Tiểu Khôn Luân sớm như vậy đã có thể hóa hình lại một lần trở thành tiêu điểm đàm luận của mọi người trong thôn Thiên Hà. Tiểu gia hỏa này nhỏ như vậy đã biểu hiện ra ưu tú không tầm thường, cũng khó tránh khỏi khiến mọi người lén nghị luận, nếu tiểu gia hỏa này tương lai có thể làm thôn trưởng thôn Thiên Hà bọn họ, vậy chính là phúc của toàn thôn.
Vì thế dần dần, chuyện Khôn kế thừa thôn trưởng bị mọi người nghị luận sôi nổi, vốn dĩ lúc trước ngoại trừ việc bản thân Khôn không muốn, còn có một nguyên nhân chính là Đinh Tiếu không thể vì Khôn sinh dục hậu đại. Hiện tại chẳng những sinh, còn một thai liền hai đứa, tiểu dực hổ còn là thần đồng ưu tú như vậy, điều này cũng khiến băn khoăn không người kế thừa biến mất.
Vốn dĩ Khôn chính là người được chọn làm thôn trưởng tương lai trong lòng mọi người, hiện tại người nghị luận ngày một nhiều, người toàn thôn cũng liền ồn ào lải nhải không ngừng.
Những lời nghe Khôn nghe được vào lỗ tai, tâm tình chưa từng có bực bội từ xưa tới nay, vì thế hắn và thôn trưởng đại nhân hai cha con thương nghị một thời gian, cuối cùng quyết định vào ngày gieo trồng mùa xuân triệu tập đại hội toàn thôn, tuyên bố Thương là người thừa kế thôn trưởng. Tuy sớm một chút, nhưng cũng miễn cho mọi người bàn tán tới lui. Khôn còn có chút phiền toái, bọn họ khá lo lắng Thương sẽ không vui, tuy từ trước tới nay Thương đều không để bụng việc có thể làm thôn trưởng hay không, cho dù lúc trước đồng ý cũng chỉ là nghĩ muốn phân ưu với đại ca, nhưng luôn bị người ta nói "không bằng", là ai thì cũng sẽ không chịu được đi?
Nhưng vào trước ngày gieo trồng vụ xuân, thiếu niên Thương thập phần tranh đua mà làm ra một việc khó lường. Đó chính là một người ở gần ruộng khu an toàn bắt được một con gấu đen thành niên hiếm thấy. Phải biết rằng loại gấu đen này kích cỡ ít nhất lớn gấp ba lần so với hổ hình của Thương, hơn nữa bản thân Thương cũng mới hơn 30 tuổi, vẫn còn là thân thể vị thành niên đang phát dục, có thể một mình một người bắt giết được một con mồi khổng lồ mà lực lớn như vậy, thật sự khiến người trong thôn đều chấn động.
Không thể không nói, huyết thống nhà thôn trưởng đại nhân thật là bưu hãn đến rối tinh rối mù. Ở cái thời đại lấy "vũ lực" quyết định năng lực này, Thương thiếu niên lần này liền thắng được toàn thôn tán thưởng, càng có mấy giống cái hai mươi mấy tuổi trực tiếp đem Thương trở thành người được chọn làm bạn lữ tương lai tốt nhất. Tự nhiên, chờ tới ngày gieo trồng vụ xuân kia, khi Bằng Giáp tuyên bố người thừa kế, hơn phân nửa số thôn dân đều tán thành, mà những người còn lại cảm thấy Khôn tương đối tốt hơn cũng không phát biểu ý kiến gì.
Người thừa kế không còn bị bàn tán nữa, điều này khiến cho cả nhà đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó, tin tức tốt truyền tới, khi Thanh đang trồng trọt, đột nhiên cảm thấy buồn nôn choáng váng đầu óc ngã xuống đất. Nhưng trải qua Đinh Tiếu chẩn trị, xác định Thanh là có hỉ mạch, lại trải qua hiến tế chuẩn đoán lần nữa là chính xác, cả nhà đều mừng đến không khép được miệng.
Liễu Đại một bên nấu cháo gạo tẻ, một bên thì thầm với Đinh Tiếu: "Mấy năm nay, việc vui trong thôn một việc nối tiếp một việc, đây thật đúng là phúc khí mà con mang tới."
Đối với điểm này, Đinh Tiếu cảm thấy mọi người nói cũng khá có lý, kết cấu ẩm thực và hoàn cảnh cư trú thay đổi, không phải lo lắng đói bụng, không phải lo lắng tổn thương do giá rét mùa đông, tỷ lệ mang thai của giống cái thay đổi là tình huống bình thường. Chỉ là cậu cũng không thể đĩnh đạc mà thừa nhận đây là công lao của mình, như vậy quá không biết xấu hổ.
"Mẹ, mẹ ngàn lần đừng nói như vậy, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt thôi, hơn nữa, cuộc sống tốt cũng là kết quả mà người toàn tộc cùng nhau nỗ lực."
Liễu Đại cười: "Con đứa nhỏ này còn nói vậy, nhưng điều này cũng không phải là ta nói đùa, chẳng những người trong thôn đều nghị luận, trong lòng tộc trưởng cũng là hiểu rõ, khi hắn tới vào hai tháng trước, con cũng nhìn ra hắn có bao nhiêu thích tiểu Khôn Luân nhà ta đi."
Đinh Tiếu hắc tuyến. Vốn dĩ lúc trước muốn "xin" một cái chỉ tiêu "thần đồng" cho con trai lớn, thuận tiện khoe khoang với Kinh Ly một chút, kết quả thì hay rồi, tộc trưởng đại nhân người ta tự mình tới, Bạch trưởng lão và Bạch Nguyệt cũng tới theo, ba tên tham ăn này càng ngày càng quá phận, chẳng những lợi dụng thân phận "bá chiếm" con trai nhà mình cả ngày, còn ăn cơm mình nấu suốt 5 ngày. Thật là nghĩ lại liền thấy lỗ vốn: "Đương nhiên rồi, Khôn Luân nhà chúng ta không phải người gặp người thích sao!"
Lúc này, Quỳnh ba ôm tiểu Đinh Đông từ buồng trong đi ra, còn đương sự đang được nói tới là tiểu Khôn Luân thì đang ghé lên trên cổ Bạch Đoàn Nhi, giống như quàng một cái khăn đen trên cổ cho Bạch Đoàn Nhi vậy.
"Đại tẩu, lát nữa có nên kê cho Thanh chút thuốc dưỡng thai hay không? Lúc trước Tiếu Tiếu uống vào khá tốt."
Liễu Đại lúc này mới phản ứng lại: "Đúng vậy! Tiếu Tiếu, con cũng bắt qua mạch cho Thanh, có thể kê thuốc không?"
Đinh Tiếu cười nói: "Con đã kê xong rồi, Ảnh đã đi lấy, có lẽ lúc này sư phụ cũng nấu xong thuốc rồi, nhưng việc đồng áng thì không thể để Thanh làm nữa, có điều mỗi ngày cũng nên hoạt động một chút." Giống như mình lúc trước, động một cái giống như xảy ra chuyện là không thể được.
Liễu Đại nghĩ nghĩ, cuối cùng đồng ý: "Dù sao hiện tại chính là ngày mua, nàng không thể xuống ruộng thì để nàng tới đây hỗ trợ trong nom Khôn Luân và Đinh Đông đi, hai đứa nhỏ cũng không nháo, chúng ta cũng có thể đều xuống ruộng làm việc."
Tuy không muốn làm phiền Thanh, nhưng hiện tại hai đứa nhỏ còn phải chiếm dụng ít nhất một sức lao đọng, Thanh như vậy tuy cũng không đến mức không thể trồng trọt, nhưng bản thân nếu nói để cho nàng làm chút việc gì đó, mọi người cũng đều không thể đồng ý. Khi thu thập, giống cái mang thai chính là được mọi người cẩn thận đối đãi, bản thân cần phải nhập gia tùy tục. Để nàng giúp trông đứa nhỏ, hình như cũng hợp lý, cũng để cho nàng học dần về sau trông con thế nào, làm một người mẹ hoàn hảo.
Khi khi tiểu Khôn Luân có thể hóa hình, tiểu tử này liền bắt đầu thay đổi không ngừng giữa tiểu dực hổ và hình người, ngay từ đầu nhìn con trai biến thân ở trước mặt mình, Đinh Tiếu còn cảm thấy thực huyền huyễn, nhưng một ngày ba lần, mỗi lần đều đổi tới đổi lui cậu cũng liền trở nên bình tĩnh. Nhưng hàm răng của tiểu gia hỏa này mọc rất nhanh, nhanh hơn tốc độ mọc răng của tiểu Đinh Đông rất nhiều, điều này cũng tạo thành khi mùa hè tới tiểu Khôn Luân đã có thể tự mình nhai thịt mà tiểu Đinh Đông vẫn chỉ có thể uống canh thịt, duy nhất khác nhau chính là sợi thịt trong canh thịt không cần phải lọc đi quá kỹ càng.
Cuộc sống từng ngày trôi qua rất nhanh, chờ tới khi thu hoạch vu thu, tiểu Đinh Đông đã học được gọi ba ba.
Nghe được tiếng con trai gọi mình lần đầu tiên, Đinh Tiếu thiếu chút nữa liền bật khóc, từ nhỏ mình và ba ba đã sống nương tựa vào nhau, cuộc sống lúc nhỏ có khổ nhưng hai cha con luôn vừa nói vừa cười. Khi ba đột nhiên ly thế, bản thân sở dĩ bị trầm cảm một phần là do tức giận và khổ sở, một phần là cuộc sống mất đi trọng tâm, trái tim trống rỗng đến dọa người. Nhưng hiện tại, con trai do chính mình sinh ra cũng có thể gọi mình là ba ba, trên đời này, cuối cùng cũng có người có chung huyết mạch với mình nói chuyện cùng mình!
Nhìn thấy vành mắt Tiếu Tiếu mang theo nước mắt, Khôn lập tức tiến lại gần hôn hôn: "Sao lai cao hứng tới phát khóc rồi?"
Đinh Tiếu quay đầu nhìn nhìn Khôn, khóe miệng hơi hơi nhếch lên: "Ở quê em có câu gọi là vui quá mà khóc, vui vẻ quá mức cũng sẽ muốn khóc."
Tuy Khôn không hiểu vui vẻ vì sao còn muốn khóc, nhưng lời Tiếu Tiếu nói hắn đều tin: "Không biết khi nào tiểu Đinh Đông sẽ gọi cha."
Đinh Tiếu nghe thấy lời này, trong lòng liền cân bằng lại:"Ba dễ gọi hơn cha mà! Anh muốn nghe, thì mỗi ngày cần mẫn dạy con trai một chút đi, tiểu Đinh Đông nhà ta rất là thông minh!"
Nhìn thấy cha và ba đều đang hiếm lạ em trai, tiểu Khôn Luân đứng ở một bên chơi bóng gỗ cũng chắp vá lại đây, tiểu gia hỏa hiện tại tuy vẫn là dáng người hình cầu như cũ, nhưng thân thể dài ra thì tốc độ chạy rất nhanh, huống chi vẫn luôn ở trên giường đất bò tới bò lui, thấy em trai y y nha nha không biết đang nói cái gì, tiểu Khôn Luân "ngao ngao" hai tiếng gọi, sau đó vươn móng vuốt nhỏ của mình ra, giữ được đầu gối của ba, sau đó từng chút leo lên trên.
Việc Khôn Luân thích làm nhất chính là leo lên, lúc này nếu người muốn đem nhóc bế lên đưa tới mục đích nhóc muốn tới, nhóc nhất định sẽ không vui. Nhưng móng vuốt của tiểu dực hổ sắp 1 tuổi cũng khá lợi hại, bắt con mồi thì không được nhưng đối với vải bố lại có lực sát thương. Vì thế cả nhà cũng không biết bị hỏng bao nhiêu quần áo rồi. Cũng may hiện tại mọi người cũng không cảm thấy quần áo bị rách rồi khâu vá lại như con rết rồi lại mặc có cái gì khó coi, bằng không nếu là quần áo bị cào rách một cái vứt một cái chính là tạo nghiệt.
"Khôn, sao Khôn Luân luôn thích dùng hình thú thế? Hình thú có biết học nói chuyện không?" Thấy con trai rốt cuộc nỗ lực mà bò lên trên đầu vai mình, sau đó lại thuận lời mà quá độ lên vai cha nó, Đinh Tiếu vỗ vỗ mông nhỏ của con trai hỏi.
Khôn trả lời: "Hình thú học nói chuyện không tốt lắm nhưng ấu tể giống đực đều thích dùng hình thú, hoạt động thuận tiện hơn so với hình người."
"Cũng phải, nó sắp có thể leo lên nóc nhà lật ngói rồi." Phun tào năng lực hoạt động của con trai, Đinh Tiếu vẫn rất nghiêm túc mà quay đầu hôn lên trán Khôn Luân một cái: "Tiểu bảo bối, học được gọi ba ba, ba sẽ cho con ăn thịt ngon nha ~~!"
Lại sắp tới một năm mới nữa, ngày 24 tháng chạp, Thanh bắt đầu đau từng cơn, tận đến rạng sáng 2 giờ ngày 25 mới sinh ra một tiểu giống đực.
Tiểu gia hỏa một thân lông hổ màu nâu đậm, lớn hơn tiểu Khôn Luân khi từ trong trứng nở ra rất nhiều, vẫn theo phong tục cả nhà, ngoại trừ đi bộ hoạt động chân tay một chút, hoàn toàn không cho Thanh làm việc gì, hơn nữa khi Thanh mang thai đặc biệt có thể ăn rất nhiều, cũng dễ bị đói, cho nên đứa nhỏ hơi lớn một chút, nhiều ít có chút khó sinh. Cũng may hiến tế đối với những việc này khá lành nghề, cũng không có gì nguy hiểm xảy ra, chính là thời gian đau bụng lâu một chút thôi.
Ở bên ngoài nghe tiếng kêu thét thống khổ của Thanh, Đinh Tiếu nổi một thân da gà: "Nhìn thấy chưa! Không cho thai phụ vận động mỗi ngày đều ăn ngon, đứa nhỏ quá lớn sẽ dễ dàng bị như vậy!" Đương nhiên lời này cậu chỉ nói thầm với Khôn, cũng không dám nói với cha mẹ bọn họ, đó là tìm đánh!
Khôn phi thường tán đồng gật gật đầu: "Lần sau em lại có ấu tể, ta sẽ không ngăn em rèn luyện."
Đinh Tiếu nghe xong, mặt đều tái rồi: "Còn sinh? Đã nói đi du lịch Thú Thế mà?!!! Anh quên rồi?!!"
Khôn nghiêm trang trả lời: "Nhưng Đại Vu nói, điều này không chắc chắn. Long Vương còn nói, bụng em rất tranh đua."
Đế Ngao tên hồn đạm nhà ngươi!! Ngươi đây là đang chê cười lão tử đàn bà sao!!! Người chờ tới lúc ngươi thành thân với Đại Vu, ta nhất định sẽ nghĩ cách trả thù ngươi!
"Anh đừng nghe hắn nói linh tinh! Em đi nói với mẹ một tiếng, về làm chút đồ bổ cho Thanh, anh chờ ở đây hay là thế nào?"
Khôn lập tức đuổi kịp: "Ta về với em."
Bốn cái chân heo, hai cân gừng sống, năm quả trứng gà, Đinh Tiếu dùng những thứ này làm một bình chân giò heo nấu gừng.
Ngửi mùi chua chua, ngay cả bản thân cậu cũng nhịn không được nuốt nước miếng, Khôn đương nhiên cũng không ngoại lệ, hương vị này cũng đem Quỳnh ba đã chơi với đứa nhỏ hấp dẫn tới phòng bếp.
Nhìn thấy giò heo và trứng gà trong bình, Quỳnh ba hỏi: "Đây là món gì? Ngửi vừa chua vừa thơm.""
Đinh Tiếu múc cho ba một chén, nhưng mà chỉ có nước canh: "Đây là một món ăn ở chỗ con, là đồ bổ cho thai phụ." Tuy cậu là người phương bắc, cũng chưa ăn qua món này, người bên cạnh cũng không ai biết làm. Nhưng trước kia ở long hương khi đi tìm kiếm thực đơn cậu tìm thấy được một vài thực đơn ở những nơi khác nhau. Món chân giò heo nấu gừng này chính là một trong số đó. Tuy đây cũng là lần đầu tiên cậu làm, nhưng heo là nhà minh săn được, gừng là đào ở bên ngoài, trứng gà là gà nhà mình đẻ, hiện tại ngay cả dấm gạo này cũng là mình nuôi, chỉ với nguyên liệu nấu ăn thuần thiên nhiên này thôi, đã xác định nồi chân giò nấu heo này có hương vị không tầm thường.
Nhưng ngoại trừ chân giò nấu gừng, Đinh Tiếu còn hầm một nồi canh to canh gà, giống như loại chỉ dành cho tiểu Khôn Luân và tiểu Đinh Đông, hầm từ nửa đêm cho tới 10 giờ sáng, thịt gà đều hầm đến tan.
Nhìn hai cái nồi bốc lên mùi thơm nhức mũi này, Đinh Tiếu cảm thấy mình quả thực là quá đói bụng: "Khôn, em và ba đi mang đồ cho Thanh, anh nướng cho em chút thịt nhé? Em đói bụng."