Nhặt Một Tên Ngốc Là Hoàng Đế

Chương 8

An Nguyễn Nguyễn nhận lấy bó hoa lớn được Ôn Hạc Hiên hái, nàng cười khổ không thôi nói: “Ngươi hái hết hoa trong viện của Tâm Nguyệt hả?”

Ôn Hạc Hiên cho rằng nàng cười là yêu thích, hắn vui vẻ nói: “Tiểu thư mỉm cười! A…A Hiên không muốn tiểu thư không vui.”

Động tác cầm hoa vui đùa của An Nguyễn Nguyễn khựng lại, nàng nhìn thấy trong đôi mắt rạng rỡ tựa trăng sáng của Ôn Hạc Hiên phản chiếu chính mình: “A Hiên vì muốn tiểu thư vui vẻ mới hái hoa à?”

Ôn Hạc Hiên gật đầu ừ một tiếng.

Trong lòng An Nguyễn Nguyễn sinh ra chút ấm áp, lúc nàng muốn lên tiếng thì Xuân Lan cầm bái thiếp đuổi theo.

Nàng nhận lấy bái thiếp, không cần mở ra cũng biết là ai: “Thư nhị sao cứ nhiều quy củ như vậy? Muốn hẹn gặp ta thì trực tiếp sai người truyền lời không phải được rồi sao, còn đặc biệt đưa thiếp qua.”

Ôn Hạc Hiên nhìn tấm bái thiếp mạ vàng kia, tò mò hỏi: “Có cái này là có thể gặp được tiểu thư à?”

“Vậy phải xem tâm tình của bổn tiểu thư.” An Nguyễn Nguyễn đưa bái thiếp cho hắn chơi, thấy sắc trời còn sớm nàng đi Thư phủ một chuyến, chắc là không mất bao nhiêu thời gian, vì thế nàng về An phủ trước, bảo hạ nhân nói với An Tiểu Cẩm thu dọn quần áo cho mình, còn nàng thì đến chuồng ngựa dắt một con đi khỏi.

Nàng cưỡi ngựa chạy được một đoạn ngắn, sau khi nghe thấy có người hô lên “Tiểu thư, chờ A Hiên” nàng mau chóng ghìm cương dừng ngựa, xoay người lại nhìn thấy Ôn Hạc Hiên đang chạy về phía mình, vậy mà không rớt lại phía sau bao nhiêu.

“Tiểu, tiểu thư! Cô đi đâu vậy, đừng bỏ lại A Hiên.” Ôn Hạc Hiên một tay đỡ đầu, vừa nói vừa thở, trong giọng nói còn chút ấm ức đáng thương, mặt mày cũng nhăn nhíu.

An Nguyễn Nguyễn lập tức xuống ngựa, kiểm tra đầu hắn bị quấn băng gạc, lo lắng nói: “Đầu có đau không?”

Ôn Hạc Hiên lắc đầu, một lúc sau lại gật đầu.

An Nguyễn Nguyễn im lặng một lát rồi hỏi: “A Hiên biết cưỡi ngựa không?”

Ôn Hạc Hiên suy nghĩ một chút mới trả lời: “Không, không biết.”

“Vậy ta mang ngươi theo.” An Nguyễn Nguyễn lên ngựa trước, rồi vươn tay với Ôn Hạc Hiên.

Ôn Hạc Hiên nắm lấy tay nàng, mượn sức xoay người lên ngựa, tư thế kia trông rất đẹp, có cảm giác tùy tiện của thiếu niên lưu lạc giang hồ.

An Nguyễn Nguyễn cưỡi ngựa từng mang theo không ít người, cảm giác được người phía sau ôm thắt lưng nàng đã quen rồi. Nhưng bị Ôn Hạc Hiên ôm nàng lại có cảm giác kỳ lạ.

Nàng lý giải cảm giác này thành mình chưa bao giờ tiếp xúc thân mật như vậy với nam tử khác ngoại trừ phụ thân, nhưng nàng nghĩ hiện tại A Hiên như một đứa trẻ, mình không thể trách hắn.

Nàng khống chế dây cương để con ngựa chạy chậm một chút, nói: “Chắc là ngươi biết cưỡi ngựa. Đợi khi rảnh rỗi ngươi hãy thử một lần, nói không chừng sẽ lập tức nhớ ra.”

Ôn Hạc Hiên à một tiếng: “Vậy chờ A Hiên biết cưỡi, sau này để A Hiên mang tiểu thư.”

An Nguyễn Nguyễn từng được người chăn ngựa trong phủ mang theo khi mới học cưỡi ngựa, sau đó chính nàng biết cưỡi còn mang người khác theo. Bỗng nhiên nghe nói vậy, nàng cảm thấy rất mới lạ, quả thật muốn nhận thức một chút: “Được, vậy ta chờ.”

Ôn Hạc Hiên được cổ vũ sự tích cực tăng cao: “Ừm, A Hiên trở về sẽ học.”

Hai người cưỡi ngựa đi qua đường phố, dọc đường đi không ít người nhìn thấy, những người đàn bà nói nàng “tổn hại phong tục giáo hóa”, đàn ông thì mắng nàng “không biết kiểm điểm” “không có liêm sỉ”. An Nguyễn Nguyễn chẳng hề để ý, giống như những người đó không phải nói tới nàng.

Ôn Hạc Hiên nhìn một hồi, lúc ấy không hiểu những ý đó, nhưng sau khi hỏi An Tiểu Cẩm, hắn biết được những lời đó chẳng phải lời hay, hắn tức giận trừng hai mắt phồng má lên, nhất là sau khi có nam nhân phun nước bọt về phía An Nguyễn Nguyễn, hắn lập tức nhảy xuống, vung quyền đánh bụng người kia, tức giận nói: “Không cho phép các ngươi mắng tiểu thư nhà ta!”

Đám người bị dọa đến sửng sốt, sau đó càng mắng lớn tiếng hơn.

An Nguyễn Nguyễn không đề phòng hắn làm ra chuyện này, khi nàng ghìm ngựa chạy về thì Ôn Hạc Hiên đã đánh nhau với những người đó.

Trong đám đông không thiếu người biết chút võ công. An Nguyễn Nguyễn ngồi trên lưng ngựa thấy Ôn Hạc Hiên lấy một đánh mười, còn bị gặp mấy đòn, nàng muốn giúp nhưng khổ nỗi bản thân không biết võ công, nàng phát hiện Ôn Hạc Hiên càng đánh càng lưu loát, thật giống như từ từ nhớ lại chuyện mình biết võ công, không bị trúng đòn nữa. ngôn tình hài

An Nguyễn Nguyễn đương nhiên mừng rỡ thấy người mình đánh người khác. Nàng ngồi trên lưng ngựa thấy được rất rõ, Ôn Hạc Hiên đánh một người nằm bò nàng sẽ vỗ tay tán thưởng, chẳng hề gấp gáp đến Thư phủ.

Ôn Hạc Hiên được tiếng vỗ tay cổ vũ, đánh người cũng càng ngày càng mạnh, chỉ chốc lát sau đã đánh mấy người nằm bò, những người khác thấy thế không dám chọc tới hắn nữa, Ôn Hạc Hiên đi về trước một bước, bọn họ lùi về sau hai bước. Ôn Hạc Hiên lại tiến lên, đám người lại lùi xuống.

Hắn dường như cảm thấy đây là một trò chơi, tiến lên liên tục mấy bước, dọa đám người chạy đi hơn phân nửa, còn lại một số thì xem náo nhiệt.

An Nguyễn Nguyễn gọi lại Ôn Hạc Hiên còn muốn chơi đùa, nàng xuống ngựa muốn kiểm tra vết thương của hắn, nàng ở bên đường định cởi y phục của hắn, bàn tay đã tới cổ áo.

Ôn Hạc Hiên giơ tay lên dường như muốn giữ cổ áo, cuối cùng chỉ lắc đầu nói: “A Hiên không bị thương.”

“Thật sao?” An Nguyễn Nguyễn cảm thấy không thích hợp, thu tay về nói, “Ta thấy bọn họ đánh ngươi.”

Ôn Hạc Hiên gật đầu: “Thật đó.”

Hai người bèn lên ngựa. Trên đường đến Thư phủ, An Nguyễn Nguyễn nói: “A Hiên, trở về ngươi dạy võ công cho ta đi. Tuy rằng Cô Lan cũng biết, nhưng lúc nàng ấy dạy ta cứ sợ ta bị thương sợ ta đau, ta chưa học được gì cả.”

“A Hiên cũng sợ tiểu thư bị thương, sợ tiểu thư đau.” Ôn Hạc Hiên nói, “A Hiên sẽ bảo vệ tốt cho tiểu thư.”

An Nguyễn Nguyễn: “Nhưng A Hiên cũng sẽ có lúc không ở bên cạnh ta.”

Ôn Hạc Hiên ôm lấy cánh tay An Nguyễn Nguyễn bất giác dùng sức: “Tiểu thư đừng đuổi ta đi.” Ngữ khí có chút kích động sốt ruột.

“Ta không đuổi ngươi đi.” An Nguyễn Nguyễn giống như dỗ dành đứa nhỏ, “Nhưng người nhà của ngươi khẳng định sẽ tới tìm ngươi.”

Ôn Hạc Hiên nghĩ nghĩ nói: “Vậy tiểu thư theo ta về nhà đi.”

“Không được đâu, ta cũng không phải người nhà của ngươi.” An Nguyễn Nguyễn đã thấy được cánh cổng Thư phủ, nàng vỗ lưng ngựa, con ngựa chạy nhanh hơn.

Trước cổng Thư phủ đã có người đang chờ. Thấy An Nguyễn Nguyễn cưỡi ngựa đến, người kia khép lại áo khoác trên người, căn dặn gã sai vặt phía sau mấy câu.

Gã sai vặt lập tức tiến lên, vừa nhận dây cương trong tay An Nguyễn Nguyễn, vừa nói: “Nguyễn Nguyễn tiểu thư, cô có thể tính được công tử nhà tiểu nhân chờ cô đã lâu rồi. Sức khỏe của ngài ấy làm sao chịu đựng được, cô thay tiểu nhân khuyên nhủ ngài ấy đi, lần tới bảo tiểu nhân chờ là được.”

An Nguyễn Nguyễn xuống ngựa nhìn thấy dáng vẻ ốm yếu của công tử Thư gia, khi gã sai vặt nói chuyện y còn ho hai tiếng, nàng nghiêm mặt nói: “Tiểu Hòa Tử nói đúng, sức khỏe của huynh không tốt, đứng ở cửa chờ làm gì, ta cũng không phải khách quý từ ngàn dặm tới.”

“Cô đã cứu mạng của ta, nói là ơn cha mẹ cũng không đủ, sao không phải khách quý chứ. Huống chi cũng không có chuyện gì, ta đợi được.” Nhị công tử Thư phủ là Thư Minh Húc nở nụ cười, ánh mắt y dời sang Ôn Hạc Hiên vẫn còn trên ngựa, “Vị này là?”

“Ặc…A Hiên, có thể xuống rồi.” An Nguyễn Nguyễn nhất thời không biết nên cho Ôn Hạc Hiên thân phận gì, nàng khó xử một lúc mới thuận miệng nói, “Một đệ đệ được nhặt về.”

Thư Minh Húc không hỏi nhiều chỉ cười cười, y lại dời tầm mắt trở về An Nguyễn Nguyễn.

Y dường như muốn nói gì đó, gã sai vặt ở phía sau đã lên tiếng trước: “Công tử, ngài và Nguyễn Nguyễn tiểu thư đi vào trước đi, bên ngoài gió lớn, còn đứng nữa ngày mai ngài lại bệnh nữa, bây giờ mới khỏe lại chưa bao lâu.”

An Nguyễn Nguyễn cười tiếp lời: “Mấy ngày không gặp, Tiểu Hòa Tử ngươi càng ngày càng giống bà lão rồi. Đi thôi Thư nhị, huynh còn không vào Tiểu Hòa Tử sẽ khiêng huynh vào đó.”

“Nguyễn Nguyễn tiểu thư đừng chế giễu tiểu nhân, tiểu nhân cũng không muốn lắm mồm như vậy, thế nhưng công tử thật sự không quý trọng sức khỏe của mình.” Hắn ta nói xong thì quay đầu, nói với Ôn Hạc Hiên còn chưa xuống ngựa giành dây cương với mình, “Vị công tử này cần tiểu nhân đỡ xuống không?”

“A Hiên muốn học cưỡi ngựa.” Ôn Hạc Hiên đoạt lấy dây cương, nhưng thấy An Nguyễn Nguyễn bỏ lại mình, hắn lập tức xuống ngựa, nhét dây cương vào trong lòng Tiểu Hòa Tử rồi đuổi theo An Nguyễn Nguyễn.

An Nguyễn Nguyễn vừa đi vừa cẩn thận quan sát Thư Minh Húc, Thư Minh Húc thoải mái cho nàng xem, bên miệng còn treo nụ cười dịu dàng.

An Nguyễn Nguyễn hỏi: “Dạo này sức khỏe của huynh tốt hơn chút nào không?”

Thư Minh Húc nói: “Cô thấy đó, ta có khỏe hơn không?”

“Ta thấy huynh còn phải tiếp tục uống thuốc, không chỉ uống thuốc thôi, còn phải cho thêm hoàng liên vào trong đó.” Chỗ hai người đi qua, bọn hạ nhân Thư phủ đều khom lưng hành lễ với An Nguyễn Nguyễn, “Bởi vậy ta không thích đến nhà huynh.”

“Là do đại ca bảo bọn họ làm, ta nói không nghe.” Trong giọng nói của Thư Minh Húc hơi bất đắc dĩ.

“Thư đại rất cứng nhắc.” An Nguyễn Nguyễn nhìn xung quanh, “Hôm nay huynh ấy có thể ở trong phủ, nếu có thì huynh tìm ta có chuyện gì, mau nói đi, ta nghe rồi sẽ đi.”

Thư Minh Húc biết nàng nói đùa, đại ca mới là người trốn tránh nàng. Y nhướng mày cười nói: “Ta biết cô không thích đại ca của ta, cố ý tìm thời gian huynh ấy không có ở phủ.”

Hai người nói mấy câu thì đã đến đại sảnh của Thư phủ. Thư Minh Húc cởi áo khoác đưa cho hạ nhân, căn dặn: “Bưng lên một ít bánh đậu xốp, làm xong nước lê thì bưng lên cùng lúc.”

An Nguyễn Nguyễn nghe vậy sửng sốt, nhớ tới khi mình đến lần trước không nói đến nàng ăn sạch đĩa bánh đậu xốp do hạ nhân chuẩn bị cho Thư Minh Húc, còn bảo người ta lấy thêm nữa, đại công tử Thư gia đúng lúc tới tìm đệ đệ, vừa vào cửa nghe vậy liền lắc đầu không thôi.

An Nguyễn Nguyễn ho mấy tiếng, lúng túng nói: “Thực ra ta không thích ăn lắm đâu, hôm đó vì đói thôi.”

Tuy nói vậy, sau khi hạ nhân bưng lên bánh đậu xốp, móng vuốt của nàng liền duỗi qua, còn lấy đi hai cái, mình ăn một cái, cái còn lại đưa cho Ôn Hạc Hiên.

Ôn Hạc Hiên vui vẻ đưa hai tay nhận lấy: “Cám ơn tiểu thư.”

Thư Minh Húc nhìn thấy mỉm cười, y cũng không lật tẩy nàng, nói tới mục đích hẹn nàng lần này: “Ta nghe nói An lão gia định dùng nửa tài sản thay cô chọn rể?”

An Nguyễn Nguyễn bất ngờ nói: “Huynh thế mà cũng biết ăn dưa?”

“Ăn dưa?” Thư Minh Húc không rõ lắm nhìn sang hạ nhân bên cạnh, hình như đang hỏi mùa này có dưa gì.

Hạ nhân nói: “Hôm nay phòng bếp có chuẩn bị quả mướp tươi mới, có cần dặn đầu bếp làm không ạ?”

“Ặc…không cần không cần.” An Nguyễn Nguyễn cười xấu hổ, “Sao huynh cũng nghe ngóng loại chuyện này?”

Thư Minh Húc cười nói: “Là vì mấy ngày qua trong thành khắp nơi đều đang bàn về chuyện này, hạ nhân trong phủ cũng nói tới, ta có nghe được vài câu. Việc này là thật ư?”

An Nguyễn Nguyễn không ăn bánh nữa, nàng rầu rĩ nói: “Thật đó, cha ta vì muốn gả ta ra ngoài đã đích thân ép ta đi thành Phú Dương tìm chàng rể, ngày mai sẽ xuất phát.”

“Ngày mai?” Thư Minh Húc hơi cao giọng, “Sao gấp như vậy?”

An Nguyễn Nguyễn chẳng để ý tới sắc mặt của y, nàng lại cầm bánh đậu xốp ăn hết một cái, ăn đến mức phồng má: “Không biết nữa, dì Tình nói dạo này những người trong thành lại đang nói về ta, còn nói ta lớn tuổi. Ta mới mười tám thôi, còn là đứa bé mới trưởng thành đấy.”

Tiểu Hòa Tử đi vào nghe được câu này, bèn cười nói: “Nguyễn Nguyễn tiểu thư nói chuyện thật thú vị, đâu có đứa bé nào lớn như cô.”

Thư Minh Húc vuốt ve một lá bùa hộ mệnh trong ống tay áo, y quay đầu nhìn An Nguyễn Nguyễn nói: “Cô…thật sự cả đời không muốn gả cho người khác ư?”

“Còn giả hay sao?” An Nguyễn Nguyễn bưng nước lê uống một hớp, cách pha nước lê này vẫn là hạ nhân Thư phủ học được từ nàng, nhưng mùi vị còn ngon hơn nàng làm. Nàng lại uống thêm hai ngụm nói, “Các người ở đây, một đám nam nhân tam thê tứ thiếp, nếu không thì hoa nhà không bằng hương hoa dại, tưởng rằng gặp được người thật lòng, thời hạn bảo đảm chỉ hai ba năm, nói tới đây ta đã muốn đánh tơi bời Cố An Chi một trận, nhưng ta sợ thực sự đánh rồi thì còn phải làm phiền Tâm Nguyệt chăm sóc hắn, nàng ấy còn ôm hy vọng đối với tên cặn bã kia.”

Chuyện công tử Cố gia muốn nạp thiếp Thư Minh Húc cũng nghe được. Y không có đánh giá gì đối với việc này, chỉ yên lặng một lát rồi thản nhiên nói: “Ta có một đề nghị, có thể thay cô giải quyết việc này, chỉ là phải khiến cô ấm ức, cô có muốn nghe một chút không?”

An Nguyễn Nguyễn không khách khí với y, nàng không gò bó nói ngay: “Nói nói nói, huynh có biện pháp còn giấu nữa.”

“Ta đi cầu hôn với An lão gia, xin cưới cô làm vợ, được không?” Thư Minh Húc siết chặt bùa hộ mệnh trong tay áo, ánh mắt của y nhìn An Nguyễn Nguyễn rất điềm tĩnh, giọng điệu cũng nhẹ nhàng bâng quơ giống như chỉ thuận miệng nhắc tới thôi.

An Nguyễn Nguyễn phun ra ngụm nước lê, quay đầu nhìn y: “Huynh nói cái gì?”
Bình Luận (0)
Comment