Lâm Hạo Dương cưỡi chiến mã nhìn xuống đám tù binh, lắc đầu cảm khái trận chiến này thắng dễ dàng như vậy thật uổng công y tốn sức chuẩn bị nhiều như vậy, khóe mắt đột nhiên đảo đến hai thân ảnh quen thuộc, nhìn kỹ lại, trên mặt liền hiện lên ý cười:“Sư phụ, ca!”
“Tiểu Lâm!” Lãnh Úy tiến lên, vui tươi hớn hở chụp lấy Lâm Hạo Dương:“Cuộc sống rất thoải mái có đúng không, so với trước kia béo hơn nhiều đó!”
“Sư phụ, lần này cùng chúng ta hồi hoàng cung ở lại hai ngày đi.” Lâm Hạo Dương đã hai năm chưa gặp Lãnh Úy, hôm nay vừa thấy, trong lòng cao hứng không thôi:“Hoàng Thượng cũng rất nhớ ngài!”
“Được a!” Lãnh Úy gật đầu đáp ứng:“Ngươi chừng nào thì trở về, ta mang theo Tịch Chiếu cùng đi.”
“Đa tạ sư phụ!” Lâm Hạo Dương cười ha ha túm túm Lâm Hạo Phong:“Ca, huynh cũng trở về luôn đi, cha mẹ đều rất nhớ huynh, gần một năm không về nhà, sao lại chạy tới Tây Xuyên chứ!”
“Được.” Lâm Hạo Phong gật gật đầu, trong lòng do dự nên như thế nào mở miệng nói chuyện của Gia Luật Thanh.
Lãnh Úy nhìn ra hai huynh đệ có chuyện muốn nói với nhau, cố ý hướng phương xa vẫy tay:“Tiểu Uy tử!”
“Sư phụ?” Ngọn núi nhỏ phía đối diện, Ngô Uy nghe thấy thanh âm, ngay lập tức rống lên:“Đã lâu không gặp ngài a!”
Lãnh Úy dưới chân mượn lực, thả người nhảy lên, bay đến bên người Ngô Uy, bắt đầu cười giỡn với hắn.
“Tật xấu loạn thu đồ đệ của sư phụ cứ mãi vẫn không sửa.” Lâm Hạo Dương nhíu mày:“Ngay cả mã phu trong cung của Tịch Chiếu cũng là sư huynh của ta.”
Lâm Hạo Phong cười, thân thủ thay Lâm Hạo Dương lau vệt máu dính trên mặt y:“Sư phụ thu nhiều đồ đệ, nhưng thật sự chỉ dạy thì chỉ có Hoàng Thượng, ngươi còn có Tư Đình, những người khác đều là hư danh thôi.”
“Kia cũng thật là.” Một năm không gặp Lâm Hạo Phong, Lâm Hạo Dương túm lấy đại ca nhà mình, vừa đi vừa nói không ngừng:“Ta nhớ huynh muốn chết, còn có Tịch Chiếu nữa, đệ ấy có phải ở cùng huynh không?”
“Ừ.” Lâm Hạo Phong gật đầu:“Tịch Chiếu đang ở tại nhà của ta.”
“Nhà?” Lâm Hạo Dương ngạc nhiên quay đầu, chợt cười ra tiếng:“Trách không được không chịu trở về Thịnh Kinh! Nguyên lai là ở Tây Xuyên xây nhà! Kỳ này phải về nhà nói cho cha mẹ!”
“Hạo Dương.” Lâm Hạo Phong vẻ mặt nghiêm túc mở miệng:“Ta có chuyện quan trọng phải nói với đệ.”
“Làm sao vậy?” Lâm Hạo Dương bị vể mặt nghiêm túc của Lâm Hạo Phong dọa:“Xảy ra chuyện gì?”
“Ta trước đó vài ngày ở Tinh Mạc thành,có cứu một quan nô.” Lâm Hạo Phong chậm rãi tiến về phía trước:“Người đó ngươi cũng biết.”
“Ta quen biết nô lệ?” Lâm Hạo Dương có chút nghi hoặc:“Ai a?”
“Gia Luật Thanh.” Ba chữ vừa nói ra, Lâm Hạo Phong giống như vừa quăng xuống được một tảng đá bự trong lòng, thoải mái không ít.
“Ai?” Lâm Hạo Dương đứng lại, trong mắt có chút không thể tin:“Gia Luật Thanh?”
“Y lúc ấy bị nha dịch đánh đến nửa chết nửa sống, ta thấy bất bình.” Lâm Hạo Phong nhìn Lâm Hạo Dương:“Y đã sớm không còn là Mạc Bắc lang năm đó.”
“Huynh là vì y mới ở lại Tây Xuyên?” Lâm Hạo Dương nhíu mày.
“Y toàn thân đều là thương tích, một năm này chịu không ít khổ.” Lâm Hạo Phong quyết tâm đem bí mật giấu trong lòng nói ra:“Ta thích y.”
Lâm Hạo Dương nghe vậy trầm mặc, người kia cùng mình ở trên chiến trường giao đấu không biết bao nhiêu lần, cũng từng cứu mình một mạng, một năm trước khi Hoa Thiên Lang ngự giá thân chinh bắt y làm tù binh, chính mình cơ hồ đã đã quên đi người này đã từng tồn tại, không nghĩ tới thế nhưng sẽ ở loại tình huống này lại một lần nữa nghe đến tên y.
“Hạo Dương?” Thấy y trầm mặc, Lâm Hạo Phong ở trong lòng thở dài.
“Huynh…… Vì sao lại thích y?” Lâm Hạo Dương có điểm dở khóc dở cười, đại ca nhà mình cũng quá kinh thế hãi tục đi, như thế nào mỗi lần hắn thích ai thì người đó đều có thân thế dữ dội như vậy chứ.
“Vừa mới bắt đầu ta chỉ là thấy y rất đáng thương, sau lại bất tri bất giác liền thích y.” Lâm Hạo Phong thẳng thắn thành khẩn:“Ngay cả ta cũng không biết là vì cái gì.”
“Ca.” Lâm Hạo Dương khiếp sợ, phục hồi tinh thần lại, vỗ vỗ bả vai Lâm Hạo Phong:“Ta tin tưởng huynh.”
“Hả?” Lâm Hạo Phong kinh ngạc:“Tin ta cái gì?”
“Tin huynh có thể cho y một cuộc sống an bình.” Lâm Hạo Dương cười cười:“Y dù sao cũng từng là chủ mưu phản loạn, Hoàng Thượng đối y có địch ý là tất nhiên, bất quá huynh cũng đừng lo lắng, sau khi hồi kinh ta sẽ giúp huynh khuyên Hoàng Thượng.”
“Ngươi không trách ta?” Lâm Hạo Phong có chút kinh ngạc:“Y từng làm tổn thương ngươi, còn bắt cóc ngươi.”
“Y đã cứu ta mà.” Lâm Hạo Dương nhọn mi:“Lúc trước ta khuyên Hoàng Thượng buông tha y, chính là cảm thấy y không phải loại người đại gian đại ác, hơn nữa ta chỉ có một ca ca, huynh muốn cái gì, đệ đệ ta đều sẽ tận lực giúp huynh, huynh cao hứng là tốt rồi.”
“Hạo Dương.” Lâm Hạo Phong nhẹ nhàng thở ra:“Cám ơn đệ.”
“Nếu hôm nay ta phản đối thì sao?” Lâm Hạo Dương nhìn Lâm Hạo Phong trêu đùa.
“Ta đây liền mang theo Tử Ninh quy ẩn thế ngoại đào nguyên, tùy tiện tìm tới địa phương nào, và ở đó đợi, đợi cho đến khi Hoàng Thượng cùng ngươi, đợi cho cha mẹ có thể chấp nhận y mới thôi.” Lâm Hạo Phong nhọn mi.
“Tử Ninh?”
“Ta nói đã nói là y đã không còn là Mạc Bắc lang nữa mà, Thích Tử Ninh là tên mà mẫu thân của y đặt cho y.”
“Huynh thật sự rất coi trọng y nha…… Y có cái gì tốt?”
“Y cái gì cũng đều tốt!”
“Ca!”
“Đi gặp y ngươi không được đối y sinh khí hay vô lễ!”
“Gặp tẩu tử là đại sự, đệ đây một thân chiến bào toàn máu, trước tiên đổi quần áo có được không?”
“Không được! Ngươi mặc càng bẩn thỉu càng tốt!”
“Lâm Hạo Phong! Huynh dám trét bụi lên mặt ta lần nữa thử coi!”
“Không cho ngươi đi câu dẫn y!”
“……”
Xa xa, Lãnh Úy phe phẩy chiếc lá trên tay, thở dài, thân thủ vỗ vỗ bả vai Ngô Uy:“Ngươi vừa rồi có nghe được không?”
“Nghe được cái gì?” Ngô Uy mờ mịt.
“Đại Lâm cùng Tiểu Lâm đối thoại nha.” Lãnh Úy vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn:“Đừng nói ngươi không có nghe nha!”
“Xa như vậy ta sao có thể nghe được?” Ngô Uy bất mãn:“Ngươi lại không có dạy cho ta!”
Lãnh Úy không để ý tới hắn, tự động phi thân bay trở về, mấy cái đứa xú tiểu tử này, thật là một đứa so với một đứa càng không để cho người ta bớt lo.
Hai huynh đệ một đường cãi nhau ầm ĩ rất nhanh đã đến trước cổng nhà, Lâm Hạo Phong đột nhiên có chút khẩn trương nhìn Lâm Hạo Dương liếc mắt một cái.
“Ca.” Lâm Hạo Dương thở dài:“Huynh sợ vợ.”
( =))) có ai tưởng tượng tới cái vẻ mặt khinh bỉ của Tiểu Lâm lúc đó hông ^^)Lâm Hạo Phong lườm Lâm Hạo Dương một cái, tiến lên mở cổng, Lâm Hạo Dương cười, theo hắn bước vào.
“Hạo Dương!” Lãnh Tịch Chiếu tinh mắt, hoan hô nhảy nhót nhào vào trong lòng Lâm Hạo Dương:“Sao lại tới đây!”
“Tới đón ngươi về nhà.” Lâm Hạo Dương nhu nhu đầu Lãnh Tịch Chiếu, nhíu mày:“Sao lại gầy như vậy?.”
Lãnh Tịch Chiếu ôm Lâm Hạo Dương cắn a cắn, cười vui vẻ:“Tử Ninh buổi sáng còn hỏi ngươi đó, không nghĩ tới ngươi thực sự đến đây!”
Lâm Hạo Dương nghe vậy ngẩn người, theo bản năng nhìn Lâm Hạo Phong.
Lâm Hạo Phong sắc mặt xám xịt:“Hỏi cái gì?”
“Hỏi Hạo Dương lúc này thế nào.” Lãnh Tịch Chiếu lôi kéo Lâm Hạo Dương ngồi xuống:“Ngươi thật là tới đón ta về nhà sao?”
“Từ từ ta sẽ nói với ngươi sau, trước tiên giúp ta tìm đồ ăn đi, ta sắp chết đói rồi.” Lâm Hạo Dương vỗ vỗ Lãnh Tịch Chiếu.
“Được, chờ một chút a.” Lãnh Tịch Chiếu vui vẻ chạy tới phòng bếp.
“Ca.” Lâm Hạo Dương lay lay Lâm Hạo Phong:“Cái kia…… Ta cùng y quen biết đã lâu, hỏi một chút cũng là bình thường.”
“Không có gì.” Lâm Hạo Phong cười cười:“Ngươi ngồi xuống trước đi, ta vào phòng xem y thế nào.”
Lâm Hạo Dương thở dài, ngồi ở trong đình viện cảm thấy chính mình thật giống như hoạ thủy a.
Lâm Hạo Phong cúi đầu bước đi, đến trước cửa cũng bắt đầu do dự, hồi lâu mới cố lấy dũng khí đẩy cửa ra.
Gia Luật Thanh hồi tưởng lại chuyện của mình cùng Lâm Hạo Phong thật lâu, vất vả lắm mới mơ mơ màng màng ngủ, lại cảm thấy trên mặt ngưa ngứa, mở mắt liền nhìn thấy Lâm Hạo Phong đang tươi cười.
“Đừng ngủ, bằng không buổi tối lại ngủ không được.” Lâm Hạo Phong thân thủ đem y nâng dậy:“Có muốn ăn cái gì không?”
“Ta có lời muốn nói với ngươi.” Gia Luật Thanh trong lòng quyết định, giương mắt nhìn Lâm Hạo Phong, suy nghĩ một ngày,cuối cùng hạ quyết tâm, đã biết cả đời này cũa mình đều đã bị hủy, tội gì còn phải liên lụy tới người khác.
“Cái gì?” Lâm Hạo Phong cười cười, ẩn ẩn cảm thấy có chút bất an, vì thế chuyển hướng đề tài:“Nói cái gì cũng phải đợi cơm nước xong rồi nói sau, ta đi phòng bếp –”
“Ta không thể cùng ngươi cùng một chỗ.” Gia Luật Thanh ngắt lời Lâm Hạo Phong, cắn răng nói lại một lần:“Chúng ta không có khả năng.”
“Lý do?” Hồi lâu sau, Lâm Hạo Phong rốt cục hỏi ra hai chữ.
“Ta không thích ngươi.” Gia Luật Thanh quay đầu, đáy mắt có một tia thê lương, không thích, cũng không dám thích.
“Ngay cả một cơ hội cũng không chịu cho ta sao?” Tia hy vọng nhỏ nhoi bị đánh nát, Lâm Hạo Phong ngược lại cười ra tiếng.
“Ta không sao, ngươi để ta đi đi, cám ơn mấy ngày nay ngươi chiếu cố ta.” Gia Luật Thanh trên mặt cố tỏ ra tuyệt tình, nhưng thanh âm đã có chút run run:“Ngày khác nếu có cơ hội, ta sẽ báo đáp ngươi.”
“Là bởi vì ngươi còn thích Hạo Dương sao?” Lâm Hạo Phong nhìn y, mở miệng, vấn đề này hắn vẫn luôn không dám hỏi, cuối cùng cũng tránh không khỏi.
Gia Luật Thanh ảm đạm cười:“Không thích ngươi chính là không thích, cùng người khác không quan hệ.” Mấy ngày nay Tây Đằng Ly thường xuyên tìm đến Lâm Hạo Phong, hai người họ cùng nhau nói chuyện phiếm uống rượu, Tây Đằng Ly như vậy mới xứng cùng hắn một chỗ, chính mình mang bệnh thì thôi, thân phận cũng không tiện, làm sao có thể xứng với Lâm Hạo Phong.
“Ta sẽ không miễn cưỡng ngươi cái gì.” Lâm Hạo Phong trong lòng chua sót:“Hạo Dương đến đây, đang ở tiền viện.”
“Ta mệt mỏi.” Gia Luật Thanh cúi đầu.
Lâm Hạo Phong môi giật giật, cuối cùng cũng không nói gì, xoay người ra cửa. Y nói đúng, không thích chính là không thích, quả thực là không cần lý do, lúc trước Gia Cát cũng vậy, hiện tại Gia Luật Thanh cũng vậy, đến cuối cùng, đều là tự mình đơn phương tình nguyện thôi, ngay cả chính mình cũng cảm thấy buồn cười.
Gia Luật Thanh nhắm mắt, trong lòng ẩn ẩn đau, ngươi thật sự tốt lắm, cho nên hy vọng khi ta đi rồi, ngươi có thể một đời yên vui.
Lâm Hạo Dương đang ngồi ở tiền viện chán muốn chết thì thấy Lâm Hạo Phong thần sắc đau khổ đi ra.
“Làm sao vậy?” Lâm Hạo Dương đứng lên vỗ vỗ mặt hắn, thử nói:“Cãi nhau?”
Lâm Hạo Phong kéo Lâm Hạo Dương đi ra ngoài:“Hai huynh đệ chúng ta đã lâu không cùng nhau uống qua rượu.”
Lâm Hạo Dương hi lý hồ đồ gật gật đầu, cũng không dám hỏi đã xảy ra chuyện gì, ở trong lòng thở dài, chạy theo Lâm Hạo Phong.
Lãnh Tịch Chiếu bưng đồ ăn chạy đến tiền viện, nhíu mày, mọi người đi đâu hết rồi?
Lãnh Úy vừa vào nhà liền nhìn thấy Lãnh Tịch Chiếu đang bưng một khay đồ ăn lớn đứng ở trong viện hết nhìn đông tới nhìn tây, hắn liền vui vẻ, tiến lên đón lấy đồ ăn để ở trên bàn:“Đói bụng sao? Cha vừa rồi có đến tửu lâu giúp ngươi mua hạnh nhân cao, còn có hoa quế mật, có muốn ăn hay không?”
“Muốn!” Lãnh Tịch Chiếu nhấc tay hoan hô, cọ đầu vào lòng Lãnh Úy:“Phụ thân là tốt nhất.”
Lãnh Úy cảm khái, con mình tại sao có thể đáng yêu như vậy chứ nhỉ.
“Đúng rồi, Hạo Dương bọn họ đâu?” Lãnh Úy một bên đưa điểm tâm cho Lãnh Tịch Chiếu một bên hỏi:“Hẳn là nên về nhà trước ta chứ.”
“Di? Phụ thân biết Hạo Dương sẽ đến đây sao?.” Lãnh Tịch Chiếu nuốt xuống miếng điểm tâm:“Ta không biết, Lâm đại ca cùng Hạo Dương đúng là đã vể, nhưng khi ta đi phòng bếp tìm chút đồ ăn mang cho Hạo Dương, đi ra thì bọn họ đã không thấy tăm hơi. Hạo Dương lần này là tới để làm chi vậy?”
“Đánh giặc.” Lãnh Úy không chút để ý đáp.
“Đánh giặc?” Lãnh Tịch Chiếu từ trong lòng Lãnh Úy nhảy xuống, mở to hai mắt:“Đánh cái gì?”
“Đã đánh xong rồi, quân phản loạn Tây Xuyên cùng Tây Mạc tà giáo.”
Lãnh Úy kéo Lãnh Tịch Chiếu qua, nhíu mày:“Vừa mới ngoan một chút, như thế nào hiện tại trở nên kích động gào to như chợ búa vậy.”
“Tây Xuyên có phản loạn? Nhưng là Lâm Lâm đã đi kinh thành rồi!”
Lãnh Tịch Chiếu có điểm hoảng, túm lấy Lãnh Úy khẩn trương nói:“Phụ thân làm sao bây giờ?”
“Ngươi quản hắn làm gì?!” Lãnh Úy trừng mắt:“Há miệng!”
Lãnh Tịch Chiếu bị nhét một khối hạnh nhân cao thật to vào miệng, ủy ủy khuất khuất nhìn Lãnh Úy.
Lãnh Úy thở dài, thay y rót chén nước trà, đem sự tình tiền căn hậu quả nói một lần.
“Các ngươi đều biết?” Lãnh Tịch Chiếu mếu máo:“Ta lại không biết.”
“Ngươi biết để làm gì?” Lãnh Úy bất mãn:“Ngươi chỉ cần ăn ngon ngủ ngon là được.”
“Nghe qua giống như cha đang nuôi heo vậy.” Lãnh Tịch Chiếu miệng đô đô than thở.
“Ha ha……” Lãnh Úy bật cười, thân thủ xoa bóp khuôn mặt y:“Qua vài ngày nữa thì cùng cha quay về Thịnh Kinh đi.”
Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu, cố gắng xem nhẹ nổi nhớ nhung đã chôn sâu tận đáy lòng kia, chờ trở về Thịnh Kinh, chính mình hẳn là có thể quên hết đi.
Trên sườn núi ngoài thành, Lâm Hạo Dương nhìn mười mấy bình rượu nằm la liệt trên đất,thở dài, chộp lấy chén rượu trong tay Lâm Hạo Phong:“Uống bao nhiêu ngươi cũng không say, uống cũng không có ý nghĩa, trở về đi.”
Lâm Hạo Phong thần sắc suy sụp, ngửa mặt nằm trên mặt đất.
“Ca.” Lâm Hạo Dương có chút không đành lòng:“Rốt cuộc là làm sao vậy?”
“Hạo Dương.” Lâm Hạo Phong nhìn trời, trong lòng đau đớn:“Có đôi khi ta thật sự rất muốn yên ổn mà sống, nhưng là ông trời không cho ta cơ hôi yên ổn.”
Lâm Hạo Dương không biết nên khuyên như thế nào, chỉ có thể thân thủ vỗ vỗ bờ vai của hắn:“Ca, mệt mỏi trở thì về nhà đi, mấy năm nay ngươi luôn vì ta cùng Hoàng Thượng mà lúc nào cũng phải ở bên ngoài phiêu bạc, Hoàng Thượng băn khoăn, ta cũng đau lòng.”
“Được, về nhà thôi.” Lâm Hạo Phong cười buồn bã:“Kiêu ngạo hiệp sĩ cũng làm đủ rồi, về nhà tiếp tục làm thiếu gia nhà giàu của ta thôi.” Càng nói thanh âm càng nhỏ, trong lòng chua sót hóa thành cơn buồn ngủ thổi quét toàn thân, bất tri bất giác nặng nề thiếp đi.
Lâm Hạo Dương thở dài, khiên Lâm Hạo Phong lên ngựa, chạy về nhà, đem hắn đến trên giường nằm, sau đó xoay người kéo rèm cửa phòng, do dự hồi lâu, vẫn là đi tìm Lãnh Tịch Chiếu.
“Vì sao a?” Lãnh Tịch Chiếu ngửi ngửi thấy Lâm Hạo Dương trên người có mùi rượu liền mếu máo:“Đi ra ngoài chơi cũng không mang ta theo!”
“Gia Luật Thanh đang ở nơi nào? Ta muốn gặp y.” Lâm Hạo Dương trầm giọng mở miệng.
“Gia Luật Thanh? Hắn không phải là bị Hoàng Thượng đưa đi lưu đày sao.” Lãnh Tịch Chiếu mạc danh kỳ diệu:“Ngươi uống rượu say rồi?”
“Hắn ở phía sau viện, phòng bên trái.” Lãnh Úy từ ngoài cửa tiến vào:“Đi thôi, có cái gì cần nói thì cứ nói hết ra đi.”
Lâm Hạo Dương quay đầu bước đi, Lãnh Tịch Chiếu một trận mờ mịt, nghĩ nghĩ sau mở to hai mắt:“…… Tử Ninh chính là Gia Luật Thanh?!”