[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chương 16

Xe ngựa của Chu phủ dần tiến đến cửa chính đang rộng mở, bên trong xe ngựa lót một cái đệm mềm thật lớn, Lâm Hạo Phong để cho Gia Luật Thanh dựa vào, lại ở cái bàn con gần đó để lên chút điểm tâm cùng nước trà, mới xoay người ra khỏi xe ngựa.

Gia Luật Thanh tựa vào cái đệm, trong đầu lại hiện ra khuôn mặt Lâm Hạo Dương, đáy lòng không khỏi cười khổ một tiếng, hai người bọn họ bộ dáng rõ ràng tương tự nhau, như thế nào cảm giác mang lại cho người khác lại khác xa như vậy, một người lanh nhạt như là băng tuyết trên Thiên Sơn, một người lại ấm áp giống như mặt trời trên thảo nguyên. Từ khi Cô Dương vương thành một khắc kia sụp đổ, Mạc Bắc lang cũng đã theo đó mất đi, bị sung quân lưu đày, sống trong cuộc sống mỗi ngày chịu tra tấn cùng vô tận khuất nhục, chính mình cũng từng chút một  đem tâm tư kia tháo bỏ, tương lai, chờ mong, hy vọng, hạnh phúc, những điều tốt đẹp đều trở nên xa xôi hư ảo giống như trời xanh và bọt biển, phụ vương trước khi chết đã nói trăn trối kia làm cho chính mình ngay cả chết cũng trở thành hy vọng xa vời, nguyên tưởng rằng chính mình sẽ mãi giống như  cái xác không hồn, cho đến ngày nào đó thật sự chống đỡ không nổi nữa, sau đó là có thể thản nhiên nhắm mắt lại, có thể không làm hổ thẹn Gia Luật gia tổ tiên, vốn đã xác định như vậy, tâm không còn, chỉ còn thân thể này thôi. Nếu không gặp được Lâm Hạo Phong, chính mình đại khái ngày đó sẽ bị đánh đến chết đi, nhìn ra cửa sổ xe ngựa, thấy thân ảnh Lâm Hạo Phong cưỡi ngựa, Gia Luật Thanh thì thào tự nói:“Ngươi không cần phải đối ta tốt như vậy, ngươi không cần thay Lâm Hạo Dương tạ lỗi, được làm vua thua làm giặc, ta thật sự cho tới bây giờ vốn không có hận qua Hạo Dương.”

Đoàn người ra khỏi thành không đến nửa canh giờ, chợt nghe phía sau có người đuổi theo, quay đầu thì thấy Chu Mộ cưỡi ngựa,vẻ mặt đầy lửa giận một đường rong ruổi mà đến.

“Ta hiện tại không rảnh cùng ngươi đánh nhau.” Chờ Chu Mộ đến trước mặt, Hứa Tư Đình vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn y.

Chu Mộ lỗ mũi hướng lên trời “Hừ” một tiếng:“Ai nói ta là đến cùng ngươi đánh nhau, vừa lúc ta muốn đi Tây Xuyên, ta  muốn cùng nhau đi.”

Hứa Tư Đình lười cùng y so đo, giục ngựa tiếp tục đi phía trước, Lâm Hạo Phong cười vỗ vỗ bả vai Chu Mộ:“Đi như vậy, chờ ca ngươi trở về tìm không thấy ngươi phải làm sao bây giờ?”

Chu Mộ trừng mắt nhìn bóng dáng Hứa Tư Đình, nghiến răng nghiến lợi:“Hắn hại ta ở nhà bị mất mặt trước một đám gia đinh, ta có thể tha thứ cho hắn sao! Hận này không báo thì không phải quân tử, một ngày nào đó ta sẽ phế hắn!”

Nhĩ lực thật tốt Hứa Tư Đình nghe vậy cười lạnh, chỉ bằng ngươi – cái tay ăn chơi trác táng nhỏ bé? 

Hai ba hôm sau, đoàn người đến Lũng Ngọc thành, nơi này có quặng sắt lớn nhất Thiên Lang quốc, bởi vậy tuy nói là ởTây Bắc nhưng cũng có nơi giàu có.

“Tại đây nghỉ ngơi một ngày, ngày mai ra lại xuất phát.” Lâm Hạo Phong nhìn một toà tửu lâu ven đường:“Hôm nay ở đây đi.”

“Mới giữa trưa, lại đi thêm một chút đi, tới chạng vạng thì đến toà thôn trấn đằng trước kia nghỉ ngơi.” Hứa Tư Đình tâm tâm niệm niệm muốn sớm trở về, thật không muốn thiếu gia bảo bối nhà mình tiếp tục bị Tây Đằng Lâm lưu manh kia chiếm tiện nghi nữa!

“Nắng chiều rất gắt, ta choáng váng đầu!” Lâm Hạo Phong trừng mắt liếc hắn một cái, tự mình nhảy xuống ngựa đem Gia Luật Thanh đỡ ra:“Tử Ninh chúng ta hôm nay tại đây nghỉ ngơi.”

Gia Luật Thanh xuống xe ngựa sau quay đầu nhìn Lâm Hạo Phong muốn nói lại thôi, Lâm Hạo Phong bị y nhìn có chút chột dạ, che dấu cười cười, mang theo y vào khách điếm.

“Lâm đại ca hôm nay sao lại thế này.” Hứa Tư Đình nhảy xuống ngựa  nói thầm.

Chu Mộ chắp tay sau lưng hướng khách điếm đi:“Cái kia ai~, ta không có tiền a, ngươi trả thay ta đi!”

Hứa Tư Đình cắn răng, người này thực vô lại!

Ở trong gian phòng tốt nhất khách điếm, Lâm Hạo Phong giúp đỡ Gia Luật Thanh nằm xuống, chính mình đứng lên, nói:“Ngươi trước nghỉ ngơi một chút đi, ta rất nhanh sẽ trở lại, có chuyện gì thì kêu Tư Đình.”

Gia Luật Thanh thần sắc hơi hơi có chút khác thường:“Ngươi có việc?”

“Ân.” Lâm Hạo Phong gật gật đầu:“Hảo hảo ngủ ngon đi, ta trước đi ra ngoài.”

Nhìn bóng dáng Lâm Hạo Phong rời đi, Gia Luật Thanh sầu thảm cười, nơi này có ngững chuyện mà chính mình không bao giờ muốn nhớ lại, mấy tháng trước ở trong mỏ quặng âm u ẩm ướt ngoài thành kia, chính mình bằng tư thế khuất nhục ấy nằm trên mặt đất, âm thanh vải vóc bị xé rách cùng tiếng cười dâm đãng chung quanh dị thường chói tai, máu tươi nóng bỏng  một giọt tiếp một giọt từ dưới thân dơ bẩn rơi vào bùn đất, lòng bàn tay bị chính mình siết đến chết lặng, trước khi lâm vào hôn mê, chỉ hy vọng không bao giờ nữa có thể tỉnh lại, cứ như vậy vĩnh viễn ngủ thì thật tốt biết bao. Kí ức khuất nhục kia cứ liên tục hiện lên trong đầu, Gia Luật Thanh cảm thấy đầu như sắp vỡ ra, yết hầu xông lên một vị tinh ngọt, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi,  cảnh vật trước mắt dần dần mơ hồ, sống mệt như vậy, không muốn tiếp tục kiên trì, cũng thật sự kiên trì không nổi nữa……

Lâm Hạo Phong ra khỏi khách điếm, đến nha môn bắt lấy tri phủ Lý Duy, đặt trên lưng ngựa rồi hướng ngoài thành mà nhanh bay đi.

“Lâm đại nhân, ngươi tìm hạ quan có chuyện gì a?” Lý Duy cùng Lâm Hạo Phong coi như là có quen biết, trong lòng có chút kỳ quái, sự tình gì mà sốt ruột thành như vậy?

Lâm Hạo Phong cũng không nói, chỉ chuyên tâm mang theo hắn hướng quặng mỏ mà đi, đến nơi rồi ném cho hắn tờ giấy:“Đi đem những người này mang đến cho ta, một người cũng không thể thiếu!”

Lý Duy tiếp nhận tờ giấy nhìn xem, gật gật đầu:“Đại nhân trước tiên cứ chờ ở đại sảnh bên kia, ta đi ngay.”

Sau một nén nhang, sáu đốc công bị đưa đến trước mặt Lâm Hạo Phong.

“Đại nhân, ngài tìm tiểu nhân có việc?” Trong đó một người to gan nhìn Lâm Hạo Phong thật cẩn thận mở miệng.

Lâm Hạo Phong nhìn lướt qua người này, sắc mặt âm trầm:“Các ngươi có ai biết Thích Tử Ninh?”

Mọi người nghe vậy đều có chút bối rối:“Không…… Không biết.”

“Không biết?” Lâm Hạo Phong cười lạnh:“Người đâu, tha xuống, đánh năm mươi trượng rồi đem đến cho ta hỏi tiếp.”

“Đại nhân tha mạng a!” Bọn họ nghe vậy sắc mặt trắng bệch, quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu.

“Nói! Đám người các ngươi đã đối y làm chuyện gì thì thành thành thật thật khai ra hết, nói dối nửa lời ta liền cắt lưỡi các ngươi!” Lâm Hạo Phong thanh âm âm lãnh như sắt thép.

“Đại nhân tha mạng a, ngày đó chúng ta chỉ nhất thời hồ đồ…… Liền…… Chúng ta không biết y là bằng hữu của đại nhân a, đại nhân tha mạng……” Bọn họ dập đầu như bổ củi.

“Vô liêm sỉ! Nô lệ thì có thể tùy ý các ngươi khi nhục sao!” Tri phủ Lý Duy nghe vậy cũng là tức giận.

Lâm Hạo Phong nhớ tới Gia Luật Thanh vết thương đầy người, ánh mắt trở nên đỏ bừng, không muốn nghe bọn họ nói tiếp, giơ tay chém xuống, sáu cổ thi thể thẳng tắp ngã xuống.

Lý Duy là người đọc sách, vốn đang muốn cùng những người đó nói một chút nhân nghĩa đạo đức, chỉ thấy trước mắt một trận huyết quang, phản ứng lại thì run run:“Lâm đại nhân, lạm dụng hình phạt riêng là trái pháp luật nha, cho dù là bọn họ phạm  tội cũng phải từ bản phủ thẩm tra xử lí, huống hồ bọn họ tuy rằng trái pháp luật, cũng không tới nổi phải chết……”

Lâm Hạo Phong lạnh lùng nhìn hắn một cái, xoay người đi ra cửa, không muốn cùng mọt sách ngốc tử này giảng đạo lý, tội không cần phải chết? Sáu người này có chết vạn lần cũng không đủ.

“Lâm đại nhân!” Lý Duy nhìn sáu thi thể trước mắt thở dài, hiệp khách thực đáng sợ, hoàng thân quốc thích làm hiệp khách càng đáng sợ!

Lâm Hạo Phong xoay người lên ngựa một đường trở lại khách điếm, vào cửa chỉ thấy Hứa Tư Đình đang ngồi ở trong đại sảnh uống trà.

“Lâm đại ca ngươi đã trở lại nha.” Hứa Tư Đình đứng lên:“Đi đâu thế?”

Lâm Hạo Phong khoát tay:“Đi gặp người quen thôi, Tử Ninh không có gì đi?”

Hứa Tư Đình lắc đầu:“Không có việc gì, ta luôn luôn ở tại cách vách cũng không có nghe y gọi ta, ta mới xuống lầu uống miếng nước.”

“Ta đi xem qua y.” Lâm Hạo Phong xoay người  hướng trên lầu chạy đi,  Hứa Tư Đình mắt trợn trắng, hai người tách ra không đến hai canh giờ, có cần vội vàng như vậy không?

Lâm Hạo Phong đẩy cửa đi vào chỉ thấy Gia Luật Thanh nằm quay mặt hướng vào trong, vì thế đi lên lay lay y:“Tỉnh đi, ta mang ngươi đi xuống lầu ăn cơm.”

Gia Luật Thanh bị hắn đẩy, mềm oặt ngã xuống.

“Tử Ninh!” Lâm Hạo Phong quá sợ hãi, thân thủ đem y ôm vào trong lòng, chỉ thấy trên mặt y một chút sinh khí cũng không có, khóe miệng ẩn ẩn có vết máu,  nhìn lại trên chăn, một vệt máu lớn đã muốn khô cạn trở nên đen lại, nhất thời cảm thấy trong đầu “Oanh” một tiếng, lao ra cửa phòng đi tìm đại phu.

“Làm sao vậy?” Chu Mộ vừa lúc từ phòng đối diện đi ra, thiếu chút nữa cùng Lâm Hạo Phong đâm sầm vào nhau.

“Ngươi nhanh đi cùng Tư Đình giúp ta tìm đại phu!” Lâm Hạo Phong có chút hoang mang lo sợ:“Nhanh lên, y ngất rồi.”

Chu Mộ bình thường tuy là rất vô tâm cùng vô lại, nhưng thời khắc mấu chốt cũng biết thu liễm, lúc này thấy Lâm Hạo Phong gấp đến ngay cả nói đều nói lộn xộn lên, vì thế liên tục gật đầu:“Được, ngươi đừng sốt ruột, ta lập tức đi.”

Thấy Chu Mộ lao xuống lầu, Lâm Hạo Phong dần bình ổn thần trí, vào nhà kéo qua cổ tay Gia Luật Thanh dò mạch, chỉ cảm thấy mạch đập y suy yếu cơ hồ muốn đứt quãng, sợ y chống đỡ không nổi, Lâm Hạo Phong không hề nghĩ ngợi giúp y ngồi dậy, ngồi sau lưng y vận nội công, từ từ truyền chút nội lực của minh qua cho y, cảm nhận được mạch đập của y dần dần ổn một ít mới nhẹ nhàng thở ra, thân thủ đem Gia Luật Thanh vẫn còn bất tỉnh ôm vào trong ngực, có chút không dám lại nhìn khuôn mặt không hề có huyết sắc kia, sợ rằng tim y sẽ ngừng đập.

Đại phu rất nhanh đã đến, thay Gia Luật Thanh xem qua,sau đó cau mày mở miệng:“Vị công tử này thân thể thật sự là quá hư nhược, lại có chút táo hỏa công tâm. Bởi vậy mới có thể ho ra máu dẫn đến hôn mê.”

“Kia… khi nào thì y tỉnh?” Lâm Hạo Phong vội vàng mở miệng.

Đại phu do dự một chút:“Này…… Không thể nói rõ, theo lý mà nói hẳn là rất nhanh sẽ tỉnh, nhưng vị công tử này hơi thở quá mức mỏng manh, có chút khác thường……”

“Y rốt cuộc là bị cái gì?” Lâm Hạo Phong bị đại phu nói đến đầu óc choáng váng,  cầm lẹn cổ áo đại phu rống to:“Ngươi nói cho rõ đi!”

“A…… Tại hạ chỉ có thể đề dược điều trị, nhưng là có thể tỉnh hay không thì còn muốn xem thể chất của vị công tử này.” Đại phu nơm nớp lo sợ.

“Lâm đại ca ngươi đừng sốt ruột a.” Hứa Tư Đình sợ Lâm Hạo Phong vì quá giận dữ mà giết luôn đại phu:“Trước tiên cứ dựa theo dược đại phu cho, từ nơi này đến Tây Xuyên Hãn Nhai sơn nếu ra roi thúc ngựa  có thể trong hai ngày là có thể tới, đến lúc đó chúng ta đi tìm Lãnh thiếu gia.”

“Ta đi theo đại phu bốc thuốc!” Chu Mộ phá lệ cùng Hứa Tư Đình đứng ở một cái chiến tuyến, nhanh chân bốc thuốc sau lại mang về cho người nấu thuốc rồi đưa cho Lâm Hạo Phong.

“Tử Ninh.” Lâm Hạo Phong nhẹ nhàng kêu lên:“Há miệng uống thuốc thôi.”

“Êu,  buồn nôn!” Chu Mộ chà xát cánh tay chính mình:“Ta cũng không biết ngươi còn có thể phát ra thanh âm ghê tởm như vậy.”

Lâm Hạo Phong không đếm xỉa tới y, đối với Gia Luật Thanh đang cắn chặt hàm răng, đút thuốc vào thì toàn bộ đều chảy ra.

“Không bằng ngươi miệng đối miệng đút thuốc cho y đi!” Chu Mộ cao hứng đề nghị, kéo băng ghế ngồi ở một bên nhìn.

Lâm Hạo Phong trừng mắt liếc Chu Mộ một cái, đem chén thuốc đưa cho y:“Cầm đi!”

“Ừ ân.” Chu Mộ điên cuồng gật đầu,  giống như dâng lễ vật giơ lên chén thuốc, hảo kích động.

Lâm Hạo Phong thân thủ giúp đỡ Gia Luật Thanh làm cho y tựa vào đầu giường, tay trái nhẹ nhàng bóp lấy cái miệng của y cho nó mở ra, tay phải lấy thìa múc thuốc đưa đến bên miệng y, lại dùng nội lực buộc y nuốt xuống.

“Thực nhàm chán.” Chu Mộ thất vọng, bị Lâm Hạo Phong một cước đá văng:“Nhanh đi chuẩn bị xe ngựa!”

Bốn người chuẩn bị một đống lớn thức ăn cùng nước uống ở trong xe ngựa, ngày đêm thúc ngựa đi Tây Xuyên Hãn Nhai sơn.

Trên Hãn Nhai sơn, Lãnh Tịch Chiếu đang cùng Tây Đằng Ly chơi cờ.

“Ngươi lại thua rồi!” Lãnh Tịch Chiếu dễ dàng ăn luôn con cờ chủ chốt cuối cùng của Tây Đằng Ly, cười vui vẻ.

“Nga.” Tây Đằng Ly không yên lòng nhận thua.   

“Ngươi làm sao vậy?” Lãnh Tịch Chiếu chớp chớp mắt nhìn Tây Đằng Ly, ngẫm nghĩ lại cười:“Có phải hay không vì Lâm đại ca sắp tới, cho nên ngươi hồi hộp a?”

Tây Đằng Ly nghe vậy cảm thấy có chút xấu hổ.

“Ta nói gì sai sao?” Lãnh Tịch Chiếu thấy sắc mặt y đột nhiên biến đổi, cảm thấy có chút sợ hãi.

Tây Đằng Ly cười lắc đầu:“Không có, ta là thật muốn gặp hắn …… Ngươi nói hắn trước kia có người trong lòng, là cô nương nha ai a, nói ta nghe một chút.”

Lãnh Tịch Chiếu ha ha cười:“Hắn thích không phải cô nương, người hắn thích là sư phụ ta!”

“Cái gì?” Tây Đằng Ly lắp bắp kinh hãi:“Vân Sát Bảo – Gia Cát Thiên Duyên?”

“Ân.” Lãnh Tịch Chiếu gật đầu:“Lúc ấy sư phụ ta vào hoàng cung giải độc cho lão tướng quân, thì cùng Lâm đại ca gặp mặt, đáng tiếc sư phụ ta trong lòng sớm đã có Đoạn phó bảo chủ, Lâm đại ca thương tâm đã lâu.”

Tây Đằng Ly có chút kinh ngạc, lại có chút vui sướng không nên lời, nguyên lai hắn cũng là thích nam nhân …… Trong trí nhớ người kia vẫn luôn có tiếng cười lang lảnh, cư nhiên cũng sẽ khổ sở.

“Ngươi thích Lâm đại ca nha?” Lãnh Tịch Chiếu bất thình lình hỏi.

Tây Đằng Ly nghe vậy cười, vừa muốn nói chuyện, chỉ thấy cánh cửa tiền viện bị một cước đá văng, một thanh âm quen thuộc vang lên nổ tung ở đỉnh đầu:“Tiểu ngốc tử! Mau tới đây giúp ta nhìn xem y rốt cuộc là bị làm sao vậy!”
Bình Luận (0)
Comment