Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 232

Để thí nghiệm tiểu Khôn Luân rốt cuộc có di truyền trời sinh thần lực của Khôn hay không, mọi người tập hợp ở bên nhau làm một thí nghiệm nho nhỏ.

Khôn săn một con thỏ đuôi dài trưởng thành giống đực, không chỉ về mặt bề ngoài tiểu Khôn Luân và thỏ đuôi dài có chênh lệch phi thường lớn, mà trọng lượng còn là cách xa rất rất nhiều. Nhưng tiểu Khôn Luân giống như trời sinh liền có một loại phản ứng bản năng với săn thú, nhìn thấy thỏ đuôi dài lông xù xù liền xông tới, sau đó dùng cái miệng còn chưa mọc răng ngậm đuôi thỏ đuôi dài, cho dù không lôi đi được xa, nhưng sức lực này cũng khá là lợi hại.

Đinh Tiếu và Khôn hết sức vui vẻ, Đại Vu cũng thực cảm khái. Hai đôi phu phu Nạp Nhất và Nạp Bối cũng phi thường hưng phấn. Chỉ có Long Vương tương đối buồn bực, làm sao chuyện gì tốt cũng tới tay một nhà bọn họ chứ? Nhưng mà không quan trọng, tương lai bảo bảo của mình và Mặc Mặc chắc chắn còn lợi hại hơn!

Tâm tính ghen tị của giống đực trực tiếp khiến cho Long Vương đại nhân trở nên vội vàng, thành thân thì có thể hoãn lại một chút, nhưng là sinh bảo bảo nhất định phải mau chóng! Bảo bảo đáng yêu như vậy Mặc Mặc nhất định cũng rất muốn mau chóng có phải không? Vì thế Long Vương không biết xấu hổ liền tiến hành một hồi đánh lén Đại Vu, thật đáng buồn chính là lúc này cư nhiên đánh lén thành công, vì thế, Long Vương còn cố ý trộm nhớ một công cho tiểu Khôn Luân!

Thật giống như là để ăn mừng Long Vương rốt cuộc được như ước nguyện, ngày hôm sau, nhị bảo bảo liền phá xác mà ra.

Một đứa bé tuy rằng nho nhỏ, lại viên hồ hồ mà súc ở trong trứng, tuy tóc rất thưa, nhưng vẫn nhìn ra là màu tóc đen như mực xinh đẹp.

Bế đứa nhỏ lên, mau chóng lấy vải bông lau khô thân mình, kiểm tra tình huống của con trai một chút, ừm, là một tiểu bán thú nhân khá là xinh đẹp! Nhưng mà đáng tiếc chính là hôm nay Đại Vu không thể tới đây nhìn bảo bảo đáng yêu này một cái được.

Bởi vì sinh ra vào mùa đông, lại muốn cho bảo bảo mang theo họ mình, cho nên Đinh Tiếu đặt tên cho nhị bảo ảo là Đinh Đông. Đối với quan niệm đặt tên không có dòng họ của người Thú Thế mà nói, đương nhiên không có ý kiến gì. Hơn nữa Khôn còn cảm thấy, một bảo bảo có chữ giống như mình, một bảo bảo có chữ giống Tiếu Tiếu là tượng trưng phi thường ân ái.

Tiểu Đinh Đông phá xác sau lại ngủ tầm một giờ mới mở to mắt, nhưng vừa mở mắt liền bắt đầu khóc rống lên.

Căn cứ kinh nghiệm, tiểu gia hỏa này nhất định là đói bụng. Vì thế đã sớm đem sữa bò hâm nóng, lúc này đúng là độ ấm vừa miệng, hai phu phu bắt đầu đút sữa cho đứa nhỏ.

Tiểu Khôn Luân trời sinh liền biết liếm thức, chỉ cần đem đĩa đặt ở trước mặt là được, nhưng Đinh Đông thì không thể dùng một chiêu này được. Vì thế Đinh Tiếu từng thìa từng thìa nhỏ mà đưa tới miệng con trai. Không phải nói, vốn tưởng nếu không bị vung vãi khắp nơi thì cũng nhem nhuốc không ít, nhưng tiểu gia hỏa này đối với ăn cứ gọi là cẩn thận hết sức. Mỗi khi Đinh Tiếu đem thìa lấy đi múc sữa, tiểu Đinh Đông liền sẽ đem đầu lưỡi vươn ra liếm liếm miệng mình, khiến cho Đinh Tiếu vừa vui sướng lại hắc tuyến: "Tiểu tham ăn! Mới vừa phá xác đã để ý ăn uống như vậy! Giống y như cha con!"

Khôn ở một bên đầy mặt đều là biểu tình ôn nhu, con trai mình giống mình thì có gì không tốt? Chỉ là hắn vẫn cảm thấy, Tiếu Tiếu cũng giống như vậy, mỗi lần ăn được đồ vật gì ngon, tuy đều là tự tay làm, nhưng ăn xong rồi cậu còn muốn liếm liếm môi: "Cũng giống em."

Đinh Tiếu trừng mắt nhìn hắn một cái, cư nhiên còn dám phun tào mình nữa! Thật là quá kỳ cục!: "Giống em thì có gì không tốt?!"

Khôn cười hôn hôn lên khuôn mặt Tiếu Tiếu: "Giống em tốt nhất. Khôn Luân giống ta, Đinh Đông giống em, bảo bảo của chúng ta là tốt nhất, nhưng mà Tiếu Tiếu vẫn là tốt nhất."

Tuy lời ngon tiếng ngọt ai cũng thích, nhưng Đinh Tiếu vẫn cảm thấy là lạ: "Anh mấy ngày nay giống như càng ngày càng buồn nôn.""

Khôn trả lời không đúng vào vấn đề: "Em cả ngày nhìn bảo bảo cũng không nhìn ta.""

Quả nhiên như thế đi! Ấu trĩ! Nhưng mà...... trong lòng vẫn rất là ngọt. "Em nhìn anh thì có thể ra hoa được sao?""

Khôn lắc đầu: "Có thể nhìn thấy dực hổ uy phong."

"Phốc! Hiện tại nói đùa cũng rất giỏi nha!"" Nói xong kéo mặt Khôn hôn lên một cái: "Các bảo bảo mới vừa phá xác mà, anh là cha đi tranh lực chú ý với bảo bảo không thấy mất mặt sao?"

Khôn liếm liếm môi, gật đầu: "Chờ các bảo bảo trưởng thành, em vẫn là của một mình ta!"

"Xí! Nói cứ như là các bảo bảo trưởng thành em liền không phải là ba bọn nó ấy, nhưng mà không so đo vấn đề này với nhà anh nữa. Mau đi giặt sạch mấy cái tã này đi, nhớ rõ, dùng ít bột tạo diệp thôi, ngâm nước nhiều một chút."

Vì thế Khôn ca tung ta tung tăng mà đi giặt mấy cái tã đầy nước tiểu của các con trai.

Tiểu Đinh Đông rất ngoan, ngoài việc ăn uống đi tiểu thì sẽ nhỏ giọng kêu nhắc nhở ba và cha nhà mình ra, những thời gian khác đều không khóc không nháo. Một ngày phần lớn thời gian đều là ngủ, đương nhiên đây là bình thường, ngay cả tiểu Khôn Luân cũng như vậy, thời gian tỉnh ít hơn rất nhiều so với thời gian ngủ. Nhưng từ khi tiểu Đinh Đông phá xác, tiểu Khôn Luân liền cứ phải ở bên cạnh em trai nhà mình, ban đầu Đinh Tiếu lo lắng móng vuốt của tiểu Khôn Luân sẽ thương tổn đến tiểu Đinh Đông, nhưng không chịu được hai anh em người ta "mãnh liệt yêu cầu"", cuối cùng không muốn "nói suông"" với hai bọn họ, Khôn Luân liền hướng tới chỗ Đinh Đông đem hai tiểu gia hỏa ở cùng một chỗ với nhau.

Hai anh em được thông qua trong chốc lát, lúc này có thể nói là cùng ăn cùng ngủ, một đứa tỉnh, đứa kia cũng mở mắt theo. Sau đó một người một hổ liền nhìn chằm chằm Đinh Tiếu, tận đến khi ba đem sữa bò tới bên miệng mới chuyên tâm ăn uống. Đương nhiên sau khi ăn xong, hai tiểu gia hỏa còn chơi đùa cùng nhau một phen. Tiểu Đinh Đông còn chưa biết lật, lại quá nhỏ, cho nên tiểu Khôn Luân phá xác sớm hơn mấy ngày lai có thể loạn bò qua lại liền gánh vác trọng trách chọc cho em trai vui. Hai anh em mới lớn như vậy đã bắt đầu chơi chung rất tốt, thật là rất đáng mừng.

Hôm nay, vì tối hôm qua Khôn thừa dịp bọn nhỏ ngủ say cùng Tiếu Tiếu ân ái một phen. Trực tiếp làm cho ngày hôm sau tinh thần của Đinh Tiếu có chút không theo kịp. Vì thế đút xong sữa bò cậu liền dựa vào giường có chút cảm giác buồn ngủ mơ hồ. Hai tiểu gia hỏa liền nằm ở bên người, tiểu Khôn Luân thông minh vô cùng, tuyệt đối sẽ không bò trên mặt đất, cho nên không cần lo lắng nhóc sẽ bị ngã xuống. Tiểu Đinh Đông còn còn chưa biết trở mình, càng đừng nói tới bò. Huống hồ còn có anh trai báo tuyết Bạch Đoàn Nhi ở trên mặt đất trông chừng, Đinh Tiếu có ngủ cũng không lo lắng.

Lúc này hai anh em Nạp Nhất và Nạp Bối gõ cửa vào nhà. Đinh Tiếu mơ hồ xoa xoa đôi mắt, tiếp đón hai người ngồi xuống.

Bên ngoài thời tiết lạnh, Nạp Nhất và Nạp Bối không dám trực tiếp tới gần bảo bảo, mà là đem áo ngoài cởi ra sau đó làm ấm người một hồi rồi mới tiến đến mép giường. Lúc này, hai tiểu gia hỏa còn đang ngủ.

"Tiếu Tiếu, các bảo bảo tối hôm qua lại quấy ngươi sao? Sao trông có vẻ buồn ngủ như vậy." Nạp Nhất thực quan tâm hỏi.

Đinh Tiếu hắc tuyến đầy đầu, nhưng cậu cũng không thể nói thẳng là cha của các bảo bảo quấy đi? Vì thế đành phải trả lời: "Không, chỉ là nghĩ còn có 20 ngày nữa là tới năm mới, thật muốn về nhà."

Nạp Nhất nghe xong lập tức gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, ta cũng muốn về nhà, ở nhà thật tốt, tuy nơi này cũng không tồi, nhưng bằng hữu ở nơi này không náo nhiệt, vẫn là Kinh bọn họ tốt hơn."

"Bọn nhỏ còn quá nhỏ, hiện tại còn chưa thể về được nhỉ?" Tuy rằng ở thôn Thiên Hà hơn 5 năm, sự nhiệt tình của các thôn dân và sự thương yêu của các bằng hữu là việc trước kia ở tộc Thiên Ngư y chưa cảm thụ qua, hơn nữa thời điểm ăn tết bọn họ vẫn luôn cùng trải qua với nhà Tiếu Tiếu, cả gia đình vô cùng náo nhiệt, thật là việc rất hạnh phúc. Tuy rằng bọn họ là anh em họ giả, nhưng Nạp Bối thật sự đem Tiếu Tiếu trở thành thân nhân, ai nói thân nhân nhất định phải có quan hệ huyết thống chứ?

Đinh Tiếu thở dài: "Không biết nữa, cái này vẫn là đi hỏi Đại Vu một chút, kỳ thực cho dù trên xe bị xóc nảy nhưng là bọn nhỏ vẫn được ôm, chỉ là sợ bọn nhỏ bị đông lạnh thôi."

Nạp Bối gật đầu: "Cũng không nhất định cần để ý tới một cái tân niên này, vẫn là thân thể của bọn nhỏ quan trọng nhất."

Có điều vào ngày hôm sau, Đại Vu và Long Vương lấy ra hai thứ, khiến cho Đinh Tiếu bọn họ quyết định về nhà.

Kỳ thực Long Vương và Đại Vu đều không muốn Đinh Tiếu bọn họ đi nhanh như vậy, thứ nhất là vì các bảo bảo quá đáng yêu, Đại Vu thích không chịu được. Thứ hai là vì Long Vương và Khôn đều chung đụng khá tốt, tuy Khôn nói chuyện thật sự quá đơn giản rõ ràng, nhưng những việc nói ra đều nhất châm kiến huyết. Thân là Long Vương, các tộc nhân không dám cùng hắn kết giao bằng hữu, còn Khôn thì lại khiến hắn có một loại cảm giác có bằng hữu thật tốt. Nhưng người ta luôn có gia đình.

Tân niên đối với người Long tộc mà nói là ngày mà người một nhà phải đoàn tụ, bọn họ cũng thể cưỡng cầu người ta ở lại, dù sao bọn họ về sau đó còn có thể thường xuyên tới thăm.

Long Vương cho Khôn một viên viêm thạch thiên nhiên, thứ này chính là bảo bối thập phần hiếm thấy, một mảnh nhỏ to bằng bàn tay là có thể khiến trong phạm vi ba mét vuông trở nên ấm áp. Tuy không đến mức có bao nhiêu nóng hổi, nhưng tuyệt đối sẽ không bị đông lạnh. Hơn nữa cho dù đặt viêm thạch trên giấy cũng không làm giấy bị đốt cháy. Khuyết điểm duy nhất chính là mỗi ngày khi nhiệt độ giảm xuống cần phải bỏ vào trong đống lửa đốt nửa giờ để bổ sung nhiệt lượng. Có viêm thạch này bảo đảm độ ấm trong xe tuyệt đối không có vấn đề, hơn nữa lại an toàn đáng tin cậy.

Đương nhiên số lượng viêm thạch không nhiều lắm, lại là bảo bối của Long tộc, hai viên đá này chỉ là cho bọn họ mượn dùng, nói sau này trả lại, bằng không loại đồ vật này ở bên ngoài cũng khiến người thèm nhỏ dãi, không phải việc gì tốt.

Có viêm thạch giữ ấm, vấn đề còn lại cần giải quyết chính là xóc nảy, chăn bông thật dày có thể cho người lớn và trẻ nhỏ miễn đi cảm giác đau mông, nhưng nhìn thấy Long Vương đưa cho một thứ nhìn đặc biệt giống bọt biệt nhưng lại mềm lại co giãn hơn bọt biển nhiều, Đinh Tiếu liền phấn khởi. Thứ này đừng thấy không quá lớn, thật đúng là rất mềm mại, cảm xúc khi sờ lên thật sự thoải mái, đem tiểu Khôn Luân và tiểu Đinh Đông đặt lên trên, hai bảo bảo đều cảm thấy thực thoải mái. Đặc biệt là tiểu Khôn Luân, đối với cái mảnh nhỏ giẫm lên một cái liền bị lún sâu xuống cảm thấy rất hứng thú, tuy trên đồ vật mềm mại như vậy đi lại thực vất vả, nhưng nhóc giống như phi thường thích phương pháp rèn luyện thần lực như vậy. Chỉ chốc lát sau thảm "bọt biển" liền bị giẫm ra nhiều hố nhỏ, nhưng chưa tới bao lâu liền khôi phục lại trạng thái bình thường. Đinh Tiếu cảm thấy, ngoạn ý này thật đúng như bọt biển trong ký ức, chỉ là sau khi dò hỏi mới biết thứ này thì ra là một loại trái cây thực vật cỡ lớn, sau khi hoàn toàn chín lột vỏ sẽ như vậy. Nhưng loại thực vật này chỉ sinh trưởng ở trên đảo nhỏ cực hải, đối với bọn họ mà nói, chỉ sợ là cả đời vô duyên thấy được. Nhưng không quan trọng, một mảnh nhỏ này liền thuộc sở hữu của bọn họ. Tương lai lấy làm thành gối đầu cho các bảo bảo rất là không tồi!

Khoảng cách tới tân niên thật sự là không còn bao nhiêu, cho nên nếu quyết định phải đi, bọn họ liền kế hoạch ngày mai bắt đầu khởi hành.

Đồ đạc cần thu xếp cũng không nhiều, nhưng đồ ăn lại không ít, xuất phát từ thói quen của các thú nhân, còn có Khôn một đường đều muốn chạy nhanh về nhà, hắn bắt giữ không ít con mồi, có hơn phân nửa đều chế thành thịt khô và thịt hun khói. Dư lại đều đổi lấy gạo và gạo tẻ với người địa phương để mang theo.

Long Vương và Đại Vu còn có Quảng bọn họ đều tặng không ít đồ ăn và thức uống. Đinh Tiếu là tính toán mang hai ống sữa bò, tuy không thuận tiện, nhưng thời tiết này cũng không cần lo lắng bị hỏng quá nhanh. Chỉ là không có tiện lợi mà thôi. Nhưng còn không đợi Đinh Tiếu phải làm thế nào đem sữa bò đóng gói chứa đựng cho dễ bề mang theo, Đại Vu lấy ra hai túi quả sữa.

Nhìn thấy quả sữa, Đinh Tiếu liền an tâm, cậu không biết thành phần dinh dưỡng trong quả sữa kém bao nhiêu so với sữa bò, nhưng người tộc Thiên Ngư chính là uống cái này lớn lên. Lúc trước cậu cũng quên mất, ngay từ đầu Long tộc cũng là không có giống cái, đương nhiên không thể không gieo trồng loại quả có sữa này được, đây căn bản chính là do ngay từ đầu cho tiểu Khôn Luân uống sữa bò mà đi lầm đường!

Xe đựng đầy đồ đạc, hai tiểu gia hỏa bị bọc lại thật dày, lúc này khăn choàng Đinh Tiếu chế tác có chỗ để dùng, ôm bọn nhỏ ở bên ngoài đi lại một hồi, phát hiện hai tiểu gia hỏa chẳng những không cảm thấy lạnh, ngược lại còn hết sức vui vẻ. Đặc biệt là tiểu Khôn Luân, bất mãn vì ba đem mình bọc đến kín mít, luôn dùng móng vuốt nhỏ kéo ra mũ khăn choàng, chui cái đầu nhỏ ra bên ngoài nhìn. Bộ dáng thật đúng là không sợ lạnh một chút nào. Đinh Tiếu cảm thấy rất thần kỳ, nhưng rất nhanh Khôn nói khiến cậu cảm thấy bản thân thật sự là nghĩ nhiều rồi.

"Giống đực sinh ra đã bắt đầu không sợ lạnh."

Vì thế ngày hôm sau, 8 người liền bước lên lộ trình trở về nhà.
Bình Luận (0)
Comment