[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chương 59

“Tại hạ Hứa Tư Đình, là Tiểu Mộ … ”

“Bằng hữu!” Hứa Tư Đình nói còn chưa nói xong, đã bị Chu Mộ khẩn trương đánh gãy.

“Năm đó là võ Trạng Nguyên?” Chu Tử ôm quyền:“Ngưỡng mộ đã lâu.”

“Chu huynh quá khen.” Hứa Tư Đình cười.

“Cho nên ngươi là đi theo bằng hữu đến Giang Nam chơi?” Chu Tử xoa xoa đầu Chu Mộ nhíu mày:“Sao lại gầy nhiều như vậy?”

Hứa Tư Đình nghe vậy thực áy náy, chính mình đem tiểu phiến tử dưỡng gầy đi.

Chu Mộ quay đầu nhìn Hứa Tư Đình:“Ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, ta có chuyện muốn nói với ca ca ta.”

Hứa Tư Đình nhíu mày — chúng ta ở cùng nhau, ngươi muốn ta đi chỗ nào? Khách phòng khác đã sớm đầy!

Chu Mộ híp mắt — ta không cần biết, tóm lại ngươi dám không làm ta liền tuyệt giao với ngươi!

“Ta đây đi đến quan phủ có việc.” Hứa Tư Đình bất đắc dĩ sờ sờ cằm, xoay người ra cửa.

“Ca.” Chu Mộ cọ đến bên người Chu Tử.quinnalaurent.wordpress.com

“Lại làm chuyện xấu gì?” Chu Tử nhịn không được cười, từ nhỏ đến lớn mỗi lần làm sai đều dùng cái loại biểu tình này:“Đều đã mười chín tuổi rồi, sao mà vẫn cứ làm cái bộ dáng như tiểu hài tử mãi thế.”

“Ca, ta có việc muốn nói với ngươi.” Chu Mộ lấy dũng khí, nói:“Tư Đình hắn là người trong hoàng cung.”

“Ừ, hắn rất nổi danh.” Chu Tử cười cười:“Năm đó trong vòng nửa canh giờ một mình hắn đánh bại một trăm người của hộ vệ đội, cả Thiên Lang quốc đều biết.”

“Cho nên hắn nghe lệnh Hoàng Thượng.” Chu Mộ khụt khịt mũi, thật cẩn thận nói:“Lần này, Hoàng Thượng phái hắn mang theo ta đến Giang Nam điều tra long mạch chuyện tình.”

“Cái gì?!” Chu Tử nghe vậy cả kinh:“Phái hắn cùng ngươi?”

“Ca.” Chu Mộ khẩn trương nhìn Chu Tử.

“Ngươi không được nhúng tay vào!” Chu Tử phản ứng lại, lôi kéo Chu Mộ đi ra ngoài:“Theo ta về nhà.”

“Ta không quay về.” Chu Mộ tránh khỏi Chu Tử:“Hiện tại Chu gia chỉ có một mình ta là có thể đi vào long mạch, ta không thể không đi.”

“Hồ nháo!” Chu Tử cả giận nói:“Chỉ vì lời tiên đoán mạc danh kỳ diệu đó, ngươi lại nghĩ ngươi có thể đi vào long mạch? Cứu vớt thiên hạ là chuyện của Hoàng Thượng, cùng ngươi có cái quan hệ gì?”

“Nhưng mà phụ thân nói qua lời tiên đoán của tổ tiên Chu gia lời tiên đoán sẽ không sai, hơn nữa ta cũng hỏi qua Vương Tuyệt.” Chu Mộ vẻ mặt quật cường:“Ca, ngươi để cho ta đi thử đi, nói không chừng không có việc gì đâu.”

“Vừa rồi người nọ cùng ngươi là cái quan hệ gì?” Chu Tử đột nhiên hỏi.

“Thì…… Bằng hữu mà thôi.” Chu Mộ chột dạ.

“Buổi tối ngủ chung giường mà là bằng hữu?” Chu Tử nhìn chằm chằm Chu Mộ:“Tiểu nhị nói qua, các ngươi mấy ngày nay vẫn chỉ ở chung một gian phòng.”

Chu Mộ nghẹn lời, cúi đầu không dám nói lại, từ nhỏ đến lớn ai y cũng có thể lừa gạt, chỉ có ở trước mặt Chu Tử, một câu nói dối cũng không nói nên lời.

“Ngươi là vì hắn mới muốn mạo hiểm tiến vào long mạch đúng hay không?” Chu Tử trầm giọng hỏi.

Chu Mộ lắc đầu, xoay người liền hướng ra ngoài cửa chạy, lại vẫn là bị Chu Tử nhanh hơn một bước chặn ở trước cửa, vươn tay nắm khớp hàm của y bỏ vào miệng y một viên đan dược.

“Ngươi cho ta ăn cái gì!” Chu Mộ sống chết ho khan, cảm thấy trước mắt liền biến thành màu đen.

Chu Tử tiếp được Chu Mộ bị hôn mê, thở dài:“Ngươi tha thứ cho ca ca, ta chỉ có ngươi là đệ đệ, có chết ta cũng không để ngươi đi mạo hiểm.”

Hứa Tư Đình ở trong phủ nha tùy tiện tìm một gian khách phòng, nằm ở trên giường nghĩ tới sáng mai phải nói chuyện cùng Chu Tử như thế nào, bộ dáng đại ca của Tiểu Mộ xem ra thực soái, vậy chính mình sáng mai có nên đổi quần áo mới hay không? Càng nghĩ càng thanh tỉnh, Hứa Tư Đình xoay người rời giường cầm cái gương soi, Hoàng Thượng cùng tiểu thiếu gia đều nói mình khi cười rộ lên rất khó xem…… Hứa Tư Đình thử nhếch miệng, phát hiện đúng là rất xấu…… Vì thế Hứa đại hộ vệ đã nửa đêm vẫn ôm gương soi xoay người, nhìn ánh trăng tập cười. Nha dịch tuần tra nửa đêm nhìn một màn này thì trợn mắt há hốc mồm, đại quan đền từ Thịnh Kinh…… Quả nhiên là không giống bình thường! Võ công thì không cần nhiều lời, ngay cả sở thích cũng kỳ lạ hơn người!

Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Tư Đình xoa xoa quai hàm đau nhức, chạy đến khách điếm lại không gặp Chu Mộ, vì thế trong lòng có chút buồn bực, nghĩ tới không phải là đi theo Chu Tử về nhà rồi chứ?

Chu Mộ hỗn loạn mở to mắt, liền cảm thấy bị xóc nảy lợi hại, tựa hồ là ở trong xe ngựa, trên người một chút khí lực cũng không có, mềm nhũn đến mức ngay cả ngón tay cũng đều không muốn động đậy, há miệng, lại căn bản là không có cách nào nói chuyện.

Thấy y tỉnh, Chu Tử ôm y đút nước uống.

Chu Mộ liếm môi, mặt không chút thay đổi nhìn Chu Tử.

“Ngươi đừng trách ca ca.” Chu Tử thở dài, vươn tay đem y kéo vào trong lòng:“Năm đó là ca ích kỷ, mới làm hại ngươi hiện tại bị nguy hiểm như vậy, ta mang ngươi đi đến một nơi không có ai tìm được, qua một năm, ta dù thấy cũng không quản ngươi, được không?”

“Ca…… Thả ta đi.” Chu Mộ dùng hết toàn thân khí lực phun ra bốn chữ.

“Trừ phi ta chết.” Chu Tử ôm Chu Mộ:“Nếu không ai cũng đừng nghĩ thương tổn ngươi.”

Quá rõ ràng tính tình Chu Tử, Chu Mộ có chút tuyệt vọng nhắm mắt, sớm biết như thế sẽ không nói cho hắn biết chuyện về long mạch, nhưng mà từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng giấu diếm được Chu Tử sự tình gì, lần này cũng thật sự không biết nên như thế nào giấu diếm, chính là không nghĩ tới, ca ca từ nhỏ đã yêu chiều sủng mình nhiều như thế, lần này cư nhiên thà rằng dùng thuốc mê cũng không thả mình.

Chu Tử vươn tay lau đi nước mắt của Chu Mộ, trong lòng đau đớn:“Ngươi đừng khóc, chỉ một năm thôi, một năm sau cái gì ca cũng sẽ nghe lời ngươi, được không?”Chu Mộ quay đầu tránh khỏi tay Chu Tử, nhớ tới buổi sáng ngày hôm qua khi mở mắt, nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt ngủ say của Hứa Tư Đình, ánh mắt nhất thời ê ẩm đau đau, một năm, chính mình cùng hắn, phải vượt qua như thế nào.

Chu phủ, Phương Hủ đang ngồi ở bên giường đút Tây Đằng Ly uống dược.

“Phụ thân, thực xin lỗi.” Phương Hủ thực áy náy.

“Có cái gì phải xin lỗi.” Tây Đằng Ly cười:“Ngươi biểu hiện tốt lắm, là tiểu nam tử hán.”

“Ân, ta về sau nhất định sẽ cố gắng luyện công.” Phương Hủ như con mèo nhỏ làm nũng ở bên người Tây Đằng Ly:“Sau này lớn lên ta muốn bảo hộ phụ thân cùng gia gia.”

Tây Đằng Ly trong lòng chua sót, Chu Tử thật tốt số, có đứa con tốt như vậy.

“Cha, ta nghe hạ nhân nói nơi này chính là Thiên Hiệp thành, chúng ta đây khi nào thì có thể tìm được người kia?” Phương Hủ khụt khịt mũi, nghĩ rằng phải mau mau chữa khỏi thương, chính mình mới có thể luyện công bảo vệ cha.

“Tiểu Hủ.” Tây Đằng Ly do dự một chút, vươn tay ôm lấy Phương Hủ, nghiêm mặt nói:“Ta có việc cần phải nói với ngươi.”

“Cái gì?” Phương Hủ khẩn trương:“Phụ thân người không cần ta nữa?”

“Sao có thể chứ.” Tây Đằng Ly bật cười:“Ta đã nói là không bao giờ bỏ rơi ngươi mà, chính là…… Tối hôm qua, thúc thúc áo trắng kia, hắn mới là cha ruột của ngươi.”

“Hắn?” Phương Hủ trừng lớn ánh mắt.

“Ừ, chính ngươi cũng nói hắn có võ công tốt cũng rất tuấn tú.” Tây Đằng Ly xoa bóp mũi của nó:“Có thích hay không?”

“Không biết, không có cảm giác.” Phương Hủ ăn ngay nói thật, vươn tay ôm cánh tay Tây Đằng Ly:“Nhưng mà khẳng định là không có tốt bằng phụ thân.”

“Đợi lát nữa ngươi về phòng của mình trước, ta sẽ nói với hắn, ngươi phải biểu hiện ngoan một chút, được không?” Tây Đằng Ly tiếp tục ôn tồn hòa khí cùng tiểu hài tử nói chuyện.

“Vậy sau khi ta nhận hắn làm cha, phụ thân ngươi có thể không đi hay không?” Phương Hủ khẩn trương nói:“Chúng ta cùng nhau về Tây Xuyên.”

“Được, chờ ngươi chữa khỏi, ngươi muốn đi đâu ta đều mang ngươi đi.” Tây Đằng Ly gật đầu đáp ứng, mơ hồ cảm giác giống như là cướp đi con của người khác, nhưng sau đó lại tự an ủi, dù sao Chu Tử cũng nơi nơi chạy tới chạy lui khẳng định sẽ không thể chiếu cố tốt cho Tiểu Hủ …… Chính mình coi như giúp hắn nuôi con! Tiểu Hủ đáng yêu như vậy, đánh chết cũng không muốn đưa cho người khác.

Hai người đang nói chuyện phiếm tán gẫu vui vẻ, đột nhiên có người cầu kiến, vì thế cả hai đều có chút buồn bực, hai người chỉ vừa mới tới Thiên Hiệp thành, sao lại có người cầu kiến.

“Ta là tiểu nhị của Cẩm Xương khách điếm trong thành.” Người tới vui vẻ giải thích nói:“Có vị khách nhân họ Chu kêu ta tới truyền lời, nói là hắn có việc đi trước một bước, nhắn nhị vị an tâm ở tại đây, hắn qua ba tháng sẽ trở lại.”

“Ba tháng?” Tây Đằng Ly nghe vậy cả kinh, trong lòng một trận sốt ruột, âm thầm oán chính mình không nên trêu cợt hắn, kéo dài tới hiện tại cũng không nói cho hắn biết chuyện về Phương Hủ, hiện tại thì tốt rồi, nếu như hắn thật sự ba tháng sau mới trở về, nội thương của Phương Hủ phải làm sao bây giờ?

“Phụ thân ta không sao.” Phương Hủ đoán được Tây Đằng Ly suy nghĩ cái gì, vì thế trấn an nói.

“Hắn có nói hắn đi đâu hay không?” Tây Đằng Ly hỏi tiểu nhị.

“Không có.” Tiểu nhị lắc đầu:“Vị khách quan kia chỉ nói muốn nhị vị ở tại đây ba tháng, ngoài ra cái gì cũng chưa nói.”

Tây Đằng Ly nghe vậy thì tức giận, tâm nói Chu Tử thực đáng giận, nói đi là đi, về sau nhất quyết sẽ không đem Tiểu Hủ trả lại cho hắn!

“Phụ thân.” Phương Hủ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng tức giận của Tây Đằng Ly, vì thế có hiểu biết xoa xoa mi tâm của y:“Ngươi không cần sinh khí, ngươi vẫn còn bị thương đó.”

Tây Đằng Ly có chút tâm phiền ý loạn, sau đó lại nhớ tới ở Thiên Hiệp thành hình như có Dược tiên gì đó ……

“Ngươi ngoan ngoãn ở nhà đợi, ta đi ra ngoài tìm người.” Tây Đằng Ly vỗ vỗ khuôn mặt Phương Hủ:“Rất nhanh sẽ trở lại.”

“Không được, ta muốn đi cùng, ngươi bị thương, ta muốn bảo hộ ngươi!” Phương Hủ thực nghiêm túc.

Tây Đằng Ly nhìn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phương Hủ, nở nụ cười:“Được, mang ngươi cùng đi.”

Hai người ra cửa còn chưa đi được hai bước, chợt nghe đến phía sau có người kêu lên.

“Tư Đình.” Tây Đằng Ly quay đầu nhìn thấy, vui vẻ nói:“Ngươi sao lại ở đây?”

“Ta là đến tìm Tiểu Mộ.” Hứa Tư Đình nhìn nhìn bảng hiệu Chu phủ:“Các ngươi cũng ở đây?”

“Ừ.” Tây Đằng Ly gật đầu:“Ta cùng Chu Tử có quen biết, lần này là mang theo Tiểu Hủ đến tìm hắn …… Tiểu Mộ ở đây sao? Ta không gặp.”

“Vậy Chu đại ca đâu?” Hứa Tư Đình nhíu mày.quinnalaurent.wordpress.com

“Không biết, ngày hôm qua còn ở đây, sau lại nói là đi khách điếm tìm Tiểu Mộ, sau đó cũng không về nhà, sáng nay có người mang lời nhắn tới nói là ba tháng sau mới trở về, còn không có nói là đi đâu.” Tây Đằng Ly thẳng thở dài.

Hứa Tư Đình nghe vậy nhất thời cảm thấy trong lòng trống rỗng, chẳng lẽ hắn không đồng ý chuyện của mình cùng Tiểu Mộ, suốt đêm đem y mang đi?

“Tư Đình ngươi không sao chứ?” Tây Đằng Ly lo lắng nhìn Hứa Tư Đình.

“Không có việc gì.” Hứa Tư Đình lắc đầu, nội tâm loạn thành một đống.

“Ngươi có biết Vô Ưu cốc ở đâu hay không?” Tây Đằng Ly hiện tại cũng không rãnh quản chuyện người khác:“Con ta sinh bệnh, ta sốt ruột muốn tìm Dược tiên.”
Bình Luận (0)
Comment