Nhất Niệm Chi Tư

Chương 14


Ngữ điệu của hắn rất nghiêm túc, nghiêm túc như thể trên người tôi bám thứ gì có mùi thối lắm vậy.
Tôi ngờ vực đưa áo khoác đưa lên ngửi thử, rõ ràng là mùi nước hoa nữ.

Chắc hồi sáng dây từ Hứa Tịch sang, sau vài tiếng bốc hơi, mùi hương nồng nặc lúc ban đầu kia đã chuyển thành mùi thanh nhã.

Chẳng lẽ mùi hôi mà hắn ám chỉ là mùi này?
Mũi chó.
“À, mùi này.” Tôi cười giải thích, “Vô tình ám phải thôi.

Nếu cậu không thích thì tôi cởi áo khoác ra nhé?”
Kỷ Thần Phòng quan sát tôi suốt hồi lâu rồi mới thả lỏng tay ra.
Tôi đứng thẳng dậy, cởi áo blazer ra rồi vắt trên bàn làm việc, nhân tiện tháo luôn khuy măng sét áo sơ mi.
“Cậu… Sao tự dưng lại xuất hiện thế? Chẳng phải đã từ chối rồi à?”
Động tác tháo khuy thoáng khựng lại.

Từ chối ư? Ra là hắn “từ chối” tôi bằng cách ngừng liên lạc và không trả lời tin nhắn suốt hai ngày này.
Tôi mà bị tư chối à? Đùa cái quái gì vậy.
Thằng này… Nhân cách méo mó đến mấy thì cũng phải có mức độ thôi.

Lúc vùi đầu vào liếm láp tôi như con chó liếm xương thì chẳng thấy nó miễn cưỡng chút nào.

Sao, chỉ mới hai ngày mà đã nổi máu tự trọng của một thằng gay à?
“Hôm đó tôi cũng đâu ép buộc cậu…”
“Vì cậu từ chối thư gặp mặt nên tôi tưởng cậu sẽ không gặp tôi nữa, nào ngờ cậu lại đột ngột xuất hiện rồi giả vờ như không quen biết tôi.

Đúng là hôm ấy tôi tự nguyện thật, đó là hành vi trả ơn của cá nhân tôi, tôi coi cậu là ân nhân nên mới làm được như thế, nhưng dường như cậu… chỉ coi tôi là thứ tiêu khiển khi cậu buồn chán mà thôi.”

Hắn đứng dậy khỏi ghế tựa, nhìn thẳng vào tôi: “Tôi sẽ trả lại ba mươi vạn cho cậu trong thời gian sớm nhất, xin cậu đừng trêu đùa tôi nữa, cậu Tang.”
Đây là đoạn hội thoại dài nhất mà Kỷ Thần Phong trao đổi với tôi, hắn nói với vẻ mặt bình tĩnh thường ngày, ngay cả giọng điệu cũng giống như mọi khi, không hề có một chút dao động nào.

Thế nhưng, đoạn tường thuật ngắn gọn tầm chừng trăm chữ này lại như một quả bom nguyên tử từ trên trời rơi xuống, trực tiếp gây ra sự xáo trộn long trời lở đất trong nội tâm tôi.
“Sao cậu…” Sao hắn lại biết về khoản tiền ba mươi vạn? Nghiêm Thiện Hoa kể ư? Người đàn bà đó đã bảo không tiết lộ bất cứ chuyện gì cho hắn rồi cơ mà? Và cả bức thư quỷ tha ma bắt kia là sao?
Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi hắn, tôi sợ hắn biết được khoản tiền ba mươi vạn ấy, cũng sợ hắn tìm ra bí mật về thân thế của mình.

Có lẽ vì bộ não phải tiếp nhận quá nhiều thông tin trong cùng một lúc nên việc tổ chức ngôn ngữ mới trở nên cực kỳ khó khăn, tôi chỉ biết nắm lấy cánh tay hắn trong vô ích, không bật nổi một tiếng nào ra khỏi cổ họng.
Không được.
Tôi không thể đánh mất mọi thứ mình đang có được.
Dù chúng vốn thuộc về hắn, nhưng nếu đã cho tôi rồi thì phải là của tôi.

Dựa vào đâu mà một kẻ không phải trả giá bất cứ điều gì lại có thể sở hữu tất thảy mọi thứ? Tôi sẽ không trả lại cho hắn đâu, tuyệt đối không.
Tôi siết tay hắn chặt hơn, đầu óc hỗn loạn bắt đầu bị khống chế bởi cảm xúc bạo lực, thậm chí tôi còn suy tính đến chuyện sẽ tấn công hắn bằng chiếc lọ thủy tinh đặt trong góc.
Đằng nào Tang Chính Bạch cũng giải quyết hết thôi.

Ba năm trước tôi cũng vậy mà đâu có bị làm sao…
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang mạch suy nghĩ đang dần bị mất khống chế của tôi, khiến tôi đột ngột hoàn hồn.
“Bác sĩ Kỷ, có một bé Poodle không được ổn lắm, cậu mau sang đây kiểm tra nhé.”
Kỷ Thần Phong nhìn lướt qua cánh cửa bị đóng chặt, trả lời: “Tôi sang ngay đây.”
Hắn cạy tay tôi ra từng chút một, sau khi đánh bom nguyên tử, hắn chẳng buồn quan tâm xem số lượng thương vong là bao nhiêu, chỉ sải bước rời khỏi văn phòng mà không nói lấy một lời.
Cửa mở ra rồi khép lại, căn phòng trở nên lặng ngắt, tôi ngồi tựa vào bàn làm việc, trong giây lát, không chỉ lòng bàn tay mà ngay cả sống lưng tôi cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Mẹ kiếp, suýt chút nữa tôi đã trở thành một tên giết người.
“Điên vãi…” Không chịu nổi nữa, tôi đưa tay lên che mặt, cắn răng hít thở, nghĩ lại mà vẫn thấy sợ, cho đến khi cảm giác hãi hùng kia biến mất, lý trí mới giành lại thế thượng phong.
Tôi buông thẳng phần ống tay áo đã xắn lên xuống, cài lại cúc rồi khoác áo blazer lên người.


Sau đó, làm như không có chuyện gì xảy ra, tôi mở cửa và băng qua hành lang, rời khỏi bệnh viện thú ý mà không hề ngoảnh lại.
“Rốt cuộc bà đã kể chuyện gì cho nó?” Tôi vò nhăn nhúm tờ vé phạt nguội mình vừa giật xuống khỏi cần gạt nước, nén giận chất vấn Nghiêm Thiện Hoa ở đầu dây bên kia: “Sao nó biết ba mươi vạn tệ kia là do tôi đưa? Còn cả thư nữa, thư nào?”
“Mẹ… mẹ thật sự không tiết lộ cho thằng bé bất cứ điều gì về con.” Nghiêm Thiện Hoa run rẩy cam đoan, “Mẹ chưa từng nhắc đến tên con.”
Tôi siết chặt cục giấy trong lòng bàn tay, đập mạnh cánh tay lên cửa kính ô tô rồi gằn giọng: “Thế sao nó biết là tôi? Bà tưởng bà nuôi nó lớn là Tang Chính Bạch sẽ bỏ qua cho bà sao? Mẹ kiếp bà mơ mộng ít thôi! Tôi mà bị bại lộ thì bà phải chết theo tôi!”
“Tiểu Niệm, con đừng kích động vội, con nghe mẹ nói đã, mẹ thề là mẹ chưa từng tiết lộ với thằng bé bất cứ thông tin gì về con.

Còn chuyện bức thư là thế này, cứ mỗi lần trả tiền, Thần Phong lại đặt kèm vào trong phong bì một lá thư để gửi cho con, mẹ sợ con không vui nên lần nào cũng bỏ ra…”
Nhưng nếu không có thư trả lời, bà ta lại sợ Kỷ Thần Phong nghi ngờ.

Bởi vậy mà mỗi lần trả tiền xong, bà ta lại vào cửa hàng bán đồ lưu niệm nằm dưới tầng chỗ căn hộ tôi sống để mua một tấm bưu thiếp, sau đó nhờ ông chủ tiệm viết bừa một câu rồi mang về.

Cứ như vậy, bà ta đã lừa dối Kỷ Thần Phong suốt ba năm.
“Sau khi cấy ghép ốc tai điện tử thành công, thằng bé luôn muốn trực tiếp đến cảm ơn con.

Nhưng mẹ bảo với thằng bé rằng con là khách hàng cũ của mẹ, cho vay tiền không phải vì lí do gì khác mà chẳng qua chỉ nể nả quan hệ ngày xưa, tốt nhất đừng làm phiền con.

Thằng bé tin thật, về sau không nhắc đến chuyện này nữa.

Mẹ tưởng thằng bé bỏ cuộc rồi, nhưng cho đến mấy tháng trước, khi đã tốt nghiệp và tìm được chỗ thực tập, đột nhiên thằng bé lại viết trong thư rằng muốn gặp con…”
Tất nhiên Nghiêm Thiện Hoa sẽ không cho hắn gặp tôi, để gạt bỏ ý định của Kỷ Thần Phong một cách triệt để, ngay ngày hôm đó, bức thư đã bị gửi trả lại cho hắn, đồng thời, không có thêm bất cứ một tấm thiếp “giả dược” nào được gửi tới nữa.
(*) Giả dược: vật chất hay phương pháp trị liệu được thiết kế để không có hiệu quả điều trị.

Giả dược được áp dụng lên người và làm cho họ nghĩ rằng họ đang được điều trị tích cực và sẽ có hiệu quả.
Sau đó, dường như Kỷ Thần Phong đã bỏ hẳn ý định muốn gặp tôi, hay nói cách khác là bị đả kích mạnh, hắn không viết thư cho tôi nữa mà chỉ đàng hoàng trả nợ.

Thảo nào hôm nay hắn nói mà tôi không hiểu gì, hóa ra những chuyện ấy vốn đã chẳng liên quan tới tôi.

Bà ta tưởng mình làm vậy là khôn ngoan chắc?
“Đống thư đó đâu rồi?” Tôi hỏi.
“Để… ở nhà, mẹ cất rồi, giấu vào nơi chỉ có mẹ biết.”
“Thu xếp thời gian cho tôi.” Tôi nghiêm khắc cảnh cáo Nghiêm Thiện Hoa, “Đừng làm việc gì thừa thãi nữa.

Điều duy nhất bà phải làm bây giờ là ngậm miệng lại cho tôi, tôi sống thoải mái, thì bà mới sống thoải mái được.”
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Tôi quăng điện thoại, ngồi lặng trong xe suốt hồi lâu, vì thuốc lá điện tử đã không còn tác dụng trong việc giải tỏa cơn cáu gắt nên tôi bèn phóng xe tới chỗ quán bar mình thường hay đến.
Tuy chưa đến giờ mở cửa kinh doanh, nhưng vì tôi là khách hàng trọng yếu nên thời gian cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Đích thân ông chủ xuống tiếp đãi tôi, anh ta lấy chai rượu mình để dành từ đợt trước ra rồi rót cho tôi một ly.
Thật khó để có thể từ bỏ một thói quen, nhưng lại rất dễ nếu ta muốn đưa nó quay trở lại.
Rượu mạnh đi vào cổ họng, không có cảm giác khó nuốt, hớp rượu trôi xuống dạ dày một cách thuận lợi theo đường thực quản khiến cơ thể nhanh chóng.
Tôi không nhớ cuốc rượu đã kết thúc thế nào, cũng không nhớ rõ mình đã về nhà ra sao.

Khi mở mắt ra vào ngày hôm sau, tôi đang nằm trên chiếc giường lớn trong căn hộ của mình, điện thoại đặt ở đầu giường, còn áo khoác thì vứt dưới phía đuôi, đầu đau như quả dưa hấu chín già — có thể nổ tung bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Trong điện thoại có tin nhắn của chủ quán bar, anh ta nhắn đã lái xe vào gara cho tôi, chìa khóa xe đặt trên bàn trà, đính kèm ở phía dưới là bức ảnh chụp vị trí xe đậu.
Lịch sử trò chuyện với Kỷ Thần Phong vẫn dừng ở thời điểm mấy hôm trước, có vẻ hắn thực sự không thèm để ý đến tôi nữa.
Mặc dù tôi không phải là một người thợ săn kiên nhẫn, nhưng nếu muốn chạy thoát khỏi tôi thì chẳng dễ dàng đâu…
Tôi cân nhắc, nhập kí tự vào trong ô nhập tin nhắn, sau khi sửa đi sửa lại, thêm bớt từ này từ kia, cuối cùng tôi cũng viết xong một câu hoàn chỉnh.
【Tôi không có ý định trêu đùa cậu.


Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên điện thoại, nhẩm đi nhẩm lại theo từng lần, đảm bảo ngữ điệu đủ chân thành rồi mới gửi tin nhắn đi.
Tầm một giây sau thì Đường Tất An gọi điện thoại tới.
Tâm trạng căng thẳng gần như sắp đứt đã biến thành lửa giận ngay khi bắt máy: “Mày muốn chết đúng không?”
Đường Tất An nín thít, sau đó rụt rè đáp: “Cậu Tang, cậu quên mất hôm nay là ngày tổ chức tang lễ cho cụ Thi à? Lát nữa em sẽ đến đón cậu, cậu vẫn chưa dậy ạ?”
Hình như đúng là có việc như thế thật.
Tôi cởi áo sơ mi, bước xuống giường rồi vào phòng tắm: “Biết rồi, đúng giờ anh sẽ xuống cửa, mày đừng gọi điện nữa.” Nói xong thì cúp điện thoại một cách thô lỗ.

“Mặt mày sao vậy?” Càng ghét tôi bao nhiêu, Tang Chính Bạch càng nhíu chặt mày bấy nhiêu.
Mặc dù đã tắm rửa sạch sẽ và xịt nước hoa nam để át hẳn mùi rượu, nhưng vì chứng mất ngủ kéo dài lẫn cảm giác nôn nao do say, tôi e rằng mình chỉ còn nước trang điểm mới giấu hết được.
“Con thấy hơi khó chịu.” Tôi cụp mắt trả lời.
“Khó chịu ư?” Tang Chính Bạch hừ lạnh không tin, “Khó chịu thì viếng xong đi về nghỉ ngơi, không phải đến ăn cơm chay nữa.”
Thỉnh thoảng các dây thần kinh ở một bên não lại giật lên, kéo theo đó là những cơn đau buốt nhói.

Đúng là tôi thấy khó chịu thật, chính bởi vậy mà ngay cả khi hiểu ông ta nói ra điều này là để tránh làm cho tôi bị mất mặt trước người khác, tôi cũng không phản bác lời đề nghị của ông ấy.
“Tang Chính Bạch và con trai Tang Niệm kính viếng!”
Đang nói chuyện thì đến lượt chúng tôi vào phúng viếng, Tang Chính Bạch thu lại tầm mắt, sải bước vào lễ đường.
Tôi đi đằng sau ông ta như hồi còn bé.

Nhưng điểm khác biệt duy nhất là tôi không còn thiết tha với chuyện bắt kịp theo bước chân của ông nữa.
Người điều hành buổi lễ châm hương, tôi và Tang Chính Bạch lạy ba lạy rồi lần lượt bước lên, cắm hương vào lư.
“Xin chia buồn cùng gia đình, ông cụ mất rồi, ông nhớ phải giữ gìn sức khỏe nhé.” Tang Chính Bạch nắm tay ông con trai cả nhà họ Thi, nói vài câu an ủi.
Con cháu thuộc nhóm trực hệ của nhà họ Thi tuân theo lễ thành phục, bất luận là đang thật lòng hay đang giả vờ, thì chí ít trông họ vẫn đau buồn.
(*) Thành phục con cháu mặc đồ tang để cúng tế và đáp lễ khi khách đến viếng.
Tôi yên lặng, đứng chếch phía sau Tang Chính Bạch, tưởng tượng ra mình là con chó đang được ông ta chăn dắt — Chỉ cần khôn ngoan nghe theo sự sắp xếp của người chủ là đủ, mọi thứ khác không liên quan gì đến tôi.
Tôi tỉnh bơ nhìn về phía cuối hàng, nơi nhóm trực hệ nhà họ Thi đang đứng, suốt từ nãy đến giờ, tôi có thể cảm nhận được một ánh mắt u ám đang bám riết lấy mình, “ai đó” trắng trợn lăng trì da thịt tôi bằng đôi mắt, khiến tôi khó chịu vô cùng.
Một gã thanh niên mặc áo tang trắng, đội khăn trắng trên đầu nhìn thẳng vào mắt tôi.

Cặp mày đen rậm và đôi môi dày giống hệt ông cụ Thi trong ảnh, nhìn thoáng qua cũng biết là máu mủ ruột thịt trong nhà.

Gương mặt điển trai vốn có đã bị phá hủy gần như hoàn toàn bởi vết sẹo kéo dài từ thái dương xuống gò má, khiến diện mạo của gã trông có vẻ dữ tợn.
À, ra là Thi Hạo.

Tôi còn đang nghĩ xem, ai mà hận tôi đến vậy.
Chẳng sợ hãi trước ánh mắt nham hiểm của người kia, tôi nấp sau lưng Tang Chính Bạch, đứng ngay trước tấm di ảnh lớn của cụ Thi mà lặng lẽ bật ra hai tiếng với đứa cháu trai của lão.
“Thằng chó.”
4/3/2022.

Bình Luận (0)
Comment