Nhất Niệm Chi Tư

Chương 68

«Đừng để anh phải trải qua chuyện này nữa»

Trên đường đi đến bệnh viện để kiểm tra, đột nhiên Hứa Tịch gọi điện đến. Tôi không nói được, chỉ có thể nhờ nhân viên y tế nói chuyện với dì.

“Xin chào, đúng, hiện tại anh ấy không thể nhận điện thoại… Tôi là bác sĩ của bệnh viện số 3 thành phố Hồng. Anh ấy vừa mới từ hiện trường hỏa hoạn ra, có thể là do hít phải khói đặc nên cơ thể gặp chút vấn đề, cụ thể thì phải chờ đến bệnh viện làm kiểm tra kĩ càng mới biết được… Cô không cần phải lo lắng, anh ấy không gặp vấn đề gì quá lớn… Không không không, anh ấy hoàn toàn tỉnh táo… A lô?” Nhân viên y tế “A lô” mấy tiếng, đưa điện thoại ra trước mắt xem rồi trả lại cho tôi, nói: “Hết pin rồi.”

Vậy mà lại hết pin vào lúc này. Tôi nhận điện thoại, thử khởi động máy lần nữa, không hề có chút phản ứng nào. Xem ra chỉ có thể đến bệnh viện rồi nghĩ cách sạc pin.

Xe cứu thương chỉ tốn mười phút đã đến được bệnh viện số 3 thành phố Hồng, tôi được đưa vào phòng cấp cứu để chữa trị. Trải qua một loạt kiểm tra, bác sĩ chẩn đoán tôi bị thương tổn do hít khói mức độ trung bình, yêu cầu tôi ở lại bệnh viện để quan sát.

“Triệu chứng ban đầu của thương tổn do hít khói không rõ ràng, ban đầu có lẽ sẽ chỉ hơi ho gây khó chịu. Nhưng vừa đến lúc đỉnh điểm xuất hiện phù nề thì lúc nào cũng có thể xuất hiện tình huống đường hô hấp bị tắc nghẽn, dẫn đến nguy hiểm tính mạng.”

Chỉ hít mấy hơi khói thôi mà, có cần phải khuếch đại như vậy không?

Đối với lời nói của bác sĩ, tôi cũng không để ở trong lòng, chỉ cho rằng ông ta muốn làm tôi chú ý hết mức nên mới nói theo hướng nghiêm trọng như vậy.

Tôi chỉ cổ họng của mình, vì không thể phát ra tiếng nên tôi chỉ có thể dùng ngôn ngữ hình thể nói chuyện với đối phương.

“Phù thanh môn, thường thì ba bốn ngày sau khi bị thương, chờ hết phù là có thể từ từ khôi phục lại khả năng phát ra âm thanh.” Cũng may bác sĩ hiểu suy nghĩ của tôi.

Vì lại có người bị thương được lần lượt đưa đến từ hiện trường hỏa hoạn nên bác sĩ dặn y tá cho tôi hít khí oxy xong thì vội vàng đi xem bệnh nhân khác.

“Nếu anh cảm thấy khó thở thì phải rung chuông nhé, hai ngày này không được nằm xuống, cứ duy trì tư thế ngồi như vậy, hiểu chưa?” Y tá trẻ tuổi vừa dặn tôi những chuyện phải chú ý trong mấy ngày nay vừa đeo ống dẫn khí oxy lên mũi tôi.

Tôi gật gật đầu, nhớ ra điện thoại mình hết pin, vừa định hỏi cô có mượn dây sạc được không thì cô đã xoay người đi, hoàn toàn không chú ý đến ngôn ngữ hình thể của tôi. Cô kéo màn cho tôi xong thì vội đi làm chuyện khác.

“Thành phố Ruồi nguy hiểm thật, một mồi lửa thôi đã đốt được hẳn một khu vực.”

Cách rèm, có âm thanh truyền đến từ giường bên cạnh.

“Nghe nói lần này lửa cháy là do có người đốt than ở trong nhà, kết quả đốt trúng ga giường.”

“Ngày hè mà đốt than? Tự sát à?”

“Không biết, vừa được đưa lên xe cứu thương đã chết rồi, đưa thẳng đến nhà xác luôn.”

“Ai, có gì đâu mà không sống nổi chứ, tự sát mà còn làm liên lụy đến người khác.”

Nhờ được thở oxy mà dường như trong phổi tôi không còn quá khó chịu nữa. Tôi mở lòng bàn tay nãy giờ vẫn luôn nắm chặt ra. Vì da lộ ra bên ngoài đều bị một lớp đen xám phủ lên nên hộp nhẫn nhung màu đỏ ở bên trong cũng bất cẩn bị bôi màu đen này lên. Tôi thổi thổi nhưng không được, chà lên quần cũng không xong. Tôi phiền não nhíu mày rồi dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, cất nó vào trong túi quần.

Tôi rút ống dẫn ở mũi ra, ho khan rồi đi đến bàn làm việc của y tá, lắc điện thoại đã hết pin trong tay, “hỏi thăm” có thể sạc pin được không.

“Để ở đây sạc đi.”

Y tá lôi sạc điện thoại từ dưới mặt bàn ra, sạc điện thoại cho tôi. Tôi chờ một lát, cuối cùng cũng có thể thuận lợi khởi động lại máy. Tôi lập tức gửi tin nhắn cho Kỷ Thần Phong và Hứa Tịch báo bình an, nhưng hồi lâu sau vẫn không thấy hai người trả lời.

Tôi để điện thoại lại ở bàn y tá để sạc điện, mình thì quay về giường bệnh tiếp tục hít khí oxy.

Không có chuyện gì để làm cộng thêm thật sự có hơi không thoải mái, tôi nghiêng đầu tựa ở đầu giường nhắm mắt lại. Không biết đã qua bao lâu, tôi chợt mơ hồ nghe thấy tên mình.

“… Anh ấy ở đó.”

Tôi mở mắt ra. Một giây sau, Kỷ Thần Phong với hơi thở gấp gáp, sắc mặt trắng bệch xuất hiện ở trước mặt tôi.

Anh giống như mới phải chạy một quãng đường dài, lồng ngực phập phồng kịch liệt, chậm rãi đi về phía tôi.

“Chú Lý nói với anh trong nhà bị cháy. Điện thoại của em lại tắt, anh không tìm thấy em. Anh gọi điện thoại cho rất nhiều người, biết người bị thương trong vụ hỏa hoạn đều được đưa đến đây nên anh tìm đến.”

Sao anh lại mang vẻ mặt như thế này? Không phải tôi vẫn đang bình yên ngồi đây à?

Vì không nói được nên tôi chỉ có thể dùng thủ ngữ để nói cho anh biết tôi không sao, bảo anh không cần lo lắng.

“Anh xem, em còn đoán được, đã học xong thủ ngữ từ trước.”

Tôi nghĩ nói đùa có thể làm dịu lại tâm trạng của Kỷ Thần Phong. Anh lại giống như bị tôi làm cho sụp đổ, hoặc có thể nói là bị cảnh tượng tôi dùng thủ ngữ làm cho sụp đổ.

Anh ngồi xuống cái ghế cạnh giường, bình tĩnh nhìn tôi thật lâu, lồng ngực vẫn lên xuống không thấy bình tĩnh lại, ngược lại lại ngày càng nặng hơn.

“Tang Niệm…” Anh nhắm mắt lại, đè nén một loại cảm xúc mãnh liệt nào đó đang chực trào ra nhưng không có hiệu quả.

Không còn cách nào khác, anh đành phải xoay người che kín mặt.

Anh há to miệng hít thở, toàn bộ cơ thể đều run rẩy. Dòng không khí ma sát đường hô hấp làm cho mỗi lần anh thở dốc đều giống như là đang không kiềm chế nổi mà nghẹn ngào.

“Đừng để anh phải trải qua chuyện như thế này nữa.” Cuối cùng tất cả cảm xúc mãnh liệt hóa thành một câu vô cùng ngắn gọn. Kỷ Thần Phong không phải là người biết thể hiện sự đau khổ, đây đã là cực hạn của anh.

Không chỉ là phổi, mà đến tim gan của tôi cũng bắt đầu siết lại đau đớn.

Tôi không nên quay lại lấy nhẫn. Nếu biết Kỷ Thần Phong sẽ lo lắng cho tôi như thế, có thế nào tôi cũng không quay về.

Không phải chỉ là một đôi nhẫn thôi sao? Dù có ý nghĩa không bình thường đi chăng nữa, vốn tác dụng của chúng cũng chỉ là để cho Kỷ Thần Phong vui. Nếu anh không vui vì chúng thì tôi cần bọn chúng cũng đâu có lợi ích gì?

Bàn tay tôi lơ lửng ở trên đầu Kỷ Thần Phong, chần chừ một lát rồi nhẹ nhàng hạ xuống. Lòng bàn tay lướt qua những sợi tóc ngắn và cứng, khẽ vuốt vành tai rồi cuối cùng nắm lấy tay anh.

Anh không phản kháng, mặc tôi nắm lấy, lộ ra hai mắt đỏ ửng nhưng không có nước mắt.

Cũng may là anh không khóc.

“Xin lỗi.” Tôi kéo tay anh đến bên môi, hôn lên đầu ngón tay. Tay còn lại thì làm thủ ngữ, cố gắng trấn an tâm trạng của anh.

Anh nắm chặt tay tôi như đáp lại, chặt đến mức làm tôi đau. Kỷ Thần Phong không thể hiện thêm sự sợ hãi của mình, mà chỉ dùng một cách thức vừa kiềm chế vừa nhẫn nhịn để đạt được cảm giác an toàn từ tôi.

Hàng lông mi dày rủ xuống, che khuất mi mắt đang hơi ửng đỏ. Hô hấp đều đặn, đã ngưng run rẩy, trên người anh không còn chi tiết nào để nhìn ra rằng khi nãy anh đã lo lắng xông vào phòng cấp cứu xác nhận sự an toàn của tôi như thế nào.

Tôi muốn hôn lên mắt anh, cảm nhận sự rung động của ánh mắt anh cách lớp mí mắt, dùng môi vuốt ve lông mi của anh, dùng lưỡi miêu tả đuôi mắt hồng hồng của anh.

Kỷ Thần Phong yếu ớt đến mức làm tôi hận không thể dùng vải quấn lại rồi giấu ở nơi gần tim nhất, không cho ai nhìn.

Anh là của tôi. Tôi công khai chủ quyền ở trong lòng.

Để độc chiếm anh lâu dài hơn, tôi sẽ không tùy tiện chết đi.

Tôi đã từng cầu xin thần linh hãy làm cho Kỷ Thần Phong nhìn tôi lần nữa, vì thế mà không tiếc mất đi một nửa tuổi thọ. Bây giờ tôi hối hận rồi.

Tôi muốn người, muốn cả tuổi thọ.

Tôi sẽ làm thật nhiều thật nhiều chuyện tốt để đền bù cho chuyện mình nuốt lời, tôi sẽ trở nên thành kính hơn bất kì ai, cho nên… Xin đừng lấy đi tuổi thọ của tôi.

Tôi lại lần nữa cầu xin với thần linh.

Tôi còn muốn ở bên cạnh người này lâu hơn chút nữa, hơn chút nữa, mãi cho đến khi tóc bạc trắng, răng rụng sạch, trên mặt xuất hiện những nếp nhăn sâu hoắm. Tôi cũng không tham, không buộc phải sống lâu trăm tuổi, chỉ cần sống lâu hơn Kỷ Thần Phong một ngày là được. Như vậy, anh cũng sẽ không cần phải trải qua cảm giác người thân nhất qua đời nữa.

Hứa Tịch tìm đến vào lúc Kỷ Thần Phong đang đi làm thủ tục nằm viện.

Dì mang giày cao gót, cột tóc đuôi ngựa, hung hăng kéo rèm giường tôi ra, thấy dáng vẻ chật vật của tôi rồi thì đi tới tát cho tôi một cái.

Dù không đau nhưng vẫn làm cho tôi ngơ ra.

Tôi muốn hỏi tại sao dì lại đánh tôi nhưng không thể phát ra tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt lên án.

“Đây là lần thứ hai, Tang Niệm…” Dì dùng ngón tay trỏ chỉ tôi, mắt hơi đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói, hai giọt nước mắt chảy khỏi khóe mi.

Đúng lúc này, ở đằng sau dì, Kỷ Thần Phong cầm biên lai quay về phòng cấp cứu. Ban đầu anh định đi đến bàn làm việc của y tá, nhưng sau khi nhìn thấy bóng dáng Hứa Tịch đứng cạnh giường bệnh thì đổi hướng đi về phía bên này.

“Lần trước lúc con tự sát, dì nói gì con có nhớ không? Dì nói dì không mong con làm dì sợ hãi như vậy nữa, dì chỉ mong một chuyện đó là con nhất định phải khỏe mạnh vui vẻ.”

“Dì bảo con có việc gì thì gọi cho dì, kết quả chuyện bị chủ thuê nhà đuổi ra đường không có chỗ ở dì cũng phải biết từ Tiểu Đường. Dì nghĩ con đã tỉnh táo lại, có thể tiếp tục sống đàng hoàng, cuối cùng con lại đi đốt than?”

Hứa Tịch chỉ hận rèn sắt không thành thép đấm một cái lên cánh tay tôi: “Ở cái nơi như thành phố Ruồi mà cũng không nói với bọn dì, từ nhỏ con đã đâu thể chịu khổ như vậy? Không có tiền thì tìm dì, chẳng lẽ dì không giúp con? Dì có công ty lớn như thế chẳng lẽ không cho nổi con một miếng cơm để ăn?”

Tôi không nén nổi lo lắng mà nhìn biểu cảm của Kỷ Thần Phong, vừa lắc đầu nháy mắt kịch liệt với Hứa Tịch để cản dì nói tiếp, thế nhưng dì không hề hiểu ý tôi.

“Có phải con đã tự ngừng thuốc không? Dì đã nói con ở chỗ dì đi con lại không chịu. Lần này coi như có trói con cũng phải đến đó ở, dì tự trông con uống thuốc, nghe chưa? Con lắc đầu cái gì!”

Sao lần nào dì cũng cho rằng là tôi tự sát? Lần trước đúng thật là dễ hiểu lầm thì thôi, lần này là người ta đốt than, tôi chỉ bị vạ lây mà cũng đổ lên đầu tôi à?

“Dì nghe Tiểu Đường nói con muốn được Thần Phong tha thứ nhưng cậu ta không chịu.” Hứa Tịch hết kích động thì bắt đầu than thở, dịu dàng nói: “Thất tình là chuyện rất bình thường, đàn ông ở đâu mà không có? Chỗ dì có rất nhiều, có vài người trước kia còn có ý với con. Chỉ cần con gật đầu, dì sẽ lập tức đưa cách thức liên lạc của bọn họ cho con.”

“Dì đừng nói nữa…” Tôi khó khăn thều thào, cơn đau đớn trong họng bỗng nhiên tăng lên, tôi không nhịn nổi mà ho dữ dội.

Kỷ Thần Phong lướt qua Hứa Tịch, bước nhanh về phía trước vỗ lưng cho tôi.

“Đừng dùng họng, có gì thì nói cho anh, anh nói lại cho dì.”

Lần này thì Hứa Tịch vốn cho rằng tôi thất tình mà nghĩ quẩn tự sát nên hết hồn, dì nhìn Kỷ Thần Phong như đang gặp ma, ngay cả nước mắt cũng không chảy nữa.

“Dì.” Kỷ Thần Phong thấy tôi không ho nữa thì ngồi dậy, gật đầu với Hứa Tịch.

“Các con…” Hứa Tịch trừng mắt, nhìn tôi rồi lại nhìn Kỷ Thần Phong.

“Mấy ngày nay Tang niệm luôn ở với con, em ấy ở thành phố Ruồi là vì nhà con ở đây.” Kỷ Thần Phong giải thích với dì: “Với lại trận hỏa hoạn không liên quan gì đến Tang Niệm, em ấy bị liên lụy.”

Trong mấy câu nói ban nãy của Hứa Tịch có mang theo ít nhiều sự khinh thường, sau khi nghe Kỷ Thần Phong nói xong thì vẻ mặt dì hơi lúng túng, cộng thêm biết được mình vừa mới hiểu lầm to, mặt cũng bắt đầu đỏ lên.

“Dì nghe người thân ở bên ngoài nói… Có người đốt than tự sát rồi lỡ làm cháy luôn phòng, được xe cứu thương đưa đến bệnh viện, dì liền tưởng là Tiểu Niệm.” Dì dần dần chột dạ, càng nói giọng càng nhỏ.

“Người nọ đã chết rồi.” Kỷ Thần Phong thản nhiên nói.

Từ lúc tôi có ý thức đến nay thì Hứa Tịch chưa từng sợ ai, dù là đối diện với Tang Chính Bạch, dì cũng không kiêu ngạo hay tự ti, sẽ không hạ thấp mình chút nào. Thế nhưng hôm nay dì vậy mà lại co quắp lại ở trước mặt, lộ ra biểu cảm bất an vì tự biết mình sai.

Lấy từ trong túi của mình ra một cái khăn ướt, Hứa Tịch vội đưa cái khăn thơm đến trước mặt tôi: “Con thật là, sao không nói cho dì biết sớm chứ?”

Tôi đơn giản bị dì làm cho giận đến mức tức cười. Là ai vừa mới thấy mặt đã cho tôi một cái tát, dù tôi có nói được thì liệu có nói kịp không?

Lúc lau,  dì dùng sức rất mạnh ở chỗ bị đánh, lau thật sạch mặt tôi như đang quét dọn hiện trường phạm tội vậy.

“Em ấy hít khói đặc, bây giờ không nói được.” Kỷ Thần Phong trả lời cho tôi, có lẽ là không nhìn được Hứa Tịch đối xử với mặt tôi như vậy nên anh đưa tay ngăn dì lại, rút cái khăn ướt đã bị nhuộm thành màu xám trong tay dì ra nhét vào tay tôi: “Em tự lau đi.”

“Còn nè…” Hứa Tịch ân cần đưa cả bịch khăn ướt lên.

Tôi tức giận cầm lấy khăn ướt từ tay dì. Dù không nói gì nhưng hẳn dì cũng có thể cảm nhận được rõ ràng sự ghét bỏ của tôi đối với dì.

Hứa Tịch cười ngượng ngùng, hé miệng định nói gì đó thì bị Kỷ Thần Phong ngắt lời.

“Con có mấy chuyện muốn nói với dì, có thể xin một chút thời gian để nói chuyện không?”

Động tác lau hai má của tôi ngừng lại, tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía Kỷ Thần Phong. Tôi biết anh chắc chắn là muốn nhờ Hứa Tịch – người biết chuyện tôi “tự sát” lần trước kể lại mọi chuyện, vội thông qua lượng từ ngữ ít ỏi của tôi, dùng thủ ngữ nói với anh tất cả chuyện đó chỉ là hiểu lầm, tôi không có tự sát.

“Đó là chuyện ngoài ý muốn thôi, em không cố ý.”

Anh nhìn thấy nhưng không hề bị lay động, vẫn cùng đi ra ngoài với Hứa Tịch.
Bình Luận (0)
Comment