Nhất Niệm Chi Gian

Chương 16

Nói thật, tôi không nghĩ đến sẽ nán lại ở LA lâu như vậy.

Thời điểm mới vừa xuống máy bay, tôi đã cho rằng tôi sẽ ngây ngốc nghĩ đến việc quay lại tìm ba mẹ Trần Diệu, đòi sống đòi chết tra hỏi địa chỉ của Trần Diệu, sau đó trực tiếp bay đi tìm hắn. Bất quá tôi chỉ nghĩ ngợi thôi, thực sự làm ra loại sự tình này, tôi sẽ không phải là Tần Vi.

Đúng rồi, quên nói tôi hiện tại gọi là Tin.

Andy là người bạn đầu tiên tôi quen sau khi nhập học ở đây, hắn mới mười tám tuổi, nhỏ hơn tôi gần mười tuổi. Đứa nhỏ này tên tiếng Trung là Đàm Úy, nghe nói hắn trước đây từng bị một cơn bạo bệnh, ảnh hưởng đến trí lực nên nói chuyện có chút không xong, lối suy nghĩ cũng rất trì độn – có người nói hắn là tên ngốc, nhưng tôi cảm thấy hắn đơn thuần đến mức đáng yêu.

Quan hệ chúng tôi tốt lắm, tôi xem hắn giống như em trai của mình. Hắn thường xuyên kêu tôi đến nhà hắn ăn cơm, nhìn ra được hắn rất thương ba ba hắn, thường xuyên ở trước mặt tôi nói ba ba giỏi thế này thế kia – tôi từng thấy ba ba hắn, là một người đàn ông trung niên đeo kính, bộ dáng nhã nhặn lịch sự, trên mặt thường mang theo nụ cười, cảm giác được là một người đàn ông thực ôn nhu.

Bất quá Andy chưa bao giờ nhắc đến mẹ hắn, tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào trong nhà hắn, cho nên mới đoán rằng đã qua đời rồi? Kỳ quái chính là, tại nhà hắn còn có một người đàn ông, Andy kêu người nọ là “Chú”, hoặc là “Quỷ đáng ghét”, thường oán giận nói người nọ chiếm đoạt ba ba hắn.

Tôi không phải ngu ngốc, đến nhà hắn vài lần, thấy ba ba Andy mắt ôn nhu cùng tình cảm nhìn người đàn ông kia, lập tức đoán được quan hệ giữa bọn họ. Bất quá không sao cả, LA vốn là một thành phố cởi mở, huống chi tôi cũng là người như vậy, rất nhanh liền tiếp nhận.

Không biết vì cái gì, tôi cuối cùng cảm thấy người đàn ông cao lớn anh tuấn kia có phần giống Trần Diệu, chẳng những là ngũ quan mà ngay cả cảm giác cũng rất giống.

Quên đi, tôi tự giễu cười cười, lại mẹ nó suy nghĩ miên man.

Từ nhà Andy ăn cơm đi ra, đi ngang qua sạp báo, tôi ghé vào mua cuốn tạp chí giải trí. Hơn phân nửa quảng cáo trên báo làm tôi chỉ muốn mắng người, bực quá, thời đại bây giờ cái gì báo chí đều có thể làm quá sức tưởng tượng như vậy, ngành quảng cáo đúng là ở mọi nơi!

Vô tình liếc mắt một cái, này, không phải là Lâm Hoán sao? Lúc nào thì hắn trở thành siêu sao quốc tế thế? Còn đến Mĩ chụp quảng cáo?

Như vậy mà nói, tôi đã từng cùng siêu sao quốc tế đóng chung quảng cáo a?

Ha ha ha…….

Cười cười nhớ đến còn chưa xin lỗi hắn nữa, năm đó khi đi ngay cả nói cho hắn biết một tiếng tôi cũng không có, mà Tây Bình Trương Dương cũng vậy, tôi im hơi lặng tiếng đột ngột biến mất. Đến LA xong, tôi liền đem di động trước kia vứt đi, dường như một dãy số cũng không lưu. Tôi lúc đó rời đi cực vội vàng, hận không thể cái gì cũng không mang, vụt một cái bay đến bờ đại dương đối diện.

Tôi chỉ muốn cùng thành phố này hoàn toàn cách biệt, đợi thêm một giây đồng hồ cũng sẽ làm tôi hỏng mất.

Tôi nhớ rõ trước khi tôi xuất viện, ba Trần Diệu có đến thăm tôi. Tôi dường như nói với ông, ông yên tâm gọi đứa con của ông trở về đi, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, ông cũng đừng dằn vặt hắn bên ngoài. Tần Vi người này ông liền nói với đứa con của ông rằng hắn đã chết, đã bị tai nạn rơi xuống núi chết rồi. Tôi biết ông hận tôi, bất quá ông thấy tôi cũng đã chịu không ít dày vò, xem như chúng ta huề nhau.

Môi ông ta giật giật muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn là cái gì cũng chưa nói.

Kỳ thật tôi không phải hận ông ta như vậy, thật sự. Tôi cũng không phải hận Trần Diệu như vậy. Hận một người rất vất vả, không bằng quên đi thì thoải mái hơn.

Tuy rằng điều này rất khó, phi thường khó khăn.

Một năm này, tôi vẫn sống an tĩnh, hằng tháng viết thư báo bình an gửi cho ba và mẹ, từ chối ở phong thư lưu lại địa chỉ. Mỗi lần tôi gọi điện thoại đều rất vội vàng, nghe được giọng bọn họ tôi thấy yên tâm. Mãi đến một ngày, tôi nghe được giọng nói có chút chần chờ của ba ba: “Tiểu Vi, Trần Diệu nó đã trở lại.”

“Thế à?” Tôi thản nhiên trả lời một câu, “Chị Tiểu Thu khỏe không? Thay con gửi lời hỏi thăm đến chị ấy.”

“Nó đến nhà ba tìm con……”

“Tiền ba gửi đã sắp hết, ngày mai ba gửi chút tiền vào tài khoản đi. Tốt lắm, không nhiều lời nữa, tạm biệt.” Tôi một phen cúp máy, xoay người đi ra khỏi buồng điện thoại.

Ba, người hẳn là biết, cái tên này là vết sẹo trong tim con, không chạm đến được.

Con đã sắp quên được hắn, thật sự, sắp rồi.

Trần Diệu… Tôi biết hắn đã trở lại, tôi thậm chí biết hắn thành công lập được công ty nào ở hải ngoại. Hắn là giám đốc chi nhánh của APEC (Asia-Pacific Economic Cooperation), chưa đến tuổi 27 mà đã có bản lĩnh xuất hiện trên tuần san tạp chí tài chính và kinh tế ở Mĩ. Rất khó nói người nhà hắn không ở sau lưng chống đỡ một phen…… Không phải tôi xem thường hắn, ai cũng không có khả năng lớn như vậy, trong thời gian ngắn mà hai bàn tay trắng liền đạt được thành tựu lớn đến thế.

Bất quá, cái này cũng là hắn xứng đáng có được.

Hắn còn đi tìm tôi…… không biết là ba đã cùng hắn nói gì? Có phải hay không nói tôi đã ngoài ý muốn bỏ mạng?

Ha ha ha ………

Tôi qua loa ở trên mặt chùi một phen, ngước mắt lên, nhìn thấy ánh trăng tròn tròn trên bầu trời. Ánh trăng ở LA quả nhiên cùng quốc nội bất đồng, tôi nhìn nó nhưng không có không kiềm chế được, không có đứng bên đường nổi điên.

Đúng là kỳ tích.

Lại qua hai tháng, tôi thừa dịp thời tiết tốt, đi một mình ra ngoài phơi nắng.

“Tần Vi!”

Di? Tôi sờ sờ máy trái trợ thính bên tai trái. Trên đường phố LA này, có người sẽ hô tiếng Trung ư?

“Tần Vi!”

Lần này giọng nói đột ngột đề cao gấp đôi, tôi kinh hách quay đầu lại.

Lâm Hoán?

Thẳng đến khi chúng tôi ngồi trong quá cà phê, tôi còn không thể tin được mình có thể ở nơi dị quốc tha hương này gặp được hắn.

“Anh cũng thật quá đáng a! Một chút tin tức đều không có, tôi còn tưởng anh đã chết rồi chứ!” Hắn oán giận nhìn tôi.

“Ha ha.” Tôi ngượng ngùng hơi nở nụ cười. Tưởng tôi đã chết? Chỉ sợ đã muốn có người tưởng tôi chết rồi.

“Vì sao anh không nói một tiếng mà chạy tới đây? Lúc trước là tôi kích động anh thành như vậy?” Lâm Hoán quan sát tôi, “Anh thế nào rồi?”

“Cũng không tệ lắm, còn cậu?”

“Tôi hả, quay phim, đóng quảng cáo, có thể còn chẩn bị ra album, tóm lại một câu: phất như diều gặp gió. “ Hắn nở nụ cười, “Tôi đến đây nghỉ phép.”

“Đại minh tinh a, quả nhiên không giống!”

“Biến!”

Chúng tôi cười ha ha một phen, bưng tách cà phê lên uống.

“Cái kia, Tần Vi, tôi gặp được Trần Diệu.” Hắn đột ngột thốt ra. Tay tôi cầm cái tách run một chút, Lâm Hoán, ngươi nói cái này với ta làm chi?

“Hắn…… Lần đó tôi tiếp nhận quảng cáo cho công ty của hắn, vừa gặp hắn thì nhớ tới tên hỗn đản đối với anh trước kia ra sao, nén giận trong lòng, liền cố ý tiến lên hỏi hắn như thế nào không thấy bạn gái bên cạnh.”

“Ha ha, thật không?” Tôi cố gắng duy trì tươi cười.

“Kết quả hắn mặt mày lạnh như băng nói với tôi, cút xa một chút!”

“………” Quả nhiên Trần Diệu sẽ nói vậy.

“Tôi lúc ấy liền phát hỏa, đã nói đừng tưởng rằng ngươi tài giỏi lắm, lúc trước Tần Vi không nên chọn ngươi, ngươi có bạn gái thì sao a? Tần Vi không chừng hiện tại đã kết hôn rồi!”

“A?” Tôi ngây người một chút, “Thế hắn nói sao?”

“Hắn……” Lâm Hoán ngừng một chút, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, “Hắn tựa như cái khúc gỗ đứng yên tại chỗ, sau đó đột ngột nôn ra máu.”

Tôi hoàn toàn đờ ra.

Hộc máu? Lâm Hoán, ngươi đang nói đùa với ta chăng?

“Tần Vi, kỳ thật tôi cảm thấy Trần Diệu có lẽ không phải như chúng ta đã nghĩ thế.” Lâm Hoán trước khi đi do dự nhìn tôi, “Anh tốt hơn… quay về xem hắn đi.”

Tôi im lặng đứng lên, đi ra khỏi quán cà phê, chiếc gạt tàn trên bàn còn cắm một điếu thuốc hút dang dở. Mặc kệ có phải hay không, tất cả đều chẳng còn ý nghĩa. Cho dù là hiểu lầm thật, chúng tôi đây cũng đã đánh mất.

Trở về không được…… Chúng tôi, ai cũng không thể quay đầu lại được nữa.

“Tin, gì thế? Mới sáng sớm mà chơi máy tính hả?” Bạn cùng phòng từ ổ chăn chui ra, vớ cái áo choàng lên người, ghé lại gần xem tôi lên mạng.

“Lo ngủ đi, đừng ồn!”

“Hừ, cậu đang xem trang web nào đó? W…H… Đây là gì a? Trang web của chính phủ? Cậu muốn đi tìm việc?”

“Đúng vậy đúng vậy, cậu rảnh rỗi quá thì đi làm đồ ăn đi, đừng phiền đến tôi!”

“Cậu lúc nào thì có hứng thú với công ty kia thế?” Hắn mừng rỡ cười to, “Nói thật, đừng lãng phí thời gian làm chi, chuyên ngành cậu học không vào được công ty kia đâu.”

“Mẹ nó ngươi im miệng được không?!”

“Được được, tôi đi làm đồ ăn đây…… Mới sáng sớm sao cơn tức to dữ vậy?” Hắn cũng không sinh khí, cười hì hì mặc quần áo đi vào phòng bếp.

Nhìn sơ qua vài lần, không có chuyện gì to tát, APEC tình hình ổn định, giá cổ phiếu trên thị trường cũng không tồi. Không thấy được tin tức liên quan đến người ấy, ở phương diện nào đó cũng coi như là tin tốt, ít nhất tôi còn biết hắn đang làm việc tốt lắm, không bị cách chức hay gì gì đó, cũng không đột nhiên nhập viện.

Tôi như thường lệ mỗi ngày tan học xong thì quay về ký túc xá ngủ. Ngẫu nhiên gọi điện thoại về nhà, chỉ cần nghe lão ba “Alô” một tiếng, tôi lập tức cúp máy.

Chỉ bằng một chữ “Alô”, tôi có thể phán đoán ra huyết áp lão ba có bình thường, thân thể khỏe mạnh, ăn uống tốt hay không, mục đích của cú điện thoại này cũng đạt được.

Tôi sợ tiếp theo tiếng “Alô” sẽ đột nhiên xuất hiện một cái tên tôi không đủ sức thừa nhận được, tôi chỉ có thể sau mỗi lần cuống quít cắt đứt điện thoại xong, liền suy sụp ngồi xuống đất và lấy ra một điếu thuốc.

Điếu thuốc cháy chập chờn, luôn đặc biệt thê lương ở trong bóng đêm, sau khi hút đến chỉ còn một đống tro trên mặt đất, tôi đứng dậy vỗ vỗ mông rồi trở về ngủ.

Hai tuần sau là kỷ niệm ngày 40 năm ngày thành lập trường tôi, bạn cùng phòng tôi sáng sớm liền vô cùng hưng phấn nói cho tôi biết, nghe nói con gái tổng tài của công ty cái gì W… H… cũng tốt nghiệp ở trường này, nói không chừng hôm nay sẽ đến nữa!

Tôi buồn bực, cái đó và hắn có liên quan gì nhau?

“Không phải cậu muốn vào công ty kia sao?” Hắn ngẩn ra nhìn tôi.

……… Ngu ngốc!

Kỷ niệm ngày thành lập trường cũng chẳng có gì để xem, huống chi mùa đông bên nước ngoài rất lạnh. Vì vậy tôi nằm ngủ trong thư viện cho rồi, nhiều người càng ấm áp. Đang ngủ say giữa chừng thì bỗng nhiên có người kêu dậy, người bên cạnh chỉ ra ngoài cửa nói: “Anh bạn, người kia bên ngoài có phải đang tìm anh hay không?”

Tôi mờ mịt nhìn qua, thấy một gương mặt tôi tuyệt đối không nghĩ đến sẽ xuất hiện ở đây.

Tôi thừa nhận lúc vừa nhìn thấy cô ta, liền xúc động muốn nhào lên bóp chết cô ta, mẹ nó thế giới lớn như vậy, làm sao cô ta lại muốn xuất hiện ở trước mặt tôi chứ? Khuôn mặt này cho dù qua mười năm tôi đều có thể nhớ kỹ trong đầu, còn có câu tuyên ngôn chết tiệt của cô ta: “Chris, love you so!”

Cô ta quả thật nhìn tôi, còn kiêu ngạo ngoắt ngón tay gọi tôi.

Tôi nghiêng đầu qua bên kia ngủ tiếp.

Giây tiếp theo, tiếng giày cao gót “cộp cộp” truyền đến, lập tức tôi bị một đôi tay cố sức kéo lên: “Tần Vi, ngươi theo ta đi ra!”

Cô ta điên rồi? Đây đang ở thư viện đó!

Tôi miễn cưỡng liếc nhìn cô ta một cái: “Buông tay, tôi không định đánh con gái.”

Những lời này là tôi dùng tiếng Trung để nói, mọi người ở trong thư viện trên cơ bản đều mơ hồ nhìn chúng tôi. Quản lý thư viện đã muốn đứng lên chuẩn bị đi lại đây.

“Tần Vi ngươi có còn là con người không? Chris đã muốn sắp chết, ngươi có biết hay không?!”

Cô ta nói gì? Hắn không phải vẫn tốt sao? Tô rõ ràng mỗi ngày có lên mạng a, công ty hắn đang làm tốt lắm a, cổ phiếu vẫn một mực tăng điên cuồng mà.

“Hắn sẽ có khi đột ngột mất đi tri giác, cảm giác gì cũng không có, cho dù dùng kim đâm hắn thì hắn cũng sẽ không kêu đau, mạc danh kỳ diệu nôn máu không ngừng, bác sĩ nói không phải là do cơ thể bị bệnh…… Tần Vi, ngươi đến tột cùng đã làm cái gì với hắn, ngươi có biết hay không?!”

Tôi càng mờ mịt, tôi đã làm cái gì với hắn? Cái gì tôi cũng chưa làm với hắn a.

“Vì sao hắn bị như vậy, ngươi không phải biết rõ hơn ta sao?” Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, “Ngươi không phải là vị hôn thê của hắn à?”

“Vị hôn thê?” Cô ta ngây người ra một chút, bỗng nhiên điên cuồng cười ha ha: “Nếu hắn yêu ta, ta còn phải quay về Mĩ hả? Còn có thể chạy đến tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường? Còn có thể gặp được ngươi?”

Tôi đờ đẫn nhìn cô ta. Thì ra cô ta không phải cố ý đến tìm tôi? Tôi đã nói làm sao cô ta có thể tìm được tôi chứ, chỉ là trùng hợp đến tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường mới đụng phải tôi.

“Tần Vi, ta van xin ngươi, ngươi buông tha Trần Diệu đi, hắn sẽ chết thật đó, hắn sẽ vì ngươi mà mất mạng đó!” Giọng nói của của cô ta đột nhiên trở nên gần như nức nở, “Hắn về nước xong lập tức một mực đi tìm ngươi không ngừng, sau đó không biết bất ngờ bị cái gì kích thích, ở hội trường tuyên bố quảng cáo của công ty bất thình lình ho ra máu, tiếp đó liền hôn mê… Tỉnh lại xong vẫn liền như vậy……”

Tôi phải thế nào thì mới buông tha hắn? Tôi còn không đủ buông tha hắn hay sao?

Cô ta rốt cục khóc lên: “Ta thật lòng yêu hắn, từ ngày gặp hắn ở công ty ba ta thì ta liền yêu hắn. Ta vốn nghĩ sẽ có ngày hắn quên được ngươi, chấp nhận ta. Nhưng hắn mỗi ngày đều nói, Tần Vi, tôi rất nhớ cậu……”

Gương mặt cô ta trong mắt tôi càng lúc càng mơ hồ, càng lúc càng xa xôi. Thân thể tôi bắt đầu lung lay muốn sụp đổ, hô hấp dần khó khăn, giống như kẻ sắp chết đuối vùng vẫy trong nước muốn với tay bắt lấy cái gì.

Hai tay ở giữa không khí vô lực quơ quàng, cái gì cũng không bắt được.

Tôi sẽ chết mất…… Tôi thật sự sẽ chết mất………

Sau đó tôi đích thật liền từ từ ngã xuống, bên tai vang lên một tiếng thét lớn, tiếp theo là tiếng “ầm ầm” do cái bàn bị lật đổ và sách vở rơi trên mặt đất.

Tần Vi, tôi rất nhớ cậu………
Bình Luận (0)
Comment