Nhật Mộ Ỷ Tu Trúc

Chương 42

Edit + Beta: Vịt

Doãn Tu Trúc người còn chưa về, tên anh đã theo ánh hào quang của Tề Mộ ở bên nữ sinh lan truyền.

"CP chính thức của Tề Mộ là ai hả?"

"Cậu ấy tên là Doãn Tu Trúc, là nam thần hoàn toàn xứng đáng không góc chết 360 độ!"

Các em gái học sinh mới tỏ vẻ không tin: "Nam thần hàng năm có, gặp một đống."

Khương Vũ Ngưng hồi sơ tam cùng lớp với Tề Mộ đẩy đẩy mắt kính nói: "Không biết các cậu định nghĩa nam thần thế nào, nếu như là cao phú soái, vậy xấu hổ quá......"

Các em gái học sinh mới thở dài: "Không cao không đẹp sao có mặt mũi nói là nam thần."

Khương Vũ Ngưng chờ chính là câu này của các gái, chỉ thấy cô khiêm nhường cười một tiếng, trầm bổng du dương nói: "Doãn thần của chúng ta không phải cao phú soái, mà là cực phú, cực soái, cau thì cao vừa phải!"

Các em gái bị cô nàng chọc cười: "Cậu khoác lác quá trớn à!"

Khương Vũ Ngưng bình tĩnh nói: "Này gái, chờ thím thấy rồi, thím liền sẽ biết vừa nãy tui đó là nói hàm súc cỡ nào, nói giảm đi cỡ nào."

"Chả tin, tui cảm thấy Ngụy Bình Hi và Tề Mộ đủ đẹp trai rồi, không thể nào có người còn đẹp trai hơn hai bọn họ."

Phía sau có em gái học bá đang đọc sách nói: "Chẳng lẽ các thím đều chưa xem thành tích nhập học sao?"

"Sao thế?" Trường học cũng chưa nhìn rõ đã bị kéo đến nơi đóng quân, ai biết thành tích nhập học thế nào.

Khương Vũ Ngưng lập tức tiếp lời: "Xấu hổ quá, Doãn thần của chúng ta xếp thứ nhất khối, ngoại trừ Văn, toàn bộ điểm tối đa!"

Cái này dọa sợ một đám cô nương: "Còn là học bá nữa á!"

"Không." Khương Vũ Ngưng và Hứa Tiểu Minh lập team có lẽ có thể đi nói tướng thanh, "Xin hãy gọi là học thần!"

Các cô nương: "......"

Khương Vũ Ngưng sau khi lại dõng dạc khoe khoang hồi lâu, tổng kết nói: "Doãn thần của chúng ta trên thông thiên văn dưới tường địa lý, cầm kỳ thư họa không gì làm không được, nếu nói có khuyết điểm gì, vậy cũng chỉ có một."

Mọi người rất nóng nảy, truy hỏi: "Sao?"

Khương Vũ Ngưng thở dài nói: "Thâm niên vợ quản nghiêm."

"Hả?" Các em gái vẻ mặt thất vọng, "Có bạn gái rồi à."

Khương Vũ Ngưng cười thần bí, đẩy đẩy mắt kính: "Là bạn trai, cám ơn!"

Một câu nói nhen lên máu sói cả phòng: "Dư nào?"

Khương Vũ Ngưng vẻ mặt nhìn kẻ ngốc mà nhìn các cô nàng: "CP chính thức, Doãn Tu Trúc và Tề Mộ, khóa chặt 1 vạn năm!"

"Hai người bọn họ thật sự......"

"YY vô tội, tưởng thật mời ra cửa quẹo phải."

"Cho nên nói......" Có người kịp phản ứng, "Cậu ấy sợ Tề Mộ sao?"

Khương Vũ Ngưng nói: "Vợ quản nghiêm là sợ? Sao có thể là sợ? Là cưng chiều! Cưng lên trời cũng ngại trời không đủ cao!"

Các em gái hai mắt sáng lên, hỏi: "Mau mau mau, nói thêm chút đi, cách cưng chiều thế nào?"

Khương Vũ Ngưng uống một hớp nước, bắt đầu thâu đêm bán Amway: "Nói các thím khả năng không tin, tui trước kia là fan thái thái thâm niên của Doãn thần, sau khi fan được một trận thì không được nữa, CP này quá ngon luôn, thiên nhiên thuần túy không ô nhiễm, ngọt tới ngấy người......"

Cái gọi là nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, Khương Vũ Ngưng đâu biết đường mà cô nàng não bổ ra không kịp 1 phần 10 thực tế.

(đường ở đây là đường ngọt không phải đường đi)

Tề Mộ đang ở bên ngoài đút no muỗi, giờ giữa hè, lại ở trại huấn luyện vắng vẻ, muỗi vừa to vừa hung, khỏe tới sắp thành tinh. Các huấn luyện viên một chút cũng không lo đám học sinh chạy ra ngoài gây chuyện, có mấy con muỗi này canh chừng, nhiều lắm tụ tập lại mới có thể đi ra ngoài đút no bọn chúng.

Tề Mộ thì lại cam tâm tình nguyện — Cậu đang gọi điện thoại với Doãn Tu Trúc.

Trong ký túc quá ầm ĩ, một đám quỷ không có điện thoại liền hai mắt xanh lục, lại ở trước mặt bọn họ gọi điện thoại, bọn họ e không phải sẽ tạo phản. Vì không dẫn tới sự phẫn nộ của dân chúng, Tề bá chủ chỉ có thể trốn ra ngoài, lại nói ở bên ngoài, cũng có thể nói nhiều một lát.

Doãn Tu Trúc hỏi cậu: "Bên cậu hơn 10h rồi đi."

Tề Mộ nói: "Không sao đâu, dù sao tớ cũng không ngủ được." Chính là muỗi nhiều chetme.

Doãn Tu Trúc thiên tính vạn tính cũng không nghĩ ra Tề Mộ đang đút no muỗi, nếu anh biết, đâu còn dám nói thêm một câu với cậu, đã sớm bảo cậu về phòng.

Bởi vì không biết, cũng bởi vì nhiều ngày không gặp, hơn nữa sau khi nhìn thấy Vu Đại Vân mà phiền muộn, Doãn Tu Trúc hết sức muốn nói chuyện một lát với Tề Mộ. Không tính nội dung gì, có thể nghe âm thanh cậu thôi, trái tim anh cũng sẽ an tĩnh.

Doãn Tu Trúc hỏi cậu chuyện huấn luyện quân sự, Tề Mộ nhất nhất kể cho anh nghe, đương nhiên nói đều là chuyện tốt, còn bị phạt chạy vòng quanh gì đó, thì một chữ cũng sẽ không nhắc đến.

Doãn Tu Trúc càng nghe càng nhớ cậu, nỗi nhớ này thật sự không cách nào chữa được, bất kỳ cách nào cũng không bằng lập tức nhìn thấy cậu. Nghe âm thanh, xem video cũng không dập tắt được ngọn lửa trong lòng, chỉ sẽ dung túng thanh thế nó, cháy càng rừng rực.

Tề Mộ cũng hỏi anh: "Dì Vu thế nào?"

Sắc mặt Doãn Tu Trúc hơi trầm xuống, nói: "Ổn hơn rồi."

Kỳ thực không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, theo Doãn Tu Trúc càng ngày càng lớn, Vu Đại Vân càng ngày càng hận cậu, một khắc kia nhìn thấy cậu, bà ta liền bắt đầu chửi rủa không ngừng, mắng Doãn gia mắng Doãn Chính Công mắng Doãn Tu Trúc.

Câu bà ta nói thường xuyên nhất là: "Doãn gia các người toàn là đồ lòng lang dạ sói, nên xuống 18 tầng địa ngục, không được chết tử tế!"

Doãn Tu Trúc từng hỏi bà ta: "Con làm sai cái gì?"

Đáp án Vu Đại Vân cho anh trước sau như một: "Sự ra đời của mày chính là sai lầm lớn nhất, mày không nên đến cuộc đời này, mày là ma quỷ chảy huyết mạch của Doãn gia!"

Nếu như lúc này Doãn Tu Trúc hỏi nữa, Vu Đại Vân liền sẽ càng thêm nguyền rủa ác độc anh, sẽ nhào lên cấu anh cắn anh, thậm chí muốn ghì chết anh.

Các hộ sĩ sẽ kéo bà ta ra, bác sĩ cũng sẽ trấn an Doãn Tu Trúc: "Cháu không nên nghĩ nhiều, mẹ cháu sau khi phát tác thần chí không rõ, không cần coi lời nói là thật."

Kỳ thực Doãn Tu Trúc hiểu rõ ràng hơn ai khác, Vu Đại Vân trạng thái này mới là có suy nghĩ của mình, Vu Đại Vân cả ngày ngồi bên cửa sổ, hờ hững nhìn bên ngoài kia là bị thuốc khống chế, bị vây trong trạng thái mất phương hướng.

Doãn Tu Trúc rất sớm đã biết điểm này rồi, bởi vì chỉ có Vu Đại Vân điên trong mắt người khác mới biết anh, người phụ nữ an tĩnh tới ai cũng không thấy kia ngay cả đứa con trai anh đây cũng không nhận ra.

Mẹ rốt cuộc là thế nào? Trước khi biết Tề Mộ, đối với Doãn Tu Trúc mà nói chính là nguyền rủa và lăng mạ.

Âm thanh Tề Mộ kéo anh từ trong vũng bùn ký ức ra, âm thanh cậu rất nhẹ, nhưng phần mong đợi và nhớ nhung giống như dòng nước trong veo chảy vào trong lòng Doãn Tu Trúc.

Tề Mộ hỏi anh: "Cậu khi nào về?"

Doãn Tu Trúc thật muốn hiện tại trở về ngay bên cạnh cậu: "Ngày mai."

Tề Mộ kinh ngạc nói: "Ngày, ngày mai sao?"

Doãn Tu Trúc nói: "Đã không sao rồi, tớ ngày mai sẽ về."

Tề Mộ lập tức cười cong mắt: "Được!"

Tâm tình Doãn Tu Trúc cũng nhẹ nhàng: "Cậu nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai còn phải huấn luyện."

"OK!" Ngày mai đã về rồi, cũng không cần cầm điện thoại tán gẫu nữa, Tề Mộ nói, "Vậy tớ cúp đây."

Doãn Tu Trúc đáp: "Ừ." Để điện thoại xuống anh đổi vé máy bay, vốn định mai lên đường, nhưng anh hiện tại đã muốn đi, từng giây từng phút cũng không muốn đợi thêm nữa.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Tề Mộ ngủ giấc ngon, hôm sau thần thanh khí sảng đi huấn luyện quân sự.

Hứa Tiểu Minh sống dở chết dở nói: "Anh Mộ cậu thật sự khong phải là người......"

Tề Mộ không nhịn được, nói với Hứa Tiểu Minh: "Doãn Tu Trúc hôm nay về."

Hứa Tiểu Minh kinh ngạc nói: "Đã 5 ngày rồi sao?"

Tề Mộ đếm đếm: "4 ngày thôi."

Hứa Tiểu Minh nói: "Doãn Tu Trúc thật sự có thể giày vò, bay đi một chuyến mười mấy tiếng, về lại bay mười mấy tiếng, giờ thì chắc cũng gục rồi?"

Tề Mộ ngớ ra.

Hứa Tiểu Minh lại nói: "Vậy còn muốn đến huấn luyện quân sự? Chậc chậc, thế giới của thần tiên các cậu, người phàm bọn tớ không hiểu được."

Tề Mộ chỉ lo cao hứng, thật sự quên mất vụ này! Thời gian 4 ngày cũng quá gấp! Thân thể sao chịu nổi? Tề Mộ cũng chẳng quan tâm tập hợp, quay đầu chạy về phía ký túc xá.

Hứa Tiểu Minh vẻ mặt mông lung: "Cậu đi đâu thế? Tập hợp thôi!"

Tề Mộ cất giọng nói: "Cậu đi trước đê, tớ đến ngay đây."

Hứa Tiểu Minh gọi cậu: "Sắp muộn rồi đấy, đến muộn sẽ bị phạt."

Tề Mộ đã chạy không thấy đâu.

Hứa Tiểu Minh: "......" Càng ngày càng không hiểu anh Mộ của hắn nữa, chẳng lẽ huấn luyện quân sự đã huấn u mê đầu óc bản thân?

Trời ạ, Hứa gà con lại hối hận: Bông hoa xinh đẹp yếu đuối như hắn thật sự không thích hợp với nơi quỷ quái này QwQ!

Ký túc xá của Tề Mộ ở tầng 5, cậu xông về ký túc, bước chân không ngừng đi lên lầu, lúc cầm lấy điện thoại trán đã toàn là mồ hôi. Cậu bình phục hô hấp chút, bấm số Doãn Tu Trúc.

Cậu bên này 6h sáng, Doãn Tu Trúc bên kia đã là nửa đêm, cũng không biết ngủ chưa.

Điện thoại trực tiếp nhắc nhở: "Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy."

Tề Mộ khẽ thở dài: "Xem ra là ngủ rồi."

Thôi vậy, cậu dứt khoát gửi tin nhắn cho anh: "Đừng vội về, cậu bay tới lui lâu như vậy dằn vặt quá, lệch múi giờ còn chưa hết, ở đó nghỉ ngơi cẩn thận mấy ngày, huấn luyện quân sự xong hẵng về!"

Gửi xong cậu lại gửi thêm một cái: "Huấn luyện quân sự rất nhàm chán, ở đây vừa bẩn vừa loạn, 8 người chen chúc một phòng, nơi tắm riêng tư cũng không có...... Ký túc xá nam sinh hôi như chuồng lợn vậy, muỗi to như con ruồi, còn có gián bò đầy đất...... Ngàn vạn đừng đến!"

Tề Mộ vắt hết óc bôi đen nơi đóng quân, sợ Doãn Tu Trúc hiếu kỳ chạy gấp về.

Song Doãn Tu Trúc đã đáp xuống, trong nháy mắt anh mở máy, trước tiên nhìn thấy một thông báo cuộc gọi đến, sau đó là 2 tin nhắn.

Thông báo điện thoại là ưu tiên hiển thị cái mới nhất, Doãn Tu Trúc nhìn thấy Tề Mộ không cho anh đi huấn luyện quân sự, còn sửng sốt, ngay sau đó nhìn thấy tin trước: Dòng nước ấm trong nháy mắt tràn ngập cả khoang ngực, anh quét sạch cơn mệt mỏi bay nửa địa cầu, chỉ cảm thấy không khí trong nước thật sự quá tốt, thấm vào ruột gan.

Lúc mặt trời ban trưa trên đỉnh, các huấn luyện viên thấy mấy con gà rù này bất tỉnh, bèn dẫn bọn họ ở dưới bóng cây hóng gió.

Một khối gần nghìn người, chen chúc hết ở chỗ này muốn bao nhiêu ầm ĩ có bấy nhiêu ầm ĩ.

Đồng chí Khương Vũ Ngưng tối qua bán Amway rất không tệ, tiếp tục mở rộng người cùng sở thích.

Cô nàng mặc dù nói đều là thật tình, nhưng không ngăn được thật tình quá giả, nháo nhào có em gái đề xuất chất vấn với Doãn Tu Trúc.

"Tui không tin có người hoàn mỹ như vậy, đây lại không phải tiểu thuyết."

"Không đâu, gái à." Khương giáo chủ nói, "Thực tế đặc sắc hơn tiểu thuyết nhiều."

"Không tin, đâu có học thần vừa cao vừa đẹp trai vừa có tiền như vậy? Không tồn tại!"

"Tui cũng cảm thấy không thể nào, Khương Vũ Ngưng cậu lọc kính nhiều quá rồi đấy, ở trong trường lâu vậy, cho nên mới cảm thấy cậu ấy đẹp trai."

Khương Vũ Ngưng mỉm cười, bí hiểm ngồi chờ hiện trường đánh mặt.

Vừa khéo, Doãn Tu Trúc còn thật sự đúng lúc tới.

Gần nghìn người đều núp ở phía đông sân huấn luyện, một mình anh từ phía tây đi tới, muốn gây chú ý bao nhiêu có có bấy nhiêu gây chú ý.

Ánh nắng giữa trưa, không khí khô nóng, thiếu niên tóc đen mặc áo T-shirt trắng, vai trái tùy ý đeo balo trở thành một luồng gió mát giữa ngày hè oi bức, thổi tới mắt người đều thẳng.

Có nữ sinh hít khí: "Ôi trời ạ, ai đó thế? Thần tiên ở đâu ra?"

Một người lên tiếng, trăm người nhìn lại, tầm mắt mọi người đồng thời rơi vào trên người anh, cũng không che phủ được nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt tuấn tú của anh.

Người đẹp có rất nhiều, nhất là ngày nay truyền thông phát triển như vậy, minh tinh nào mà không sáng chói? Nhưng trên TV nhìn thấy và trên thực tế nhìn thấy, lực chấn động hoàn toàn khác nhau! Ai không phải chỉ có mắt, thẩm mỹ cũng không giới hạn đến vậy, lúc ngũ giác đều trập trung đến trên người một người, mà người lại hoàn mỹ không có chút tỳ vết nào, loại kinh thán này không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung.

Khương Vũ Ngưng bình tĩnh nói: "Đẹp trai không?"

Các nữ sinh: "Đẹp trai quá đi!"

Khương Vũ Ngưng khiêm tốn nói: "Xấu hổ quá, giờ vẫn chưa phải lúc cậu ấy đẹp trai nhất."

Các nữ sinh: ".............................."

"À, đúng rồi." Khương Vũ Ngưng lòng tràn đầy sảng khoái giới thiệu với người bên cạnh, "Đây chính là Doãn Tu Trúc."

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Hứa Tiểu Minh oán Tề Mộ: "Thật sự về rồi kìa!"

Tề Mộ sửng sốt.

Hứa Tiểu Minh tính toán thời gian nói: "Cậu ấy đây là tối qua đã xuất phát, anh Mộ cậu không phải một cú điện thoại giục cậu ấy về đấy chứ?"

Tề Mộ ngơ ngác lắc đầu: "Tớ không phải, tớ không có, đừng nói liên thiên."

Hứa Tiểu Minh bị bộ dáng kia của cậu chọc tới ngặt nghẽo.

Doãn Tu Trúc nhìn thoáng về phía bên này, nhiều người như vậy, một mảnh lộn xộn, thật sự không đoán ra anh dựa vào ký hiệu gì khóa trúng Tề Mộ.

Tề Mộ chợt cảm thấy trời thật nóng, nóng đến cả người cậu đổ mồ hôi.

Đáng tiếc Doãn Tu Trúc không thể tới đây, anh thi lên lớp được như vậy, không muốn đến lớp một cũng không thể. Anh không thể nhắc đến yêu cầu chuyển lớp với Doãn Chính Công, cũng không cách nào nhắc đến, mà không cho ra một đáp án hợp lý.

Mặc dù tạm thời ở lớp một, nhưng không vội, cấp 3 vừa mới bắt đầu.

Tới khi huấn luyện buổi chiều kết thúc, Tề Mộ cũng không thể nhìn thấy Doãn Tu Trúc, anh vừa đến quân đội, đã phải nhận quần áo ngụy trang lại phải thu xếp ký túc, còn phải nghe huấn luyện viên phát biểu, cũng không phải một chốc có thể xong việc.

Tề Mộ cơm nước xong liền muốn tới lớp một cọ, huấn luyện viên của bọn họ lườm cậu: "Sao thế, hôm nay không chạy nữa à?"

Tề Mộ: "......" Thật sự không muốn chạy, Doãn Tu Trúc đã về rồi, cậu cần điện thoại cũng vô dụng.

Ai ngờ cậu không lên tiếng, Hứa Tiểu Minh lại làm câu: "Không chạy đâu, điện thoại của anh Mộ có thể tịch thu rồi."

Huấn luyện viên hiếu kỳ nói: "Chạy mệt rồi, hay là chơi điện thoại đủ rồi?"

Tên miệng tiện Hứa Tiểu Minh này, mở miệng chính là: "Cậu ấy......"

Tề Mộ bịt miệng hắn, đứng dậy nói: "Em đi chạy."

Hứa Tiểu Minh nói không ra lời, chớp mắt mãi, phiên dịch chính là: Còn chạy cái quỷ á, Doãn Tu Trúc đã về rồi không phải sao?

Tề Mộ lườm hắn một cái, uy hiếp nói: "Đừng nói ra đấy!"

Hứa Tiểu Minh lơ mơ: Cái này có gì không thể nói.

Tề Mộ cũng không nói nhảm với hắn, đứng dậy đến thao trường. Mọi người ghé tới hỏi Hứa Tiểu Minh, Hứa Tiểu Minh dưới sự uy hiếp, chỉ có thể kéo khóa miệng.

Tề Mộ vừa tới thao trường đã nhìn thấy Ngụy Bình Hi, thiếu niên tóc vàng tựa vào bên tường hút thuốc lá, nhìn thấy cậu tới mới dập thuốc, chạy lên đường chạy.

Tâm tình Tề Mộ rất tốt, bước chân cũng nhẹ nhàng vô cùng: "Tớ qua hôm nay sẽ không chạy nữa."

Ngụy Bình Hi kinh ngạc nói: "Chia tay rồi hả?"

Tề Mộ: "......"

Ngụy Bình Hi nói: "Không sao đâu mà, bạn gái không có thì làm điếu thuốc, một điếu giải ngàn sầu."

Tề Mộ không bị đầu độc: "Không hút, không có ý nghĩa." Cái bệnh sạch sẽ kia của Doãn Tu Trúc, đâu ngửi được mùi thuốc.

"Không đúng." Ngụy Bình Hi chạy với cậu đã lâu, cũng rất quen rồi, "Cậu chia tay với bạn gái, sao còn vẻ mặt vui vẻ?" Kỳ thực hắn muốn nói là xuân tâm nhộn nhạo, bất quá chưa quen với Tề Mộ đến mức kia.

Tề Mộ cạn lời nói: "Tớ đã nói không có bạn gái."

Ngụy Bình Hi hỏi: "Vậy cậu suốt ngày nấu cháo điện thoại với ai?"

Tề Mộ: "......" Rõ ràng chả có chuyện quái gì, sao giải thích khó vậy chứ?

Lại nói Tề Mộ không đi tìm Doãn Tu Trúc, Doãn Tu Trúc lại đến tìm Tề Mộ. Đáng tiếc anh đến ký túc lớp sáu nhưng lại vồ hụt. Đúng lúc chính là Hứa Tiểu Minh cũng không ở đây, Doãn Tu Trúc hỏi, bạn cùng phòng Tề Mộ nói với anh: "Anh Mộ đi chạy rồi."

Doãn Tu Trúc hơi ngơ, không biết cậu tại sao đi chạy. Bất quá biết Tề Mộ ở thao trường, anh liền xuống lầu đi tới.

Mùa hè ngày dài, gần 7h cũng chưa tối hẳn, mặt trời muốn xuống không xuống mà treo ở chân trời, chiếu thao trường một mảnh lu mờ.

Doãn Tu Trúc liếc mắt liền thấy được Tề Mộ, đồng thời cũng nhìn thấy thiếu niên tóc vàng cùng chạy với cậu.

Bọn họ là đối diện anh chạy đến, cho nên lúc Doãn Tu Trúc nhìn thấy Tề Mộ, Tề Mộ cũng nhìn thấy anh.

"Nhanh vậy à?" Tề Mộ lẩm bẩm một câu, tăng nhanh tốc độ chạy tới.

Ngụy Bình Hi một cái liền nhận ra Doãn Tu Trúc, hắn không quá rõ tình hình, bất quá Tề Mộ tăng nhanh bước chân, hắn cũng chạy nhanh chút.

Tề Mộ chạy đến bên cạnh Doãn Tu Trúc dừng lại: "Sắp xếp xong hết rồi?"

Doãn Tu Trúc nhìn chăm chú cậu, những cái khác đều không nghĩ được, chỉ muốn nhìn cậu thật kỹ: "Ừ."

Tề Mộ cũng đang nhìn anh, hơn nữa sau khi nhìn thấy mệt mỏi dưới mắt anh, không khỏi đau lòng nói: "Cậu cũng quá dằn vặt, không cần thiết vội như vậy, huấn luyện quân sự thôi mà, bỏ lỡ thì bỏ lỡ."

Doãn Tu Trúc nói: "Cả đời cũng chỉ có một lần huấn luyện quân sự cấp 3."

Tề Mộ cười nói: "Được rồi, dù sao cũng về rồi, vui là được."

Doãn Tu Trúc cũng cười, hỏi ngược cậu: "Đã giải tán rồi, sao còn chạy?"

Tề Mộ không muốn để anh biết chuyện điện thoại, nhưng tạm thời không nói phét được lý do...... Chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Không có gì, chỉ là ban ngày phạm chút lỗi, bị phạt tối chạy."

Doãn Tu Trúc cau mày, Tề Mộ ban ngày thật sự phạm lỗi, nhưng lỗi này cũng không tiện giải thích, vội vàng lại nói: "Không sao đâu, chạy mấy vòng lại không mệt, dù sao tớ ngày mai khẳng định không chạy nữa."

Lúc này Ngụy Bình Hi đuổi theo tới, hắn vừa lúc nghe thấy câu cuối cùng, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ: "Hóa ra là bạn trai à."

Tề Mộ: "......"
Bình Luận (0)
Comment