Nhất Niệm Chi Gian

Chương 7

Mê man bước ra khỏi nhà Lâm Hoán, trước khi đi hắn nói muốn tới Thụy Sĩ đóng một cái quảng cáo, khoảng chừng một hai tháng sau mới có thể trở về.

Khi đó tôi đã thầm nghĩ, cảm ơn trời.

Nói tôi hèn nhát cũng tốt, ích kỷ cũng được, tôi thật sự hy vọng hắn có thể ở Thụy Sĩ gặp gỡ một ai đó và có một cuộc tình mới, hoàn toàn quên hẳn được tôi.

Khi đi ngang qua quầy bán báo, tôi thuận tay mua một tờ để xem, lật được vài trang thì phát hiện có ảnh Trần Diệu trên đó. Ảnh chụp những doanh nhân thành công có xí nghiệp bách cường toàn quốc cùng các nhân viên chính phủ, hắn… Cha mẹ hắn là nhân vật có danh tiếng như vậy sao?

Thật sự là… quá mức dự kiến của tôi. Trách không được khi đó hắn phải nghe lời người nhà như vậy, tôi thật sự không thể không bội phục hắn cư nhiên còn có lá gan ở bên tôi một chỗ hai năm, vạn nhất nếu bị người ta biết, tôi đại khái sẽ bị người nhà hắn chỉnh đến thừa sống thiếu chết luôn chăng?

Thì ra là thế…..chuyện chia tay với tôi là chuyện dĩ nhiên. Có lẽ hắn làm như vậy, ngược lại mới là tốt cho tôi?

Tôi ở quán thức ăn nhanh trên đường tùy tiện mua con vịt quay, cầm đi về phía căn hộ của mình, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe cao cấp màu xám đậu dưới lầu chung cư tôi.

Trân Diệu dựa người vào xe hút thuốc, nhìn tôi.

Tôi ngay cả câu “Cậu tới làm gì?” đều lười nói, trực tiếp dùng hành động tỏ vẻ coi thường hắn. Hắn thế nhưng đi theo phía sau tôi vào thang máy, tự động số tầng tôi ở, chờ thang máy dừng lại xong, hắn bước ra tiến đến trước cửa nhà tôi đầu tiên và đợi tôi mở cửa.

“Mở cửa a.”

Hắn thấy tôi không có động tĩnh gì, thúc giục một tiếng.

“Cậu muốn làm gì?” Tôi hữu khí vô lực hỏi, tôi thực không có sức lực để đối mặt với hắn.

“Không muốn gì cả. Mấy ngày nay tôi gọi di động, cậu không tiếp, tìm người nhưng lại không thấy, cho nên đành phải ôm cây đợi thỏ.” Sắc mặt hắn rất bình thường, “Tôi đoán cậu vẫn ở nơi này, quả nhiên đúng vậy.”

Tôi lấy chìa khóa ra mở cửa, có lẽ hẳn nên cùng hắn hảo hảo nói chuyện, cuộc sống của tôi nếu tiếp tục loạn thất bát tao như thế, tôi sớm hay muộn gì cũng phát điên mất.

Mở cửa ra, tôi không để ý đến Trần Diệu, lập tức đi vào phòng bếp đem con vịt quay ném vào tủ lạnh, nghĩ nghĩ một hồi, tay cầm hai chai bia đi ra. Không có biện pháp, nhà của tôi chỉ có loại đồ uống này.

“Nơi này một chút cũng chưa thay đồi….. Không phải cậu nói cậu có nuôi một con rùa?” Hắn tiếp nhận chai bia, một bên nhìn xung quanh một bên hỏi.

Hắn cư nhiên còn nhớ rõ.

“Tôi làm sao kiên trì nuôi lâu được như vậy, chết lâu rồi.” Tôi miễn cưỡng ngồi vào sô pha, kỳ thực con rùa kêu “Trần Diệu” đã bị tôi phóng sinh đến con sông. Quãng thời gian đó, những gì có liên quan đến hắn đều làm tôi phát cuồng, nhưng tôi không thể hành hạ đến chết con vật vô tội, vì thế liền để nó phóng sinh.

“Ha ha.” Hắn nở nụ cười hai tiếng, mau chóng ngồi xuống cạnh tôi, tôi lập tức đứng lên, định đi ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống.

“Cậu trốn cái gì mà trốn?” Thanh âm của hắn đột ngột cất cao, một phen túm trụ thân mình tôi đang muốn tránh đi.

“Tôi không trốn…..” Tôi từ chối một chút, không giãy tiếp. Tôi phát hiện bản thân mình hôm nay cực kỳ mệt mỏi, nếu hắn bây giờ muốn làm cái gì đối với tôi, tôi tuyệt đối không có một chút khí lực để phản kháng.

Hắn hơi buông lỏng tôi ra, híp mắt, bất ngờ dùng sức một cái đem đặt tôi nằm lên sô pha.

“Ngươi định làm gì?! Ngươi có bệnh hả? Trần Diệu! Ngươi buông ra!”

Tôi kịch liệt giãy dụa làm hắn không hài lòng, hắn dùng một tay đem hai cánh tay đang quơ quạng lung tung đặt xuống dưới, sau đó dùng đầu gối chặn cái chân tôi đang muốn đá hắn ra.

“Cậu không nhớ tôi sao, Tần Vi?” Hắn cúi đầu xuống, nỉ non nói bên tai tôi, “Một chút cũng không nhớ đến tôi sao?”

Tiếp đó hắn cúi đầu hôn lên tôi.

Tôi nằm trên sô pha, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà.

Trần Diệu nằm trên người tôi thở hổn hển, nơi chúng tôi dính liền nhau cùng một chỗ vẫn còn run nhè nhẹ, dư vị chưa dứt.

Hành vi vừa rồi tôi không thể gọi là cưỡng gian, bởi vì tôi cũng có đạt tới cao trào, hơn nữa vì tôi không có một chút khí lực để phản kháng, cho nên hắn không tốn chút công phu nào liền tiếp nhập tôi, không thể nói là ép buộc tôi.

Cũng rất khó cho rằng đây là ân ái, hơn hai năm thân thể không bị ai chạm qua nên rất khó thích ứng được ngay, huống hồ lúc hắn muốn tôi thì động tác vội vàng kịch liệt vô cùng, việc hắn tác cầu vô độ làm tôi đến cuối cùng khí lực để động đậy mấy ngón tay đều không có.

Tôi còn chưa hiểu, hắn vì cái gì phải làm như vậy.

“Quả nhiên cậu vẫn tốt nhất……” Hắn thì thào nói xong, lại bắt đầu tiếp tục hôn lên người tôi.

“Trần Diệu.” Tôi rốt cục mở miệng, “Cậu đến tột cùng muốn như thế nào?”

“Muốn như thế nào là sao?” Hắn khó hiểu ngước mắt nhìn tôi.

“Cậu không phải có bạn gái? Cậu không phải định kết hôn? Cậu còn tìm tôi làm gì?” Ngữ khí của tôi mệt mỏi và sa sút, tôi cũng không trông mong hắn có thể cho tôi một cái đáp án vừa lòng.

“Kết hôn?” Hắn hơi sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ra nở nụ cười, “Cậu chính là vì chuyện này mà không vui hả? Nếu cậu không muốn, tôi sẽ không kết hôn. Dù sao Nhiễm Linh còn muốn tiếp tục xuất ngoại du học, tôi cũng muốn tạo chút sự nghiệp trước rồi tính.”

Đầu tôi bắt đầu đau lên, tôi không phải ý này… Chờ đã……

“Nhiễm Linh là cái gì mới được?”

“Tên của bạn gái tôi.”

“………”

“Tần Vi cậu không vui hả?” Hắn chăm chú nhìn mặt tôi, vẻ mặt mê hoặc.

“Cậu muốn tôi làm sao cao hứng đây? Hai năm trước cậu nói chia tay với tôi, hai năm sau chạy tới cùng tôi làm tình, cậu mong đợi tôi xem cậu như đi ra ngoài du lịch hai năm, hiện giờ phải hân hoan đón chào cậu trở về sao?”

Hắn trầm mặc một trận, chậm rãi mở miệng: “Hai năm trước rời đi cậu xong, tôi cho rằng mình sẽ không quay về thành phố này nữa. Vả lại người nhà tôi cũng muốn tôi tốt nghiệp xong thì xuất ngoại, cùng Nhiễm Linh ra nước ngoài phát triển. Tôi không có biện pháp, chỉ có thể bắt buộc chính mình quên cậu đi. Cậu khi đó không có ý chí cầu tiến, cả ngày thầm nghĩ tương lai dựa vào ba cậu hoặc là tôi nuôi. Tần Vi, nói thật, tôi đối với cậu thực thất vọng.”

Tôi lạnh lùng cười, thì ra là như vậy, tôi thừa nhận lúc ấy tôi đích thực rất ỷ lại, cũng đích thực vô sỉ khi nghĩ tới về sau nhờ Trần Diệu nuôi……Tôi lúc đó cũng khá khinh bỉ bản thân.

“Nhưng khi tôi xem lại tấm ảnh sticker chúng ta chụp lúc trước, nhìn chiếc đồng hồ cậu tặng tôi, nhớ đến thời gian chúng ta ở bên nhau, tôi liền kiềm chế không được ý nghĩ muốn trở về tìm cậu…… Nhất là sau khi tôi nhìn đến cậu trong quảng cáo kia, tôi lập tức nói người nhà tôi phải về, tôi không xuất ngoại nữa.”

“……” Mặt tôi không chút thay đổi xem xét hắn.

“Tần Vi, tôi còn yêu cậu… Cậu hiện tại càng làm tôi si cuồng hơn hai năm trước nữa……” Hắn cúi đầu hôn cổ tôi, đột nhiên ngước mặt lên, “Nhẫn cậu đâu?”

“Nhẫn nào?”

“Nhẫn tôi đưa cho cậu, cậu đeo trên cổ đâu?” Hắn hung tợn rống.

“Cái kia a, tôi sớm vứt rồi.”

Hắn sững sờ nhìn tôi, ánh mắt dần trở nên sắc bén: “Đừng nói với tôi là cậu có người khác đấy nhé?”

“Không liên quan đến cậu.”

“Là nam hay là nữ? Nói!”

“Không liên quan đến cậu.”

Chân mày hắn nhíu chặt một chỗ, phẫn nộ nhìn tôi, một lát sau, khóe miệng nhấc lên một nụ cười ác liệt, ngón tay chậm rãi lướt qua sau lưng tôi, ở chỗ tôi mẫn cảm mà ấn một cái: “Chỗ này chặt như vậy, tôi thấy cậu cũng không có đàn ông khác.”

“Trần Diệu cậu cũng thật biết nói đùa quá.” Tôi lười biếng giật giật thân mình, nhìn hắn một cái, “Cậu nghĩ sau chuyện với cậu thì tôi phải tiếp tục nằm dưới thân đàn ông khác?”

Nếu ngươi chưa từng thấy được một người đàn ông chân chính phát cơn bạo nộ… Đề nghị ngươi đến nhìn Trần Diệu hiện tại.

Lời tôi vừa nói xong, nụ cười tươi trên mặt chưa còn kịp tháo xuống, hắn đã gầm lên một tiếng, hung hăng bóp lấy cổ tôi: “Ngươi dám có đàn ông khác? ……. Là ai? Nói!”

“Là ai cũng không liên quan đến ngươi.” Tôi gian nan thốt ra những lời này.

Hắn càng thêm cuồng nộ: “Có phải cái gã đàn ông đón ngươi ngày hôm đó? ……Hắn gọi là Lâm Hoán phải không? Có phải hắn không?”

Tôi run lên một chút, động tác này không có tránh được ánh mắt hắn, thanh âm lạnh lẽo lập tức vang lên bên tai tôi: “Thật sự là hắn? Ha ha, không phải chỉ chụp cái quảng cáo thôi sao? Tôi có biện pháp làm hắn sống không yên thân đó!”

Tôi bắt đầu sợ hãi: “Ngươi bệnh thần kinh……Không phải là hắn!”

“Thật sự không phải hắn?” Hắn nhìn chằm chằm mắt tôi.

“Không phải! Không có liên quan đến hắn!”

Hắn dần dần buông lỏng tay ra: “Không cho phép cậu có người khác, nam hay nữ đều không được! Nói, cậu có người đàn ông nào khác hay không?”

“……Không có.”

“Còn bạn gái?”

“Không có!”

Hắn một tay kéo tôi vào lòng: “Lúc này mới ngoan, Tần Vi, cậu là của một mình tôi, biết không?” Tôi tránh khai cái ôm của hắn, lạnh lùng nhìn lại: “Tôi không phải của cậu, đừng quên từ hai năm trước chúng ta đã không còn quan hệ. Không phải chỉ là làm tình cùng cậu thêm lần nữa thôi sao? Trước kia cũng không phải chưa làm qua, cậu định thật lòng ư?”

Hắn giật mình nhìn tôi: “Tần Vi…… Cậu còn hận tôi?”

“Không phải.”

“Thế thì vì sao?”

“Bởi vì tôi không yêu cậu.” Tôi gằn từng tiếng nói với hắn, “Trần Diệu, cậu nghe cho rõ đây, tôi không yêu cậu, từ nay về sau chúng ta không liên quan đến nhau nữa.”

Sau ngày đó, tôi liền đem Trần Diệu bài trừ khỏi cuộc sống của mình hoàn toàn. Tôi không hề nghe điện thoại của hắn, không nhìn bóng dáng hắn ở dưới lầu chờ tôi. Tôi nghĩ bất luận kẻ nào cũng không chịu đựng nổi loại cự tuyệt này, huống chi hắn là một người đàn ông kiêu ngạo. Quả nhiên một tuần sau, hắn không gọi điện thoại cho tôi nữa, cũng không đến tìm tôi.

Tôi hiểu được, hắn rốt cục một lần nữa lại buông tay.

Tôi vẫn là tôi, cùng hai năm trước không có gì khác nhau. Nếu hắn khi đó có thể nói không yêu tôi mà sẵn sàng rời đi, thì mê luyến bất chợt bây giờ có năng lực duy trì được bao lâu? Nhiều lắm là hai năm, tôi cũng không còn đủ khí lực dây dưa với hắn. Tôi thừa nhận tôi không thể quên hắn hoàn toàn, tôi thừa nhận hắn vẫn là người đàn ông duy nhất tôi thích 24 năm qua. Nhưng có những thứ cuối cùng có thể phai nhạt; có những thứ lại cả đời không thể buông tay.

Ví dụ như nói, tự tôn của tôi.

Thích hoặc không thích đều là không phải là chuyện cứ muốn là được. Tôi có thể học được chấp nhận sự thật, nhưng không thể chịu đựng được hắn tùy ý chà đạp tự tôn của tôi. Nếu nói hai năm trước tôi chỉ là hận hắn, như vậy hiện tại tôi hoàn toàn xem thường hắn.

Tôi phải xem như cuộc đời mình chưa từng có xuất hiện người này.

Tôi không có nhiều tinh lực suy nghĩ chuyện của hắn. Gần đây công ty cực rối ren, nghe nói chính phủ muốn quy hoạch khu công nghiệp mới, nếu khối đất chúng tôi đầu tư bị chọn sát nhập vào khối đất xây khu công nghiệp của nhà nước, coi như xong đời. Sáu trăm vạn khoản đầu đã bỏ vào, công trình xây dựng giai đoạn một đã muốn bắt đầu khởi công, nhiều người nhìn trúng nhà xây trên khối đất đó đều gọi điện thoại đến hỏi thăm, tôi mỗi ngày xoay sở bên công trình lẫn thương lượng khách hàng muốn mệt bở hơi tai.

Ba nói, nếu khối đất này thực sự bị sát nhập vào khu công nghiệp, tuyệt đối không có ai mua nhà ở nơi đó, công trình làm không xong, đến đường cùng thì chính phủ sẽ ra giá thấp thu mua khối đất này. Khoản vay ngân hàng của chúng ta, còn có phí nhận thầu, phí quảng cáo… Nếu không xong, chúng ta nhất định mệt chết, thậm chí còn có thể đi đến phá sản. Kinh doanh bất động sản chính là như vậy, một khi ánh mắt không chính xác thì một ngày trước ngươi còn tưởng chính mình có thể kiếm mấy trăm vạn, sau một giây ngươi có tuyệt vọng đến mức chỉ còn nước nhảy lầu.

Đoạn thời gian đó tôi càng thêm mất ngủ, cho dù cửa sổ đã trang bị thêm chiếc màn, cho dù ngoài cửa sổ cái gì cũng không có, nhưng tôi vẫn không ngừng nghe được tên mình quanh quẩn trong căn phòng trống rỗng: “Tần Vi……Tần Vi……”

Tôi chỉ có thể đem thuốc ngủ trộn với rượu Brandy mà uống, bác sĩ nói tôi lần thứ hai xuất hiện huyễn thính là vì mệt nhọc quá độ, tinh thần không tiếp nhận nổi áp lực lớn như vậy.

Tôi thật hy vọng ngủ một giấc xong, mở mắt ra, phát hiện hết thảy đã muốn giải quyết dễ dàng.

Tại thời điểm tối hỗn loạn, tôi lại nhận được điện thoại của Trần Diệu, nói thật là tôi không muốn tiếp, hắn thế nhưng có bản lĩnh gọi đến văn phòng tôi.

“Tần Vi, tôi muốn cùng cậu nói chuyện.”

“Nói chuyện gì? Chúng ta còn cái gì để nói đâu?”

“Tất nhiên là có, chúng ta có thể nói chuyện khối đất công ty cậu đầu tư.”

“………”

“Cậu không có hứng thú?”

“Hẹn chỗ đi, sau giờ tan sở chúng ta thảo luận.”

“Không thành vấn đề, tôi tan sở xong sẽ đến nhà tìm cậu.”

“Đợi đã……”

Hắn cắt đứt điện thoại, khi tôi gọi lần nữa thì hắn đã tắt máy.

Tên hỗn đản này!

Kết quả, tôi không thể không để hắn một lần nữa lại bước vào nhà tôi. Sắc mặt hắn thoạt nhìn không tốt, giống như gầy mười cân, ngay cả ánh mắt dài nhỏ giờ đây dường như lớn hơn vài phần. Hắn có hơi ho khan, tôi không thể không hoài nghi tháng này hắn không có tới làm phiền tôi là do hắn sinh bệnh. Thật là thần kỳ, cho tới bây giờ đều là hắn nói tôi yếu ớt, đụng một cái liền bệnh. Hắn trong trí nhớ của tôi là một cái siêu nhân chưa bao giờ sinh bệnh, ngay cả cảm mạo đều hiếm thấy.

Hắn ngồi trên sô pha, uống ly nước nóng tôi rót. May là buổi sáng trước khi đi tôi có nấu một ấm nước sôi, bằng không hiện tại chỉ có thể cho hắn uống bia hoặc là rượu Brandy.

“Tần Vi, nghe nói công ty ba cậu có chuyện rắc rối?”

“Ừ.”

“Giải quyết được chưa?”

“Còn chưa.” Vô nghĩa, giải quyết được rồi ta còn gặp ngươi? “Bất quá, có thể sự tình cũng không đến nỗi tồi tệ như tưởng tượng.” Tôi cố gắng hy vọng, có lẽ không nhất định xui xẻo như vậy, có lẽ chỉ là chúng tôi lo lắng quá độ — kế hoạch quy hoạch của chính phủ còn chưa công bố, nói không chừng chỉ là tin đồn vô căn cứ thôi?

“Tôi nói cho cậu hay, khối đất bên cậu đầu tư, vừa lúc định sát nhập vào khu công nghiệp. Ở nơi định xây khu công nghiệp, còn ai dám đến mua nhà nữa đây?”

“Làm sao cậu biết nó nhất định sẽ sát nhập hả?” Tôi kích động đến mức nói năng lộn xộn, “Quy hoạch cái gì chứ? Ai nói cho cậu……”

“Tần Vi, tôi không cần phải lừa cậu, tôi nói sát nhập thì sẽ sát nhập. Quy hoạch này tôi đã sớm thấy được, chuyện công bố là sớm hay muộn thôi.” Ngữ khí bình tĩnh của hắn ngăn lại tâm tình không yên của tôi, hai câu kia nhắc nhở đó không còn là Trần Diệu tôi từng biết trước kia.

Tôi thiếu chút nữa đã quên, sau lưng hắn là một gia tộc hiển hách cỡ nào.

“Thế thì làm sao bây giờ” Tôi vô lực ngã xuống sô pha, vùi đầu giữa hai chân, thì thào nói, “Làm sao giờ a……”

“Cũng không phải không có biện pháp.” Hắn đi tới, nhẹ nhàng nâng dậy bả vai tôi, “Đừng quên cho dù là khu công nghiệp, cũng cần cái nhà xưởng, cũng cần chỗ cho công nhân trọ.”

Tôi đột nhiên ngẩng đầu nhìn mặt hắn: “Cậu đang nói tới……”

“Tôi có thể nghĩ biện pháp làm cho chính phủ phê chuẩn khu đất đó kiến tạo thành khu nhà trọ, về sau trở thành khu tập thể nhà trọ cho tất cả công nhân.”

Nếu nói như vậy… Chỉ cần chúng tôi sửa đôi chút kế hoạch xây dựng lại, cải biến thành khu nhà trọ thì chúng tôi liền có thể khởi tử hồi sinh? Tôi bị cực độ vui sướng làm mờ mắt, ôm lấy tay hắn: “Thật chứ? Cậu thật sự có biện pháp?”

“Tôi không lừa cậu, Tần Vi. Tôi chưa từng lừa gạt cậu, trước kia cũng thế, về sau cũng vậy.” Hắn thuận thế kéo tôi vào lòng ngực, thở dài nói nhỏ vào tai tôi. Tôi lại không có khí lực một phen đẩy ra hắn.

“Vì sao cậu phải làm thế?”

“Tôi vì sao phải làm thế, cậu còn chưa hiểu sao?”

Trần Diệu, ngươi không thể đê tiện như vậy! Ngươi không thể ở thời điểm ta bất lực nhất, nói với ta thế này!

“Ân huệ lớn quá, tôi không trả nổi.” Tôi thấp giọng nói.

“Không cần đâu, Tần Vi. Chỉ cần cậu không trốn tránh tôi, chỉ cần cậu đồng ý ở bên tôi, chuyện gì tôi cũng sẽ giúp cậu giải quyết.” Mặt hắn nhẹ nhàng áp lên mặt tôi, bàn tay cầm gắt gao lấy tay tôi.

“Không phải cậu đã nói không thích tôi quá mức ỷ lại vào cậu?”

“Nhưng mà hiện tại tôi thầm mong cậu cả đời có thể ỷ lại vào tôi.”

Cả đời?

Tôi bỗng nhiên tránh khai tay hắn, đầu óc mơ hồ. Nghe ngữ khí bình tĩnh đến mức tự nhiên của hắn, hắn vì cái gì phải làm như thế? Nhất định muốn tôi trở lại người hắn đến tột cùng có ý nghĩa gì chứ?

“Tôi không hiểu……”

“Không hiểu tôi liền giải thích cho cậu nghe, quay về bên cạnh tôi đi, Tần Vi.”

“Tôi đã không còn yêu cậu nữa đâu!”

“Không sao cả.” Hắn biểu tình không thay đổi, “Chúng ta có thời gian một lần nữa bồi dưỡng tình cảm.”

Vì cái gì nói hắn không chịu hiểu… Tôi vô lực cúi đầu. Chính là tôi không làm được hung hăng cự tuyệt hắn, cho nên chỉ có thể thỏa hiệp: “Tôi không có biện pháp hiện tại cho cậu câu trả lời thuyết phục, cậu để tôi cân nhắc lại đi……”

“Tốt, tôi không ép cậu.” Hắn cũng không cố tình gây sự, “Có điều cậu cũng nên biết, một khi quy hoạch chính thức công bố, nhất định sẽ có nhiều công ty bất động sản chạy đến tranh đoạt quyền xây dựng. Nếu lúc đó công khai cạnh tranh đấu thầu, Tần Vi, công ty bên cậu không thể nắm chắc phần thắng.”

Hắn uy hiếp tôi? Hắn thế nhưng có thể mỉm cười mặt không đổi sắc uy hiếp tôi?

“Cái quy hoạch kia đại khái còn mấy tháng nữa mới công bố?”

“Ba tháng.”

“Cho tôi hai tháng suy nghĩ.”

“Không được, tôi chờ không được, cao lắm là một tháng.” Hắn cau mày nói.

“Không được, một tháng rưỡi, không thể thiếu thêm!” Tôi cũng không biết tính toán chi li mười mấy ngày làm gì, chẳng lẽ nhiều hơn mười ngày sẽ xuất hiện kỳ tích sao?

Hắn nhìn tôi nửa ngày, cuối cùng đồng ý: “Được, một tháng rưỡi. Bất quá trong vòng một tháng rưỡi này cậu không được phép trốn tránh tôi, tôi cam đoan không ép buộc cậu làm chuyện cậu không muốn. Cậu cũng không được phép không tiếp điện thoại của tôi, không được phép cố ý đối với tôi vờ như không thấy, lại càng không được cố ý đào tẩu! Bằng không, tôi không quan tâm cậu cái gì một tháng hai tháng, trực tiếp bắt cậu trở về ngay!”

Tôi hoảng sợ ngẩng đầu nhìn hắn, tôi vì sao chưa bao giờ biết hắn là kẻ không nói lý như vậy?

Này……Có phải đây chính điên cuồng cố chấp mà người ta thường nói?
Bình Luận (0)
Comment