Nhật Mộ Ỷ Tu Trúc

Chương 62

Edit + Beta: Vịt

Mắt thấy Doãn Tu Trúc muốn cúp điện thoại, Tề Mộ lập tức nói: "Chờ chút!"

Doãn Tu Trúc: "......"

Tề Mộ nhanh chóng nói: "Người tớ từng thích? Cậu nói tớ từng thích Tiểu Cự?"

Môi mỏng Doãn Tu Trúc mím chặt, không lên tiếng. Mặc dù cách điện thoại, nhưng Tề Mộ cơ hồ có thể tưởng tượng ra bộ dáng anh, nhất định là cau mày, bộ dạng đáng thương khó chịu lại giả vờ không khó chịu. Tề Mộ vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Tớ với con bé mấy năm không gặp rồi, ở đâu ra thích với không thích?"

Môi mỏng Doãn Tu Trúc giật giật, âm thanh rất nhẹ: "Trước kia."

Tề Mộ hỏi: "Bao lâu trước kia?"

Doãn Tu Trúc không có ý định nói, anh nhớ đến khi đó sẽ đầu đau nhói.

Tề Mộ thả chậm âm thanh: "Tớ không biết cậu tại sao lại có hiểu lầm như vậy, nhưng tớ chưa từng thích Ngụy Bình Cự, vẫn luôn coi nó là em gái của anh em mà đối xử." Nói chính xác chút là giáo viên chủ nhiệm của nhà anh em, ai sẽ thích giáo viên chủ nhiệm? Tìm họa sao!

Doãn Tu Trúc chịu đựng đắng chát lan tràn đến khoang miệng nói: "Đêm đó cậu gọi tên con bé."

Tề Mộ: "???"

Doãn Tu Trúc không nói được nữa: "Tớ cúp trước."

Hả?

Tề Mộ cầm điện thoại, mông lung suốt 1 phút. Đêm đó cậu gọi tên Tiểu Cự? Cậu nói một đống mê sảng lại còn có tên?

Cậu nói gì? Tề Mộ nghĩ nửa ngày, nhớ được mình sau đó "cưỡng hôn" Doãn Tu Trúc, sau đó nói thích anh, sau đó...... Cậu lại còn gọi Ngụy Bình Cự?

Không thể nào đâu. Bản thân Tề Mộ cũng bị khiến hôn mê, cậu tuyệt đối không có một chút tình cảm nam nữ với chủ nhiệm Ngụy, sao có thể sẽ gọi tên con bé?

Chờ chút...... Tề Mộ linh quang chợt lóe, nghĩ tới chuyện đã sớm quên sau ót.

Tiểu Cự...... Dấu chấm nhỏ......

*** Tề Mộ từ trên sofa xông lên, dép cũng không kịp đã đi ra 3 mét.

Dấu chấm nhỏ! Thằng ngốc cậu lại còn gọi ra? Lúc đó cậu mơ hồ, coi Doãn Tu Trúc là đối tượng trong mộng, sau đó tỉnh dậy bất an lại áy náy, liều mạng tìm lý do cho mình, cuối cùng vậy mà tìm đến dấu chấm nhỏ giả tưởng!

Cậu lúc ấy say thần trí không rõ, sau khi hôn Doãn Tu Trúc khẳng định cho rằng mình nằm mơ, tự mình thôi miên coi anh là dấu chấm nhỏ?

Thả nào Doãn Tu Trúc sẽ giận, thả nào Doãn Tu Trúc sẽ mất đi lý trí, thả nào Doãn Tu Trúc sẽ kiên quyết làm đến cùng như vậy.

Không phải bởi vì bị tỏ tình, không phải bởi vì cậu nhục nhã anh, mà là bởi vì cậu coi anh là người khác.

Đầu Tề Mộ kêu ong ong, đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ một chút — Người mình thích tỏ tình với mình, cái này vui mừng cỡ nào? Nhưng ngay sau đó lại gọi tên người khác, cái này thất vọng cỡ nào? Sự chênh lệch khổng lồ như vậy, ai còn có thể giữ vững lý trí?

Cho đến hôm nay, Tề Mộ rốt cuộc tìm được tất cả mấu chốt ở đâu. Là bởi vì cậu, toàn là bởi vì cậu! Nếu như không phải cậu mơ hồ mà coi Doãn Tu Trúc là dấu chấm nhỏ, bọn họ cũng sẽ không để lỡ lâu như vậy!

Tề Mộ lúc này thật sự hối hận xanh ruột rồi! Cậu cầm điện thoạt, lục số Doãn Tu Trúc, trơ mắt nhìn...... Lại không ấn nổi.

Giải thích thế nào, nói với Doãn Tu Trúc cậu không phải coi anh là Ngụy Bình Cự mà là thành dấu chấm nhỏ? Bản chất cái này có gì khác nhau chứ? Cậu đều là thật sự coi Doãn Tu Trúc trở thành người khác.

"Ngu quá đi!" Tề Mộ vỗ trán mình, lần đầu tiên cảm thấy mình là tên đại ngu!

***

Doãn Tu Trúc cúp điện thoại liền hối hận.

Cần gì nhắc tới mấy chuyện cũ này? Tề Mộ không dễ dàng trở lại bên anh, cần gì phải nói mấy lời chọc cậu.

Quá khứ đều đã qua, cậu ấy trước kia từng thích ai cũng không sao hết, quan trọng là cậu ấy hiện tại đang ở bên cạnh anh, cậu ấy nói cậu ấy thích anh.

Tề Mộ thích anh......

Doãn Tu Trúc nhìn màu sắc sặc sỡ ngoài cửa xe, cảm giác đầu óc mình còn ồn ào hơn cảnh đêm phồn hoa này.

Tề Mộ dựa vào cái gì thích anh? Trước kia lúc sớm chiều ở chung cũng không thích, tách ra mấy năm thế nào lại thích?

Không nghĩ ra, lại không dám hỏi, trở thành một cái gai.

Doãn Tu Trúc thở khẽ: Đừng tham lam, mặc kệ là bởi vì thế nào, Tề Mộ ở bên cạnh anh, không có gì quan trọng hơn cái này.

Hết thảy trước mắt, đã là anh nằm mơ cũng cầu không được, còn có gì chưa đủ?

Ngụy Bình Cự cũng được, người khác cũng được, đều không muốn nghĩ đến.

Doãn Tu Trúc cầm điện thoại, muốn gọi cho Tề Mộ, muốn nói với cậu...... Anh buổi tối có thể cùng cậu ăn cơm với Ngụy Bình Cự.

Không muốn cự tuyệt lời mời của Tề Mộ, không muốn chọc cậu không vui.

Doãn Tu Trúc nhìn tên Tề Mộ, ngón tay giống như nặng ngàn cân, không ấn xuống được.

Do dự ba phút, cuối cùng anh vẫn từ bỏ — Không làm được, anh không thể đi. Nếu nhìn thấy trong mắt Tề Mộ toàn là Ngụy Bình Cự, anh nhất định sẽ thất thố.

Tề Mộ ở nhà phát điên hơn nửa tiếng, tới lúc đồng hồ báo thức vang lên cậu mới nhớ đến Ngụy Bình Cự......

Bữa tối không ăn được, chỉ có thể xin lỗi chủ nhiệm Ngụy thôi!

Tề Mộ gọi điện thoại cho Ngụy Bình Cự, rất xấu hổ nói: "Tối nay có chút việc, không thể ăn cơm cùng em rồi."

Ngụy Bình Cự rất không sao cả: "Vâng."

Tề Mộ lại nói tiếng áy náy mới cúp điện thoại.

Cậu phải nói chuyện với Doãn Tu Trúc, mặc dù đúng là có người như vậy, nhưng không phải Tiểu Cự, thậm chí không phải một người đã gặp mặt.

Cái này rất không giống nhau!

Cậu cũng phải nói xin lỗi anh — Coi anh thành người khác để tỏ tình, thật sự quá quá đáng!

Cũng không lâu lắm Doãn Tu Trúc đã về, anh nhìn thấy Tề Mộ tên sofa, sửng sốt chút.

"Vẫn chưa đi?" Doãn Tu Trúc làm bộ như lơ đãng hỏi.

Tề Mộ nói: "Không đi nữa."

Tim Doãn Tu Trúc căng thẳng: "Là bởi vì mấy lời tớ nói sao? Cậu đừng để ý, tớ......"

Tề Mộ cắt đứt anh: "Tớ xin lỗi."

Doãn Tu Trúc: "......" Đau đớn trái tim anh trong nháy mắt lan tràn đến toàn thân, âm thanh cũng khàn, "Không, có gì, cậu vốn cũng không cần miễn cưỡng bản thân......" Nói thích tớ gì đó.

Tề Mộ trịnh trọng nói: "Tớ không thích Ngụy Bình Cự, nhưng tớ lúc đó xác thực coi cậu thành người khác, là lỗi của tớ, thật sự rất xin lỗi!"

Doãn Tu Trúc ngẩn người.

Tề Mộ nhớ tới mấy chuyện cũ, cũng thật sự không còn mặt mũi, cậu nói: "Không biết cậu có nhớ không, hồi tốt nghiệp sơ tam tớ nhận được một bức thư tỏ tình."

Doãn Tu Trúc đương nhiên nhớ, bức thư này là anh viết cho cậu.

Tề Mộ tiếp tục nói: "Hồi cấp 3 cô ấy lại viết cho tớ một bức...... ừm, tớ khi đó ngốc nghếch, không hiểu mấy thứ này lắm, xem thư cô ấy liền có chút mong đợi......" Vốn là chuyện đã đủ mất mặt, còn đầu đuôi gốc ngon nói người yêu hiện tại nghe, Tề bá chủ cũng liều mạng!

"Giờ nghĩ đến, tớ thật ra cũng không tính là thích cô ấy, chính là có chút mong đợi, kết quả sau khi uống rượu say coi cậu trở thành cô ấy."

Cả người Doãn Tu Trúc cứng lại, cứng tới gió lốc cũng không thổi được.

Tề Mộ nói tới mặt mo đỏ bừng: "Cái này thật sự là tớ hồ đồ quá, nếu không phải tớ......"

"Hai bức thư đó là tớ viết." Doãn Tu Trúc giống như nói mớ nói ra những lời này.

Giờ đến lượt Tề ngốc nghếch login: "Hả?"

Con ngươi Doãn Tu Trúc tụ lại, giọng run rẩy nói: "Trước khi tốt nghiệp cấp 2 và ngày Valentine lớp 10, bức thư màu hồng."

Tề Mộ mặt khiếp sợ: "Sao có thể? Đó không phải nét chữ cậu!" Chờ chút...... Doãn Tu Trúc từ nhỏ đã có thiên phú bắt chước bút tích người khác.

Doãn Tu Trúc bước nhanh đi về phía thư phòng, cầm giấy và bút, cơ hồ viết chính tả nội dung bức thư ra.

Tề Mộ: "......"

Lồng ngực Doãn Tu Trúc đều sắp bị vui mừng căng nổ, anh cẩn thận hỏi cậu: "Cậu thích người viết thư?"

Tề Mộ ngẩng đầu nhìn anh: "Thật sự là cậu viết."

Hốc mắt Doãn Tu Trúc cũng đỏ: "Là tớ viết."

Âm thanh Tề Mộ không nhịn được cất cao: "Cậu sao không để lại tên họ? Tại sao muốn thay đổi chữ viết?"

Doãn Tu Trúc cười khổ nói: "Khi đó tớ đâu dám để cậu biết tâm tư của tớ?"

Tề Mộ: "......"

Doãn Tu Trúc nhỏ giọng nói: "Tớ lại tham lam, muốn trở thành người đầu tiên tỏ tình với cậu." Cho nên liền viết bức thư nặc danh, không chỉ ẩn danh, ngay cả chữ viết cũng đổi.

Tề Mộ ngây người thật lâu, mới nhảy ra một câu: "Cậu ngốc sao?"

Cậu sắp tức chết rồi, tiền căn hậu quả suy nghĩ một chút, quả thực, quả thực là......

Đầy mắt Doãn Tu Trúc đều là dịu dàng, bị cậu mắng cũng giống như đút đường đầy miệng: "Bức thư này rốt cuộc chỗ nào khiến cậu thích?" Anh muốn biết.

Tề Mộ: "......"

Doãn Tu Trúc lại nghĩ tới một chuyện: "Cậu tại sao lại gọi cô ấy là Tiểu Cự?" Trong thư không có tên, vậy tại sao sẽ buột ra Tiểu Cự?

Tề Mộ suy nghĩ một chút sự ngu ngốc của hai người bọn họ, không khỏi đỏ bừng mặt, cậu chỉ vào dấu chấm nhỏ trên bức thư: "Không phải Tiểu Cự, là tiểu cú."

Doãn Tu Trúc không kịp phản ứng.

Tề Mộ đỏ mặt đến sắp nổ tung: "Cậu đó, dấu chấm nhỏ cậu viết vẫn luôn tròn xoe như vậy."

Doãn Tu Trúc ngây ngẩn cả người, đầu mặt không tin: "Là dấu chấm nhỏ?"

Tề Mộ Mộ vò đã mẻ lại sứt, tuôn toàn bộ ra: "Tớ...... Tớ lúc ấy sau khi nhận được thư, nhìn thấy dấu chấm nhỏ tròn xoe này liền nghĩ đến cậu, sau đó......" Đệt, mất mặt quá đi, không nói được nữa!

Doãn Tu Trúc cảm giác mình điên rồi, nếu không anh làm sao sẽ không biết xấu hổ như vậy mà bổ sung lời chưa hết của Tề Mộ: "Cậu bởi vì dấu chấm nhỏ mới thích người viết thư? Cậu bởi vì người viết thư viết dấu chấm nhỏ giống tớ mới thích cô ấy?"

Tề Mộ đỏ mặt gật đầu.

Tim Doãn Tu Trúc thật sự muốn nổ tung: "Cậu thích tớ?"

"Nói, nói nhảm à." Tề Mộ trong lòng nghĩ không thể nói tiếp nữa, quá mất mặt, nhưng không quản được cái mồm này, "Tớ...... nhận được bức thư thứ 2 còn ôm nó mơ, mơ cùng cậu hôn......"

Doãn Tu Trúc mở to mắt, vui mừng quá mức khiến anh sắp mất đi lý trí.

Tề Mộ lại nói: "Không biết cậu còn nhớ không, hồi đó tớ tránh cậu mấy ngày......"

Doãn Tu Trúc nhớ, anh đương nhiên nhớ, mấy ngày đó anh đau đến không muốn sống, nghi ngờ nhân sinh từ đầu đến cuối một lần.

Doãn Tu Trúc không nhịn được, anh cũng không làm gì, lồng ngực đã thật sự sắp bị bóp nổ tung.

"Tề Mộ......"

"Hử? Ưm......"

Doãn Tu Trúc dùng sức hôn cậu, giống như muốn khảm cậu vào trong xương cốt mà ôm hôn cậu.

Tề Mộ trước lạ sau quen, còn biết đáp lại, đáng tiếng cậu không đáp lại còn đỡ, vừa đáp lại càng khiến người nào đó nổ tung.

"Tề Mộ Tề Mộ Tề Mộ......" Sau khi buông cậu ra vẫn đỡ trán với cậu, càng không ngừng gọi tên cậu.

Tề Mộ rất buồn cười: "Tớ đây tớ đây tớ đây."

"Cậu thích tớ?"

"Thích."

"Vẫn luôn thích?"

"Đúng, Tề Mộ vẫn luôn thích, hơn nữa chỉ thích Doãn Tu Trúc."

Doãn Tu Trúc lần nữa hôn cậu, hôn thế nào cũng không đủ.

Tề Mộ vẫn chưa biết lấy hơi, sau khi thở không nổi đẩy anh ra, Doãn Tu Trúc cầm tay cậu, tiếp tục hôn.

Tề Mộ đổi tay đẩy anh: "Ngộp, ngộp chết rồi."

Đầy mắt Doãn Tu Trúc đều là ý cười: "Dùng mũi thở."

Tề Mộ lườm anh: "Nói đơn giản quá."

Doãn Tu Trúc liếm môi dưới: "Thử lại lần nữa, đơn giản lắm."

Vừa nói liền lại muốn hôn cậu, Tề Mộ tin anh cái quỷ, đưa tay chặn miệng anh: "Không, đầu cũng dính lại!"

Doãn Tu Trúc liền ở trong lòng bàn tay cậu nhẹ nhàng hôn một cái: "Tề Mộ......"

Lòng bàn tay Tề Mộ hơi ngứa, dịch ra nói: "Được rồi, đừng cứ gọi tớ nữa."

"Tớ muốn." Doãn Tu Trúc không hôn cậu nữa, nhưng cũng không chịu buông tay ôm cậu ra, "Tớ rất vui, thật sự rất vui." Hóa ra người vui vẻ đến cực điểm, thật sự sẽ muốn chảy nước mắt, loại cảm giác nhiệt khí dồn đến hốc mắt này, đè không đè được.

Tề Mộ đầu tiên là mềm lòng tới rối tinh rối mù, ngay sau đó lại có chút tức giận: "Ai bảo cậu không viết tên!"

Doãn Tu Trúc luôn miệng nói xin lỗi: "Là tớ không tốt, là tớ không đúng."

Tề Mộ tức: "Phạt cậu viết tên 1000 lần!" Cho cậu viết thư không để lại tên!

Nói xong cậu lại cảm thấy viết 1000 lần quá mệt, sửa lời nói: "Vẫn là...... 100 lần đi!" Giảm hơi sâu nhỉ, trực tiếp giảm 10 lần sao Tề bá chủ?

Trong lòng Doãn Tu Trúc ngọt tới tỏa bọt khí, chủ động chịu phạt: "Viết 10 nghìn lần cũng được."

Nói xong lại hôn Tề Mộ, Tề Mộ không thể nào dùng lực đẩy anh, mặc anh hôn.

Thở bằng mũi gì đó...... Tề Mộ Mộ vừa hôn đã mơ mơ màng màng đâu còn nhớ được!

Doãn Tu Trúc hôn cậu thế nào cũng ngại không đủ, trên tay cũng có chút không thành thật, sau khi nút áo cởi hơn nửa, Tề Mộ chợt nhớ tới một chuyện.

"Đúng, đúng rồi......" Tề Mộ rầu rĩ nói.

Doãn Tu Trúc buông cậu ra: "Hửm?"

Một tiếng hửm này dường như có điện, lỗ tai Tề Mộ cũng xốp một nửa. bất quá trong lòng cậu có việc, đứng lên nói: "Tớ mua đồ cho cậu."

Doãn Tu Trúc trơ mắt nhìn cậu cổ áo mở rộng chạy xa, đầy lòng đều là tiếc hận: Thứ gì cũng không bằng để anh ôm nhiều hơn một lát.

Tề Mộ ở huyền quan lục lọi một lát, cuối cùng tìm được.

Doãn Tu Trúc thật vất vả dời tầm mắt lên cái hộp: "Watch?"

Tề Mộ mở vỏ hộp ra, lấy đồng hồ: "Sau này cậu phải đeo hàng ngày!"

Doãn Tu Trúc chớp chớp mắt.

Tề Mộ hung dữ nói: "Không được không nhận điện thoại của tớ, không được không xem tin nhắn của tớ!" Cậu nói được là làm được, mặc dù không mua 5 cái điện thoại, nhưng có cái đồng hồ này là đủ rồi, điện thoại có thể không mang, đồng hồ cũng không thể quên chứ!

Doãn Tu Trúc hiểu, trong mắt anh toàn là tình nồng ý mật, ôn thanh nói: "Được, ngày ngày đeo."

Tề Mộ lại nói; "Chính là hơi giảm giá trị." Đồng hồ nam giới đại biểu thân phận, giống như chiếc đồng hồ trên tay Hứa gà con, hơn trăm vạn.

Doãn Tu Trúc lúc trước không đeo đồng hồ, bây giờ lại bị cậu dùng Apple Watch trói lại.

Doãn Tu Trúc nói: "Tớ rất thích." Ý nghĩa của nó vô giá, dù sao bọn họ suýt chút nữa bởi vì một chiếc điện thoại mà vĩnh viễn bỏ qua nhau.

Trong lòng Tề Mộ sung sướng, nói: "Cổ tay cậu đẹp thật, đeo cái gì cũng ngầu!"

Doãn Tu Trúc bị nụ cười của cậu chói sáng tâm ngứa.

Tề Mộ lại nói: "Vẫn chưa ăn cơm nhỉ? Tớ mua rất nhiều thức ăn, chúng ta nấu ăn đi."

"Được......" Doãn Tu Trúc nuốt khan một cái, đối với cậu nói gì nghe nấy.

Hai người dính lấy nhau, nấu bữa cơm cũng nấu hơn 1 tiếng, chờ lúc thức ăn lên bàn, Tề Mộ thật sự đói bụng.

Cậu vừa ăn vừa khen, Doãn Tu Trúc sung sướng ngây ngất, nhét rau thơm mà bình thường không hay ăn từng cọng từng cọng vào trong miệng, tâm tình anh có lẽ cũng chỉ có 2 chữ có thể trình bày — Thật thơm.

Sau khi ăn cơm xong, Tề Mộ tối qua không ngủ không nhịn được nữa, cậu nói: "Tớ đi tắm."
Bình Luận (0)
Comment