[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chương 70

Vì thế vào lúc ban đêm, tất cả mọi người tụ lại cùng một chỗ, vui vẻ ăn bữa cơm.

Sau khi ăn xong, thái giám tổng quản liền cung kính tiến lên, nói là trong triều quan viên vì ăn mừng chiến thần đắc thắng trở về, cố ý chuẩn bị số tiết mục văn nghệ, đang ở hậu viện ngự hoa viên.

“Nói cho bọn họ, trẫm đã biết tâm ý của họ, kêu bọn họ về nhà đi.” Hoa Thiên Lang phất tay cho lui, nhìn nhìn lại những người khác:“Các ngươi cũng về nhà đi.”

“Là chuẩn bị cho ta, ta muốn xem!” Lâm Hạo Dương xoay người muốn chạy.

“Xem cái gì!” Hoa Thiên Lang thực nghiêm túc bắt lấy y:“Trở về nói tình hình chiến đấu ở Tây Nam cho ta!”

“Thắng rồi còn nói cái gì!” Lâm Hạo Dương tránh khỏi, chạy trốn.

“Ngươi trở về cho ta!” Hoa Thiên Lang rống giận, đuổi theo sau, khiêng y lên hướng tẩm cung đi tới.

Những người khác nhìn hai người họ nhanh chóng biến mất, đều cảm thấy thực không biết nói gì.

“Không bằng chúng ta cũng trở về đi?” Lãnh Tịch Chiếu đề nghị.

Mọi người nhất trí gật đầu.

“Ngươi buông tay, ta muốn đi nghe diễn!” Lâm Hạo Dương giãy dụa, cả ngày hôm nay hai mắt hắn nhìn mình đều tỏa ra lục sắc, đêm nay không cần sống!

“Ngoan, ngươi muốn nghe cái gì ta xướng cho ngươi nghe!” Hoa Thiên Lang đem y ôm đến tẩm cung, quăng lên giường cởi quần áo.

“Ta muốn tắm rửa!” Có thể trốn một trận thì một trận.

“Cùng nhau!” Hoa Thiên Lang nhanh chóng đem vợ nhà mình cởi sạch, lăn qua lộn lại nhìn một lần, nhẹ nhàng thở ra:“Hoàn hảo, lần này đi ra ngoài không bị thương.”

Nói xong, ôm, cọ cọ.

Lâm Hạo Dương trong lòng nóng lên, vươn tay ôm lấy hắn.

Hoa Thiên Lang cúi đầu nhìn y, nhưng không có tiếp tục bước tiếp theo.

Lâm Hạo Dương nghĩ rằng không phải là vừa rồi mình cự tuyệt làm hắn tổn thương chớ? Vì thế áy náy ……

“Thiên Lang.” Lâm Hạo Dương thử kêu một tiếng, ở dưới thân mình hắn giật giật.

Hoa Thiên Lang cười, vươn tay sờ sờ mặt y.

Lâm Hạo Dương có chút buồn bực, chính mình cũng không phải không muốn, chính là có chút ngượng mà thôi, như thế nào liền đem hắn dọa chạy!

“……” Lâm Hạo Dương miệng động vài cái, rốt cục dùng thanh âm so với muỗi còn nhỏ hơn thốt ra một câu:“Chúng ta làm đi.” Nói xong mặt đỏ bừng, hơn nữa nhanh chóng lừa mình dối người nhắm mắt.

Một lát sau, Hoa Thiên Lang vẫn là không có hành động gì, vì thế Lâm Hạo Dương nổi giận, ta đều đã chủ động như vậy ngươi còn không có phản ứng! Nếu không có phản ứng liền đến lượt ta ở mặt trên! Vì thế chiến thần oán hận trợn mắt, lại cảm thấy có điểm……

Hoa Thiên Lang khóe miệng càng lúc càng cười xấu xa, trong mắt là che dấu không được dục hỏa!

Người này rõ ràng chính là muốn chỉnh mình!

“Ha ha ha đây là chính ngươi yêu cầu! Ngươi không ở đây mấy ngày, ta đã tìm ra rất nhiều tư thế mới, chúng ta đến thử một chút!” Đương triều thiên tử hóa thành sói đói, răng nanh trắng bóng ngoặm cắn bảo bối nhà mình.

“Ngươi –” Lâm Hạo Dương nói còn chưa dứt lời đã bị Hoa Thiên Lang đánh gãy.

“Truyền lệnh xuống, sáng mai hủy bỏ lâm triều!”

“……”

Ngoài cửa cung, Lâm Hạo Phong đang cùng Gia Luật Thanh chậm rãi trở về.

“Có mệt hay không?” Lâm Hạo Phong vươn tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của y:“Có ngựa không cưỡi, tự dưng muốn đi bộ.”

“Còn muốn chạy.” Gia Luật Thanh quay đầu nhìn xem hoàng cung lộng lẫy cách chính mình càng ngày càng xa, đạm cười:“Trước kia, mỗi lần đến Thịnh Kinh, đều là vội vàng tranh quyền đoạt lợi, cho tới bây giờ không chú ý qua, Thịnh Kinh buổi tối lại đẹp như vậy.”

“Hoàng Thượng hôm nay ban ngày có tìm ta.” Lâm Hạo Phong dừng lại cước bộ.

“Cái gì?” Gia Luật Thanh quay đầu.

“Hắn nói nếu ta nguyện ý, có thể cho ta mang theo ngươi về Mạc Bắc.” Lâm Hạo Phong cầm tay y.

“……” Gia Luật Thanh sửng sốt:“Phiên vương?”

Lâm Hạo Phong gật đầu:“…… Ngươi có nghĩ là về nhà?”

Gia Luật Thanh nhìn Lâm Hạo Phong trong mắt không yên, cười:“Ngươi không muốn, đúng hay không?”

“Nếu như ngươi nguyện ý –”

“Ta không muốn.” Gia Luật Thanh đánh gãy lời nói của y, vươn tay vuốt nhẹ sườn mặt của hắn:“Hiện tại Mạc Bắc quan viên đem nơi đó cai quản tốt lắm, dân chúng cũng tốt lắm, chúng ta đi làm gì?”

“Nhưng mà nơi đó là nhà của ngươi.” Lâm Hạo Phong có điểm đau lòng ôm lấy y:“Ngươi không muốn về nhà?”

“Nơi này mới là nhà của ta.” Gia Luật Thanh tựa vào trong lòng hắn:“Mệt mỏi, mang ta về nhà.”

Lâm Hạo Phong kinh ngạc một lát, sau đó trong lòng nảy lên mừng như điên, huýt sáo một cái, một hắc tuấn mã bay nhanh mà đến.

Ôm chặt người trong lòng thả người nhảy lên lưng ngựa, bỏ lại phía sau một hàng bụi đường.

Thiên hạ to lớn, ở đâu có ngươi, đó là nhà của ta.

Ở cách đó không xa, Hứa phủ, Chu Mộ đang trốn ở dưới gầm bàn đối Hứa Tư Đình như hổ rình mồi:“Ngươi ngươi ngươi cách ta xa một chút!”

“Không được náo loạn.” Hứa Tư Đình vươn tay:“Lại đây nhanh lên!”

“Thà chết chứ không thể nhục!” Chu Mộ thà chết chứ không chịu khuất phục.

Mắt thấy dược trong tay càng ngày càng lạnh, Hứa Tư Đình bất đắc dĩ, buông chén thuốc phi thân đi lên.

“Họ Hứa ngươi!” Chu Mộ bi phẫn, bị ôm ngồi lại bên cạnh bàn.

“Há miệng!” Hứa Tư Đình gầm nhẹ.

Chu Mộ miệng ngặm chặt, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, nghĩ rằng có loại ngươi lấy thìa đem cậy miệng ta ra!

Hứa Tư Đình nhìn y bày ra bộ dạng con nhím con xù lông, thở dài, chính mình uống hết dược, cúi người hôn xuống.

Chu Mộ mơ màng, chớp chớp mắt, ngốc hồ hồ há miệng.

Uống hết một chén dược, Hứa Tư Đình bỏ vào miệng y một hạt thông ngào đường nho nhỏ.

Chu Mộ khụt khịt mũi đỏ mặt, không biết nên nói cái gì.

“Đại nhân.” Ngoài phòng có người gõ cửa.

“Hử?” Hứa Tư Đình nghi hoặc:“Có việc?”

“Cữu lão gia phái người truyền lời, nói là ngày mai, buổi tối muốn đại nhân đi qua một chuyến.”

“…… Đã biết.” Hứa Tư Đình trong lòng thở dài.

“Làm sao vậy?” Chu Mộ đi đến trước mặt hắn:“Cậu ngươi lại muốn khi dễ ngươi?”

Hứa Tư Đình lắc đầu:“Đại khái là muốn ta bàn chuyện hôn sự.”

“Ta và ngươi cùng đi!” Chu Mộ vỗ vỗ ngực.

“Ngươi?” Hứa Tư Đình nhìn y.

“Đúng rồi!” Chu Mộ gật đầu.

“Ta đi trước lần này, lần sau mang ngươi đi theo.” Hứa Tư Đình ôm Chu Mộ ngồi vào bên giường, nghĩ rằng chuyện Lục gia còn chưa có nói chuyện cùng cậu, ai biết sáng mai bọn họ sẽ nói móc như thế nào,không thể làm cho tiểu phiến tử chịu ủy khuất.

“Cũng tốt.” Chu Mộ gật gật đầu:“Ngươi đừng sợ.”

Hứa Tư Đình nhìn khuôn mặt thanh tú của Chu Mộ, cười cười, đi qua hôn xuống.

Đời này, ta ngoại trừ sợ mất đi ngươi, cái gì cũng không sợ.

Chu Mộ có điểm đau lòng nhìn Hứa Tư Đình, chính mình tuy rằng cũng mất cha mẹ từ rất sớm, nhưng mà tốt xấu còn có ca ca che chở, một chút khổ cực cũng chưa nếm qua, Hứa Tư Đình thì không giống, lại không có ca ca, từ nhỏ liền ăn nhờ ở đậu, tính cách lại thẳng thắng, không biết chịu bao nhiêu ủy khuất.

“Tư Đình.” Chu Mộ càng nghĩ càng đau lòng, vì thế ôm lấy Hứa Tư Đình đang ở trên cổ chính mình cắn cắn:“Về sau ta sẽ bảo hộ ngươi!”

“Được.” Hứa Tư Đình miệng một đường hôn đi xuống, khẽ cắn hạt phấn hồng trước ngực y:“Về sau ngươi bảo hộ ta.”

Chu Mộ thực vừa lòng, một bên ảo tưởng chính mình về sau vì bảo vệ vợ mà xuất chiêu, một bên mơ hồ bị ăn mất.

Trong Tịch Chiếu cung, Lãnh Tịch Chiếu tắm rửa xong, ghé vào trên bàn ngẩn người.

“Làm sao vậy?” Tây Đằng Lâm tiến lên vỗ vỗ y.

Lãnh Tịch Chiếu mếu máo, tuy rằng muốn thành hôn thực vui vẻ, nhưng mà cứ nghĩ đến sẽ phải rời đi nơi chính mình đã sinh hoạt mười mấy năm, trong lòng vẫn là không vui.

“Ngươi mang ta lên nóc nhà đi.” Lãnh Tịch Chiếu nhìn Tây Đằng Lâm nói.

Tây Đằng Lâm gật gật đầu, ôm y nhảy đến trên nóc nhà.

Ngự hoa viên, Ngự thư phòng, Ngự thực phòng, Ngự dược phòng, khu vực săn bắn, còn có Hoàng Thượng cùng Hạo Dương tẩm cung, Lãnh Tịch Chiếu tỉ mỉ nhìn xem.

“Luyến tiếc?” Tây Đằng Lâm nhẹ nhàng ôm lấy y:“Không khóc.”

Lãnh Tịch Chiếu ôm Tây Đằng Lâm, lau nước mắt.

“Ngươi muốn trở về lúc nào cũng được.” Tây Đằng Lâm lau đi nước mắt của y:“Hơn nữa, ta cam đoan ngươi ở Tây Xuyên cũng sẽ thực vui vẻ.”

Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt, gật gật đầu.

“Tiểu Tịch.” Tây Đằng Lâm ôm Lãnh Tịch Chiếu, vùi đầu ở bên cổ y khẽ cắn:“Gọi tên ta.”

“Lâm Lâm.” Lãnh Tịch Chiếu có điểm lo lắng:“Bị phụ thân nhìn ……” Lời còn chưa dứt, còn lại nửa câu liền bị Tây Đằng Lâm dùng môi đẩy trở về, hôn nhiệt liệt triền miên.

“Sư phụ đi đến nhà Lâm đại nhân, chiều ngày mai mới trở về.” Tây Đằng Lâm cười khẽ, cúi đầu hàm trụ cái tai khéo léo của y khẽ hôn liếm, tay phải nâng lên, đai lưng liền mở ra, quần áo mềm mại từ đầu vai rớt xuống, màu da trắng nõn ở dưới ánh trăng mơ hồ tỏa ra ánh sáng.

Cảm nhận được cảm giác mát lạnh trong không khí, Lãnh Tịch Chiếu từ trong tình mê tỉnh táo lại, cuống quít muốn kéo lên vạt áo, lại bị Tây Đằng Lâm một phen cầm cổ tay.

“Đây là ở bên ngoài……” Mặt nóng lên.

“Vậy ở trong phòng có thể được rồi?” Tây Đằng Lâm gợi lên khóe miệng, thân thủ ôm lấy y, đá văng cửa đi vào nội thất, cúi người đặt y ở trên giường, cúi đầu liền hôn.

Lãnh Tịch Chiếu né hai cái, không trốn được, vì thế mặt đỏ phừng phừng nằm ở trên giường, cảm thấy thật dọa người…… Lâm Lâm như thế nào có thể tự làm nơi đó……

Tây Đằng Lâm phong lưu nhiều năm, đều là người khác hầu hạ hắn, loại chuyện này thật đúng là lần đầu tiên làm, bất quá Lãnh Tịch Chiếu thân thể sạch sẽ, Tây Đằng Lâm cũng không cảm thấy có cái gì không tốt, giương mắt chỉ thấy Lãnh Tịch Chiếu đang hơi hơi thở dốc, ánh mắt có điểm mờ mịt lại có chút tham luyến. Hai người ánh mắt vừa chạm nhau, Lãnh Tịch Chiếu liền cảm thấy cái trong thân thể kia vẫn luôn buộc chặt rốt cuộc chống đỡ không được, muốn đẩy ra Tây Đằng Lâm, nhưng mà tay chân mềm không có khí lực.

“Thực xin lỗi.” Lãnh Tịch Chiếu có điểm áy náy, đi đi qua muốn giúp hắn lau khô miệng, lại bị Tây Đằng Lâm đè ở trên giường.

“Lâm Lâm.” Lãnh Tịch Chiếu có chút khẩn trương:“Ngươi sinh khí?”

Tây Đằng Lâm bị chọc nở nụ cười, cúi người hôn nhẹ mũi y:“Ta vì cái gì phải sinh khí?”

“Bởi vì vừa rồi, cái kia……” Lãnh Tịch Chiếu đem mặt vùi vào trong lòng Tây Đằng Lâm:“Ta cũng giúp ngươi được không?”

Tây Đằng Lâm cười, ngón tay nhẹ nhàng đảo qua phía sau y:“Nơi này cũng không thể được?”

Lãnh Tịch Chiếu hai má nóng bỏng, khẩn trương ngốc hồ hồ.

Cảm thấy được y toàn thân đều phát run, Tây Đằng Lâm có chút đau lòng, ghé vào lỗ tai y nói nhỏ:“Đừng sợ, ta cam đoan sẽ không làm đau ngươi.”

Tây Đằng Lâm thanh âm ôn ôn nhu nhu, Lãnh Tịch Chiếu cảm thấy thả lỏng một chút, vì thế để Tây Đằng Lâm ở trên người mình ép buộc đến ép buộc đi, trong đầu lộn xộn, không biết sao đột nhiên toát ra một hình ảnh,“Xì” Một tiếng bật cười.

“Ngươi cười cái gì?” Tây Đằng Lâm buồn bực dừng lại động tác.

Lãnh Tịch Chiếu cắn môi lắc đầu.

“Ngươi cư nhiên phân tâm?” Tây Đằng Lâm hung thần ác sát phác đi lên:“Suy nghĩ cái gì, nói!”

Lãnh Tịch Chiếu vẫn là không nói lời nào, kỳ thật cũng không cười cái gì, chính là nghĩ đến chính mình vừa rồi bộ dáng…… Giống như ếch con…… Liền nhịn không được cười.

“Nói hay không?” Tây Đằng Lâm nắm lấy quai hàm y.

Lãnh Tịch Chiếu nháy mắt mấy cái, vươn tay niết cằm Tây Đằng Lâm.

Tây Đằng Lâm hết chiêu, tiểu lưu manh này chính là đùa giỡn hắn nha, còn vẻ mặt khiêu khích.

“Đây là ngươi tự tìm!” Tây Đằng Lâm cắn cái mũi nhỏ của hắn:“Không cho hối hận.”

“Ừ……” Lãnh Tịch Chiếu tay nắm chặt dưới sàng đan.

“Ngoan, thả lỏng.” Tây Đằng Lâm cúi người ôm chặt y, tay phải chậm rãi cho y nhiều bôi trơn cùng khai thác, mới bắt đầu kiên nhẫn đi vào.

Từ ban đầu ôn nhu cẩn thận đến cuối cùng không chịu nổi khống chế, Tây Đằng Lâm cuồng nhiệt sáp nhập.

Lãnh Tịch Chiếu bị thanh âm cơ thể va chạm thoát phá không chịu nổi, ý chí mê loạn, chỉ biết gắt gao cầm tay hắn.

Thẳng đến sau nửa đêm, hai người mới từ trong vân vũ nghỉ ngơi, nhìn người trong lòng mệt đến ngay cả ánh mắt đều không mở ra được, Tây Đằng Lâm trong lòng cảm thấy thỏa mãn.

Ngoài phòng không biết khi nào mưa đã rơi tí tách tí tách, tiếng mưa rơi cùng dung nhan Lãnh Tịch Chiếu im lặng ngủ, là hình ảnh hạnh phúc nhất.

Ngày hôm sau, giữa trưa, Lãnh Tịch Chiếu ngồi ở trên ghế dựa quý phi dựa vào cái đệm lông, từng muỗng từng muỗng múc canh uống.

“Hoàng Thượng giá lâm –” Ngoài phòng có thái giám kêu.

Lãnh Tịch Chiếu giật mình, phản xạ có điều kiện vươn tay phải túm mông ngồi dậy.

“Ngươi làm gì.” Tây Đằng Lâm bắt lấy y:“Còn đau, đừng lộn xộn.”

“Đau không chết người.” Lãnh Tịch Chiếu cuốn cái đệm bỏ vào tủ.

“Giấu cái gì đó?” Hoa Thiên Lang cùng Lâm Hạo Dương vào phòng.

Lãnh Tịch Chiếu bị hoảng sợ:“Không có gì!”

Hoa Thiên Lang tò mò, tự mình chạy đến trước ngăn tủ:“Cho ta xem một cái.”

“Không được xem!” Lãnh Tịch Chiếu chặt chẽ bảo vệ ngăn tủ.

“Dương, ngươi đem y bắt đi!” Hoa Thiên Lang xắn tay áo, Tây Đằng Lâm vừa định mở miệng, Hoa Thiên Lang liền ra lệnh:“Ngươi đi ra ngoài! Không cho nói!”

“……” Tây Đằng Lâm bất đắc dĩ lui ra.

“Dương Dương!” Lãnh Tịch Chiếu nhào vào Lâm Hạo Dương, sốt ruột hốc mắt đỏ bừng.

“Đừng chọc y nữa.” Lâm Hạo Dương ngăn lại Hoa Thiên Lang.

“Thực sốt ruột?” Hoa Thiên Lang cũng bị hoảng sợ.

Lãnh Tịch Chiếu mặt nhăn, ôm Hoa Thiên Lang dụi dụi đầu.

“Không khóc.” Hoa Thiên Lang vỗ vỗ y.

Hoa Thiên Lang trên người là mùi hương long đàn cực kì quen thuộc, nhớ tới ba người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Lãnh Tịch Chiếu trong lòng là vô vàn luyến tiếc.

Lâm Hạo Dương sờ sờ đầu y:“Ngươi nếu luyến tiếc nơi này, về sau ta tùy thời đều có thể đi Tây Xuyên đón ngươi trở về.”

“Đúng vậy!” Hoa Thiên Lang gật đầu:“…… Bằng không ta đem Tây Xuyên vương phế chức! Lưu hắn ở Thịnh Kinh làm Vương phi của ngươi?”

“Chủ ý tốt.” Lâm Hạo Dương gật đầu.

Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt mũi, bị chọc nở nụ cười.

Thấy y dừng khóc, hoa Thiên Lang cũng cười, nhéo mũi y:“Như vậy mới đúng, thành thân là chuyện tốt, khóc cái gì, về sau nếu ngươi nhớ nhà, tùy thời đều có thể trở về.”

Lãnh Tịch Chiếu đỏ hồng mắt gật gật đầu.

Hoa Thiên Lang cùng Lâm Hạo Dương ở trong lòng cảm khái…… Con thỏ nhỏ lớn rồi……

Bên kia, Hứa Tư Đình cùng Chu Mộ ăn xong cơm chiều, liền tính xuất môn.

“Ngươi nhớ kỹ, cậu ngươi nếu khi dễ ngươi, ngươi phải hung hăng khi dễ lại!” Chu Mộ thực nghiêm túc.

“Ừ.” Hứa Tư Đình ôm tiểu phiến tử cắn cắn:“Ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi.”

“Thánh chỉ đến –” Thái giám bên người Hoa Thiên Lang ở ngoài cửa kêu, trong phòng hai người đều sửng sốt.

Nghe xong thánh chỉ, Chu Mộ mở lớn miệng nửa ngày không khép lại:“Vừa rồi hắn nói ta ta ta là cái gì?”

Hứa Tư Đình dở khóc dở cười, tiểu phiến tử thành Vương gia?

Chu Mộ nuốt nuốt nước miếng:“Làm Vương gia có chỗ tốt gì?”

“Không có gì hay.” Hứa Tư Đình ôm lấy y:“Đây là Hoàng Thượng ngợi khen ngươi có công cứu vạn dân, phong hào mà thôi, Vân Sát Bảo thiếu bảo chủ cùng tiểu thiếu gia đều có danh hiệu này.”

“Ta là Vương gia.” Chu Mộ hắc hắc cười.

“Cao hứng như vậy?” Hứa Tư Đình nghi hoặc.

“Đương nhiên cao hứng! Phong hào này cấp rất đúng lúc!” Chu Mộ túm Hứa Tư Đình liền đi ra ngoài:“Đi! Bổn vương gia mang theo ngươi đi khi dễ cậu ngươi!”

“Này!” Hứa Tư Đình dở khóc dở cười.

Ba ngày sau là ngày hoàng đạo, cũng là ngày Lãnh Tịch Chiếu đại hôn.

Hôn lễ long trọng tưng bừng vui vẻ, làm cho tất cả mọi người trong cung nhớ tới hai năm trước cũng có cảnh tượng đại hôn như vậy.

Trận này mở tiệc vui vẻ liên tục đến sau nửa đêm, vui mừng cả ngày, hoàng cung mới từ từ dần dần an tĩnh lại.

Trong Tịch Chiếu cung, Lãnh Tịch Chiếu tựa vào trong lòng Tây Đằng Lâm, hai má trắng nõn dần trở nên đỏ hồng.

Nhìn hai tròng mắt đen lấy to tròn của y, Tây Đằng Lâm bên môi tràn đầy ý cười.

Mười hôm sau, hai người khởi hành trở về Tây Xuyên, phía sau chậm rãi một loạt xe ngựa đi theo đều là Hoàng Thượng ban thưởng hạ lễ, từ vàng bạc châu báu đến đồ sứ tơ lụa, tối bất khả tư nghị cư nhiên còn có một đống chiếc đũa bát.

“Ngươi chuẩn bị cái đó làm gì?” Mấy ngày trước, Lâm Hạo Dương từng thực bất đắc dĩ hỏi qua Hoa Thiên Lang.

“Tiểu ngốc tử dùng quen rồi.” Hoa Thiên Lang đáp, một lát sau, túm túm Lâm Hạo Dương:“Ngươi gần đây có muốn ăn Lê hoa tô?”

“Không muốn, ngọt.” Lâm Hạo Dương mạc danh kỳ diệu:“Ngươi muốn ăn?”

“Ngươi nếu không muốn ăn, vậy để đầu bếp trong Ngự trù phòng cũng đi theo đi Tây Xuyên đi.” Hoa Thiên Lang thực nghiêm túc:“Tiểu ngốc tử thích ăn cái đó, khi nào thì ngươi muốn ăn, lại đem đầu bếp trở về.”

“……”

“Tiểu Tịch.” Đi tới nửa đường, Tây Đằng Lâm tiến đến bên tai Lãnh Tịch Chiếu:“Có nhớ hay không lần đầu tiên cưỡi Tiểu Yến?”

Lãnh Tịch Chiếu gật đầu, căm giận:“Đương nhiên nhớ rõ, khi đó ngươi khi dễ ta!”

Tây Đằng Lâm cao giọng cười to, mã tiên vung lên, Kim Yến Lưu hưng phấn ngửa mặt lên trời rống dài, giống như tên bắn rời cung, bay nhanh về phía trước.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bình Luận (0)
Comment