Edit + Beta: Vịt Tề Đại Sơn linh hoạt tránh thoát công kích bình nước, ghé tới hỏi: "Ông già thỏ không phải đồng tính luyến sao?"
Kiều Cẩn tức chết: "Trước kia đều gọi kỹ nam như vậy!"
Tề Đại Sơn sờ sờ mũi, không lên tiếng.
Tề Mộ ở trong gió ngổn ngang, hoàn toàn không nhìn hiểu đó là tình huống gì. Cậu khua hết dũng khí trở lại, muốn trước đả thông cửa ải Đại Kiều, sau đó đi đánh hạ Đại Sơn.
Giờ hay rồi...... Ba cậu sao lại từ sau cây phát tài nhảy ra? Đây là đang nghe lén sao!
Kiều Cẩn lườm chồng một cái, nói với Tề Mộ: "Đừng để ý đến ba con, chúng ta về nhà nói."
Tề Mộ ngơ ngác bị mẹ kéo tay, thật sự không phản ứng kịp, đã nói kết hợp đánh kép mà? Sao cảm giác mẹ cậu cẩn thận vậy?
Hai mẹ con về nhà, Tề Đại Sơn ỉu xìu đi theo sau, không dám lắm mồm.
Kiều Cẩn rót trà, đẩy cho Tề Mộ một chén, Tề Mộ nhìn chằm chằm chén trà ngẩn người, nghi ngờ mình đang nằm mơ.
Chỉ nghe Kiều Cẩn khẽ thở dài: "Mấy năm nay con cũng không dễ dàng." Vừa nói lại có chút nghẹn ngào.
Tề Mộ vừa nghe, tim lập tức chua xót. Con người có đôi khi thật kỳ quái, lúc không được người quan tâm không được người để ý, ủy khuất thiên đại dường như cũng không có gì, cái gì cũng có thể chống cái gì cũng có thể đỡ, không sợ hãi.
Chỉ khi có người quan tâm bạn, còn để ý đến bạn như vậy, chút chuyện to bằng hạt vừng cũng lớn thành ủy khuất thiên đại.
Tề Mộ rất gây thất vọng mà đỏ vành mắt.
Kiều Cẩn nhìn dáng vẻ này của cậu, càng thêm đau lòng: "Con đừng sợ, thích đồng tính không có gì, huống chi Doãn Tu Trúc là đứa nhỏ chúng ta nhìn lớn lên, biết gốc biết rễ, hai con có thể ở cùng nhau, mẹ và ba con đều sẽ không phản đối."
Xoạt một tiếng, nước mắt Tề Mộ rơi xuống.
Kiều Cẩn càng luống cuống, Tề Mộ lớn như vậy, vẫn là tính cách tiểu bá vương, bà cơ hồ cũng không cần dỗ cậu, lúc này thấy cậu rơi nước mắt, trái tim người làm mẹ đau chết......
"Đều tại anh!" Kiều Cẩn giận chó đánh mèo Tề Đại Sơn, "Nhất định là bởi vì sợ anh, con mới chịu tủi thân nhiều năm như vậy."
Tề Đại Sơn: "......" Oan quá, nhưng lại không dám phản bác.
Kiều Cẩn nói với Tề Mộ: "Con đừng sợ ba con, ông ấy hồ đồ, bất quá mẹ đã làm công tác tư tưởng với ông ấy, ông ấy hiện tại cũng có thể hiểu chút. Con thích một người không sai, nam thì sao? Chúng ta lại không làm hại ai."
Tề Mộ càng thêm không ngăn được nước mắt:
Cậu không nghĩ tới, thật sự thật sự một chút cũng không nghĩ tới...... Hóa ra ba mẹ cậu đã sớm phát hiện, hóa ra bọn họ đã thử tiếp nhận. Kiều Cẩn lại nói: "Con đường này của con nhất định không dễ đi, nhưng con yên tâm, ba mẹ không phải chướng ngại nhân sinh của con, con có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình."
Có thể nói ra những lời này, Kiều Cẩn nghĩ rất lâu, cũng lén khóc rất lâu.
Có người làm cha mẹ nào có thể bình tĩnh tiếp nhận xu hướng tình dục như vậy của con? Không vì gì khác, chỉ nghĩ đến con đường sau này của cậu, trái tim người làm mẹ cũng khuấy thành bùn nhão. Nhưng con đã như vậy, ngăn cản mù quáng chỉ sẽ ép con đến đường cùng.
Anh cả của Kiều Cẩn cũng bởi vì cổ hủ của cha mẹ, không đồng ý một hôn sự môn không đăng hộ không đối mà gây ra thảm kịch. Kiều Cẩn từ ngày sinh ra Tề Mộ, đã quyết tâm — Vô luận thế nào, phải cho con tự do.
Sinh ra cậu không có nghĩa là trói buộc cậu, bà là mẹ cậu, nhưng cũng hi vọng có thể làm thầy tốt bạn hiền cả đời cậu.
Bốn năm này Tề Mộ trải qua không dễ dàng, cậu tự cho là giấu rất tốt, nhưng kỳ thực sơ hở chồng chất.
Kiều Cẩn nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng. Cũng rõ ràng ý thức được, Tề Mộ không phải đang đùa giỡn, cậu chân chính đặt người kia ở trong lòng, mới sẽ ở trong ngẩn người không tự chủ, miêu tả ra hình dáng anh.
Điều này cũng khiến Kiều Cẩn hạ quyết tâm, sớm làm công tác tư tưởng cho Tề Đại Sơn.
Tề Mộ nức nở nói: "Mẹ......"
Kiều Cẩn ôm lấy cậu nói: "Đừng khóc, Mộ Mộ của chúng ta là đứa trẻ ngoan, mẹ biết."
Tề Mộ khóc không thành tiếng: "Cám ơn...... cám ơn ba mẹ."
Cậu kiếp trước rốt cuộc làm chuyện tốt gì, mới có thể để cậu may mắn như vậy, có thể trở thành con của Kiều Cẩn và Tề Đại Sơn.