Nhất Niệm Chi Tư

Chương 32

«Có thể để tôi chăm sóc cho cậu được không?»

Tang Chính Bạch đột ngột gọi tôi về nhà. Kể từ lần trước tôi và ông ta cùng nhau đi tham gia nghi thức cáo biệt ông Thi thì đây là lần đầu tiên ông ta chủ động liên lạc với tôi.

Vốn tưởng là vì thi thoảng tình thương của cha của ông ta phát tác, cuối cùng cũng nghĩ đến phải giữ gìn tình cảm giữa hai cha con chúng tôi thật tốt nhưng đến rồi mới biết thì ra ông ta muốn dẫn tôi đi tham gia tiệc rượu làm ăn – một công ty khoa học kĩ thuật mà ông ta đầu tư mấy năm trước năm nay đã ra thị trường thành công, giá cổ phiếu tăng thẳng một đường, bởi vậy đặc biệt tổ chức một bữa tiệc IPO để cảm ơn vào cuối năm.

Thật ra, phần cảm ơn chắc chỉ chiếm hai ba phần, còn lại là để thiết lập quan hệ và kết nối cảm tình.

Trên đường đến tiệc rượu, nửa tiếng trước đó hai người chúng tôi không nói câu gì, chỉ làm chuyện của mình. Tôi quan sát cảnh sắc ngoài xe còn ông ta thì chỉnh ghế thấp xuống, chợp mắt trong tư thế nửa nằm. Khi chỉ còn lại mấy phút nữa là đến hội trường tiệc rượu, Tang Chính Bạch bỗng nhiên nói chuyện với tôi một đoạn ngắn.

“Anh cũng không còn nhỏ, suốt ngày không làm gì đàng hoàng cũng không phải là cách, tự anh có dự định gì không?”

Tôi khẽ giật mình, quay đầu nhìn về chỗ ngồi bên cạnh. Bên trong khoang xe mờ tối, Tang Chính Bạch vẫn khép hờ hai mắt, lẳng lặng nằm ở đó như cũ.

“Con ở chỗ dì rất tốt…”

“Cho nên anh muốn cứ lăn lộn như thế à?” Tang Chính Bạch ngắt lời tôi, chậm rãi mở hai mắt ra. Ánh mắt giống như một thanh dao bén nhọn, lạnh như băng nhìn về phía tôi.

Tôi hạ mắt, vì không biết phải trả lời như thế nào mới có thể làm cho ông ta hài lòng nên tôi bèn dứt khoát không nói gì.

Hẳn Tang Chính Bạch cho rằng tôi đã thừa nhận, giọng ông đột nhiên trở nên nghiêm nghị, mang theo chút nổi giận hận rèn sắt không thành thép: “Anh cũng đã sắp hai sáu, sự nghiệp không có sự nghiệp, tình cảm không có tình cảm, suốt ngày chen chúc với mấy người mẫu trong công ty dì, có ra cái giống gì không? Lúc tôi lớn bằng anh thì đã kết hôn với mẹ anh, còn có công ty riêng, gia đình mỹ mãn, sự nghiệp cũng có thành tựu. Anh nhìn lại mình đi?”

Nhìn lại tôi, suốt ngày gặp rắc rối, không mong muốn phát triển, mỗi mối tình đều không thể dài lâu, cũng không có gì để xem là sự nghiệp do mình phấn đấu. Hai sáu tuổi vẫn còn như đứa trẻ to đầu cái gì cũng phải cần người khác chăm sóc, đúng là một kẻ bất tài không chịu nổi.

Dù ông ta không nói, tôi cũng vô cùng hiểu rõ bản thân mình.

“Xin lỗi, làm bố thất vọng rồi.” Tôi nói thật nhỏ.

Tang Chính Bạch đấm vào không khí, giận mà không trút nổi. Ông ta nhìn tôi chằm chằm thật lâu, lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi kết bài một cách đơn giản rõ ràng.

“Tháng sau anh đến công ty làm đi, bố sắp xếp chức vị ở Bộ phận kinh doanh cho anh. Chỗ đó là bộ phận đối ngoại, có thể giúp anh tích lũy mối quan hệ, cũng đúng lúc rèn luyện năng lực giao tiếp của anh.”

Tim nặng nề đập một nhịp, tôi không dám tin mở to mắt nhìn sang phía ông: “Để con… vào công ty?”

Lúc vừa mới tốt nghiệp đại học, Tang Chính Bạch cũng muốn cho tôi vào công ty. Nhưng lúc đó tôi trẻ tuổi, lý lịch nông, không có cương vị nào phù hợp với tôi. Ông ta liền muốn tôi làm từ tầng dưới chót lên, từng bước một dựa vào nỗ lực của mình để làm đến tầng quản lý.

Lúc ấy tôi cũng không biết thân phận của mình chỉ là con “ly miêu” mà một lòng cho rằng mình là đứa con độc nhất của Tang Chính Bạch, là Thái tử con vợ cả của đế quốc Tang Thị, thân phận cao quý, làm sao có thể đi làm cấp dưới cho thứ dân được?

Bất mãn bị đèn nén trong lòng lâu dài làm cho tôi cảm thấy Tang Chính Bạch cơ bản là không hề coi trọng tôi, không có ý định bồi dưỡng tôi thành người thừa kế. Tôi nói dăm ba câu ầm ĩ với ông ta, rồi cuối cùng chuyển từ nhà ra ngoài, việc này liền trở nên không giải quyết được.

Sau đó nữa… Tôi biết được thân thế của mình rồi, lại xảy ra chuyện của Thi Hạo nên sợ Tang Chính Bạch phát hiện ra chuyện gì nên không còn phách lỗi nữa, cả ngày ở trong nhà một mình. Tâm trạng tốt thì đến Alicia đi dạo, tìm Hứa Tịch ăn cơm. Tâm trạng không tốt liền bảo A Dao báo vị trí Kỷ Thần Phong, lén thưởng thức dáng vẻ chật vật của hắn, thoáng cái đã qua ba năm.

“Anh là con tôi, dù không thành đồ vật* nhưng gia nghiệp lớn như vậy sau này đều phải để lại cho anh mà.” Tang Chính Bạch chỉnh ghế thẳng lại, sửa sang vạt áo không hề xốc xếch, nói: “Lần này đừng khiến bố thất vọng nữa.”

(*)

Khóe miệng không khống chế nổi mà cong lên, hưng phấn và vui mừng hòa tan sự không vui khi phải ở chung với Tang Chính Bạch. Ông ta cho tôi vào công ty, ông ta muốn bồi dưỡng tôi trở thành người nối nghiệp. Một vài năm sau, tôi sẽ trở thành chúa tể nói một là không có hai ở tập đoàn Tang Thị.

Đến lúc đó… Đến lúc đó, dù bí mật có bị lộ thật, những người này có thể làm gì tôi?

Huống hồ gì Nghiêm Thiện Hoa cũng không chịu được lâu như vậy, nhiều nhất là ba năm, bí mật này sẽ bị vùi sâu trong hoàng tuyền với bà ta. Chỉ cần ba năm, tất cả những chuyện làm tôi phiền lòng, khiến tôi đêm không thể say giấc đều sẽ biến mất. Kỷ Thần Phong sẽ trở lại khe cống ngầm của hắn, tôi thì tiếp tục sống những ngày an nhàn của mình, hưởng hết vinh hoa và không liên quan gì đến hắn nữa.

Quá hoàn mỹ.

“Xin cha tin tưởng con.” Tôi vội vã cam đoan với Tang Chính Bạch: “Con sẽ không làm cha thất vọng nữa đâu.”

Sẽ không làm ông ta thất vọng nữa. Lúc nói ra câu này, tôi thật lòng trăm phần trăm, cũng thật sự đã quyết định như thế, nhưng không ngờ rằng thử thách lại đến nhanh như vậy.

“Thương nghiệp thông gia” là chuyện không thể bình thường hơn trong giới người giàu, môn đăng hộ đối mới có thể mang đến nhiều lợi ích hơn, người mạnh hợp tác với người mạnh mới có thể tạo thành liên minh không thể phá vỡ. Đương nhiên, có tình cảm hay không, hôn nhân có duy trì được không thì lại là chuyện khác. Một khi dính líu với lợi ích thì thứ cảm tính như tình yêu sẽ trở nên không còn quan trọng đến như thế nữa.

Khi Tang Chính Bạch giới thiệu tôi với Cố Dĩnh – con gái của người đứng đầu thương hiệu rượu Cố Thị, tôi liền hiểu ra tất cả.

Chẳng trách ông ta dẫn theo tôi tham gia tiệc rượu với thái độ khác thường, còn ở trên xe rót cho tôi một ngụm canh mê hồn* lớn như vậy, thì ra uống rượu ăn cơm là giả, xem mắt mới là thật.

(*)

“Cha và chú Cố của con còn có chút chuyện cần nói, Cố Dĩnh nhỏ hơn con một tuổi, con làm anh, đêm nay chăm sóc người ta cho tốt, nghe chưa?” Tang Chính Bạch ân cần nói.

Dù trong lòng không muốn cũng không thể thể hiện ra mặt, tôi gật nhẹ đầu, đồng ý.

Sau khi Tang Chính Bạch và cha Cố Dĩnh đi rồi, ở trong góc liền chỉ còn lại hai người là tôi và Cố Dĩnh, nhất thời bầu không khí trở nên xấu hổ.

Dáng người Cố Dĩnh cao gầy, mang giày cao gót thì cao khoảng một mét bảy, ngũ quan khác với kiểu xinh đẹp già dặn của Hứa Tịch, cũng không phải loại hình hoạt bát đáng yêu như Monica. Trên mặt cô trang điểm nhẹ, mái tóc dài đen bóng vén ra sau tai để lộ ra khuyên tai tua rua điểm xuyết bằng kim cương lấp lánh, trông nho nhã, hào phóng và vô cùng điềm đạm.

Dù là lúc tôi còn bừa bãi không biết ngày đêm với phụ nữ thì cô cũng không phải là kiểu tôi sẽ chọn.

“Anh không cần cảm thấy căng thẳng, hôm nay chúng ta chỉ tìm hiểu sơ qua lẫn nhau thôi, sẽ không bị ép đi kết hôn nhanh như thế đâu.” Cố Dĩnh tiện tay lấy hai ly champagne từ trên khay của nhân viên tạp vụ đi ngang qua, đưa một ly cho tôi.

“Cảm ơn.” Nhận ly champagne, để che giấu chuyện mình đang lo nghĩ, tôi nhấp một miếng nhỏ.

“Anh có đang quen ai không? Tôi nói là kiểu đối tượng mà cha anh không biết ấy.”

Champagne chén thoáng chốc lấy một cái tiếp cận chín mươi độ nghiêng góc độ tĩnh lại, cổ họng cũng không tiếp tục nuốt rượu nữa. Sau một lát, tôi điềm nhiên như không có gì để ly xuống, mỉm cười nói: “Nói chủ đề nhạy cảm như vậy với một người đàn ông mới quen chưa quá mười phút, có phải là… quá đường đột hay không?”

“Sớm muộn gì chúng ta cũng phải nói chuyện, không phải à?” Cố Dĩnh thờ ơ nhún nhún vai: “Nếu như anh cảm thấy lo lắng thì cũng không sao, tôi có thể ngả bài trước. Tôi có người yêu, chúng tôi đã ở bên nhau rất nhiều năm rồi, nhưng gia cảnh anh ấy bình thường nên không được gia tộc tôi chấp nhận. Tôi có ý định chống lại nhưng cuối cùng lại thất bại, cho nên tôi xuất hiện ở đây.”

Lần đầu tôi gặp được người phụ nữ đến nơi không nói về sở thích mà lại trò chuyện về tình sử của mình như thế này.

“Rất tiếc.” Tôi an ủi không hề thật lòng.

“Chuyện này không liên quan gì đến anh, anh không cần xin lỗi. Hơn nữa chúng tôi vẫn chưa chia tay, anh ấy cũng biết tôi đi xem mắt, đang tìm kiếm một người đàn ông… có thể chấp nhận tất cả mọi chuyện của tôi.”

Tôi sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nhanh chóng nắm được trọng điểm của cô. Tôi nói với một chút bất ngờ: “Không phải cô đang tìm đối tượng có tình cảnh tương tự cô… để hợp tác đấy chứ?”

Cố Dĩnh lắc lắc ly champagne trong tay, cười nói: “Chắc anh cảm thấy hẳn là tôi điên rồi nhỉ? Nhưng anh xem, chuyện này thật ra trăm lợi mà không có hại. Chúng ta giả vờ ở bên nhau, có thể lừa được cha mẹ của mình, để bọn họ không còn bắt chúng ta làm quen với nam nam nữ nữ xa lạ khắp nơi nữa, lại có thể lấy cớ có hẹn mà ở bên người yêu. Tốt biết bao nhiêu.”

Tôi nhíu nhíu mày: “Chỉ sợ mấy tháng sau bọn họ sẽ lên kế hoạch cho lễ đính hôn của chúng ta.”

“Vậy thì đính thôi, sợ cái gì? Cũng không phải kêu chúng ta kết hôn ngay.” Cố Dĩnh nói: “Hai nhà thành lập quan hệ thông gia, bọn họ đạt được lợi ích họ muốn và chúng ta đạt được tự do theo như nhu cầu, tất cả mọi người đều không lỗ.”

Tôi cứ tưởng cô là một tiểu thư khuê các bảo thủ, không ngờ cô lại chơi lớn như thế.

“Cô đính hôn với tôi, người yêu cô… không nổi giận à?”

Vừa nhắc đến đối phương, toàn bộ biểu cảm của Cố Dĩnh liền trở nên dịu dàng, cô than thở: “So với chuyện tôi đính hôn với người khác thì anh ấy không chịu nổi chuyện tôi với anh ấy chia tay hơn. Đây là hiện thực chứ không phải truyện cổ tích, tôi không thể vứt đi tất cả để cao chạy xa bay với anh ấy được, cho nên anh ấy cũng buộc phải đồng ý. Bên nào yêu nhiều hơn thì… sẽ phải chịu thiệt thòi hơn một chút.”

Đề nghị của cô có sức hấp dẫn nhất định với tôi. Vất vả lắm Tang Chính Bạch mới nhìn thẳng vào tôi lần nữa, nếu có thể thuận lợi “qua lại” với Cố Dĩnh rồi lấy được tài nguyên của Cố Thị, tất nhiên ông ta sẽ xem trọng tôi hơn vài phần.

Hơn nữa… Tôi luôn luôn cần một lớp ngụy trang, một vẻ “bề ngoài”, nếu không thế chẳng lẽ trong ba năm mà Nghiêm Thiện Hoa chưa chết thì tôi cũng không thể quen bạn gái vì Kỷ Thần Phong trong ba năm à? Cũng quá không tưởng tượng nổi. Dù Tang Chính Bạch có không biết đến sự tồn tại của Kỷ Thần Phong thì cũng sẽ nghi ngờ liệu cơ thể tôi có vấn đề hay không.

“Tôi không có người yêu.” Đổi sang dáng vẻ ngả ngớn, nụ cười trên mặt cũng càng thêm lười biếng, tôi nói: “Có điều, tôi và cô đều vô cùng hướng tới tự do. Tôi cảm thấy rất hứng thú rất hứng thú với đề nghị của cô, dũng khí và trí tuệ của cô cũng làm cho tôi phải dụi mắt, có lẽ chúng ta có thể hợp tác xem sao.”

Khuyên tai tua rua bằng kim cương của Cố Dĩnh nhẹ nhàng đong đưa, cô giơ ly lên, trên mặt khó nén nổi vẻ vui mừng: “Không ngờ rằng có thể thuận lợi như vậy, nói chuyện với anh đúng là thoải mái. Hợp tác vui vẻ, anh Tang.”

“Hợp tác vui vẻ, cô Cố.” Nói xong, tôi nâng ly lên cụng với cô.

Dù Tang Chính Bạch bảo tôi chăm sóc Cố Dĩnh nhưng hội trường lớn như thế, Cố Dĩnh cũng không phải là trẻ ba tuổi, làm sao chịu dính vào tôi mãi được? Sau khi thỏa thuận bằng miệng xong, đến giữa chừng cô liền vui vẻ đi tìm người quen của mình nói chuyện. Mà tôi cũng nhân lúc không bị Tang Chính Bạch phát hiện, bước nhanh ra ngoài sân thượng để hóng gió và hưởng bầu không khí yên tĩnh.

Gần đây càng lúc càng uống nhiều rượu, xem như uổng công cai nên trong lòng tôi hơi không cam tâm, liền nghĩ không cai rượu được thì ít nhất cũng cai thuốc lá, thế nên trong khoảng thời gian này ngay cả thuốc lá điện tử tôi cũng rất ít chạm vào. Nhưng cai thuốc cũng cần một quá trình, khi trong miệng muốn cắn gì đó thì tôi sẽ nhai kẹo cao su.

Tôi hít không khí lạnh, vừa thổi bong bóng vừa chơi điện thoại dưới ánh đèn u ám của sân thượng, đột nhiên tin nhắn của Kỷ Thần Phong tới.

/Bây giờ có tiện nghe điện thoại không?/

Là suy nghĩ kỹ chưa?

Thật ra bây giờ cũng không tiện để nghe điện thoại lắm nhưng tôi vẫn gọi lại cho hắn.

Bởi vì đang ở cạnh điện thoại nên Kỷ Thần Phong nghe rất nhanh.

“Hôm nay thời tiết lạnh quá.” Tôi nói.

Dù lạnh nhưng lại rất quang đãng, sao trên trời đặc biệt nhiều, ngày mai hẳn cũng là một ngày trời đẹp nhưng lạnh.

“Cậu đang ở ngoài à?” Có lẽ đã nhận ra miệng tôi bị đông cứng nên nói không lưu loát, Kỷ Thần Phong hỏi.

“Ừm.” Tôi hít mũi, nói: “Đang ở bên ngoài tham gia tiệc rượu với cha tôi.”

Tùy ý tán gẫu, kể tin tức gần đây, nói về hai con mèo con, nói về bệnh tình của Nghiêm Thiện Hoa. Mãi đến tôi khi hắt hơi một cái, Kỷ Thần Phong bèn bắt đầu thúc giục tôi vào nhà.

“Biết rồi.” Đúng là có hơi lạnh đến mức không chịu nổi thật nên tôi vừa cầm điện thoại, vừa kéo cánh cửa thủy tinh nặng nề thông từ sân thượng vào trong phòng.

“Tang Niệm, tôi đã suy nghĩ kĩ đề nghị của cậu rồi.”

Tôi hơi ngừng động tác, hít thở khe khẽ, không giục, cũng không ngắt lời hắn.

“Tôi sẽ làm việc cho cậu, chăm sóc mèo con, chăm sóc bé Cỏ. Sau đó… nếu cậu cho phép, tôi còn muốn thêm một nội dung công việc.”

Ngón tay siết chặt lại, tôi im lặng cong môi vì cuối cùng cũng đã thực hiện thành công kế hoạch, cũng vì những tin tức tốt liên tiếp trong đêm nay

“Cái gì?”

Giày da đạp lên thảm dày trên đất, trở lại sảnh tiệc hào nhoáng, cơ thể tôi nhanh chóng ấm lên. Dường như Cố Dĩnh đã nói chuyện với bạn xong, thấy tôi quay về thì đi về phía tôi.

“Chăm sóc cậu. Tôi sẽ… đối xử với cậu cẩn thận như đối xử với động vật nhỏ vậy.” Hắn hỏi: “Có thể cho tôi chăm sóc cậu không?”

Thảm dưới chân như biến thành mây bay, tôi nảy sinh một cảm giác lơ lửng như mất trọng lượng, lúc thì bay lên trên, lúc lại rơi xuống dưới.

Nếu hỏi tôi có giây phút nào cảm thấy áy náy bên trong mối quan hệ của mình và Kỷ Thần Phong không thì đó hẳn là trong chớp mắt này. Nhưng sự “áy náy” này thật sự không hề có ý nghĩa gì, thậm chí còn ít hơn một chút so với những gì tôi biết về lý thuyết dây trong vũ trụ này. Chỉ trong chớp mắt, bọn chúng đã biến mất khỏi thế giới của tôi.

Đúng là nỗ lực của hắn là thật, không phải giả, nhưng tôi cũng bỏ ra thân thể và tiền tài, có gì mà thiệt thòi hay không thiệt thòi chứ? Người dễ lừa như hắn, dù không phải tôi thì cũng sẽ bị người khác lừa gạt. Ít nhất bị tôi lừa còn có thể ăn ngon uống ngon, không phải lo lắng chuyện gì, bị người khác lừa làm sao hắn vui vẻ vậy được?

“Ngày mai đi làm luôn nhé, bác sĩ Kỷ.” Cố Dĩnh đã cách tôi chỉ còn mấy mét, tôi dùng giọng điệu bình thường tìm cớ, nói với Kỷ Thần Phong ở đầu dây điện thoại bên kia: “Bên tôi còn có chút chuyện, cúp trước.”

“Nhìn thấy anh đang nói chuyện ở đằng xa cười ngọt ngào như vậy, còn tưởng anh đang nói chuyện phiếm với mỹ nữ chứ, thì ra chỉ là bác sĩ thôi à?” Một giây sau khi cúp điện thoại, Cố Dĩnh đã hoàn toàn đi đến trước mặt tôi. Hiển nhiên, cô đã nghe được cách tôi gọi Kỷ Thần Phong.

“Cô nhìn lầm rồi.” Tôi khăng khăng phủ nhận, run rẩy đè khóe miệng xuống.

Tiệc rượu kết thúc, Tang Chính Bạch đưa tôi về nhà, trên xe đương nhiên lại hỏi tôi về tình trạng ở chung của tôi và Cố Dĩnh.

“Tốt lắm.” Tôi nói: “Cha không cần phải lo lắng, con sẽ ở chung đàng hoàng với cô ấy.”

Tang Chính Bạch vỗ chỗ ngồi lan can, thỏa mãn cười ha ha: “Đây mới là con trai ngoan của bố.”
Bình Luận (0)
Comment