đều giao cho một nhà Liệt và Liễu Đại, cho nên Hạ cha lại một lần làm người dẫn đầu mang theo Quỳnh di tường vây, không nghĩ tới vừa lúc đi về đụng tới con trai bảo bối nhà mình. Chỉ là nhìn bộ dáng chật vật của bọn họ cùng với mười đầu ngưu mà hoảng sợ.
"Tiếu Tiếu, các con mấy đầu ngưu này ở đâu vậy?" Còn mười con nhiều như vậy, thoạt nhìn đại đa số đều là ấu tể choai choai, này thật đúng là khó có được. Quỳnh biết Tiếu Tiếu vẫn luôn muốn dưỡng ngưu, nhưng mà ngưu ở lãnh địa tộc Dực Hổ bọn họ bưu hãn khổng lồ, cho nên nhìn đám ngưu này anh một chút cũng không thấy lạ. Chỉ là cư nhiên bắt tới nhiều như vậy, chỉ với hai người bọn họ cũng quá khoa trương rồi.
Đinh Tiếu nhìn mấy nhãi ranh ngưu bị một đống lớn giống đực vây quanh, trong lòng cứ gọi là sảng khoái. Cho chúng mày bắt nạt bọn tao ít người khó đuổi, hiện tại biết sợ chưa! Hừ hừ!
"Cái này là hai bọn con dùng vải đổi với người tộc Phi báo, chính là giống đực tộc Phi Báo mà Khôn dùng da sói điên trao đổi lúc trước ấy. Hắn và cha hắn hỗ trợ đuổi 10 đầu ngưu tới biên giới lãnh địa của chúng ta rồi mới quay lại. Chỉ là hai bọn con thật quá khó đuổi bọn chúng, khiêng cũng không khiêng được, kéo cũng không thể dùng sức quá mạnh, vạn nhất giết chết nhiều cũng không đáng. Hai bọn con từ lãnh địa tới nơi này đã đi mất bốn ngày rồi, nếu không gặp phải mọi người, còn không biết mất bao lâu mới có thể về đến nhà đâu."
Nghe con trai nói, Quỳnh quả thực dở khóc dở cười: "Được rồi, lúc này cũng không cần các con nhọc lòng, các con cũng thật là, bắt hai con về nuôi, cho bọn chúng tạ sinh sản là được rồi, còn bắt nhiều như vậy."
Đinh Tiếu "khóc" tố: "Đâu phải bọn con muốn nhiều như vậy, vốn dĩ con muốn hai đôi, kết quả hai cha con họ mở miệng liền nói năm đôi, con còn có thể từ chối sao."
Hạ cha cười nói: "Con đủ rồi đấy, được lợi còn oán giận nữa. Được rồi, hôm nay cứ như vậy đã, mọi người đều tại chỗ nghỉ ngơi, sáng mai lại trở về, Tiếu Tiếu, có gì ăn ngon cho mọi người cùng nếm thử không?"
Nếu đụng phải tộc nhân lại muốn nhờ mọi người hỗ trợ đuổi ngưu về, mình đãi chút đồ ăn cũng là tất nhiên: "Kỳ thực trao đổi với người tộc Thiên Ngư đều là đồ ăn trong biển, nhưng bọn con không mang về hết được, liền hẹn với bọn họ thời điểm chợ Đông sẽ tới lấy hàng. Nhưng bọn họ đưa cho Khôn một khối thạch tín, không phải lo bọn họ sẽ không thực hiện giao dịch."
Nghe được thạch tín của tộc Thiên Ngư, rất nhiều người đều vây tới, đương nhiên đều là giống đực và bán thú nhân, những người này vây xung quanh Khôn, đều hỏi cùng một vấn đề: "Khôn, ngươi có tính toán dùng thạch tín hỏi người tộc Thiên Ngư làm thế nào sinh dục được hậu đại không?"
Đinh Tiếu ở cách đó mấy mét nghe được một thân nổi da gà, những người này thật là.... hành động quá nhất trí.
Cũng may Khôn ca rất là "đứng đắn": "Thạch tín này ta lấy đề làm tín vật trao đổi hàng với bọn họ, nếu hỏi rồi không phải sẽ phải trả lại sao? Đổi đồ vật vẫn là quan trọng."
Vì thế Đinh Tiếu ở cách đó mấy mét ngầm giơ lên ngón tay cái: Vẫn là hắc lão hổ nhà ta lợi hại!