Nhất Niệm Chi Tư

Chương 37

«Hắn không thể rời khỏi tôi được nữa»

Lúc đi ngang qua bàn trà, tôi cố ý làm đổ cà phê. Chất lỏng sẫm màu ngay lập tức tạo ra một vết bẩn chướng mắt ở trên tấm thảm màu trắng ngà, không có chất tẩy chuyên dùng chắc sẽ rất khó tẩy sạch.

Hai người đang rơi vào trong tình trạng giằng co kì dị ở cửa nghe thấy tiếng động nhìn sang, tôi giành mở miệng trước tất cả mọi người, ngại ngùng nói với Kỷ Thần Phong: “Bác sĩ Kỷ, có thể phiền cậu gọi nhân viên vệ sinh khách sạn giùm tôi được không? Cứ nói với bọn họ là tôi bất cẩn làm đổ cà phê.”

Kỷ Thần Phong nhìn Trịnh Giải Nguyên vẫn còn đang đứng ở cửa rồi lại nhìn tôi, có lẽ đã nhận ra tôi cố ý muốn dẫn hắn đi chỗ khác, bèn chỉ gật đầu rồi đi vào trong phòng ngủ.

“Quần áo.” Hơi dừng lại ở trước mặt tôi, hắn thấp giọng nhắc nhở.

Tôi cúi đầu nhìn áo choàng tắm của mình thì mới phát hiện tôi chỉ cách lộ hàng một cái kéo nhẹ.

Tôi nhanh chóng chỉnh lại áo choàng cho đàng hoàng, thắt chặt đai lưng. Đến khi tôi làm xong hết rồi, Kỷ Thần Phong đang chặn ở trước mặt tôi mới bước đi về phía phòng ngủ. Sau khi bước vào, hắn còn tiện tay đóng cửa lại.

Nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đã khép lại, tôi mím mím môi, định thần lại rồi xoay người qua để bắt đầu ứng phó với cục phiền phức lớn ở cửa.

“Chuyện gì đây? Cậu ta là anh đẹp trai ở quán bán hàng lúc trước đúng không?” Trịnh Giải Nguyên không nhịn được mà nhìn về phía phòng ngủ. Nếu không có tôi chặn ở đây thì có lẽ cậu ta còn muốn xông thẳng vào để nhìn kĩ Kỷ Thần Phong từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.

“Là cậu ta.”

Tôi nói với Trịnh Giải Nguyên trước kia Đường Tất An không chăm sóc tốt cho bé Cỏ khiến nó suýt chết, vì do tôi nuôi nên phải có tâm thái chịu trách nhiệm, bèn quyết định tìm một người chuyên nghiệp tới chăm sóc cho nó. Lại đúng lúc trong khoảng thời gian này trong nhà Kỷ Thần Phong có chút chuyện nhỏ, phải từ chức ở bệnh viện thú cưng và rất thiếu tiền nên tôi tận dụng luôn cơ hội này, thuê cậu ta làm bác sĩ thú y tư nhân của tôi.

Trịnh Giải Nguyên nghe thế thì lông mày cau lại, như là đang suy nghĩ gì đó.

Tôi căng thẳng không thôi, chỉ trong một lát mà trong lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.

“Không ngờ… Mày lại đối xử tốt với con rùa đen kia như thế.” Lông mày Trịnh Giải Nguyên giãn ra: “Trước kia mày mang nó đi khám tao đã kinh ngạc lắm rồi, bây giờ mày lại còn tìm một bác sĩ thú y tư nhân chăm sóc cho nó, ghê thật.”

Tin rồi.

Trái tim thả lỏng, tôi thầm thở phào. Cùng với vui mừng, tôi cũng lại lần nữa phải lau mắt nhìn Trịnh Giải Nguyên. Vậy mà lại tin cái cớ bác sĩ tư nhân này, thật sự không biết nên nói cậu ta quá ngây thơ hay là quá ngu xuẩn nữa. Chẳng trách đến Lư Tuế cũng có thể làm anh em với cậu ta, cậu ta cơ bản là không hề nghi ngờ bất kì chuyện gì do bất kì ai nói với mình, cách thức suy nghĩ mọi chuyện dừng lại ở mức của trẻ con.

“Không chỉ là rùa đen mà còn có hai con mèo…”

Mượn cơ hội này, tôi giải thích luôn với cậu ta lý do tại sao lần trước tôi đã đồng ý tham gia tiệc mà lại vô cớ lỡ hẹn.

Trịnh Giải Nguyên gật gật đầu, nhìn về phía phòng ngủ, nhỏ giọng nói: “Nếu cậu ta thiếu tiền thì bảo dì mày kí với cậu ta giá thấp nhất đi, mối này lời to.”

Lại nữa rồi. Sao ai cũng nóng lòng bảo Kỷ Thần Phong làm người mẫu thế? Bị cậu ta nhìn thấy đã là sai lầm rồi, làm sao có thể để Kỷ Thần Phong đi chụp quảng cáo, lộ mặt ra trước ánh nhìn của càng nhiều người được? Tôi phá hỏng công việc của hắn là vì muốn khóa hắn ở bên cạnh tôi mà.

“Tính sau đi.” Tôi lấp liếm cho qua rồi chuyển chủ đề: “Mày tới tìm tao sớm như vậy làm gì?”

“Ồ, còn chẳng phải là tại tao nghe chuyện mày từ chỗ ba tao, hưng phấn quá nên qua đây à. Cái thằng này, tìm được bạn gái rồi mà cũng không nói với tao, nghe ba tao nói thì là nhà họ Cố ưm ưm ưm…”

Không cho cậu ta nói tiếp, theo phản xạ có điều kiện, tôi ấn cậu ta lên tường rồi che miệng cậu ta lại.

Trái tim mới thả lỏng chưa được bao lâu lại lần nữa nhổm dậy, tần suất đập gần như là hợp thành một đường. Tôi chưa kịp giải thích với Trịnh Giải Nguyên, cũng chưa kịp nghĩ ra phải giải thích như thế nào. Tôi chỉ biết mình phải ngăn cậu ta lại, không thể để cậu ta nhắc đến Cố Dĩnh gì đó ở đây, ở dưới mí mắt của Kỷ Thần Phong được.

“Ưm ưm?” Trịnh Giải Nguyên vùng vẫy, liên tục đập lên cổ tay tôi, ý bảo tôi buông tay.

Tôi quay đầu lại liếc nhìn phòng ngủ, thấy cửa vẫn còn đang đóng kín, tôi vô lực chùng đôi vai đang căng cứng xuống.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Trịnh Giải Nguyên, lực trên tay không dám thả lỏng đôi chút, nhẹ giọng nói: “Xem như là tao xin mày, đừng nói, một từ cũng đừng nói.”

Trịnh Giải Nguyên đã quen tôi từ nhỏ, từ nhỏ đã biết tính cách của tôi. Từ trước đến nay, chỉ có người ta cầu xin tôi, làm gì có lúc nào tôi cầu xin người ta? Nghe tôi nói từ “xin”, động tác đập tôi của cậu ta ngừng lại, mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

“Khi nào tao rảnh tao sẽ giải thích cho mày.” Thời gian ít như thế này cũng không đủ cho tôi nghĩ ra lời giải thích hợp lý.

Tuy Trịnh Giải Nguyên không hiểu nhưng cũng giơ tư thế “ok” với tôi.

Từ từ rời tay ra, vì quá căng thẳng và dùng sức nên ngón tay tôi run như một bệnh nhân parkinson.

Thảm hại như thế…

Vậy mà tôi lại… thảm hại như thế vì sợ bị Kỷ Thần Phong biết chuyện bạn gái giả. Chuyện này không đúng, chuyện này rất sai. Sao tôi lại có thể sợ hắn? Đáng ra phải là tôi khống chế hắn, thuần phục hắn mới đúng. Gặp dịp thì chơi qua đường với phụ nữ thì có làm sao? Dây tơ hồng hoàn toàn dựa vào tôi để sinh tồn, sao mà chút lòng bao dung này cũng không có?

“Tao tưởng răng tao suýt bị mày đập gãy rồi chứ.” Trịnh Giải Nguyên liếm răng cửa, xoa quai hàm mình nói.

“Lát nữa tao phải ra ngoài, mày về trước đi.” Ứng phó với cậu ta quá giảm thọ, tôi bèn quyết đoán tiễn khách.

Trịnh Giải Nguyên ngây ra: “Hả?”

“Có chuyện gì thì lần sau nói, mày đi đi.”

Đối với tính tình xấu nói gió là mưa* của tôi, tuy cậu ta đã không còn cảm thấy kinh ngạc từ lâu nhưng vẫn hơi khó hiểu.

*说风就是雨: Giữa gió và mưa luôn có một quá trình nhất định, người nói gió là mưa là người hành động mạnh mẽ, quyết đoán và rất nhanh chóng.

“Vậy… vậy tao đi trước, mày nhớ phải liên lạc với tao đó.”

“Ừ ừ biết rồi.” Tôi trả lời đại, đẩy cậu ta ra khỏi cửa.

Chân trước cậu ta vừa bước ra khỏi cửa, chân sau tôi đã nhanh chóng đi đến trước cửa phòng ngủ, kề tai lên trên, muốn nghe động tĩnh của Kỷ Thần Phong ở bên trong.

Đương nhiên là không nghe thấy gì cả.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, màn che nắng kéo ra lúc ngủ lúc này đã được kéo mở toàn bộ. Ánh sáng tràn ngập chiếu vào trong phòng, làm tất cả những thứ ở trong bóng tối không còn chỗ che thân.

Kỷ Thần Phong ngồi ở đầu giường, hai tay tự nhiên buông lỏng trước người, trong tay cứ xoay xoay, vuốt vuốt một món đồ gì đó đến tận lúc tôi tới gần.

“Bác sĩ Kỷ?” Gọi hắn lại không phản ứng, từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm đồ vật trong tay. Tôi hơi thấp thỏm, đổi xưng hô: “… Thần Phong?”

Cũng không phản ứng.

Đợi đến khi tôi đi đến chỗ cách hắn một mét rồi hắn như mới phát hiện trong phòng có thêm một người, quay đầu sang nhìn về phía tôi.

“Cậu…” Nhờ thế, cuối cùng tôi mới hiểu ra tại sao hắn lại không phản ứng lại lời tôi gọi – hắn gỡ ốc tai nhân tạo của mình xuống rồi.

“Nói xong rồi à?” Lần nữa đeo lại món đồ ngoài cơ thể lên tai, Kỷ Thần Phong đứng dậy đi về phía tôi.

“Sao lại phải tháo?” Chuyển tầm mắt từ thiết bị màu đen sáng bóng đã đeo xong sang khuôn mặt đẹp trai của hắn, tôi hỏi.

Kỷ Thần Phong thần sắc lạnh nhạt nói: “Nếu cậu muốn tôi nghe thấy bọn cậu nói chuyện thì sẽ không đẩy tôi ra.”

Tim tôi bị một mũi tên dài không biết từ đâu ra ở trên không trung bắn trúng, vì quá đột ngột nên não cơ bản không phản ứng kịp, dẫn đến bỏ lỡ thời cơ giải thích tốt nhất. Mà kiểu đối thoại này, nếu không đáp ngay thì dù sau đó có biện minh thế nào cũng đều giống như là đang chột dạ trong lòng.

“Thật ra tôi…” Tôi dời mắt đi chỗ khác, tránh việc tiếp xúc ánh mắt làm hắn nhìn ra manh mối gì: “Ba năm trước suýt nữa tôi đã lỡ tay giết người. Lúc đó tôi uống nhiều quá, đầu óc không tỉnh táo, vừa bị đối phương khích đã không biết giới hạn. Sau đấy, tuy đã giải quyết được chuyện kia rồi nhưng từ đó trở đi tôi liền bắt đầu bị mất ngủ nghiêm trọng.”

Tôi xoay người đi về phía tủ ngăn kéo, kéo ngăn đầu tiên ra. Bên trong có không ít thuốc, một bình trong đó là thuốc an thần chống lo âu mà Chu Cập Vũ kê cho tôi, tục gọi – thuốc ngủ. 

Dù là để đạt được giấy khen “Ngôi sao của trường học” năm đó, tôi cũng chưa từng phải vắt hết óc như thế này.

Tôi cầm lấy lọ thuốc đó, quay lại đi đến trước mặt Kỷ Thần Phong, đưa thuốc sang cho hắn: “Khi nãy người đó là bạn tôi, tên là Trịnh Giải Nguyên, ba năm trước… chính là xảy ra chuyện ở bữa tiệc sinh nhật của cậu ta. Gần đây cái người bị tôi đánh bị thương quay lại rồi, Trịnh Giải Nguyên luôn lo lắng cho tôi, sợ tôi bị đối phương đánh lén. Hôm nay cậu ta tới là vì chuyện này.”

Kỷ Thần Phong cầm lấy bình thuốc, cẩn thận xem hướng dẫn sử dụng trên thân bình: “Cậu luôn uống cái này à?”

“Lúc không ngủ được sẽ uống.” Hai tay chụm lại, bao lấy cả tay hắn lẫn lọ thuốc, tôi nói: “Đẩy cậu ra là vì sợ cậu ta lỡ miệng làm cậu lo lắng. Nếu cậu không tin, tôi có thể gọi cậu ta lại đây và đối chất với cậu ta.”

“Không cần, tôi tin cậu.”

Đương nhiên Kỷ Thần Phong không thể bảo tôi gọi Trịnh Giải Nguyên quay lại, mà tôi cũng đã chắc chắn là hắn sẽ không làm vậy. 

Tôi vuốt má hắn, tình cảm nhìn hắn chăm chú: “Cậu yên tâm, sau này có việc gì tôi sẽ không giấu cậu nữa.”

Việc nói dối giống như là nhiều rận quá rồi thì sẽ không thấy ngứa, nếu bị phát hiện thì nghĩ cách khác là được.

Bầu không khí đã đến thế này rồi, phát triển vô cùng hợp lý, dù không song song ngã lên giường thì cũng phải hôn rồi cùng nhau tâm sự. Thế nhưng, Kỷ Thần Phong hôm nay cứ như uống nhầm thuốc, vứt bỏ loại hình vận động mà hắn yêu thích một cách khác thường, lại đi quan tâm sức khỏe của tôi.

“Cậu có đang đi khám bác sĩ không?” Hắn hỏi tôi.

“Có.” Tưởng hắn vẫn còn nghi ngờ, tôi chủ động nhắc đến: “Vừa đúng lúc, chiều nay tôi hẹn tái khám, cậu với tôi cùng đi.”

Phòng khám bệnh của Chu Cập Vũ không nhiều phòng khám nhưng lại có mấy phòng chờ. Tôi đoán có lẽ là bố trí để thỏa mãn yêu cầu riêng tư của khách hàng.

Sắp xếp cho Kỷ Thần Phong vào trong một phòng chờ xong, tôi nhét một quyển tập san y học trên kệ tạp chí vào trong lòng hắn, dặn dò: “Tôi sẽ ra nhanh thôi, cậu phải ngoan ngoãn chờ tôi đó, không được chạy lung tung, nếu không sẽ bị sói xám bắt đi ăn mất đấy.” Tôi nhẹ nhàng nhéo hai má Kỷ Thần Phong: “Em bé giống như cậu, sói ăn toàn một miếng một đứa đó.”

Trong mắt Kỷ Thần Phong lướt qua ý cười bất đắc dĩ: “Được, không chạy lung tung, ngoan ngoãn chờ cậu.”

Ngón tay vừa rời khỏi Kỷ Thần Phong lại như bị hút lại, tôi đỡ sau cổ hắn, cúi người hôn lên môi hắn.

Tất cả đều tại Trịnh Giải Nguyên đến quá không đúng lúc, không thì tôi đã chẳng phải kìm nén như thế này. Không thể ở khách sạn nữa, phải nhanh chóng tìm ra điểm dừng chân tiếp theo mới được. Giấu hắn đi, giấu ở nơi mà không ai tìm thấy…

Dù gì cũng đang ở bên ngoài, không thể quá không kiêng nể gì nên vào lúc cảm thấy mình sắp mất khống chế, tôi bèn buộc bản thân phải tách ra. Chỉnh lại quần áo, lau đi nước bọt bên môi, tôi liếc nhìn bộ phận quan trọng của Kỷ Thần Phong, cười xấu xa: “Bác sĩ Kỷ, đang ở bên ngoài đấy.”

Hắn dùng tạp chí che quần*, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt trách móc tôi trong im lặng. Trừ tốc độ hô hấp nhanh hơn bình thường một chút thì sắc mặt vẫn như thường, cơ bản nhìn không ra là vô cùng ngại ngùng. Chẳng qua tôi dám cá rằng sau gáy hắn nhất định đang nóng bừng.

(*)

Lúc sắp ra khỏi cửa, tôi chỉnh góc mành nhỏ lại một chút nữa cho Kỷ Thần Phong.

*Mành hay mành mành là một vật dụng dùng để che cửa hoặc cửa sổ tại nhà ở. Mành có thể dịch theo chiều ngang hay chiều dọc để điều chỉnh độ sáng cần thiết cho căn phòng hoặc nhà ở. Mình nghĩ ở đây TN chỉnh lại để căn phòng tối hơn chăng?

“Chắc tôi sẽ cần nửa tiếng. Bác sĩ Kỷ, cậu không chờ tôi nổi thì tự chơi nhé. Yên tâm, ở đây không có camera đâu.”

Kỷ Thần Phong không đáp, tôi đẩy cửa ra ngoài với tâm trạng vui vẻ, bước nhanh vào trong phòng khám bệnh. Tôi thoải mái tựa vào ghế sô pha, đợi khoảng năm phút, Chu Cập Vũ mới vội vàng chạy đến. Trán và thái dương anh ta đều ướt, giống như là vừa mới rửa mặt vậy.

“Xin lỗi… Hôm nay cơ thể tôi hơi khó chịu.”

Sắc mặt anh ta hơi khó chịu, dáng vẻ đúng thật là không quá thoải mái.

“Bảo trọng.” Tôi uống một ngụm cà phê đậm đặc, không so đo với anh ta.

Chu Cập Vũ ngồi xuống sau bàn làm việc, không ngừng lật bệnh án của tôi trong khoảng hai phút. Giống như là đột nhiên phát hiện ra bước tiến quan trọng trên phương diện tâm lý học từ bệnh tình của tôi, anh ta không để ý đến tất cả mọi phiền phức bên ngoài, nhập tâm đến độ quên cả tôi. 

“Này.” Đặt ly cà phê xuống, tôi có thể nhịn anh ta đến muộn không có nghĩa là có thể nhịn anh ta thờ ơ.

Chu Cập Vũ hồi thần trước tiếng gọi lạnh lùng của tôi, sắc mặt trở nên càng khó coi hơn, không trắng nữa mà là xám ngắt giống như người chết.

Tôi hơi không nhìn nổi: “Anh không ổn thì đi bệnh viện…”

“Cậu và người đó của cậu sao rồi? Người đó… người đó đã hoàn toàn mê muội cậu rồi à?” Chu Cập Vũ đẩy bệnh án sang một bên, mười ngón tay giao nhau chống trước người. Tuy trên mặt anh ta vẫn mỉm cười nhưng ngón tay siết chặt vào nhau đã làm lộ ra cảm nhận thật sự của anh ta – anh ta kìm nén rất khổ sở.

Chậc, ráng nhịn thì ráng nhịn nhưng ngàn vạn lần đừng chết trước mặt tôi đó, làm hỏng tâm trạng của tôi.

“Tất nhiên.” Tôi oán thầm trong lòng, nhấc chân lên, ngoài miệng thì lại dùng một loại ngữ điệu cực kì có thể thỏa mãn hư vinh của phái đàn ông mà nói: “Từ thân đến tâm, người đó đã hoàn toàn không thể rời khỏi tôi rồi. Bây giờ dù tôi có nói phải kết hôn cùng người khác, người đó cũng tuyệt đối không dám nói gì. Không chỉ sẽ không rời xa tôi, có khi còn khóc la, ở bên cạnh tôi hầu hạ mà không cần danh phận.”
Bình Luận (0)
Comment