Nhật Ký Yêu Đương Cùng Sư Huynh

Chương 10

Vi Minh Phong quanh năm bốn mùa như xuân, cây cỏ xanh tươi, linh khí dạt dào, cảnh sắc tuyệt đẹp.

Hứa Thải Thải vận một bộ y phục xanh đậm, ngồi giữa khu vườn xanh mướt, toàn thân hòa cùng cảnh vật xung quanh, như thể là linh vật được thiên địa đầy linh khí nuôi dưỡng, sinh ra linh động tinh quái.

Chỉ là lúc này, vì vừa nhận được tin tức từ phù truyền tin, thần sắc của thiếu niên vẫn còn ngơ ngác, rõ ràng là chưa hoàn hồn.

Y ngồi trên chiếc xích đu đang nhẹ nhàng đung đưa, trơ mắt nhìn sư huynh của mình từng bước tiến lại gần.

Khi hai người đối diện nhau, ánh mắt Hứa Thải Thải có chút né tránh.

Y vốn luôn thẳng thắn, vậy mà giờ phút này, khi đối mặt với sư huynh, lại không hiểu sao cảm thấy chần chừ.

Tống Tẫn Dao cụp mắt nhìn y, khẽ nhíu mày: “Sao lại ngồi đây ngẩn người?”

Vừa nói xong, hắn tự nhiên vươn tay phủi đi vài mảnh lá vụn dính trên tóc thiếu niên, còn thuận tiện chỉnh lại cổ áo hơi xộc xệch cho y, sau đó liền nắm lấy tay Hứa Thải Thải, định kéo y về phòng.

Chỉ mấy bước ngắn ngủi ấy, Hứa Thải Thải đã nhanh chóng rối rắm xong trong lòng.

Giữa y và Tống Tẫn Dao, xưa nay không có chuyện gì là không thể thẳng thắn nói ra.

Hứa Thải Thải lúc này trong lòng đầy nghi vấn, nếu không hỏi cho ra, tối nay chắc chắn không ngủ nổi.

“Sư huynh.” Vừa bước vào trong nhà, đúng lúc Tống Tẫn Dao buông tay ra, Hứa Thải Thải lập tức vội vàng với tay giữ lại ngón tay hắn.

Thiếu niên cau mày, thần sắc cực kỳ nghiêm túc: “Ta hỏi người Dược Vương Cốc, biết ngươi đến lấy Tuyệt Tình Đan, còn muốn nhổ tình căn.”

Tống Tẫn Dao vốn đang định đi pha ly trà nóng cho y, nghe vậy liền ngừng động tác, cụp mắt nhìn Hứa Thải Thải.

Ánh mắt đen láy của y khẽ run lên, như thể đang thử dò xét, hỏi ra suy đoán trong lòng: “Sư huynh, vì sao đột nhiên ngươi lại muốn dùng Tuyệt Tình Đan? Là thật sự định sửa tu vô tình đạo, hay là... có người ngươi thích?”

Tống Tẫn Dao cụp mắt lắng nghe, ánh mắt xám tro không hề dao động.

Có điều, hắn như thể không hề để tâm đến phần đầu lời nói của Hứa Thải Thải, chỉ lặp lại câu cuối cùng.

Ngón tay bị y nắm khẽ run lên một chút, giọng nói vẫn lãnh đạm như cũ: “Nếu thật sự có, Thải Thải muốn thế nào?”

Hứa Thải Thải lập tức nghẹn họng.

Y mở to hai mắt, miệng cũng hơi hé ra, nhất thời chẳng biết phải trả lời ra sao.

Ngoài sự kinh ngạc, cảm xúc mạnh mẽ nhất trong lòng Hứa Thải Thải lúc này chính là... hoảng loạn.

Có lẽ là vì từ trước đến giờ, cuộc sống của y và sư huynh chỉ có hai người, chưa từng có ai xen vào.

Cho nên Hứa Thải Thải trước nay thật sự chưa từng nghĩ tới, rằng một ngày nào đó, một trong hai người họ rồi cũng sẽ giống bao tu sĩ khác, tìm đạo lữ, thành gia lập thất.

Tất nhiên, việc Tống Tẫn Dao lạnh lùng với người ngoài cũng là một phần lý do khiến y chưa từng nghĩ tới khả năng ấy.

Suy nghĩ trong đầu Hứa Thải Thải bay tán loạn.

Nếu Tống Tẫn Dao thật sự có người mình thích, vậy đối phương liệu có thích lại hắn? Có giành mất sư huynh của y không?

Hơn nữa, nếu sư huynh lập đạo lữ thật, vậy thì chắc chắn không thể tiếp tục sống cùng y như bây giờ, mà sẽ sống chung với đạo lữ kia.

Hứa Thải Thải theo bản năng đưa mắt đảo quanh căn phòng quen thuộc.

Đến lúc đó, y chắc chắn sẽ phải dọn ra khỏi phòng ngủ chung của hai người, nhường chỗ cho sư huynh và đạo lữ của hắn.

Không chỉ vậy, sư huynh xưa nay luôn chăm sóc y từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, sau này cũng sẽ không còn nữa.

Người được chăm sóc... sẽ đổi thành đạo lữ.

Càng nghĩ, lòng Hứa Thải Thải càng chua xót, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng đè nén xuống.

Y không thể làm một sư đệ không hiểu chuyện.

Sư huynh đã nuôi dưỡng y từ bé đến lớn, vì y mà làm quá nhiều chuyện.

Y – Hứa Thải Thải, cho dù thế nào cũng không thể vong ân phụ nghĩa, làm lỡ dở chuyện cả đời của sư huynh.

Vì thế, sau mấy giây ngây người, y nuốt ngược cảm xúc nghẹn ngào vào trong cổ họng, yết hầu khẽ trượt lên xuống.

Y mím môi, tỏ vẻ trịnh trọng, nghiêm túc nói với Tống Tẫn Dao: “Sư huynh cứ yên tâm, ta tất nhiên sẽ luôn ủng hộ ngươi. Nếu thật sự có tẩu tử, ta nhất định cũng sẽ đối xử tốt với nàng!”

Ánh mắt xám tro của Tống Tẫn Dao vốn đang có chút dao động, mặt mày lập tức trầm xuống, không thể kiềm chế mà sa sầm lại.

Hắn xoay người đi, tiếp tục rót trà.

Tối đến, đến giờ ngủ, Hứa Thải Thải nằm trên giường, tinh thần so với thường ngày còn tỉnh táo hơn vài phần.

Y dù sao cũng vẫn là tâm tính trẻ con, vừa nghe nói Tống Tẫn Dao có thể sẽ có đạo lữ, liền vô thức cảm thấy như thể sư huynh đang định chia “phần” của mình cho người khác, trong lòng khó tránh khỏi thấy không thoải mái.

Nhưng chỉ chốc lát sau, Hứa Thải Thải đã nhanh chóng nghĩ thông suốt.

Dù quan hệ giữa y và Tống Tẫn Dao có thân mật đến đâu thì y cũng không thể độc chiếm toàn bộ cuộc sống của sư huynh.

Từ nhỏ Hứa Thải Thải đã được nuông chiều mà lớn lên, chưa bao giờ thiếu tình thương.

Cho nên khi nghĩ thông rồi, y cũng sẵn lòng chia sẻ, sẵn lòng cho đi nhiều hơn.

Sau khi chấp nhận được chuyện này, Hứa Thải Thải không còn cảm thấy ngượng ngùng hay gượng ép với chủ đề đó nữa.

Y lại quay về trạng thái có gì thì hỏi nấy.

Lúc này, hai người như thường lệ nằm trên giường, Hứa Thải Thải theo bản năng không lăn lộn như mọi khi, mà ngoan ngoãn nằm nghiêng ở một bên giường.

Giữa hai người cách nhau một cánh tay.

“Nhưng mà sư huynh, ngươi có người thích rõ ràng là chuyện tốt mà, sao lại muốn dùng Tuyệt Tình Đan?” Hứa Thải Thải vẫn còn lo chuyện này, hỏi với vẻ hơi bất an.

Trong lòng y âm thầm suy đoán, chẳng lẽ người sư huynh thích lại không thích hắn, khiến sư huynh vì tình mà khổ?

Tống Tẫn Dao vẫn nằm thẳng, mắt nhắm lại, lông mi khẽ động, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh.

“Sau khi hiểu rõ, ta biết được tác hại của Tuyệt Tình Đan quá lớn, nên đã không định dùng nữa.”

Hứa Thải Thải nghe vậy lập tức gật đầu lia lịa: “Vậy thì tốt quá.”

Y cũng biết Tuyệt Tình Đan là loại thuốc cực kỳ hiếm gặp.

Mà thuốc càng hiếm thì càng tà môn, sư huynh không dùng là tốt nhất.

Nghe thiếu niên rõ ràng nhẹ thở ra một hơi, Tống Tẫn Dao mở mắt, nghiêng đầu nhìn y.

Thật ra thì, ở Trường Thanh Tông, thậm chí là cả tu chân giới, có không ít sư huynh đệ trong quá trình tu luyện mà sinh ra tình cảm, cuối cùng trở thành đạo lữ của nhau cũng rất bình thường.

Chỉ cần không ảnh hưởng tu hành, không gây phiền cho người khác thì yêu đương giữa sư huynh đệ đồng môn, ngược lại còn được khuyến khích.

Nhưng hắn và Hứa Thải Thải... không giống như vậy.

Hứa Thải Thải năm năm tuổi đã theo hắn, do chính tay hắn nuôi lớn.

Tống Tẫn Dao nhìn Hứa Thải Thải từ khi còn là đứa trẻ non nớt, từng ngày lớn lên thành thiếu niên rực rỡ và hăng hái như hiện giờ.

Tình cảm như phụ như huynh ấy, nếu lại bị nhuốm bởi những tâm tư không trong sạch kia, quả thực chính là trái với đạo lý luân thường.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là sẽ khiến Hứa Thải Thải hoảng sợ.

Thậm chí có thể phá vỡ hình tượng sư huynh trong lòng y.

Mà hai điều đó, là điều Tống Tẫn Dao tuyệt đối không thể chấp nhận.

Vì vậy, sau khi nhận thức được sai lầm của bản thân, hắn rất nhanh liền bắt đầu nghĩ cách để sửa chữa.

Tống Tẫn Dao là người luôn có khống chế dục rất mạnh với mọi thứ xung quanh, làm việc quyết đoán dứt khoát, sấm vang chớp giật.

Huống chi, hắn cũng đã nhận ra, sự dị thường của bản thân đã ảnh hưởng tới Hứa Thải Thải — người vẫn luôn hết lòng quan tâm hắn.

Ban đầu, Tống Tẫn Dao tìm đọc rất nhiều phương pháp, không phương pháp nào không khuyên hắn tạm thời rời xa Hứa Thải Thải.

Trong sách đều nói, tình cảm xúc động có thể được hòa tan bằng khoảng cách và thời gian.

Nhưng với Tống Tẫn Dao mà nói, muốn hắn rời xa sư đệ thì chẳng khác nào bảo hắn đi chết.

Tống Tẫn Dao khi còn nhỏ sống lay lắt một mình, từ bờ vực sống chết chật vật bước lên con đường tu hành. Hơn trăm năm qua, hắn vẫn luôn chỉ có một mình.

Bên cạnh chỉ có một người là Hứa Thải Thải.

Hắn sớm đã coi sư đệ là một phần trong thân thể mình.

Hứa Thải Thải chính là tay hắn, là trái tim hắn.

Nếu có thứ gì muốn chia cách hắn với Hứa Thải Thải, hắn nhất định sẽ ra tay tiêu diệt nó trước.

Cũng vì vậy, hắn mới đến Dược Vương Cốc, tìm cách nhổ tình căn.

Nhưng sau chuyến đi ấy, Tống Tẫn Dao hiểu rõ bất luận là nhổ tình căn, hay phục tuyệt tình đan, đều không được.

Bởi vì đoạn tuyệt tình ái trong mắt thế nhân, không chỉ có tình yêu giữa đạo lữ, mà là mọi thứ thất tình lục dục của một tu sĩ.

Bao gồm cả tình nghĩa sư huynh đệ.

Nếu là như vậy, Tống Tẫn Dao tất nhiên loại bỏ hẳn hai lựa chọn này.

Hắn sẽ nghĩ cách khác.

Trong lòng nặng trĩu cảm xúc, nhưng gương mặt Tống Tẫn Dao lại không lộ ra chút biểu cảm nào.

Chỉ là trong khi đang trầm tư, chẳng biết từ lúc nào, hắn đã nghiêng người sang, tầm mắt dừng lại trên gương mặt Hứa Thải Thải, không cách nào dời đi nổi nữa.

Thế nhưng, ánh mắt băng giá quá mức khắc chế kia không để lộ lấy một chút cảm xúc nào, khiến Hứa Thải Thải cứ tưởng hắn sư huynh lại đang nhìn mình ngẩn người.

Huống chi, so với Tống Tẫn Dao trầm mặc ít lời, đầu óc Hứa Thải Thải lại hoạt bát nhiều.

Y đã sớm tự suy luận ra kết luận là sư huynh đơn phương tương tư.

Đã vậy, gần nửa tháng nay Tống Tẫn Dao khác thường nên liền giải thích được cả rồi.

Hứa Thải Thải nằm ngửa trên giường, liên tưởng đến mấy chuyện trước đó, bỗng dưng vỗ đùi một cái, tỉnh ngộ nói:

“Ngươi mấy ngày trước cứ nửa đêm lén lút biến mất, ta còn tưởng ngươi bị bệnh khó nói, giờ ngẫm lại, hóa ra là nhớ người trong lòng đến ngủ không được hả?”

Tống Tẫn Dao quay đầu nhìn y, nghe vậy khẽ nhíu mày.

Nhưng rồi, như bị chữ nào đó trong câu chọc trúng, yết hầu hắn nhẹ nhàng chuyển động, vẫn không lên tiếng phản bác.

Hứa Thải Thải thì cứ lải nhải tiếp, chẳng hề quan tâm Tống Tẫn Dao có đáp lại không.

Nghĩ đến có người lại không thích sư huynh nhà mình, phản ứng đầu tiên của y là: Đối phương chắc chắn mắt mù!

Nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện tình cảm đúng là khó nói.

Dù sao thì tính tình sư huynh y… đúng là hơi lạnh quá.

Lúc này, Hứa Thải Thải bắt đầu nghiêm túc.

Y trở mình, chống tay ghé sát người về phía trước, tiện cho y đối mặt với Tống Tẫn Dao hơn.

“Sư huynh.” thiếu niên nghiêm mặt nói.

“Theo ta thấy, ngươi đúng là hơi lạnh lùng thật.”

Hồi tưởng mấy tình tiết thường thấy trong thoại bản, Hứa Thải Thải nghiêm túc kiến nghị:

“Bình thường khi ở bên người mình thích thì ngươi nên dịu dàng một chút, nói lời ngọt ngào một chút, như vậy mới dễ khiến người ta yêu thích chứ.”

Tống Tẫn Dao đối diện với đôi mắt đen bóng của y, đôi mắt xám lạnh kia khẽ chớp.

Hắn nuốt một ngụm khí, thấp giọng hỏi, ngữ điệu cực kỳ trịnh trọng:

“Thải Thải hy vọng, ta sẽ dịu dàng hơn sao?”

Hứa Thải Thải lập tức bật cười, gật đầu chắc nịch.

“Đương nhiên rồi.”

Y đặt hai tay lên má, tựa đầu vào đó, cười tủm tỉm như đang hồi tưởng điều gì.

“Ta thích nhất là mỗi lần ngươi dịu dàng dỗ ta, đầu ta lập tức choáng váng hết cả.”

Hứa Thải Thải từ trên xuống dưới đánh giá sư huynh nhà mình một lượt, tiếp tục nói:

“Sư huynh, ngươi vừa đẹp, vừa chính trực, lại còn rất giỏi tu hành. Nếu thêm được cái tính dịu dàng thì làm sao có thể không ai thích được chứ?”

Y từ trước tới nay nói chuyện luôn ngọt như kẹo, Tống Tẫn Dao nghe mà thoáng ngẩn người.

Vô thức, băng sương trong mắt hắn như tan dần, thật sự hiện lên vài phần ôn nhu.

Hắn vẫn luôn chăm chú nhìn Hứa Thải Thải, ánh mắt càng lúc càng không thể dời đi nổi.

Hắn đè nén ngọn lửa trong lòng, âm thầm ghi nhớ từng lời sư đệ nói.

Nhưng Hứa Thải Thải lại rất nhanh nói thêm một câu nữa.

“Đến lúc đó sư huynh lại đi lấy lòng tẩu tử, đừng có nói đùa lung tung đó nha.”

“……”

Sắc mặt Tống Tẫn Dao vốn đang hòa hoãn lập tức lạnh băng trở lại.

Không có một lời báo trước, Hứa Thải Thải đột nhiên cảm thấy tay mình bị siết chặt, sư huynh y trực tiếp vòng tay qua eo, kéo y ôm vào lòng.

Đầu chôn trong ngực nam nhân, không đau nhưng suýt chút nữa khiến y nghẹt thở.

Thiếu niên vội vàng vung tay giãy giụa, nhưng cái ôm cứng như sắt kia một chút cũng không lỏng ra.

Tống Tẫn Dao chỉ hơi điều chỉnh tư thế, để y không bị ngạt thở, sau đó liền siết càng chặt hơn.

“Sư huynh!” Chỉ trong chớp mắt, mặt Hứa Thải Thải đã đỏ bừng.

“Ngươi làm gì vậy!”

Tống Tẫn Dao cúi đầu, mạnh mẽ xoa lưng y bằng lòng bàn tay thô ráp, chẳng có tí dịu dàng nào.

Như thể đang trút tiết hỏa.

“Ngươi sẽ không bao giờ có tẩu tử.” Hắn trầm giọng nói, lạnh lùng đến tàn khốc.

Hứa Thải Thải ngây người: “A…”

Tống Tẫn Dao lại như nghĩ tới điều gì, lấy từ túi trữ vật ra bình tuyệt tình đan kia, ngay trước mặt Hứa Thải Thải mà bóp nát, đốt sạch bằng chân hỏa.

“Chuyện tuyệt tình đan, từ nay về sau không được nhắc lại.”

Hứa Thải Thải thần sắc ngẩn ngơ, lại há miệng ra định nói, nhưng đầu đã bị sư huynh ấn ngược về cổ.

Tống Tẫn Dao gằn giọng: “Trời đã tối, không nói nữa, ngủ.”

Bình Luận (0)
Comment