Chương 39.
Tương lại chị Dậu
Tử Thiên dưới tác động của loại lực lượng thần bí thẳng hướng đáy vực rơi xuống.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu thời gian cũng chẳng biết rằng hắn đã rơi xuống đến đoạn nào, chỉ biết rằng tại Tử Thiên quay lại đằng sau nhìn lên phía trên thì đã không còn thấy bất kỳ một tia sáng nào nữa.
Khung cảnh xung quanh toàn là một màu đen kịt, hắn đưa bàn tay ra phía trước đều không thể nào nhìn thấy được những ngón tay của mình.
Bất đắc dĩ hắn liền phải lấy từ trong não hải ra một khối Dạ Minh Châu.
Có Dạ Minh Châu nơi tay, hắn lập tức có thể nhìn thấy được một ít khung cảnh xung quanh, nhưng mà cũng chỉ là một ít mà thôi.
Đại khái tầm mười mét khoảng cách.
Phải biết tại trên mặt đất kia hắn cũng đã không ít lần tiến vào từng cái hang động tối đen, khi đó Dạ Minh Châu cũng không phải như bây giờ chiếu sáng được mười mét khoảng cách.
Mà khi đó, chỉ cần một viên Dạ Minh Châu liền có thể chiếu sáng được một cái hang động mấy ngàn mét vuông.
Đây chính là sự khác biệt của bóng tối dưới đáy vực cùng trên kia hay sao?
Thầm nghĩ như vậy, trong lòng Tử Thiên cũng là cảnh giác mười hai phần, tâm thần không có chút nào lơ là.
Chỉ là viên Dạ Minh Châu này cũng mới chỉ chiếu sáng được mười mét khoảng cách nghe chừng còn chưa có đủ, như có nguy hiểm, mười mét cũng đủ cho hắn chết trăm lần trở lên.
Vì để tăng thêm tính an toàn, Tử Thiên lập tức lấy thêm ra mười chín viên nữa, tổng cộng hai mươi viên Dạ Minh Châu chia làm năm phương trước, sau, trái, phải, bên trên đầu cùng dưới chân mỗi nơi ba viên, sáu nhóm Dạ Minh Châu này đều cách hắn mười mét, còn riêng hai viên còn lại, coi như làm đá dò đường.
Dù sao thì…
Nơi này cũng quá ư là kỳ bí.
Một ngày này, tại một cái tối đen khung cảnh đột nhiên lại xuất hiện một tia sáng mờ mờ.
Tia sáng này theo thời gian dần dần lớn lên hoá thành một cái nhỏ tý điểm sáng.
Như có một người đứng tại một cái phương xa nhìn tới thì có thể thấy được điểm sáng này đang không ngừng rơi xuống, tốc độ của nó rất nhanh, chẳng mấy chốc mà đã ở ngang tầm mắt.
Rồi…
Bành!
Một tiếng to lớn va chạm vang lên, giống như hai khối cứng rắn đá cẩm thạch đập mạnh vào nhau.
Những điểm sáng dưới to lớn lực va chạm lập tức tản mạn ra xung quanh, lăn lông lốc trên mặt đất.
Hoá ra những điểm sáng này chính là từng khối tròn trịa tinh xảo Dạ Minh Châu.
Bởi vì lực tác động quá lớn mà có không ít Dạ Minh Châu bị vỡ tan tành lẫn trong đá vụn, chỉ qua mấy giây thời gian thì chúng lập tức mất đi hoàn toàn tác dụng phát sáng giống chỉ còn là những khối đá bình thường lại không thể bình thường hơn.
“A ui!”
Trong đống đá vụn, một cái để trần bóng người chậm chậm đứng lên.
Cùng với đá vụn “lạch cạch” rơi xuống, còn có từng tiếng “A, Ă, ” kêu đau không ngừng.
Mà bóng người này chính là Tử Thiên đã nhảy từ trên vách đã nhảy xuống.
Đứng dậy sau cú va chạm cực mạnh, dù là Tử Thiên có một cơ thể khí huyết tràn đầy cũng không chịu nổi.
Chật vật đứng dậy, Tử Thiên điều khiển đám Dạ Minh Châu tản ra xung quanh, lúc này hắn mới nhìn đến xung quanh đáy vực.
Dưới chân hắn là một cái khá bằng phẳng mặt đất, trừ bộ phận chỗ hắn vừa ngã xuống có phần lộn xộn ra thì xung quanh đều là như vậy.
Ở xung quanh hắn lúc này, ngoại trừ khung cảnh có chút tối như tương lại chị Dậu ra thì còn lại đều rất yên tĩnh, yên tĩnh một cách đáng sợ.
Dưới ánh sáng của Dạ Minh Châu, Tử Thiên nhìn thấy phía trước hắn có một cái lối đi, một cái duy nhất lối đi giữa hai cái vách đá.
Đằng sau hắn cũng là tương tự như vậy.
Nhìn lấy hai cái lối đi này, Tử Thiên phân vân không biết nên đi một lối nào, bởi vì hắn biết rằng dù hắn có chọn đi nối nào đi nữa thì nơi này cũng sẽ không có điểm cuối.
Bởi vì hắn biết, cái vực này là một cái chạy thành vòng tròn vực sâu, đồng thời cũng là một cái đường ranh giới, ranh giới ngăn cách giữa lãnh địa trung tâm cùng lãnh địa phía ngoài.
Vậy nên mới nói vực sâu này không có điểm cuối cũng là bởi như vậy.
Đang khi còn đang chần chừ thì đột nhiên hắn lại giống như cảm nhận được cái gì đó, hai mắt hắn nheo lại chăm chú nhìn về lối đi phía trước.
Tại lối đi phía trước hắn mơ hồ cảm nhận được một cỗ nhè nhẹ lực lượng, cỗ lực lượng này ban đầu khi hắn mới rơi xuống còn chưa có xuất hiện, nhưng ngay tại vừa rồi thì nó giống như đã cảm nhận được sự xuất hiện của hắn mà tìm đến nơi này.
Cỗ lực lượng này cực kỳ quỷ dị.
Sở dĩ nói như vậy cũng là bởi vì hắn có thể cảm nhận được sự kích động của khí huyết trong cơ thể, từ khi mà loại lực lượng này xuất hiện thì chúng nó giống như bị loại lực lượng này hấp dẫn, mơ hồ có xu thế muốn thoát ra khỏi cơ thể mà hướng loại lực lượng này đi tới.
Cái này giống như là một loại thôn phệ lực lượng từng xuất hiện ở trong tiểu thuyết, thường thì sẽ do công pháp hay bảo pháp gây ra…
Một sự nguy cơ từ trong lòng hắn bắt đầu nổi lên.
Hắn có thể cảm nhận được nếu như hắn không thể nào giải quyết được việc này thì hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị hút chết khô.
Nhưng mà tại hắn đang quyết định đi lên phía trước thì từ phía sau lại tiếp tục truyền đến một loại khác lực lượng thần bí.
Loại lực lượng này ngay khi mà hắn cảm nhận được thì đầu óc hắn liền trở nên có chút mất kiểm soát, từng tia ác niệm trong lòng hắn bắt đầu nổi nên,…
Cũng may tại hắn mắt đầu mất kiểm soát một tíc tắc sau đó thì Liệt Nhật linh hồn thủ hộ ở trong não hải giống như cảm nhận được đại địch thích khách, nó choàng tỉnh lại, một cỗ thiêu đốt lực lượng từ trong cơ thể nó bộc phát mà ra mới xoá đi loại kia làm hắn mất kiểm soát lực lượng.
Kinh hãi trong lòng, Tử Thiên giống như gặp đại xá, toàn thân hắn ướt sũng bởi mồ hôi.
Loại lực lượng này giống như một loại nhiếp hồn, có thể ảnh hưởng đến tâm thần bất ổn, biến thành một người hoàn toàn khác.
Nếu như không phải Liệt Nhật linh hồn thủ hộ phản ứng kịp thời thì giờ này hắn cũng không chắc hắn còn là hắn hay không.
Quả thực là hắn không nên chui xuống dưới này, chẳng những không thể lên lại mà còn rất có thể sẽ đắp mộ cuộc tình ở đây.
Nếu như quả thực là như vậy thì số hắn cũng quá là đen.
Nói là như vậy nhưng mà hắn còn một cái so loại kia nhiếp hồn lực lượng còn ngang nhau đáng sợ.
Tạm thời quên đi loại nhiếp hồn lực lượng kia, Tử Thiên quyết định tiến về phía trước nhìn xem rốt cuộc là thứ gì mà lại có thể thôn phệ trong cơ thể mình khí huyết chi lực.
Mặc dù sau khi tố thể xong khí huyết của hắn cực kỳ dồi dào nhưng mà dù có dồi dào hơn nữa cũng sẽ không chịu nổi loại lực lượng này thôi phệ.
Cứ thử nghĩ đến việc hắn tố thể lúc liền có thể nghĩ, nếu như hắn cứ hấp thu huyết trì tố thể mà không bổ xung lại thì sớm muộn gì huyết trì cũng hết.
Bây giờ tình cảnh của hắn cũng giống như vậy.
Đầu óc xoay chuyển, Tử Thiên nhanh như gió tiến về phía trước.
Xung quanh hắn Dạ Minh Châu cũng dưới sự điều khiển của hắn toả ra, chiếu sáng lấy mọi ngóc ngách.
Chỉ là lần này cũng không phải hơn chục viên Dạ Minh Châu như ban đầu nữa mà là lên đến mấy trăm viên.
Mấy trăm viên Dạ Minh Châu đua nhau toả sáng ra xung quanh, chiếu sáng cả một vùng tăm tối.
Ở giữa đám Dạ Minh Châu, Tử Thiên lao về phía trước như chó tuột xích, xung quanh đám Dạ Minh Châu cũng cùng hắn di chuyển, hắn đi như nào thì nó liền kề kề bên cạnh theo sát không rời.
Trong bóng tối vô tận, một vệt sáng hoá thành tia chớp lao đi vùn vụt.
Một ngày lại một ngày trôi qua, Tử Thiên dọc theo con đường phía trước lách trái lách phải, hắn không biết mình đi được bao xa, chỉ biết theo hắn tính toán thì hắn cũng đã di chuyển được mấy tháng rồi.
Mấy tháng này, Tử Thiên đi tới đi lui, dưới sự chiếu sáng của Dạ Minh Châu thì hắn đã thấy được phía dưới vực sâu thay đổi.