Nhất Mộng Nhập Luân

Chương 24


Chương 24.

Ngàn năm tìm bảo
Rời khỏi gốc cây đào kia, Tử Thiên cũng chưa từng vội vàng rời đi mà lặng yên đứng ở giữa thạch đài khổng lồ và nhìn lấy xung quanh.

Ở nơi này hắn thấy không ít những đồ vật giống như là của một nên văn minh nào đó để lại.

Phía bên phải thạch đài có một thanh cự kiếm cao tầm một trăm mét, cự kiếm này giống như được đúc bằng lam thạch toàn thân trong suốt toả ra nhàn nhạt lam quang.

Nhưng có lẽ bởi vì thời gian quá lâu nên nó đã bị thời gian phong hoá, nhìn nó lúc này thân bám đầy rong rêu, trên thân còn có không ít vết xước làm cho độ trong suốt của nó mờ nhạt đi rất nhiều.

Phía bên trái thạch đài là một cái lối cầu thang hướng xuống phía dưới, cái cầu thang này có lẽ là phải đến mấy ngàn bậc, tại bên cạnh cầu thang có một cái tảng đá to bên trên khắc lấy những chữ kỳ lạ ký tự, cái chữ này hẳn là nơi này văn minh sử dụng.

Tại phía trước hắn là một cái khán đài, khán đài này có phần hơi bị to, nó nhìn thấy giống như là chia ra làm ba cấp bậc.

Tại khán đài dưới nhất, cũng là nơi đơn giản nhất, nó chỉ đơn giản là đặt từng hàng dãy ghế lên nhau giống như là khán đài ở sân bóng như ở Trái Đất mà thôi, tại khán đài thứ hai thì nhìn cao cấp hơn một chút vì nó có một tầng mái che, tại khán đài cuối cùng thì lại cực kỳ hoành tráng, nó giống như một cái đình viện, các cột xung quanh toả ra lấp lánh kim quang phía trên chúng có điêu khắc lấy rồng phượng bay múa, tại đình viện chính giữa đặt một cái vương toạ bằng vàng to lớn.

Phía đằng sau cũng là một cái khán đài, độ lớn của cái thạch đài này cũng chỉ bằng khán đài thứ nhất tương đương.

Thiết nghĩ cái thạch đài này hẳn là một cái sân thi đấu gì đó, mà khán đài xung quanh thì là để người ta đến xem.

Bỏ qua thạch đài Tử Thiên theo bên trái cầu thang đi xuống dưới.

Không đi không biết, đi rồi mới biết cái này cầu thang dài đến như nào.

Tính qua tính lại từ lúc mà hắn đạp bước chân đầu tiên vào cái cầu thang này đến bây giờ cũng tầm hai tháng rồi.


Vậy mà đến bây giờ hắn cũng còn chưa có nhìn thấy cầu thang điểm cuối là ở đâu cả.

Cái này cầu thang thiết kế là không phải cho người đi a.

Trong lòng than khổ nhưng hắn cũng không có ý dừng lại, bởi vì dừng lại thì công sức của hắn thời gian qua là đổ đi a.

Chẳng biết qua bao nhiêu lâu tại ánh mắt hắn nhìn thấy phía trước thấy được điểm cuối cùng thang lộ.

Niềm vui trong lòng chợt hiện, hắn thật nhanh đi đến phía trước.

Cảnh tượng phía dưới theo thời gian hắn đến gần cũng dần dần hiện ra.

Có san sát từng cái kiến trúc cổ hiển hiện.

Đền, đài, nhà, lầu các thứ đều đầy đủ chỉ là những kiến trúc này cũng không quá cao mà chỉ tầm mười mét đổ xuống mà thôi.

Khi cái chân đâu tiên hắn bước ra khỏi cầu thang đạp xuống phía dưới thì trong lòng hắn cũng thở phào một cái.

Ra khỏi cầu thang hắn cũng không quay đầu nhìn lại quãng đường lúc nãy mà chỉ nhìn lấy xung quanh.

Những nơi này mặc dù là kiến trúc san sát nhưng qua cái nhìn của hắn thì nơi này giống như cũng không có sinh vật sống ở lại.

Cái này làm hắn lo lắng.

Cái này là cái gì thế giới, ở đây hơn một năm rồi một con kiến đều không nhìn thấy đâu chứ đừng nói là con người.


Cái này rồi làm sao mà chơi.

Mấy cái “Cái” làm lòng hắn chán nản.

Trong đầu Tử Thiên lúc này chợt hiện ra hình bóng của Bà Ngoại cùng Mẹ của hắn, đã lâu rồi hắn không có nhìn thấy họ.

Còn Mạc Thiên Thiên cô nàng kia nữa, xa cách một năm rồi không biết nàng thế nào rồi!

Bỏ qua suy nghĩ trong đầu, Tử Thiên hướng một ngôi kiến trúc đi tới.

Tiểu thuyết huyền huyễn hắn có từng đọc qua, nghe nói sau khi xuyên không các nhân vật thường hay ở những nơi như này gặp được kỳ ngộ đặc biệt giúp bọn họ có thể thay đổi vận mệnh cùng số mệnh đi đến một cấp bậc mà mọi người chưa từng đi đến.

“Đây chẳng phải là nói tới mình sao?” Tử Thiên cười cười đi tới.

Chỉ là làm hắn cảm thấy buồn rầu là, khi hắn bước vào trong ngôi kiến trúc thì chẳng những không gặp được kỳ ngộ mà đến ngay cả con chim cũng không thấy.

Trong ngôi kiến trúc này ngoại trừ một ít đồ dùng sinh hoạt bình thường ra thì chính là một lớp bụi dày.

Ngay khi hắn xuyên qua lớp tường đi vào liền đã bị một lớp bụi bám vào người.

Cái này thật là.

Không từ bỏ.

Tử Thiên tiếp tục tìm kiếm, hắn đi hết phòng này đến phòng khác mặc kệ có dù có tìm được cái gì hay không thì hắn vẫn lục lọi mọi ngóc ngách trong các phòng.


Một ngày lại một ngày,Tử Thiên ở nơi này trọn vẹn tìm kiếm mười năm mới coi như là đi tìm hết một lượt các kiên trúc.

Mười năm này không phải hắn không tìm thấy cái gì mà là cũng có tìm thấy.

Cách đây bảy năm lâu.

Trong một căn phòng khi hắn đi vào cũng giống các phòng khác là có rất nhiều bụi, nhưng mà tại một góc tối của căn phòng có một cái lọ nhỏ toả ra màu xanh nhạt ánh sáng, khi hắn bước vào phòng tìm kiếm một hồi lâu liền tìm thấy nó.

Khi mà hắn mở lắp lọ ra thì thấy trong lọ đựng một ít dung dịch màu xanh, dung dịch này sền sệt như luyn dầu, có một chút sánh mịn cùng một mùi hương cực kỳ dịu nhẹ, khi mà hắn ngửi được mùi hương này thì liền cảm nhận được tâm thần thanh tịnh sảng khoái dị thường.

Cái này hắn liền biết đây là một loại dược dịch hoặc là thiên địa linh bảo nào đó có tác dụng tốt với linh hồn.

Khi ấy hắn chẳng cần nghĩ nhiều liền một hơi uống cạn.

Cái lần đó một uống hắn liền cảm nhận được linh hồn hắn giống như thăng hoa, mạnh mẽ hơn không ít.

Sau lần đó, cũng có vài lần tại vài ngôi kiên trúc hắn cũng bắt gặp các loại dược dịch cùng lần đó tương tự, đã tương tự liền không cần chần chừ, các loại liền uống sạch sành sanh.

Qua mười năm này tìm kiếm đến đây coi như chấm dứt mà thành quả hắn đạt được chính là phi thường tốt.

Thiết nghĩ linh hồn của hắn bây giờ cùng Thiên Thiên cô nàng kia lúc hai người mới gặp đã ở cùng một cái cấp độ.

Trước kia mặc dù linh hồn của hắn rất mạnh mẽ nhưng cấp độ lại cùng Thiên Thiên nàng khác biệt nhiều.

Theo như hắn suy đoán, linh hồn của hắn chủng loại hẳn là so nàng cao cấp hơn nhiều nên mới có thể cso được uy áp đối với Thiên Thiên như vậy.

Không suy nghĩ ngẩn ngơ nữa.

Ngọn núi này coi như đã tìm xong một lượt, thiết nghĩ đã chẳng còn gì nên hắn liền tìm đường xuống núi.



Cứ như vậy, Tử Thiên cứ tìm đến một ngọn núi này tìm bảo, tìm xong lại qua ngọn núi khác.

Luân phiên như vậy không biết qua bao nhiêu năm, cũng không biết qua bao nhiêu ngọn núi, cũng không biết là hắn tìm được nhiều ít đồ.

Thoáng cái đã qua một ngàn năm.

Lúc này!
Tại một ngọn núi lớn, Tử Thiên lơ lửng ngồi trên không, dĩ nhiên là hắn chỉ cách mặt đất có tầm một mét mà thôi.

Ở nơi này cũng có ngày và đêm nên hắn cũng rất dễ dàng đại khái tính được thời gian, hơn nữa với tình trạng linh hồn thể hiện tại, trí nhớ của hắn cũng cực kỳ tốt, suốt thời gian qua gần như hắn chưa quên bất kỳ một cái gì, thậm chí đối với những cái này có phần bỏ đi không được.

Một ngàn năm.

Đối với người bình thường hẳn là chỉ sống được mấy chục năm, nhiều nhất liền một trăm năm, nhưng hắn ở nơi này hắn đã trải qua có một ngàn năm.

Một ngàn năm dài dằng dặc, nhớ lại lại như một giấc ngủ trưa.

Vậy mới biết Thiên Thiên cô nàng kia tâm ý đáng quý nhường nào, phiêu bạt chui rúc mấy trăm năm chỉ để gặp hắn.

Cái này cô nàng là nhất quyết không được cô phụ nàng, dù chết cũng phải tìm được nàng.

A! cái này không được, chết cái hết phim a.

Một ngàn năm dài dằng dặc hắn là mệt mỏi trải qua nhưng mà thành tựu nó để lại lại là phi thường được.

Số lượng dược tài dược liệu liên quan đến củng cố linh hồn hắn đã uống hết không biết bao nhiêu, thêm nữa tại chỗ hắn ở đây còn có một lượng lớn bình ngọc chứa đựng nhưng thứ kỳ lạ mà hắn chưa phán đoán được, mà những cái này hắn đều quẳng vào trong hồn hải nhờ Linh hồn thủ hộ canh giữ.



Bình Luận (0)
Comment