Nhất Niệm Chi Tư

Chương 7


Edit: Thập Nhị Đằng
Beta: OhHarry
***
“Cậu thích tôi đấy à.”
Bên trong thùng xe lộn xộn, hai cơ thể tiếp xúc với nhau một cách ngoài ý muốn, dẫn đến phản ứng sinh lý không đáng có… Bầu không khí rơi vào trạng thái trầm lặng.

Tôi đang định sấn thêm bước nữa để làm rõ mọi chuyện thì đột nhiên, một giọng nói thình lình vang lên.
“Ôi trời, có chuyện vì vậy?” Lý Cường đặt chiếc hộp trên tay xuống rồi vội vã chạy tới để xem xét tình hình.
Đến đúng lúc thật nhỉ.
Tôi cau mày, lùi lại, xuống xe rồi đứng sang một bên để chỉnh đốn trang phục, phủi bụi bám trên quần áo.
“Không có chuyện gì đâu ạ, cháu sơ ý bị ngã thôi.” Kỷ Thần Phong đứng dậy dưới sự giúp sức của Lý Cường, sau đó vừa trả lời câu hỏi của ông ta, vừa nhìn về phía tôi.
Vì có thêm người thứ ba xuất hiện nên giờ không tiện nói chuyện nữa, với cả Trịnh Giải Nguyên vẫn đang ngồi trên xe đợi tôi, tôi mà còn lần khân thì thể nào cũng bị cậu ta càm ràm cho xem.
Tương lai còn dài, kiểu gì tôi cũng tra rõ được chuyện đang xảy ra với Kỷ Thần Phong.
“Thôi tôi về trước đây bác sĩ Kỷ.” Tôi lia mắt xuống phần hạ bộ của hắn, nơi đang được che chắn bởi chiếc tạp dề màu đen, nếu không tự thân trải nghiệm thì tôi đã chẳng bao giờ tưởng tượng ra cảnh thứ kia có thể “dồi dào sức sống” đến thế, “Gặp sau nhé.”
Tôi rảo bước rời đi, khi lướt qua Kỷ Thần Phong thì đột nhiên nhận được câu phản hồi với chất giọng trầm của hắn.
“… Gặp sau nhé.” Hắn cất tiếng.
Những người mẫu nước ngoài hoạt động trong nước thường được các công ty người mẫu nội địa thuê từ công ty mẹ nước ngoài, Monica cũng vậy.

Hứa Tịch chọn ra cô gái với gương mặt lốm đốm tàn nhang này từ một nhóm người mẫu, dì trả một khoản tiền đặt cọc cao để đưa Monica về nước, sau đó sắp xếp công việc, chịu trách nhiệm về nơi ăn ở cho cô ấy.
Nhưng chẳng biết thằng ngu nào gây ra sơ suất khiến cho chỗ ở của Monica gặp vấn đề, chính bởi vậy mà cô ấy phải sống chung với Hứa Tịch một thời gian, mối nghiệt duyên giữa hai người phụ nữ cũng bắt đầu từ đây.
Từ một người mắc chứng sạch sẽ quá mức, không bao giờ để bàn làm việc phải dính một hạt bụi hay để bồn rửa tay phải vương một giọt nước nào, nay Hứa Tịch lại đồng ý cho Monica nuôi mèo, nuôi liên tiếp ba con là đằng khác.

Nếu không phải vì dì ấy vẫn điều hành tốt công ty thì tôi đã tưởng dì dính “cổ thuật” của người phụ nữ tên Monica này rồi.
Đâm tò mò nên tôi mới hỏi Monica vì không biết cô ấy đã làm cách nào để thuyết phục Hứa Tịch đưa ra quyết định hoàn toàn tái ngược với thói quen của bản thân như thế.
Monica chống cằm, cười giống hệt con cáo đỏ đang lăm le làm chuyện xấu: “Trở thành người yêu rồi thì làm cái gì cũng dễ hết, có thể biến điều không thể thành có thể.

Lisa bị cơ thể em làm cho chết mê chết mệt đây này.”
Trở thành người yêu… Biến không thể thành có thể ư.
Vì muốn giữ thế chủ động nên tôi mới tiếp cận Kỷ Thần Phong và giao du với hắn.

Nhưng thành thật mà nói, tôi vẫn đang lờ mờ, không rõ bước tiếp theo mình nên làm gì.

Bình thường, tôi chỉ cần quắc mắt một cái là có cả tá người tự động đến vây quanh, tôi chẳng cần bận tâm, cũng chẳng thiết gìn giữ những mối quan hệ ấy làm gì.


Đây là lần đầu tiên tôi biết, hóa ra kết bạn lại rắc rối đến vậy.
Nếu có thể khống chế Kỷ Thần Phong bằng cách khác thì mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn…
“Anh Tang, xin lỗi vì đã để anh chờ lâu, tôi là Chu Cập Vũ, anh gọi tôi là Cập Vũ hay Jair đều được.”
Một bàn tay mảnh dẻ với nước da trắng bóc đang chìa ra trước mắt tôi, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, cùng với chất giọng trầm ấm dễ tạo thiện cảm với người khác — ngoài trừ tôi.
Thả cánh tay đang đặt trên thành sô pha xuống, tôi ngẩng đầu, không có ý định bắt tay với anh ta.
“Tôi đợi anh suốt hai mươi tư phút rồi đấy.”
Gã đàn ông nhã nhặn đeo kính gọng bạc kia sững sờ mất một lúc, sau đó mỉm cười thu tay lại, biểu cảm trên mặt trông chẳng có vẻ gì là lúng túng: “Cho tôi xin lỗi nhé, tôi không ngờ anh lại đến đây sớm như vậy.”
Cuộc hẹn bắt đầu vào lúc mười giờ sáng, đúng là tôi tới sớm đấy, nhưng vậy thì sao nào? Húp cả tá tiền điều trị rồi mà không biết đường tới sớm nửa tiếng để đợi khách à?
“Anh nên ngờ tới mới phải.” Tôi tựa lưng vào ghế sô pha, quan sát anh ta bằng đôi mắt u ám.
Chu Cập Vũ vẫn rất bình tĩnh trước thái độ đối chọi gay gắt của tôi: “Anh đừng tỏ thái độ hằn học với tôi như thế, chúng ta đâu phải kẻ thù…”
Anh ta cầm bản ghi chép, tiến về phía bàn làm việc của mình.
“Tôi tới đây để giúp đỡ anh, anh có thể tin tưởng tôi.”
Chắc tôi nghe câu này phải được bảy, tám lần rồi, từ những cái miệng xảo ngôn khác nhau của đám bác sĩ.
Nói nghe hay gớm, tới để giúp tôi cơ đấy? Chứ không phải được trả tiền công để diệt trừ tai họa cho người ta à?
“Giúp gì cho tôi?” Tôi nhếch miệng cười phỉnh.
Cái tên “mặt ngay ý gian” ấy ngồi xuống ghế, gã “khua môi múa mép”, bật ra một câu nghe còn to gan hơn cả đám tiền bối: “Chữa lành ký ức tuổi thơ, uốn nắn hành vi bạo lực.”
Một mớ hình ảnh gợi lên tức thì trong tâm trí tôi — Đau đớn, đói khát, tiếng chửi rủa của phụ nữ…
Tôi sầm mặt, thậm chí còn chẳng buồn giữ lại nụ cười rỗng tuếch kia.

Ít ra, với mấy “chuyên gia” lần trước, tôi còn kiên trì nghe được dăm ba câu, nhưng chỉ bằng hai câu mà đã khiến tôi thấy chán ghét thế này thì Chu Cập Vũ là người đầu tiên.
Lấy điếu thuốc điện tử trong túi ra, tôi đứng dậy, bước về phía bàn làm việc.
“Bố tôi bảo tôi với anh trạc tuổi nhau, đúng không nhỉ?”
Giữa hai chúng tôi vẫn có một người đứng, một người ngồi, nhưng lần này chuyển sang anh ta ngước lên nhìn tôi.
“26.”
“Thế chỉ hơn tôi một tuổi, cũng xem như là tuổi trẻ tài cao.”
Anh ta cười cười, chẳng lấy làm khiêm tốn.
Tôi dừng bước ngay trước bàn làm việc rồi rít một hơi thuốc lá, sau đó cụp mắt nhìn Chu Cập Vũ, quan sát từ bộ suit được cắt tỉa cẩn thận cho đến kiểu tóc thời thượng bảnh bao của anh ta.
“Rầm!”
Tôi túm chặt lấy tóc gã, ghì mạnh mặt gã xuống bàn.
Chu Cập Vũ dùng hai tay chống bàn, cố gắng ngẩng đầu lên, gã toan đứng dậy theo bản năng nhưng lại bị tôi ấn chặt xuống.

Tôi khom lưng, phà khói vào khuôn mặt đã mất sạch sự bình thản kia.
“Giá thuê ở đây chắc đắt lắm nhỉ? Bộ đồ của mày cũng chẳng rẻ đâu.


Nếu muốn bảo toàn những thứ này, tốt nhất là mày nên bớt lo chuyện bao đồng.” Tôi siết chặt ngón tay, lạnh lùng nói: “Mày điều tra tao cặn kẽ thế này thì chắc cũng biết chuyện tao suýt vô ý làm chết người vào ba năm trước chứ?”
Anh ta thở ậm ạch, mãi lâu sau mới bật ra thành tiếng: “… Biết.”
“Không có mày thì tao vẫn còn nhiều bác sĩ tâm lí khác, nhưng tao lười đổi quá, tốt nhất là mày nên hiểu rõ quan hệ giữa hai chúng ta.

Thử kiểm soát tao hay giở mấy chiêu trò tâm lí tởm lợm với tao xem, tao không dám cam đoan rằng lần này mình sẽ ‘vô ý’ đâu.”
Tôi nhấc đầu gã lên, hỏi gã đã nghe thủng chưa.
Cặp kính của anh ta lệch đi, mặt mày trông vẫn điềm tĩnh lắm, nhưng cái lớp mặt nạ dịu dàng vô hại đã biến mất hoàn toàn.
Cùng lắm chỉ là một con kiến hôi thuộc chủng lạ.

Mà kiến giúp được gì cho tôi nào? Nực cười.
“Tôi hiểu rồi, anh Tang.”
“Đừng gọi tao là ‘anh Tang’.”
Chu Cập Vũ nhẫn nhịn thở ra một hơi, thức thời sửa lời: “Tôi hiểu rồi, cậu Tang.”
Thấy hài lòng rồi tôi mới buông anh ta ra, sau khi chỉnh lại gọng kính cho ngay ngắn, tôi còn giả tảng hất hất chỗ tóc rối bù cho anh ta.
“Sau này chúng ta hãy hòa thuận nhé, Chu Cập Vũ.” Tôi đứng thẳng lên, và lần này đến lượt tôi chìa tay ra.
Anh ta mím môi, do dự tầm hai giây rồi cẩn trọng bắt tay với tôi.
Vì chỉ là một cái bắt tay mang tính tượng trưng nên chúng tôi chỉ nắm hờ lấy tay nhau rồi buông ngay ra.

Tôi chỉnh lại vạt áo vest rồi thuận tay cất điếu thuốc điện tử vào túi bên hông.
“Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”  Tôi nhặt mấy sợi tóc bị rụng vì hành vi bạo lực ban nãy của mình rồi quay gót ra ngoài.
Nhưng vừa nắm lấy tay vặn cửa, tôi sực nhớ ra bản thân đã quên mất chuyện quan trọng nhất.
Tôi ngoái đầu: “À này…”
Chu Cập Vũ giật bắn người vì không ngờ tôi lại thình lình quay ngoắt về như thế.

Anh ta bật dậy khỏi ghế như một con thỏ, chắc sợ tôi bất chợt nổi điên rồi lao tới bóp cổ đây mà.
“Cậu nói đi.”
Vì đã quen với nỗi kinh hoảng của anh ta nên tôi chẳng buồn so đo nữa.
“Kê cho tôi chút thuốc ngủ, liều càng mạnh càng tốt.”
Vẻ kinh ngạc lóe lên trong đôi mắt của anh ta, nhưng sau trải nghiệm vừa rồi, anh ta đã hiểu rõ thế nào là căn bệnh “bạo lực” khó lòng cứu chữa đã ăn sâu vào xương tủy tôi, và cũng chẳng dám bép xép giả như không sợ chết nữa.
Anh ta gật đầu trả lời: “Cậu ngồi chờ ở phòng khách VIP vài phút nhé, tôi sẽ bảo y tá lấy thuốc cho cậu.”
Tôi chẳng muốn nán lại thêm một phút nào nữa, ngồi ở đây chỉ tổ phí thời gian.

Tôi mở cửa ra rồi bước thẳng tới chỗ Đường Tất An đang ngồi chơi game trong phòng chờ.

Tôi bảo nó đưa chìa khóa xe cho mình rồi để nó ở lại đây đợi lấy thuốc.
“Lấy thuốc rồi gửi cho anh.

Nay anh ăn ở ngoài nên mày không cần mang cơm đến cho anh đâu.” Tôi quay lưng lại với Đường Tất An, giơ chìa khóa vẫy về phía nó.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
11 giờ 20 phút, tôi đỗ xe phía ngoài cổng bệnh viện thú y Hạt Sồi Trắng.
Đã hai ngày liền, kể từ lần cuối tôi gặp Kỷ Thần Phong.

Bảo là “gặp sau nhé” nhưng chúng tôi chẳng có bất kỳ liên lạc nào trong suốt hai ngày qua, dù là online hay offline.

Thậm chí, tin nhắn thông báo hôm nay là ngày rùa nhỏ xuất viện cũng do tài khoản chính thức của bệnh viện thú y gửi cho tôi.
Tôi kéo cửa kính, cô ý tá ngó đầu ra khỏi quầy lễ tân, thoắt cái đã nhận ra tôi.
“À, bác sĩ Kỷ dặn tôi là bao giờ anh tới thì đưa bé rùa đá này cho anh.” Cô đứng dậy, nhấc chiếc hộp nhựa màu trắng từ dưới lên và đặt xuống bàn.
Tôi lướt thoáng qua phòng khám bệnh số 3.

Tấm kính trên vách tường được lắp hướng ra cửa để lấy ánh sáng, tuy đã kéo rèm nhưng vẫn có thể lờ mờ trông thấy bóng người đi lại bên trong.
Hôm nay Kỷ Thần Phong có ca trực nhưng lại nhờ người khác đưa rùa cho tôi.

Rõ ràng là hắn không muốn đối mặt với tôi một mình.
Thay vì nhận lấy chiếc hộp thì tôi lại hỏi các y tá về giờ nghỉ trưa của họ.
“Đáng ra là từ mười một rưỡi trưa đến một giờ chiều, nhưng trên thực tế, nếu có trường hợp khẩn cấp thì có khi còn không kịp ăn.” Cô đáp.
Cửa phòng khám được đẩy ra, Kỷ Thần Phong cởi khẩu trang trên mặt xuống rồi dặn dò gì đó với người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh.

Người phụ nữ ấy bế một con Chihuahua mặc váy hoa trên tay, bà ta lắng nghe Kỷ Thần Phong một cách chuyên chú rồi liên tục gật gù tỏ vẻ tán thành.
Con Chihuahua sủa liên tục, nó khiến cho con người ta phải đau đầu nhức não bởi cái điệu sủa sở hữu tần suất cùng âm vực cao của nó.
Lúc đi ngang qua tôi, Kỷ Thần Phong còn liếc tôi bằng đuôi mắt, nhưng hắn chỉ khựng lại một chút rồi tiếp tục nói chuyện một cách tự nhiên, tiễn người phụ nữ ấy ra tận cửa.
Trước khi đi, người phụ nữ bất ngờ chộp lấy tay Kỷ Thần Phong rồi liên tục nói cảm ơn.
Kỷ Thần Phong không thô bạo hất tay đối phương ra như cách mà hắn đã làm với tôi, thậm chí hắn còn chẳng cau mày là đằng khác.

Hắn lặng lẽ đón nhận, không nhiệt tình nhưng cũng không lập dị chút nào.
Sau khi người phụ nữ rời đi, Kỷ Thần Phong mới tiến về phía tôi.

Nào ngờ hắn lại lờ thẳng tôi đi và chỉ nói chuyện với y tá ở quầy tiếp tân: “Tôi đi ăn đây, tạm dừng nhận khám ở phòng số 3 nhé.”
Cô y tá gật đầu đáp: “Vâng, bác sĩ Kỷ.”
Kỷ Thần Phong lướt qua tôi để lên tầng, thấy vậy, tôi liền kéo hắn lại: “Tôi mời cậu đi ăn nhé?”
Hắn ngoái đầu, nhìn cánh tay đang bị tôi nắm chặt, thấy không giật tay về được nên hắn bắt đầu tỏ vẻ khó chịu.


Hắn nhíu chặt mày lại, khóe miệng cũng trùng xuống theo.
“Không cần đâu, tôi tự mang cơm đến rồi.”
“Phải nói cho rõ… chuyện xảy ra vào đêm hôm đó chứ? Cậu không muốn nói gì với tôi à?”
Bệnh viện dập dìu người ra kẻ vào, đã có không ít người hướng mắt về phía chúng tôi.

Cô y tá ở quầy lễ tân giương to đôi mắt với vẻ tò mò, quay qua quay lại giữa tôi và Kỷ Thần Phong một cách ngang nhiên.
Kỷ Thần Phong nhanh chóng thỏa hiệp, có lẽ bởi không muốn gây chú ý: “Được rồi, cậu buông tay ra trước đi, chúng ta sang nhà hàng đối diện để nói chuyện nhé.”
Nghĩ hắn chẳng trốn được đâu nên tôi mới thả tay ra, sau đó mỉm cười với hắn và làm động tác “mời”.
Vừa được tự do, Kỷ Thần Phong đút ngay tay vào túi áo blouse trắng của mình, hắn đẩy cửa, rảo bước rời khỏi viện thú y.
Tôi đi phía sau, bắt chước theo từng cử chỉ của hắn.

Chúng tôi băng qua đường cái để tới nhà hàng nằm đối diện với bệnh viện.
Vì đang là buổi trưa nên dân văn phòng làm việc xung quanh đều tới đây ăn cơm.

Nhà hàng rất đông khách, lúc chúng tôi bước vào thì chỉ còn lại duy nhất một chiếc bàn nhỏ nằm ở góc cuối cùng.
Góc phòng cũng tốt, yên tĩnh cho dễ nói chuyện.
Tôi đưa thực đơn cho Kỷ Thần Phong để hắn gọi món, còn bản thân mình thì chống cằm, trơ tráo ngồi nhìn hắn.
Hắn lật qua vài trang thực đơn rồi dừng lại, cúi đầu nói: “Tôi đã bảo cậu đừng nhìn tôi như vậy mà.”
Hắn là “tiểu thư đài các” thật đấy à, không chấp nhận việc mình bị quan sát bởi một thằng đàn ông ư? Rõ ràng hai hôm trước “thằng em” còn “cửng” lung tung với tôi, vậy mà giờ lại tỏ vẻ như mình đoan chính lắm.

Đúng là cái thằng đạo đức giả.
Nghĩ vậy, tôi dời mắt khỏi hắn và phóng tầm nhìn về phía xa.
Ở vị trí cạnh cửa sổ, một đứa bé đang ngồi trên ghế trẻ em đột nhiên hất đổ thức ăn trước mặt, nó khóc thét lên khiến những người lớn xung quanh luống cuống dỗ dành.
Màn độc tốc của đứa trẻ vang động khắp nhà hàng, thu hút sự chú ý của rất nhiều thực khách, biểu cảm trên gương mặt họ tỏ rõ sự khó chịu.
Người mẹ trẻ cuống quýt xin lỗi, bế con bước nhanh ra ngoài.
Kỷ Thần Phong không buồn ngẩng đầu lên để nghe ngóng xem tiếng ồn kia phát ra từ chỗ nào, cứ như thể đó là đó là âm thanh nền phổ biến trong các nhà hàng, và nó chẳng đáng để hắn phải bận tâm vậy.
“Bác sĩ Kỷ chịu ồn tốt thật đấy nhỉ.” Tôi buột miệng nói.
Hắn lật tờ thực đơn, hỏi ngược lại: “Ý cậu là tiếng ồn nào?”
“Tiếng chó sủa, tiếng mèo kêu, tiếng người…” Tôi sẽ phát điên nếu nghe thấy những âm thanh này trong lúc đang buồn ngủ.
Hắn không trả lời ngay mà một lát sau mới đáp: “Nếu từng sống trong một thế giới hoàn toàn câm lặng thì cậu sẽ chẳng khước từ bất kì thứ âm thanh nào nữa.”
Tôi nhìn thiết bị màu đen gắn trên tai hắn, hỏi tiếp: “Thích mọi loại âm thanh à?”
“Ừ.”
Chiếc bàn vốn đã nhỏ, hai tên đàn ông lực lưỡng cao hơn mét tám còn rúc vào thì trông càng chật hơn nữa.

Phần trên tạm ổn, nhưng phần dưới thì chỉ cần động đậy nhẹ một cái là sẽ va đầu gối vào nhau.
Tôi nhấc nhẹ chân, chẳng may đụng phải đầu gối của Kỷ Thần Phong, tôi có thể trông rõ bằng mắt thường rằng hàng mi của hắn vừa run lên, các đốt xương ngón tay cầm thực đơn cũng nổi rõ hơn hẳn.
Tôi bật cười: “Bác sĩ Kỷ này, cậu thích tôi đấy à…”
16/1/2022.

Bình Luận (0)
Comment