Tống Tẫn Dao mặc chỉnh tề rời khỏi linh tuyền, Hứa Thải Thải đã lấy phần thưởng trở về tiểu đình nơi hai người ở.
Hắn lập tức bước đến.
Trong phòng, Hứa Thải Thải đã thay áo trong màu xanh nhạt thoải mái hơn, đang ngồi xếp bằng trên giường kiểm kê phần thưởng y nhận được.
Thiếu niên trông vô cùng hớn hở.
Chiếc hộp trữ vật tuy nhỏ nhưng chứa không ít đồ.
Phần lớn là pháp khí thượng phẩm, đan dược và bùa chú.
Trong đó có một phần là loại thường dùng trong chiến đấu, không phân biệt cảnh giới, chỉ cần biết cách dùng và linh lực đầy đủ là có thể vận dụng, phần còn lại là pháp khí dành riêng cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có thể trợ giúp Hứa Thải Thải sớm độ kiếp kết đan.
Ngoài ra còn có rất nhiều linh thực, linh sủng và linh quả.
Linh thực và linh sủng đều có thể dưỡng bên người, nếu chăm sóc tốt thì đa số đều có thể sinh ra linh trí.
Không chỉ trở nên thông minh hiểu lòng người, biết nói tiếng người, mà còn có thể tu luyện như tu sĩ, có được linh lực của riêng mình.
Đến lúc đó, chúng chẳng những có thể làm bạn mà còn hỗ trợ rất nhiều cho chủ nhân.
Ví dụ như linh sủng lớn lên có thể dùng làm tọa kỵ, còn một số linh thực có năng lực phòng ngự và trị liệu cực mạnh.
Hứa Thải Thải vốn yêu náo nhiệt, từ trước đến nay đều đặc biệt thích động vật thực vật, hận không thể nuôi cho khắp Vi Minh Phong đều đầy linh sủng linh thực.
Đáng tiếc, Tống Tẫn Dao hình như không thích mấy thứ này, quản rất nghiêm.
Linh sủng nhất định phải đưa đi.
Linh thực thì phải trải qua sự chọn lọc nghiêm ngặt của hắn, mỗi lần nhiều lắm chỉ cho phép giữ lại một hai cây.
Từ nhỏ đến lớn đều như vậy.
Hứa Thải Thải vẫn không hiểu tiêu chuẩn chọn lựa của Tống Tẫn Dao là gì, cũng không hiểu sao hắn lại ghét những con vật nhỏ, cây nhỏ như thế.
Mỗi lần y hỏi, Tống Tẫn Dao cũng chỉ lạnh nhạt đáp một câu không được nuôi.
Y chỉ cho rằng sư huynh quá thích yên tĩnh, sợ những linh sủng linh thực kia ồn ào mà thôi.
Nhưng mà, lần này con linh sủng kia thật sự đáng yêu không chịu nổi.
Là một con thỏ nhỏ lông trắng xù mềm như bồ công anh.
Hứa Thải Thải nâng túi linh thú lên tay, vừa mới mở miệng túi, con thỏ nhỏ đã nhút nhát ló đầu ra, nhìn quanh khắp nơi.
Nó không sợ người, Hứa Thải Thải duỗi tay sờ lên má nó, nó liền dụi dụi, còn nâng chân trước lên ôm chặt lấy ngón tay y.
Vừa dụi vừa mở to đôi mắt đỏ rực nhìn Hứa Thải Thải.
Y lập tức bị đáng yêu đến mức tim cũng tan chảy.
“Sư huynh.” Y không nhịn được lên tiếng, ngẩng đầu nhìn Tống Tẫn Dao đầy mong chờ.
“Ngươi xem nó thích ta thế này, chắc chắn là có duyên phận rồi, thật sự không thể giữ lại sao?”
Y lại vội vã bổ sung: “Ta cam đoan có thể tự mình chăm sóc nó!”
Tống Tẫn Dao một thân bạch y đoan chính, dáng người cao gầy, đứng yên lặng bên mép giường nhìn y kiểm kê vật phẩm.
Hứa Thải Thải vừa hỏi xong, sắc mặt hắn không đổi, nhưng ánh mắt rõ ràng lạnh hơn ngày thường.
Hắn rũ mắt, nhìn chằm chằm vào ngón tay đang bị thỏ ôm của Hứa Thải Thải, giọng lạnh lùng nói: “Không được.”
Dứt lời, Tống Tẫn Dao liền tiến đến, ấn đầu con thỏ trở lại túi linh thú, buộc túi lại rồi thu luôn.
Hứa Thải Thải lập tức cảm thấy bi thương, còn cố níu lấy túi không buông, nhưng sư huynh y như thể sắt đá, không chần chừ, nhốt con thỏ lại rồi bỏ vào hộp trữ vật.
“Sư huynh……” Hứa Thải Thải chưa từ bỏ ý định, ngẩng đầu gọi hắn một tiếng, mong hắn mềm lòng.
Lời còn chưa dứt, sau cổ đã bị một bàn tay nóng ấm nhẹ nhàng xoa.
Tống Tẫn Dao đến gần an ủi y, động tác rất nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt lại lạnh băng kiên quyết.
“Thải Thải, nghe lời sư huynh.”
Hứa Thải Thải biết, chuyện này đến đây là chấm dứt rồi.
Y đành quay đầu sang chỗ khác, thở dài một hơi: “Được rồi.”
Y vừa dứt lời, Tống Tẫn Dao lập tức dịu xuống.
Nam nhân tiếp tục xoa sau cổ y, dịu giọng nói một câu “Ngoan.”
Nói xong, hắn lại đi chọn lọc đám cây non linh thực lớn lớn bé bé kia.
Hứa Thải Thải nhìn bóng lưng sư huynh lạnh nhạt giữ mình, tuy vẫn tiếc con thỏ nhỏ kia, nhưng loại tình huống này xảy ra nhiều lần rồi, y cũng quen rồi.
Chỉ là trong lòng hơi tiếc một chút thôi.
Hơn nữa, dù con thỏ có đáng yêu mấy, cũng chỉ gặp một lần, so ra, tất nhiên là sư huynh quan trọng hơn.
Hứa Thải Thải cũng không muốn thật sự làm sư huynh tức giận.
Huống chi, y cũng không phải người không hiểu chuyện.
Y biết ngày thường chính y còn phải nhờ Tống Tẫn Dao chăm sóc.
Nếu thật sự nuôi linh sủng, lỡ sơ ý không chăm tốt, đến lúc đó chẳng phải lại phiền đến sư huynh?
Nghĩ như vậy, Hứa Thải Thải rất nhanh đã tự thuyết phục được bản thân.
Chẳng mấy chốc, y lại bị một món đồ khác thu hút.
Lần này là linh quả y chưa từng thấy bao giờ, mùi lạ, hình lạ khiến y lập tức quên sạch buồn bã ban nãy.
Hứa Thải Thải lấy ra một quả ngửi ngửi, mùi thơm ngào ngạt, vừa thả ra đã cảm nhận được linh khí dồi dào bên trong.
Chắc là trưởng lão đặc biệt chuẩn bị cho đệ tử tham gia thí luyện.
Muốn bổ sung linh lực tiêu hao trong bí cảnh, ăn loại quả này cũng là cách rất nhanh.
Hứa Thải Thải còn chưa rửa, chỉ dùng tay áo lau sơ rồi háo hức cắn một miếng to.
Ai ngờ vừa cắn đã ê cả răng.
Y lập tức nhăn hết mặt lại: “Chua quá đi!”
Tống Tẫn Dao đã xếp gần hết linh thực vào hộp, chuẩn bị ngày mai mang đi.
Nghe thấy vậy liền ngẩng lên, cau mày nói: “Thải Thải, chua thì nhổ ra.”
Hứa Thải Thải lắc đầu, nghĩ vậy thì uổng quá.
Y đang định ráng nuốt xuống, Tống Tẫn Dao đã buông đồ, bước nhanh tới.
Hắn cúi người bên mép giường, một tay giữ cằm y, khiến y ngẩng đầu há miệng, tay kia liền đưa vào khoang miệng lấy miếng quả ra vứt đi.
Hứa Thải Thải theo bản năng “A” một tiếng, còn chưa kịp giãy giụa.
Tống Tẫn Dao vốn chỉ lo lắng cho sư đệ.
Nhưng ngay lúc chạm nhẹ vào đầu lưỡi ấm áp, động tác hắn lập tức khựng lại, hàng mi nhạt run lên khẽ khàng.
Hắn lấy xong liền thu tay về.
Hứa Thải Thải ngậm miệng lại, nuốt nước miếng, trong mắt vẫn chỉ có quả.
“Linh quả bổ thế này, sao lại khó ăn đến vậy chứ!”
Tống Tẫn Dao dường như im lặng một lát rồi mới hồi thần lại.
Hắn giữ vững hơi thở, đáp: “Khó ăn thì đừng ăn nữa.”
“Hả?” Hứa Thải Thải có chút do dự.
“Nhưng như vậy thì phí quá.”
Tuy rằng chua thật, nhưng chỉ một ngụm vừa rồi y cũng cảm nhận được không ít linh khí.
Tống Tẫn Dao không nói thêm gì, chỉ cầm lấy quả còn lại trong tay y, mặt không đổi sắc cắn vài cái rồi nuốt xuống.
“……”
Lần này đổi lại Hứa Thải Thải là người lo lắng: “Sư huynh, huynh thật sự không thấy chua sao?”
Tống Tẫn Dao không trả lời y, chỉ cúi người thu mấy quả linh quả còn lại, xếp gọn lại rồi nói: “Để lâu một chút, có lẽ sẽ bớt chua. Lúc đó ăn tiếp cũng không lãng phí.”
Hứa Thải Thải vội vàng gật đầu đồng ý.
Sau đó y kéo Tống Tẫn Dao lại ngồi xuống mép giường, trải hết pháp khí bùa chú tốt nhất vừa chọn được ra trước mặt hắn.
“Sư huynh, huynh chọn thử xem có thứ nào hợp dùng không.”
Lúc này mắt Hứa Thải Thải sáng rực, cả người đều cực kỳ ngoan ngoãn.
Y có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói:
“Không thể lúc nào cũng để sư huynh chăm sóc ta mãi như vậy. Ta cũng muốn đối xử tốt với sư huynh, coi như báo đáp sư huynh.”
Lời y nói chân thành tha thiết, nhưng ánh mắt Tống Tẫn Dao lại chỉ nhìn chằm chằm vào bờ môi hồng nhuận kia, nhất thời gần như mất khống chế.
Ngón tay giấu bên người khẽ run lên, như vẫn còn lưu lại cảm giác ướt át khi nãy.
Chỉ hơi hồi tưởng một chút, cả người hắn liền nóng bừng, bụng dưới từng đợt co thắt.
Nhưng hắn từng giúp Hứa Thải Thải như vậy không chỉ một lần.
Thải Thải hồi nhỏ, ngốc nghếch nhặt đá ven đường cho vào miệng nếm thử, Tống Tẫn Dao hoảng hốt vô cùng, cũng từng như vậy mà lấy ra giúp y.
Thải Thải dù đã lớn, hắn vẫn thường xuyên chăm sóc như trẻ con: đút ăn, lau miệng…
Nhưng chưa từng có chuyện nào khiến hắn cảm thấy kỳ lạ như vậy.
Lồng ngực như bị một ngọn lửa đốt cháy, thiêu đến mức hắn hô hấp khó khăn, cả người bồn chồn.
Tống Tẫn Dao càng nghĩ càng loạn, tai ù ù như gió thổi.
Một lúc lâu sau, hô hấp phập phồng kịch liệt, cơ thể căng chặt của hắn mới dần thả lỏng lại.
“Sư huynh!” Hứa Thải Thải đã gọi hắn không biết bao nhiêu lần, thiếu niên có chút giận dỗi.
“Sao cứ ngẩn người mãi, không để ý tới ta!”
Tống Tẫn Dao mặt không cảm xúc.
Chỉ là ánh mắt mới vừa rồi đặt nơi mặt y, lúc này lại có chút gian nan mà chuyển sang đống pháp khí trải đầy trên giường.
Hắn nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Ta không cần.”
“Sư huynh chăm sóc ngươi là chuyện nên làm.” Giọng hắn trầm thấp.
Hắn không thích Hứa Thải Thải nói muốn báo đáp.
Cũng không thích y nói gì mà sau này lớn lên sẽ chăm sóc lại cho sư huynh.
Mỗi lần nghe mấy lời đó, Tống Tẫn Dao đều cảm thấy… giống như Thải Thải rồi sẽ có một ngày rời khỏi hắn.
Hắn không thể chấp nhận được điều đó.
“Nhưng huynh không nhận thì ta sẽ không vui.” Hứa Thải Thải nào hiểu được hắn đang nghĩ gì, chỉ kéo tay hắn năn nỉ, đổi cách nói để dỗ dành.
Thiếu niên giả vờ nghi ngờ: “Chẳng lẽ huynh không nhận, là vì chê mấy phần thưởng này của ta không tốt sao?”
Nghe nửa câu đầu, Tống Tẫn Dao vốn có chút dao động. Nhưng vừa nghe tới câu sau, hắn lập tức cau mày.
“Không phải.” Hắn nhanh chóng phủ nhận.
Cuối cùng thật sự không lay chuyển được Hứa Thải Thải, hắn đành phải lấy tượng trưng vài món cầm tạm.
Hứa Thải Thải lúc này mới hài lòng, bằng lòng đi ngủ.
Tuy tu sĩ Trúc Cơ đã có thể không cần ngủ để phục hồi linh lực, nhưng Hứa Thải Thải hôm nay ban ngày đã tiêu hao quá nhiều, lại chơi đùa cả tối, vẫn nên nghỉ ngơi một đêm.
Sau khi đèn tắt, màn giường buông xuống, xung quanh rất nhanh liền chìm vào bóng tối.
Hứa Thải Thải mệt muốn chết, lại vốn là người dễ ngủ, vừa nằm xuống đã ngủ say.
Y quay lưng lại, nằm trong lòng Tống Tẫn Dao, sống lưng dựa sát vào ngực hắn, hai tay còn nắm lấy ngón tay hắn.
Tống Tẫn Dao nghiêng người, một tay vòng qua ôm người trong ngực, lòng bàn tay vừa vặn đặt trên bụng y.
Đây là yêu cầu của Hứa Thải Thải.
Mỗi lần đều nhất định phải để Tống Tẫn Dao ôm như vậy y mới chịu yên tâm ngủ.
Chỉ là hiện tại, Hứa Thải Thải ngủ say, còn Tống Tẫn Dao thì không thể nào bình tĩnh nổi.
Gần đây, những biểu hiện bất thường của thân thể ngày càng nhiều.
Tống Tẫn Dao vốn là người nhạy cảm, không phải kiểu dễ bỏ qua mọi thứ, nên hắn càng không thể xem nhẹ.
Hắn biết, chắc chắn có điều gì đó đã sai.
Hơn nữa, hắn cũng rõ.
Không phải hắn mắc bệnh, mà là bởi vì sư đệ nên mới như vậy.
Tống Tẫn Dao nghĩ đến rối bời, nhíu mày trầm tư một lát, bỗng nhắm mắt tiến vào thức hải.
Cảnh tượng hiện ra khiến tâm thần hắn chấn động.
Tựa như bị ép phải đối mặt vùng cấm địa mà bản thân vẫn luôn trốn tránh, Tống Tẫn Dao thấy rõ trong thức hải mình không biết từ khi nào đã mọc ra một rễ tình căn cắm sâu vào cốt lõi.
Thứ dây leo thô dài ấy lan khắp thức hải, từng lớp từng lớp chằng chịt, lấn lướt khắp nơi.
Tình cảnh ấy, dường như chỉ có thể phá hủy cả thức hải mới có thể nhổ bỏ tình căn.
Tống Tẫn Dao thần hồn rối loạn, hô hấp dồn dập, cuối cùng như không thể chịu đựng thêm được nữa, vội rút thần thức lại rồi bật mở hai mắt.
Trên giường, xung quanh vẫn là một mảnh tối đen như mực.
Người trong lòng ngủ rất sâu, hơi thở đều đặn bên tai.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, trái tim tu sĩ như muốn nhảy khỏi lồng ngực, quần áo trên người cũng đã sớm bị mồ hôi thấm ướt.