Hôm đó An lão gia ăn trưa muộn, chờ ông ăn xong xuống lầu còn chưa nghĩ xong là đến cửa hàng vàng bạc xem sổ sách trước, hay là đến hiệu may ngồi một lát thì bỗng nhiên nghe được bốn chữ “tiểu thư An gia”.
Dân chúng trong thành rỗi rãi thích nói chuyện gì An lão gia biết cả, nếu có quan hệ với An gia ông cực kỳ nhạy cảm.
An lão gia dừng bước, tìm theo tiếng nhìn qua, ở đại đường sát cửa có một bàn ba người ngồi, một người trong đó nói: “An tiểu thư kia thật là không biết liêm sỉ, lại dây dưa với một nam tử trên đường, đây chẳng phải là đội mũ xanh cho vị hôn phu tương lai của nàng ta sao? Ta thấy lần này An lão gia lấy ra một nửa gia sản cũng không chọn được con rể.” Tuy nói thế nhưng giọng nói lại hiện ra chút ganh ghét.
Có người nói tiếp: “Ta thấy cũng có khả năng là muốn khiến An lão gia tức chết.”
“Chưa hẳn,” tên còn lại cong khóe miệng, “Có lẽ người ta lưỡng tình tương duyệt ấy.” Giọng điệu kia, nói là lưỡng tình tương duyệt nhưng lại nghe ra có vẻ là quan hệ vụng trộm.
An lão gia không thể nghe tiếp nữa, ông hít sâu mấy lần mới nhịn xuống nỗi xung động muốn lật bàn rồi đạp cho một tên một cước, ông đứng giữa đại đường hô lên: “Chưởng quầy, đuổi ba tên kia ra ngoài!” Nói xong ông nổi giận đùng đùng bước ra tửu lâu.
Ông không đi xem sổ sách cũng không đến hiệu may, xe ngựa chờ trước tửu lâu từ sớm, ông bảo phu xe trực tiếp hồi phủ.
Phu xe vừa thấy sắc mặt của An lão gia thì biết ngay lão gia lại bị tiểu thư chọc tức, ai ngờ khi ngẩng đầu lên trông thấy trên khuôn mặt An lão gia lại tràn đầy vui mừng.
Phu xe: “???”
Hiểu rồi, đây là vui mừng tiểu thư rốt cuộc có nam nhân rồi, sợ rằng lẽ nào trở về ép tiểu thư thành thân với “nam nhân hoang dã” kia.
Phu xe giơ lên roi ngựa, thành thạo quay đầu xe.
An lão gia trở lại phủ, còn chưa tiến vào tiểu viện con gái ở quả nhiên nghe được bên trong có truyền ra giọng nam tử, âm thanh đó không chỉ nghe ra rất trẻ tuổi, âm sắc còn rất ôn hòa êm tai.
Ông đứng ngoài viện vui mừng một lúc, sau đó ho nhẹ một tiếng, chỉnh lại áo mũ rồi rồi chắp tay sau lưng thong thả tiến vào.
Trong tiểu viện, An Nguyễn Nguyễn giống như đang chơi búp bê, nàng vừa búi tóc xong cho Ôn Hạc Hiên, lấy trâm ngọc màu trắng của mình cắm vào giữa mão bịt tóc, sau đó lùi ra sau hai bước đánh giá hắn. Lông mày tựa núi xa, mũi túi mật treo, mặt như mão ngọc, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời kia, khiến người ta nghĩ đến mưa bụi Giang Nam vào tháng tư, sắc xanh tươi đẹp non nớt kia thật sự khiến người ta chú ý.
An Nguyễn Nguyễn nghĩ ngợi: cái gọi là mạch thượng nhân như ngọc công tử thế vô song, cũng chỉ là thế thôi.
An Tiểu Cẩm nhìn đến ngây ngốc: “Tiểu thư, bộ dạng của Ôn công tử cũng quá…quá…” Quá thế nào nàng ta lại không tìm được từ để hình dung.
An Nguyễn Nguyễn cười cười gục gặt, nàng đối diện cặp mắt màu sắc nhàn nhạt ngoan ngoãn ôn hòa, nói: “Đứng lên, A Hiên.”
Ôn Hạc Hiên ngơ ngác “ờ” một tiếng rồi đứng lên, thẳng lưng tựa một cái cây cao ngất. Nếu không cất tiếng chỉ nhìn bề ngoài thôi thì là dáng vẻ khiến các thiếu nữ khuê phòng vừa gặp đã thương.
“Đáng tiếc…” An Nguyễn Nguyễn không khỏi lắc đầu thở dài.
“Đáng tiếc cái gì?” An lão gia hỏi, ánh mắt lại không ngừng hướng về phía Ôn Hạc Hiên, tia sáng trong mắt càng ngày càng sáng, vẻ mặt hài lòng có xu hướng chuyển sang ngạc nhiên.
An lão gia cười tủm tỉm hỏi: “Con gái à, vị này là thiếu gia nhà ai thế?”
An Nguyễn Nguyễn nghe được giọng điệu thân thiết này liền nổi da gà. Nàng chà xát cánh tay mình, đáp: “Con nhặt trong núi.”
Sao có thể nhặt được một tiểu tướng công tuấn tú như vậy ở trong núi. An lão gia cho rằng con gái giận mình nên cố ý nói vậy.
Nhưng ông chợt nhớ tới mấy hôm trước quản gia từng nói với ông, tiểu thư đã cứu một người. Lúc ấy ông đang bàn một vụ buôn bán với người đến từ trong kinh, cũng không lắng nghe kỹ càng. Sau đó nghe nói người kia bị thương khá nặng, luôn ở trong phủ dưỡng thương, ông từng nghĩ đến xem thử một lần, sợ rằng là người gặp thị phi gì đó hay là có thù oán, nhưng việc buôn bán lần đó xảy ra rủi ro, ông nhất thời quên mất. Lúc này nghĩ lại, người này hẳn là người đã được con gái cứu.
Nào ngờ người đó mang dáng dấp của công tử giàu có tuấn tú rạng rỡ.
Ông lướt qua An Nguyễn Nguyễn đi tới trước mặt Ôn Hạc Hiên, khi ông đang muốn cất tiếng hỏi thì Ôn Hạc Hiên dường như sợ ông, trốn phía sau An Nguyễn Nguyễn, nhỏ giọng hỏi: “Ông ta là ai vậy?”
Hành động đột ngột này khiến An lão gia ngây người trong phút chốc, ông nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Ôn Hạc Hiên, lúc này mới phát giác người này có chút không giống bình thường: “Hắn, hắn không phải…”
An Nguyễn Nguyễn xấu xa cười khanh khách nhìn cha nàng, chờ ông nói ra lời kia.
An lão gia khó mà nói thẳng, ngón tay chỉ vào Ôn Hạc Hiên thu về rồi chỉ vào đầu mình: “Hắn…chỗ này có vấn đề ư?”
An Tiểu Cẩm đúng lúc trả lời: “Lão gia, vị công tử này bị thương ở đầu, ngoại trừ nhớ ra tên mình thì không nhớ ra chuyện nào khác, hơn nữa…” Nàng ta quay đầu nhìn Ôn Hạc Hiên, nhỏ giọng bổ sung, “Hành vi thói quen giống như con nít.”
Lúc này An Nguyễn Nguyễn mới lên tiếng: “Tóm lại, trước khi chưa tìm được người nhà của hắn, cha coi như nuôi đứa con trai sáu bảy tuổi đi.”
An lão gia là người giàu nhất trong thành, nuôi một người đương nhiên không thành vấn đề, nhưng con rể tốt vậy lại chẳng thành, trong lòng ông không khỏi tiếc hận, đặc biệt khi nhìn thấy diện mạo kia của Ôn Hạo Hiên, ông liên tục hít mấy hơi.
An Nguyễn Nguyễn còn sợ ông tức tối: “Cha, cha đừng vì hôn sự của con mà dày vò bản thân, trong thành hễ là nam tử thích hợp cưới xin cha đều xem hết rồi, hoặc là bọn họ chê con gái cha, hoặc là con gái cha ghét bọn họ.”. truyện kiếm hiệp hay
Nàng không nhắc tới thì thôi, nhắc tới điều này thái độ đúng mực của An lão gia đều ném đi hết, ông chỉ vào nàng nói: “Con nói con đi, nào là công tử tri phủ, nhiều người có thân phận, người ta thích con đó là phúc khí của con, sao con lại đuổi người ta đi chứ? Cũng may tri phủ đại nhân là một vị quan tốt, không bắt con vào đại lao.”
“Còn đứa con cả của Tề lão gia lần trước, dáng vẻ tuấn tú lễ độ lại biết làm ăn, con không thích con nhà quan thì hắn ta cũng được chứ? Đúng lúc môn đăng hộ đối với nhà chúng ta. Con làm thế nào hả? Con lại chê nhà trong nhà người ta dung nạp hai phòng. Nam nhân năm thê bảy thiếp rất bình thường, dung nạp hai phòng thì làm sao?”
Một câu của An Nguyễn Nguyễn chặn miệng của An lão gia: “Vậy sao phụ thân cũng chỉ có một mình mẫu thân của con? Nam nhân bốn mươi mốt vẫn là cành hoa, cha mới ba mươi chín có thể lấy kế mẫu cho con, lỡ như cây già nở hoa lại sinh cho con một đệ đệ, An gia chúng ta sẽ có người kế nghiệp.”
An lão gia tức đến mức sắc mặt xanh mét bỏ đi.
An Tiểu Cẩm nhìn bóng lưng lão gia đi xa, nàng ta dè dặt hỏi: “Tiểu thư, sao cô cứ chọc giận lão gia thế?”
An Nguyễn Nguyễn ngồi dưới tàng cây lựu, cây lựu kia đang nở hoa, màu sắc đỏ rực cả cây hết sức nổi bật. An Nguyễn Nguyễn ngoắc tay gọi Ôn Hạc Hiên giống như chơi đùa với thú nuôi: “Lại đây.”
Ôn Hạc Hiên ngoan ngoãn đứng trước mặt nàng, bắt chước An Tiểu Cẩm gọi nàng: “Tiểu thư?”
An Nguyễn Nguyễn nhìn cách đi đứng của hắn rất có uy nghi, hiển nhiên nhận được sự giáo dục tốt, cho dù mất trí nhớ, trí khôn thoái hóa thành trẻ con vẫn không hề bị ảnh hưởng. Người có gia giáo như vậy, gia thế tất nhiên không đơn giản.
Chỉ tiếc Ôn Hạc Hiên ngoài tên ra thì không nhớ được gì cả, cũng chẳng có đồ vật trên người có thể chứng minh thân phận.
Nàng giơ tay ra hiệu Ôn Hạc Hiên ngồi xổm xuống. Ôn Hạc Hiên mặc dù không rõ nguyên do nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.
An Nguyễn Nguyễn sờ đầu hắn giống như vuốt đầu con chó nhỏ, nàng thở dài: “Người nhà của ngươi khẳng định lo lắng cho ngươi.”
Ôn Hạc Hiên thấy nàng hình như không vui, bèn nhặt lên một đóa hoa lựu trên mặt đất đưa cho nàng: “Tiểu thư.”
An Nguyễn Nguyễn nhận lấy, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Ôn Hạc Hiên, nàng còn nói: “Nếu vẫn không tìm được người nhà của ngươi, ta coi như nuôi một tiểu đệ, nhìn mỗi ngày dưỡng mắt.”
Nàng khoái trá đưa ra quyết định, sau khi An lão gia biết được thì không vui, nhưng vừa thấy Ôn Hạc Hiên ông chẳng biết tại sao lại gật đầu, sau đó ông bị An Nguyễn Nguyễn ôm lấy còn hôn một cái trên má: “Cám ơn cha, con đưa A Hiên đi mua hai bộ quần áo mới.”
An lão gia đờ người hồi lâu, lúc muốn dạy dỗ thì đã không thấy bóng dáng của An Nguyễn Nguyễn đâu.
Ông sờ vào nơi bị hôn, nơi đó giống như bị ngọn lửa đốt nóng, sau đó ông nhìn thấy sắc mặt của quản gia ở bên cạnh, ông sa sầm mặt nói: “Còn cười nữa thì móc mắt đi.”
Quản gia là lão quản gia, trước khi An lão gia chưa sinh ra thì đã làm việc tại An phủ, thấy lão gia hung dữ với mình, ông ta chẳng hề sợ sệt ngược lại cười đến mắt híp lại: “Lão gia, tiểu thư gần gũi với ngài, trong lòng ngài vui vẻ thì cười ra tiếng, đừng lo tới thể diện, ở đây không có ai khác.”
Một lát sau, An lão gia quả nhiên không nhịn được cười một tiếng: “Ngươi nói đi, tính tình Liên nhi dễ xấu hổ sao lại sinh ra Nguyễn Nguyễn bạo dạn vậy chứ?”
Lão quản gia nhỏ giọng nói: “Có lẽ là giống lão gia.”
An lão gia nghe xong liền nghiêm mặt hùng hổ: “Ta không biết xấu hổ không ngượng như vậy à.” Thoáng cái ông lại ưu sầu, “Con gái ta như hoa như ngọc thông minh lanh lợi, sao không gả được chứ?”
Lão quản gia nói tiếp trong lòng: rõ ràng là tiểu thư không thích người ta, đuổi hết cả đám công tử thiếu gia, dù là vậy cũng còn người yêu thương tiểu thư chúng ta, đến giờ vẫn chưa lấy vợ đó.
An lão gia không biết trong lòng quản gia suy nghĩ cái gì, ông than thở một lúc, không biết cố lấy dũng khí biết bao nhiêu lần: “Trong thành Phú Ninh này không người thích Nguyễn Nguyễn thì chúng ta tới thành Phú Dương bên cạnh tìm kiếm, tìm không được ta tự mình đến kinh thành chọn rể.”
Lão quản gia nhìn An lão gia hùng dũng oai vệ chắp tay sau lưng rời khỏi, ông ta lau trán cũng đi theo.
An Nguyễn Nguyễn không biết cha nàng đã mở rộng phạm vi chọn rể đến thành lân cận, lúc này nàng đang đầy hứng thú ở trong hiệu may nhà mình cho Ôn Hạc Hiên thử quần áo.
Ánh mắt nàng nhìn Ôn Hạc Hiên không giống như nhìn thú nuôi, càng giống người yêu thích BJD*, thích mặc đồ cho búp bê, mua đủ loại quần áo cho hắn, đã nói chỉ mua một chiếc, cuối cùng bảo người hầu đem tất cả những bộ Ôn Hạc Hiên đã thử về phủ, còn mua hai bộ cho An Tiểu Cẩm, khiến nàng ta cảm động đến mức chỉ thiếu không quỳ xuống đất dập đầu.
(*) Ball Joint Doll: những con búp bê mô phỏng theo cơ thể người thật. Những con búp bê này có đủ khớp trên cơ thể, cho phép người chơi tạo hình bất kỳ tư thế nào mình muốn.
Cuối mùa xuân và mùa hè sắp tới gần, hoa lê đã rơi rụng nhưng rất nhiều bông hoa khác mới nở, đầu đường cuối ngõ luôn có thể nhìn thấy tại góc tường nào đó có mấy đóa hồng nở rộ, hoặc là hoa táo trong sân vườn nào đó. Ôn Hạc Hiên mặc quần áo mới đi theo phía sau An Nguyễn Nguyễn, hắn nắm tay áo của nàng đi ra hiệu may, thấy bên cạnh cửa hiệu có mấy đóa hoa màu hồng, hắn nhớ ra trước đó khi tặng hoa lựu cho An Nguyễn Nguyễn nàng đã rất vui, hắn bèn chạy tới hái đưa cho An Nguyễn Nguyễn.
An Nguyễn Nguyễn sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn đóa cúc vạn thọ bị “chặt đầu”, nàng vỗ đầu tán thưởng Ôn Hạc Hiên.
Ôn Hạc Hiên vui mừng đến mức đôi mắt tựa ánh nắng ấm áp trên cao.
An Nguyễn Nguyễn quang minh chính đại thưởng thức mỹ nam, cảm thấy lần này lên núi mặc dù không hái được mấy cọng dược thảo, nhưng nhặt về một thiếu gia tuấn tú như vậy, thật sự rất có lời.
Trong lòng nàng vui vẻ, dẫn Ôn Hạc Hiên và An Tiểu Cẩm đi khắp hang cùng ngõ hẻm, mua đủ loại đồ ăn vặt và đồ chơi cho hai người họ, y hệt một phú bà dẫn theo thư sinh bao nuôi và nhân tình bé nhỏ chiều chuộng đi dạo phố.
Tâm trạng của An phú bà đang tốt, thấy “thư sinh” và “nhân tình” đã ăn no, mặt trời thì sắp lặn về phía tây, khi đang muốn lên đường hồi phủ thì nàng chợt nghe được bên cạnh có người ăn nói kỳ cục: “An lão gia chẳng biết gặp xui xẻo gì lại sinh ra một đứa con gái không biết thẹn, không giấu đi nhân tình của mình còn dám dẫn đi trên đường phố huênh hoang, chả trách đã mười tám còn chưa chịu xuất giá.”
Một giọng khác nói: “Ngươi biết cái gì. Mục tiêu của người ta lớn lắm đấy, cả ngày đối phó trượng phu, nào có đổi nhân tình mỗi ngày chớ.”
Người nói trước đó đáp lại: “Thì ra là thế, tầm mắt của ta còn hạn hẹp quá.”
“Ha ha ha ha ha…” Sau đó vang lên tiếng cười nhạo.