Nhạt Màu

Chương 26

Hạ Trí Viễn lấy quần áo trong tủ rồi lưu loát mặc vào. Anh giũ áo rồi khoác lên vai, vuốt vạt áo, cài từng chiếc cúc từ trên cổ xuống. Lúc đang cài, trong điện thoại truyền ra giọng nói ấp a ấp úng của Tụng Nhiên: "Hạ tiên sinh, em cảm thấy giữa người yêu với nhau hẳn là... Hẳn là phải thẳng thắn, không thể giấu bí mật được."

Động tác tay của Hạ Trí Viễn vẫn không ngừng lại: "Em giấu bí mật gì?"

Tụng Nhiên không ứng phó kịp: "Hả?"

Hạ Trí Viễn cười nhẹ: "Cái giọng này của em nghe xong là biết đã giấu thứ gì đó, có lẽ còn là chuyện lớn. Không sao đâu, em cứ nói đi, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, tôi sẽ không trừ điểm ấn tượng về em đâu."

"A, thế em... Thế để em sắp xếp từ ngữ lại cái đã."

Tụng Nhiên căng thẳng đến độ siết chặt ngón tay. Cậu cúi đầu xuống hơi ngưng thở rồi chuẩn bị cảm xúc trong chốc lát, sau đó quyết tâm ngẩng đầu lên nói: "Hạ tiên sinh, tiền em kiếm được không nhiều, ban đầu toàn ở những căn phòng cũ điện nước chia đều. Gần đây em chuyển đến chỗ này là vì em... Em muốn gặp một người ở đây."

Nghe xong, ý cười nhẹ nhàng bên khóe môi Hạ Trí Viễn ngừng lại trong giây lát, ngón tay đang cài cúc áo cũng dừng lại trước ngực như bị đóng băng.

"Đàn ông?"

Tụng Nhiên gật đầu: "Dạ."

m lượng rất nhỏ, dáng vẻ như đã làm chuyện gì sai.

Hạ Trí Viễn bỗng nhớ tới trước đó khi Lâm Hủy tỏ tình với Tụng Nhiên, cậu đã từng đề cập mình có một người thích, đang cố gắng theo đuổi. Lúc ấy anh chỉ coi Tụng Nhiên đang thuận miệng bịa một câu chuyện để ngăn chặn đóa hoa đào Lâm Hủy, không ngờ lại thật sự có một người như vậy.

Hồi lâu sau, nét mặt và tay chân Hạ Trí Viễn mới chậm rãi tan băng.

Anh mặt không thay đổi tiếp tục cài cúc xuống dưới, có điều cơ bắp dưới áo sơ mi đã căng chặt: "Người đó tên gì, ở tòa nhà nào?"

"Ở... Ở tòa chúng ta đang ở, tầng mấy thì em không biết." Tụng Nhiên cuống quýt lắc đầu: "Em chỉ gặp qua người đó một lần, là thấy ở đằng xa khi đang xem nhà, về sau chưa từng gặp lại..."

Chỉ gặp một lần, như vậy nghĩa là vừa gặp đã yêu.

Hạ Trí Viễn nhíu chặt mày, sắc mặt càng tệ hơn – Xem ra có vẻ người đó có vẻ ngoài đẹp đẽ. Trong tiểu khu này có mấy ngôi sao điện ảnh nổi tiếng đang ở, không biết có phải Tụng Nhiên đã gặp không. Nếu là như vậy, anh thật sự không dám chắc mình có thể hơn được.

Anh ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Bây giờ thì sao, còn thích người đó không?"

"Bây giờ... Đương nhiên bây giờ thích anh hơn rồi!"

Tụng Nhiên vội vã biện bạch cho mình.

Lời này vốn để an ủi Hạ Trí Viễn, nhưng cậu không rành nói dối, không giấu hết sơ hở được – Đã có "Thích hơn", đương nhiên là có "Thích". Mà đã thích thì vẫn là thích rồi.

Hạ Trí Viễn ghen tị.

Với anh, có tình địch không phải là vấn đề, vấn đề ở chỗ là tình địch ở chung một khu nhà với mình. Tương lai dài đến thế, kiểu gì Tụng Nhiên cũng có xác suất gặp được người đàn ông kia. Anh tin tính cách của Tụng Nhiên, không sợ bị cắm sừng. Nhưng chỉ dùng lý trí thì không thể đè nén được việc bắt đầu nảy sinh tình cảm, chỉ cần tưởng tượng đến ánh mắt sáng rực lên vì kẻ khác của Tụng Nhiên, dù chỉ một giây thôi, cổ họng anh cũng như bị nghẹn lại.

Hạ Trí Viễn là một người có ý thức lãnh địa rất mạnh. Những gì không thuộc về mình thì có đưa đến tận mắt anh cũng không nhìn. Còn đã thuộc về anh, chỉ cần người khác nhìn nhiều thôi đều bị coi là khiêu khích.

Mà Tụng Nhiên thuộc về anh.

Ý muốn bảo vệ và sự ham muốn chiếm hữu bị kiềm chế năm năm vừa bị kích thích, một gã tình địch gần trong gang tấc đột nhiên xuất hiện, việc này giống như một con sư tử đực xa lạ tùy tiện xâm nhập vào trong lãnh địa gầm thét với anh, thản nhiên gây hấn.

So với việc công khai biểu thị tức giận, anh càng muốn chiếm được chiến thắng trong lúc đối đầu.

Hạ Trí Viễn cảm thấy khó chịu, anh dùng một tay cởi cúc áo để dễ thở, lại mấp máy bờ môi lạnh lẽo, hỏi: "Dáng vẻ người đó ra sao?"

Tụng Nhiên nhỏ giọng: "Rất... Rất đẹp trai."

"Cụ thể một chút."

Lần này Tụng Nhiên đã thông minh hơn, vội cẩn thận đáp: "Đã qua lâu rồi, em thật sự không nhớ dáng vẻ của người ấy thế nào cả! Thật đấy!"

Anh xem, em không nhớ rõ, chứng tỏ ấn tượng không sâu lắm, căn bản chẳng đẹp trai tẹo nào cả. Cầu ngài đây nhanh chóng lật sang trang khác đi, tuyệt đối đừng nhớ thương nữa!

Cậu yên lặng cầu nguyện.

Nhưng Hạ Trí Viễn không định bỏ qua như vậy, anh tiếp tục truy hỏi: "Chiều cao."

Tụng Nhiên hết cách rồi, đành phải thành thật khai báo: "Chừng mét tám sáu."

Hạ Trí Viễn điều chỉnh tư thế đứng rồi chuyển sang tủ đựng quần áo. Trong chiếc gương to sát đất là một thân hình cao to chân dài, tỉ lệ cơ thể cân đối, nhìn không thể bắt bẻ được.

1m88, có thể thắng.

"Dáng người thì sao?" Anh tiếp tục hỏi:

Tụng Nhiên vội vàng nhớ lại một phen, sau đó xấu hổ nói: "Dáng người... Cũng đẹp lắm. Là kiểu mặc quần áo thì gầy, cởi áo ra thì có thịt. Khụ, em chưa thấy người ta cởi áo đâu! Là... Chỉ là tùy tiện hình dung một chút thôi..."

Hạ Trí Viễn cời hết mấy cúc áo vừa cài xong, sau đó vén vạt áo sang hai bên. Cơ ngực rắn chắc, cơ bụng rõ ràng, đường nhân ngư hình chữ V chạy xuống lưng quần, thân dưới còn có một thứ rất to.

Được, cũng có thể thắng.

Anh không khỏi cười khinh bỉ: "Cái khác thì sao?"

"Cái khác hả..." Tụng Nhiên đã sắp xấu hổ đến nỗi không nói tiếp được, cậu cảm thấy mình quả thực hồng hạnh xuất tường, mặt cũng nóng bừng lên: "Người đó... Cười rất đẹp."

Hạ Trí Viễn nhìn mình trong gương, cho 99 điểm.

"Còn gì nữa không?"

"Còn, ặc... Hình như anh ấy cũng có một đứa con." Tụng Nhiên đáp: "Cũng xấp xỉ với Bố Bố, em chỉ nhìn thấy bên mặt, không biết là con trai hay con gái."

Hạ Trí Viễn thoải mái nhún vai, lại lần nữa cài từng cúc áo, bắt đầu chọn cà vạt.

Càng không cần sợ.

Bố Bố đáng yêu như thế, đương nhiên chắc thắng.

Tụng Nhiên khen nam thần Infiniti xong, mãi không thấy bên kia đáp lời, còn tưởng rằng Hạ Trí Viễn giận rồi. Hình tượng của Hạ Trí Viễn trong ấn tượng của cậu luôn là kiểu người tinh anh chín chắn chững chạc, chứ đâu ngờ được tiên sinh tinh anh lại tính toán chi li so thắng thua trong tấm gương chứ?

Thế là cậu thấp thỏm không yên, hắng giọng một cái, nói: "Hạ tiên sinh, xin anh hãy tin tưởng em. Em chủ động thẳng thắn với anh cũng bởi vì trong lòng không có quỷ. Nếu như có quỷ thì nhất định em sẽ giấu diếm không cho anh biết. Còn nữa, em chẳng có thuật đọc tâm, khi gặp được người không quen thì đương nhiên ấn tượng đầu tiên sẽ nhìn mặt. Em cũng không mù, sao có thể không động lòng với soái ca được chứ... Nếu anh trách em vì cái này, em sẽ không chịu đâu."

Hạ Trí Viễn không nhịn cười được: "Yên tâm, pháp luật không truy cứu ngược về quá khứ. Trước đó em thích ai là tự do của em, tôi không trách. Nhưng từ hôm nay trở đi, vì tôi, em phải quên anh ta đi."

"Nhất định nhất định rồi!" Tụng Nhiên nhanh chóng đồng ý: "Về sau nhìn thấy anh ta nhất định em sẽ giả vờ như không biết, cam đoan không nói một câu nào cả!"

Lời này khiến người ta cảm thấy vui vẻ, tâm trạng của Hạ Trí Viễn cũng thoải mái hơn không ít.

Anh lấy một chiếc cà vạt màu đậm có những đường vân nhỏ, sau đó bẻ thẳng cổ áo rồi thành thạo thắt. Trong khi làm, anh nhìn mình trong gương, động tác ngừng lại, không khỏi lắc đầu cười.

Dù là với tiêu chuẩn thẩm mỹ của người châu Á hay châu u châu Mỹ, từ trước đến giờ anh vẫn luôn tràn ngập tự tin với tướng mạo và dáng người của mình. Tại sao Tụng Nhiên chỉ thuận miệng nói ra một đối tượng tương đối, anh lại như lâm đại địch thế này?

Cậu hàng xóm nhỏ bình thường này, quen chưa được mười ngày, gọi mới mấy cú điện thoại, thế mà đã lặng lẽ in dấu trong lòng anh.

Có lẽ anh đã có phần mất khống chế rồi.

" Tụng Nhiên, tôi rất tò mò, hình tượng của tôi trong mắt em là gì?"

Hạ Trí Viễn cúi đầu chỉnh lại ống tay áo, thuận miệng hỏi một câu.

Tụng Nhiên giật mình: "Hả, cái này..."

Trước mắt cậu hiện ra hình ảnh một ông chú làm nghề IT, người cao một mét bảy lăm, hơi mập, tóc không dày lắm, mặc áo sơ mi kẻ, hòa ái dễ gần.

Thú thật là cậu cũng mong chờ Hạ tiên sinh là một người đàn ông như người mẫu, nhưng trong lòng cậu hiểu rõ, một người đàn ông có rất nhiều ưu điểm trong thực tế rất ít. Trong thế giới nho nhỏ của cậu, nam thần Infiniti đã chiếm một hố, nếu Hạ tiên sinh lại chiếm một cái, thế thì hoa đào của cậu cũng quá rực rỡ rồi.

Tụng Nhiên không muốn xúc phạm Hạ Trí Viễn, bèn tránh nặng tìm nhẹ nói: "Hạ tiên sinh à, em cảm thấy giọng nói của anh rất dễ nghe, rất trầm ấm, đáng tin, tính cách cũng rất dịu dàng... Ừm, đã vậy lại còn trầm ổn, rộng lượng, kiên nhẫn, đối xử với em cực kỳ tốt."

Hạ Trí Viễn nhíu mày: "Không còn gì nữa hả?"

"Còn... Còn rất đẹp trai."

Thấy anh không hài lòng, Tụng Nhiên lập tức trái lương tâm bổ sung một câu. Bởi vì không tự tin mà giọng của cậu rất nhỏ.

Lúc này Hạ Trí Viễn thật sự vui vẻ.

Xem kìa, Tụng Nhiên của anh là một cậu chàng nhan khống chính cống. Từ đây đến khi về nước chỉ còn một khoảng thời gian ngắn, anh phải nhanh chóng gửi một tấm hình qua để trấn tà, tránh việc cách một Thái Bình Dương không quản được người, bị một gã tình địch không biết từ góc nào xuất hiện đào góc tường.

Đồng hồ chỉ tám giờ đúng, Hạ Trí Viễn thay xong một thân tây trang chính thức màu đen, giơ tay thắt lại cà vạt. Hình ảnh phản chiếu trong gương là một người nghiêm túc và cấm dục. Khí tức hormone mãnh liệt tỏa ra, che đi mùi nước hoa nam tính.

Anh cầm điện thoại lên, đẩy cửa xuống lầu.

"Tụng Nhiên, mặc dù tôi rất muốn trò chuyện thêm một lúc nữa với em, nhưng tôi phải đến công ty rồi." Anh quơ lấy chiếc chìa khóa xe trên bàn trà, sợi dây đeo bằng da lắc qua lắc lại, logo cái khiên màu đỏ vàng* chợt lóe lên: "Một mình em có ngủ được không?"

*Là logo của hãng xe Roewe, một hãng xe sang của Trung Quốc.

Tụng Nhiên xấu hổ nhẹ gật đầu: "Ngủ được ạ."

Hạ Trí Viễn lại nói: "Em vừa đồng ý làm bạn trai nhỏ của tôi, theo lý thuyết hẳn tôi phải dành nhiều thời gian cho em mới đúng. Nhưng một tuần tới đây, mãi đến khi về nước cường độ công việc của tôi đều như địa ngục, mỗi ngày chỉ có thể nói chuyện điện thoại một lúc với em thế này thôi. Em có để bụng không?"

"Không ngại không ngại!" Tụng Nhiên vội nói: "Em đã độc thân hai mấy năm, không để bụng việc nhiều hơn một ngày hay ít hơn một ngày đâu. Anh cứ làm việc của mình đi, không cần để ý đến em."

Hạ Trí Viễn dừng một chút, dịu dàng nói: "Xin lỗi. Để em trải qua những tháng ngày giống như trước kia là tôi đã thất trách. Chờ đến khi trở lại nhất định tôi sẽ đền bù cho em gấp bội."

Tụng Nhiên càng ngượng ngùng: "Dạ."

"Để Chiêm Dục Văn đo nhiệt độ cơ thể cho em, rồi uống thuốc, ngủ một chút, đừng thức khuya nhé."

"Dạ."

"Ban đêm nếu như mơ thì chỉ được phép mơ thấy tôi thôi đấy, không được phép mơ thấy người khác."

Bảy chữ cuối cùng anh nói vừa chậm vừa rõ, ba phần uy hiếp, bảy phần mập mờ, dường như đang tận lực nhấn mạnh gì đó. Tụng Nhiên co mình trong góc giường, cả gương mặt lẫn cổ đều đỏ bừng.

"Dạ, chỉ... Chỉ mơ thấy anh, em cam đoan đấy."

Tiếng nói nhẹ như tiếng muỗi vo ve.

Một chiếc xe cá nhân duy nhất đang đi trên đường, chiếc xe yên tĩnh cả đêm phát ra tiếng kêu vang. Sau đó nó được lái vào đường quảng trường phủ kín lá rụng, rồi lập tức rời đi. Xe chuyển hướng nhiều lần, sau đó nhập vào đường quốc lộ 101.

Mặt trời sáng sớm đã nhô lên, tia sáng chiếu vào cửa sổ xe, cây cối bên đường nhanh chóng xẹt qua.

Hạ Trí Viễn cảm thấy chướng mắt, bèn mở nóc xe lấy hộp kính ra, đeo kính lên.

Đây là một buổi sáng sớm thật đẹp.

Lúc sáu giờ, anh vẫn là một con sói cô độc có con non mà không có bạn đời. Đến tám giờ, anh đã nhét bé đáng yêu lắp ba lắp bắp bên kia điện thoại vào túi mình, mặc dù không phải thập toàn thập mỹ mà thêm chút sóng gió nhỏ phiền lòng. Từ nay về sau, anh phải che túi áo thật kín, không thả bé đáng yêu ra ngoài, để tránh bị con sói đói ở cùng nhà kia phát hiện mà tha về hang sói.

Nói đùa gì chứ.

Con sói đói ròng rã năm năm là anh còn chưa được ăn đâu đấy.

________________________

Người post: Yến Nhi
Bình Luận (0)
Comment