Chương 17: Chiến Tử
Tử Thiên cùng đám người rời đi hôm ấy, cả làng người dân không ai nói với ai câu nào, nếu có cũng chỉ là có từng tiếng thở dài như sua đi cái ngột ngạt của cảm xúc.
…
Tại một con đường vắng, có một đoàn người ngựa đang “lộc cộc” bước đi, đoàn người này khoảng chừng ba mươi người toàn bộ đều là nam giới thân mặc áo đen vũ trang đầy đủ.
Đám người ở giữa có một cái xe ngựa, bốn con ngựa hai trước hai sau kéo lấy một cái xe to.
Trong xe có ai đang ở là người ngoài không biết được bởi vì cửa sổ xe đều được buông rèm vải che mất.
Sau đoàn người này có một cái thiếu niên, thân hình đơn bạc khoảng chừng mười bốn tuổi cao cỡ một mét sáu, hắn mặc một cái bộ quần áo màu nâu vàng, trên quần áo có từng cái hình vuông ô vải màu đen tựa như một kiểu phong cách mới.
Tên này lủi thủi đi phía sau, trên vai đeo một cái rìu bổ củi nhìn giống như tiều phu trên núi.
Đây không phải Tử Thiên còn là ai.
Tử Thiên đi trên đường, mắt trong mắt dẹt nhìn lấy từng cái mới lạ.
Hôm nay hắn cùng đám người đi vào một cái trấn nhỏ, mặc dù hắn nghe được mấy người phía trước gọi là cái trấn nhỏ nhưng cái trấn này theo hắn thấy không nhỏ tý nào, đoán chừng phải gộp mười cái làng của hắn vào mới so kịp.
Lại đi lại đi…
Khoảng chừng nửa tháng sau.
Phía trước đoàn người hiện ra một cái tường thành, cái tường thành này cao cỡ chừng mười mét, được làm từ những khối đá lớn ghép lại nhìn vững chắc cực kỳ, cùng đoàn người vào thành Tử Thiên thấy được trước mắt bao la là người, từng cái từng cái ăn mặc sang trọng, Tử Thiên đôi mắt mở to như nhìn thấy từng cái bảo tàng di động.
Cùng đám người sau khi rời khỏi làng hắn cũng đã được đi qua rất nhiều nơi như các thành trì, trấn lớn, trấn nhỏ, cũng thấy được rất nghiều cái mới lạ, nhưng làm hắn thấy thú vị nhất chính là cái gọi là Yên Tử Sơn phía trên Yên Tử Tự.
Cái Yên Tử Tự này hắn nghe người ta nói là một cái chùa, cái danh tự “Chùa” này là lần đầu tiên hắn nghe thấy nên có rất nhiều tò mò.
Nơi hắn ở phải mấy làng mới có đến một cái gọi là “Miếu” chứ cũng không có cái gọi là chùa.
Cái này hai cái danh tự mặc dù có phần hơi khác nhưng lại tự như có điểm giống nhau đó là thờ tự, ở chỗ hắn “Miếu” chính là thờ cúng thần thổ, thần sông, vv… còn chỗ này “Chùa” như hắn nghe được thì hình như là thờ cái gì “Phật, Bồ Tát, cùng La Hán” các thứ.
Chung quy lại là cùng để thờ cúng.
Trên đường phố, có đông nghịt người qua lại nhưng khi thấy đoàn người này đi qua đều cấp tốc né sang hai bên, có người tính tình tò mò đều hướng bọn hắn chỉ chỉ nói lấy cái gì đó.
Đoàn xe dừng trước một cái phủ lớn, nói lớn chính là bởi vì cái cửa của nó đều rộng mất mấy mét to, trước của có đặt hai con “Nghê” bằng đá lớn, thiết nghĩ cái con “Nghê” này đều phải to bằng con trâu cày quê hắn.
Cảm thấy tò mò là vì sao phải đặt hai con “Nghê” này ở đây, hỏi ra hắn mới biết được cái con “Nghê” đá này được ví như thần canh cửa, thần hộ vệ các thứ nên bất kỳ một nhà nào có chút nội tình đều sẽ sắm cho mình hai con đặt trước cổng.
Đi vào trong phủ hắn được sắp xếp cho ở phía hậu viện cùng một đám thiếu niên cỡ bằng tuổi, ai nấy mặt mũi đều toát ra một vẻ năng động.
Khi còn ở làng hắn đã được nghe về công việc của mình khi đến đây chính là làm cái hộ vệ.
Dĩ nhiên hiện tại hắn là làm không được nên trước hết hắn còn phải trải qua mấy lớp huấn luyện cùng đào tạo nữa mới được.
Đi vào gian phòng của mình, nhìn trên tay mấy bộ đồ hộ vệ trong lòng hắn cũng là háo hức.
Hôm nay là ngày đầu tiên hắn đến đây nên được mấy người cũ chỉ bảo rất nhiệt tình cũng được dẫn đi tham quan khắp nơi trong viện phủ, dĩ nhiên đây chỉ nói những địa phận hắn có thể đi vào được.
Ngày hôm sau hắn theo đám người đến một cái sân luyện võ, trên sân có rất nhiều người, hầu hết đều là đàn ông lại độ tuổi phong phú, nhìn đến từ tầm mười ba tuổi đến năm mươi tuổi đền có.
Hắn bởi vì là cái người mới đối mọi thứ đều còn bỡ ngỡ, nhìn đến trên sân đặt đủ loại binh khí bằng gỗ hắn cũng hiểu được đây là luyện tập nên dùng loại binh khí gỗ này sẽ không dẫn đến không may sự việc.
Đến sân hắn bắt đầu được giới thiệu cùng hướng dẫn sử dụng các loại binh khí, luyện võ, tập thể lực, vv …
Nói đến binh khí, hôm nay hắn đã chọn được binh khí cho mình đó là một thanh trường kiếm dài cỡ một mét, hai bên lưỡi kiếm sắc như dao cạo.
Thời gian trôi qua ngày qua ngày, tháng qua tháng.
Suốt mấy tháng vừa qua Tử Thiên đều như vậy mà sống qua.
Ban ngày học võ thuật cùng kiếm thuật, xong đến lại dọn dẹp, vv…
Cũng bởi vì hắn vẫn còn đối chính mình mệnh cách đau đáu suy nghĩ nên suốt mấy tháng vừa rồi hắn cũng chỉ một mình không có cùng ai đi lại quá gần.
Không bạn bè nên thành ra hắn ngoài luyện tập ở sân tập chính là về phòng tự tập, cộng thêm trời sinh hắn thông minh nhanh nhạy lại cần cù chịu khó, ham học hỏi mày mò nên hắn đối với mình thực lực có nhanh chóng phát triển.
Mấy tháng vừa rồi, hắn có trải qua một đợt tuyển duyệt hộ vệ và thành công vượt qua từ đó làm thành một cái hộ vệ chính thức.
Cũng tại mấy tháng này hắn mới biết được một thứ mới đó là cái gia phủ này là phủ của một vị Vương Gia, hắn có một cái tiểu thư con gái chính là người mấy tháng trước cùng đoàn hộ vệ trú mưa tại nhà của mình, chỉ là ở đây mấy tháng nhưng vì tính tình ít nói lại không có qua lại nhiều nên suốt thời gian qua hắn cũng không biết mặt mũi cô tiểu thư kia là như thế nào.
Đối với cái này hắn cũng không quan tâm, mục đích của hắn chỉ là sống thật mạnh khoẻ và có chỗ ăn chỗ ở ổn định là được rồi, hiện tại cũng không có cái gì suy nghĩ linh tinh.
Xuân đi đông tới, lại một năm nữa trôi qua.
Năm nay hắn đã mười lăm tuổi.
Một năm này hắn trải qua không ít chuyện.
Từ một lần hộ vệ đưa chủ tử ra ngoài, hắn cùng đồng đội gặp phải cường địch chặn giết.
Lần ấy chính là lần đầu tiên hắn chính thức nhận nhiệm vụ hộ tống chủ tử cũng là lần đầu tiên tự tay cầm kiếm giết người, lúc ấy trong đầy hắn nảy ra một cái ý nghĩ.
“Sinh mạng con người thật là mỏng manh giống, có thể chết bất cứ lúc nào.
”
Lần bị tập kích ấy cũng may mọi người đã có đoán trước nên thương vong không lớn, thêm nữa Tử Thiên hắn sau khi trải qua khổ công luyện tập cũng có kinh người hồi báo, lần ấy hắn lập một cái công lớn chém giết không biết bao nhiêu địch nhân.
Từ lần ấy, danh tiếng của hắn dần dần truyền ra, bắt đầu từ trong phủ lan ra đến ngoài đường phố rồi đến cả toà thành đều biết.
Lập được công lớn, chẳng những hắn được ban cái thưởng lớn mà còn được không ít ưu đãi.
Nhưng ưu đãi lớn nhất có lẽ là cái câu nói này: “Từ nay về sau, ngươi chính là cận thân hộ vệ của tiểu thư.
”
Trong cuộc đời hắn có lẽ đây chính là cái lớn nhất ban thưởng.
Cũng từ đây cuộc đời của hắn bước sang một cái trang mới.
Chỗ ở bị điều chuyển qua phủ của tiểu thư, tiếp đó lại lĩnh cái hộ vệ tiểu đội trưởng cầm đầu mười mấy người.
Một năm lại một năm trôi qua, năm nay hắn đã mười bảy tuổi, vẫn như cũ làm một cái cận thân hộ vệ, chỉ là cái này hộ vệ lại có chút khác.
Hai năm vừa rồi hắn lại lập không ít công lao, chẳng những vậy còn được chủ tử tin tưởng ban cho một cái chức vụ khác nữa.
Đây chỉ là nói ở trong phủ, ở bên ngoài, hắn được người ta gọi là cái Thiếu Niên Anh Hùng chỉ bởi vì năm đó hắn đánh bại một cái người cùng gia phủ là tử địch, mà người đó liền là một cái Thiếu Niên Anh Hùng.
Kể từ lần đó, danh tiếng hắn vang xa, nhờ đó kết giao được với không ít người chủ yếu bọn hắn đều được gọi là Thiếu Niên Anh Hùng, cũng bởi vì điều này hắn cùng nhà hắn tiểu thư như đến cùng một cái cấp độ lại thêm nữa ngày ngày quanh quẩn cùng nhau nên giống như lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Hắn cùng tiểu thử nhà hắn dần có tình cảm với nhau, đến lúc này hắn cũng chẳng còn nhớ đến câu thề ngày nào khi mà Thuỷ đi lấy chồng nữa, hắn bây giờ đã không còn phải ngước nhìn lên để đi truy cầu người ta nữa rồi.
Chuyện hắn và tiểu thư nhà hắn có một ngày bị lộ ra ngoài dẫn đến trong phủ oanh động không nhỏ, cha của nàng nghe được chuyện này cũng là giật mình nhưng ngược lại hắn lại không từ chối mà thay vào đó lại chỉ cười cười đồng ý.
Không còn người ngăn cấm hắn cùng nàng lại như mật ngọt thêm đường, tình cảm ngày càng khăng khít.
Đến một ngày này hắn bỗng nghĩ đã lâu không quay về làng nên hắn muốn về làng một chuyến, tiện thể dẫn theo cái này tiểu thư cũng về làng giới thiệu.
Hắn cùng nàng đối nàng phụ thân nói hỏi thăm qua và được đồng ý, hắn tính qua Tết Nguyên Đán liền về.
Nhưng rồi một sự kiện lớn xảy ra khiến mọi chuyện đổ bể.
Năm ấy khi Tết Nguyên Đán vừa qua, hắn cũng vừa tròn mười tám tuổi.
Triều đình khi ấy bị lật đổ, các quan đại thần thân thích, vương gia quý tộc lần lượt bị kẻ địch hỏi thăm hòng giết chết, cha nàng thân là Vương Gia vương phủ mặc dù chỉ là họ Vua ban nhưng cha nàng lại là tướng quân nắm giữ binh quyền cấp bậc nên rất nhanh liền bị quân địch vây bắt.
Cha nàng tư thế hiên ngang mang theo cấp dưới binh lính cùng quân địch đấu chiến, chỉ là triều đình đã tan dã khiến lòng quân uể oải, rất nhanh quân đội cha nàng bị đánh bại phải bỏ chạy, hắn mang theo toàn bộ gia phủ thân thích cùng một ít hộ vệ bỏ trốn mà Tử Thiên cũng trong số đó.
Nhưng thật đen đủi làm sao, như biết trước lộ tuyến cả đoàn người chạy trốn đều bị đánh chặn, biết rằng mọi chuyện không còn hy vọng nên cha nàng liền hạ lệnh cho Tử Thiên hắn mang theo một ít hộ vệ bảo hộ tiểu thư an toàn dời đi mà cha nàng thì ở lại đoạn hậu.
Vâng lời chủ tử, Tử Thiên cũng không chần chừ lập tức mang theo người con gái này rời đi mặc cho nàng gào khóc như thế nào.
Họ cứ chạy, cứ chạy, chẳng biết chạy đến bao giờ.
Tử Thiên nhìn trong lòng cái này tuyệt đẹp nữ tử đang ở trong lòng mình nức nở, trong lòng cũng là bi ai.
“Hối hận mang ta ra ngoài sao?”
Hắn đối nàng hỏi một câu giống như bản năng cũng không mong có cái gì câu trả lời, nhưng chỉ gặp nàng ngước mắt lên nhìn hắn, hai mắt đỏ sọc nổi toàn tơ máu, hai cái bọng mắt cũng sưng lên, phía dưới quầng mắt có chút hơi thâm đen lại giống như nhiều ngày không ngủ được.
Nàng nức nở trả lời: “Không hối hận, còn ngươi hối hận vì ở lại sao?”
“Không có, số mệnh ta ta biết, không có ngươi ta sao có được ngày hôm nay, đừng nói mấy điều ngu ngốc, trước hết chợp mắt chút đi.
”
Hắn đối với nàng cười một cái lại tiếp tục ôm lấy nàng.
Có tiếng gió thổi qua, tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng vó ngựa vang lên.
Bọn hắn bị bao vây rồi, rất nhiều người tới, trong đám người Tử Thiên nhìn thấy rất nhiều người quen.
Hắn biết hôm nay là không thoát được rồi.
Song phương không nói chẳng rằng lập tức lao vào nhau nhưng song phương số lượng chênh lệch nên rất nhanh thì hiện ra kết quả.
Hắn thua, thua triệt để, hộ vệ người chết thì chết không có ai thoát được mà hắn thì đã đổ gục từ bao giờ, ngã vào trong lòng người con gái ấy, cảm nhận được hơi ấm ấy hắn lại cảm thấy mình không được chết, chỉ là nào có cái chuyện ấy xảy ra.
Hắn, không đứng dậy được nữa rồi.
“Mạc Thiên Thiên, ngươi sẽ lấy ta sao?”
Câu hỏi này hắn đã muốn hỏi từ lâu nhưng vì tính cách ít nói nên chưa từng thổ lộ, đến hôm này thì không thể không nói, hắn không muốn hối hận chuyện gì cả.
“Sẽ!”
Chỉ thấy bên tai hắn vang lên từng hồi nức nở, tiếng nói thánh thót hồi nào bây giời chỉ là nghẹn ngào thút thít.
Phía trước có mấy bóng người đi đến, là bảy cái người quen.
Thiếu Niên Anh Hùng Bảng bảy cái người quen, nhìn lấy mấy người này hắn cũng không nói gì vì cơ bản sức không có, hắn có nghe loáng thoáng bọn hắn nói cái gì đó nhưng hắn cũng không rõ lắm.
Mấy người kia rời đi không lâu hắn mới dần lấy lại giác quan của mình giống như là phản phác quy chân, hắn cố đối với cô nương này nói một cái câu nhưng mà khi chưa nói xong liền thấy mắt mờ đi, miệng cứng đờ, mọi thao tác không còn nghe điều khiển nữa.
Hắn cố căng ra mình đôi mắt nhưng chỉ thấy phía trước một cái làng dần dần hiện ra, trong làng hắn nhìn thấy một cái tiểu hài cùng hắn hồi bé giống như đúc đang được một cái cập phu phụ bồng bế, mà đứa bé thì khanh khách khanh khách cười tỏ vẻ rất thích thú, nhưng rồi hoàn biết mất phía trước hoàn toàn là bóng đêm.
Tại cái ý thức cuối cùng hắn biết mình không qua được nữa, cũng tại lúc này hắn loáng thoáng nghe được một câu:
“Kiếp sau…gặp…lại”.