Nhất Niệm Tam Thiên

Chương 27


Vu Nhàn Chỉ niệm tình cũ, cùng Bạch Hủ gặp mặt, cũng chọn quán rượu "Mạch Hồi Thủ" lần trước, lại không thiên vị, vẫn là lầu ba.
Đến "Mạch Hồi Thủ", nhị tẩu ở lầu một ngồi xuống, cùng ta cười nói: "Ta tới chỉ để quan sát, quả thực không cần đi khuấy nhiễu bọn họ, ở nơi này là được rồi."
Ta nhìn Thẩm Vũ một chút, hắn tựa hồ vẫn chưa tỉnh lại từ đoạn đường lúng túng, đứng trước quán rượu ngẩn người.
Đến cửa nhã các lầu ba, ta mới nghĩ, thật ra thì mình cũng không cần tham gia náo nhiệt này.

Vu Nhàn Chỉ chung quy muốn thay người khác bớt lo, mà nay lập trường của hắn giống ta, ta cần gì phải làm phí tâm hắn.
Nhưng ta cứ như ma xui quỷ khiến, một đường tới tận nơi này?
Ta thổn thức trong lòng, đang chần chừ suy nghĩ rốt cuộc dây thần kinh nào bị chập, thì cánh cửa kia liền bị người bên trong mở ra.
Vu Nhàn Chỉ bưng ly trà, ngạc nhiên nhìn ta.
Hành lang sau lưng hắn có một người đang đứng, một thân thanh sam phong thái uy nghi.

Quạt xếp "dát" một tiếng gõ vào lòng bàn tay, cười hì hì nói: "Nga, là thế tử phi tới." Chắc hẳn đây chính là Bạch Hủ.
Ta cười ha hả: "Ta chỉ thuận đường đi ngang qua."
Vu Nhàn Chỉ ngược lại không có hỏi nhiều, nhìn ta một cái, né người cho ta vào nhà, lại rót một ly trà khác, âm thanh nhàn nhạt: "Ngồi đi."
Bạch Hủ bên kia lại cực kỳ đắc ý: "Ha ha, ta nói nàng sẽ tới, ngươi lại không tin, thế nào, lần này chịu thua chưa."
Ta nghe mà buồn bực, quay đầu nhìn Bạch Hủ, con ngươi hắn ẩn chứa nụ cười, đôi mắt lanh lợi nhìn chằm chằm ta cùng Vu Nhàn Chỉ.
Ta lại nghiêng đầu nhìn Vu Nhàn Chỉ.
Gương mặt Vu Nhàn Chỉ ngược lại rất bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại có một tia vui mừng khó gặp.
Không lâu sau, bên ngoài lại đổ mưa.

Hạt mưa bay theo gió, khói sóng hắt ngang thuyền, Điền trang Bạch Gia bao phủ một mảnh khói bụi thủy sắc, một phong cảnh uyển chuyển hàm xúc.
Vu Nhàn Chỉ cùng Bạch Hủ trong lòng tựa hồ đã có nhận thức chung, bàn luận qua loa mấy câu, càng nghe càng giống đang đùa giỡn.

Bạch Hủ nói: "Đại Hoàn ta không xuất binh Viễn Nam thì thôi, như thế nào lại không thể xuất binh nước Tùy?"
Vu Nhàn Chỉ nói: "Ngươi xuất binh Đại Tùy, cũng phải đi qua Viễn Nam, ngươi có con đường thứ ba sao?"
Bạch Hủ nói: "Một trận đánh tan ba vạn Nhiếp gia quân chiếm cứ Tây Lý, đi vòng phía đông công phá Giang Lăng, một đường ra bắc trực tiếp đánh vào Hoàng Long."
Vu Nhàn Chỉ nói: "Thuật dụng binh trăm chuyển vạn hồi như vậy ta vẫn nghe lần đầu, ngươi cùng Đại Hoàn có thù oán?"
Bạch Hủ một bộ dạng không chút lo lắng: "Năm đó hại ngươi bị bệnh tật là ta không đúng, mà nay muốn bán chút tình cảm, ngươi còn muốn đòi nhiều hơn, chuyện mua bán lỗ vốn ta không bao giờ làm."
Vu Nhàn Chỉ đứng lên, thấy sắc trời đã tối, không muốn cùng hắn nói tào lao, thản nhiên ném lại một câu: "Thái tử Hoàn Quốc Bạch Hiển đến tột cùng là thân phận thế nào, ngươi so với ta còn hiểu rõ hơn.

Hôm nay Bạch Hủ ngươi còn lo không xong, ngược lại có lòng để ý tới việc vớ vẩn của Đại Tùy."
Bạch Hủ nghe lời này, sắc mặt có chút thay đổi, tiếp đó lại thản nhiên cười lớn.
Trước khi ta cùng Vu Nhàn Chỉ rời đi, hắn lại gọi ta một tiếng, đi mấy bước tới gần, tuy ánh mắt nhìn ta, nhưng dư quang lại liếc Vu Nhàn Chỉ ở bên cạnh ta, tràn đầy nghiền ngẫm nói: "Có người, trong cuộc đời này, ưu điểm lớn nhất chính là sống quá khôn ngoan, nhưng đáng buồn nhất cũng là sống quá khôn ngoan, công chúa nói có đúng không?"
Ta biết Bạch Hủ muốn chế nhạo Vu Nhàn Chỉ, nhưng lời nói trong lòng, ta nhất thời không có chỗ cãi lại, vẫn cảm thấy hắn nói cực kỳ đúng.
Buổi chiều mưa đã ngớt, hoàng hôn trong vắt giống như vừa được gột rửa.
Thuyền mui đen rất hẹp, người lái thuyền ngồi trên mạn thuyền đong đưa mái chèo, bên trong mui thuyền chỉ có thể chứa được ba người, cho nên nhóm bốn người chúng ta phải chia làm hai, nhị tẩu cùng Thầm Vũ ngồi một con thuyền khác.
Ngồi trên thuyền trở về Giang Lăng, ta hỏi Vu Nhàn Chỉ: "Lúc ta vừa mới tới, Bạch Hủ vui mừng cái gì?"
Vu Nhàn Chỉ nghe ta hỏi vậy, trầm mặc một hồi, mới nói: "Ta cùng hắn đánh cược, ừ, đánh cược nàng có tới hay không."
Ta vô cùng kinh ngạc, ngược lại không phải bởi vì bọn họ lấy ta để đánh cược.
Vương tôn công tử Đại Tùy đa số được nuôi dưỡng rất tốt, sau khi lớn lên, cũng sẽ biết tìm kiếm trò vui, nhưng, Vu Nhàn Chỉ lại là dị số.

Vu gia Viễn Nam quyền thế ngút trời, nhưng vị đại thế tử này lại trầm ổn.

Trầm ổn tất nhiên là tốt, nhưng trầm ổn quá, lại tỏ ra già dặn.

Hôm nay hắn có thể theo Bạch Hủ chơi cái trò này, lại là cái trò không chút thú vị, chung quy cũng có chút dáng điệu công tử ca.

Trong lòng ta lần đầu tiên có chút khen ngợi hắn, sau đó lại nghĩ lại, không khỏi đè xuống.
Vu Nhàn Chỉ rốt cuộc không phải tìm vui, nhìn dáng vẻ, hắn tám phần đặt cược là ta sẽ không đến, thua bởi Bạch Hủ.
Ta bực bội nhìn hắn: "Sớm biết vậy ta sẽ không đuổi theo chàng tới, như vậy chàng sẽ không bị thua cược."
Vu Nhàn Chỉ nghe lời này, kinh ngạc nhìn ta, lại rủ xuống nhìn một mảnh sông nước lạnh lùng dưới hoàng hôn.
Hắn không như ngày thường cười ta keo kiệt, khóe miệng khẽ cong, cuối cùng cũng có dáng vẻ cao hứng.
Đến Giang Lăng, trời đã tối.

Thẩm Vũ làm chủ, nói cần chăm lo đến bữa tối của ba người chúng ta.

Nhị tẩu tất nhiên đùn đẩy, Vu Nhàn Chỉ cũng nói không cần.
Bầu trời lại tí tách hạt mưa, ta cùng Vu Nhàn Chỉ bước đi trên con đường đá xanh, bên sông đèn thuyền mơ hồ giữa màn mưa, tửu lầu phía xa ngược lại sầm uất huyên náo, loáng thoáng có thể ngửi được hương rượu.
Ta hỏi Vu Nhàn Chỉ: "Chúng ta đi đâu đây? Ta không muốn ở khách sạn, ta muốn về chỗ Việt thúc."
Vu Nhàn Chỉ nói: "Muộn rồi, sợ Việt thúc đã đi nghỉ." Sau đó hắn dừng lại trước một cánh cổng, khụ một tiếng: "Vào thôi."
Ta hơi mờ mịt, ngẩng đầu nhìn bốn chữ "Vu phủ Giang Lăng" trên cánh cửa đen nhánh kia, lại mờ mịt chốc lát mới phản ứng ra, vô cùng cảm khái nhìn Vu Nhàn Chỉ nói: "Chàng thật có tiền a."
Vu Nhàn Chỉ không tự nhiên khụ một tiếng: "Thỉnh thoảng công vụ bộn bề, ngủ muộn sợ quấy rầy Việt thúc, mới ở nơi này tìm một viện tử khác, thật ra thì không lớn."
Ta theo hắn vào phủ, liếc nhìn xung quanh, tổng cộng có hai viện tử, đúng là không lớn.
Bên kia có âm thanh truyền tới: "Thế tử đại nhân đã trở lại."
Ta theo tiếng kêu nhìn lại, không phải chính là Hứa Diệc mật báo của Vu Nhàn Chỉ đó sao.
Ta xụ mặt nhìn hắn, Hứa Diệc cũng cười: "Công chúa ngài cũng tới." Lại cười giải thích: "Mấy ngày đó tướng quân bị Bạch Hủ huyên náo khiến tâm lực quá mệt mỏi, tiểu nhân lo lắng tướng quân vất vả, lúc này mới nhờ thế tử đại nhân đi gặp Bạch Hủ một phen."
Ta nói: "Tính khí nhị tẩu ta ương ngạnh ngươi cũng biết, ngươi trốn đến nơi này, sớm muộn cũng bị nàng lôi về."
Hứa Diệc run lên, luôn miệng nói phải, lại chạy tới bên cạnh Vu Nhàn Chỉ lấy lòng: "Thế tử đại nhân ngài cũng không thể thấy chết không cứu."
Vu Nhàn Chỉ tựa tiếu phi tiếu nhìn ta: "Nàng đừng dọa hắn, nói cho cùng hắn cũng vì lo nghĩ cho nhị tẩu nàng."

Hứa Diệc nói phải, xong lại nói: "Thế tử đại nhân, công văn đã đặt trong thư phòng cả rồi."
Vu Nhàn Chỉ là người không ngồi không, nghe lời này, tất nhiên phải đi xem công văn, trước khi đi hắn phân phó Hứa Diệc chuẩn bị cơm tối, dặn dò ta: "Nàng mệt mỏi cả ngày, ăn xong liền đi nghỉ sớm đi."
Ta không đầu không đuôi hỏi: "Tối qua chàng không ngủ ngon, tối nay lại phải thức đêm sao?"
Vu Nhàn Chỉ sững sờ, lại cười.

Nụ cười nhàn nhạt, an tĩnh, giống như ánh trăng trong màn mưa.
Chờ ta kịp phản ứng, hắn đã rẽ vào thư phòng, Hứa Diệc ở bên cạnh lấy lòng: "Công chúa, ngài muốn thưởng thức cái gì đầu tiên?"
Ta im lặng chốc lát, nói: "Ngươi đi lấy ít thuốc tới."
"Thuốc?" Hứa Diệc ngẩn người.
Ta đem toa thuốc trong túi thơm đưa cho hắn.
Ban đêm gió lạnh thổi, mưa rơi không ngừng, ta cách một cánh cửa chần chừ ở ngoài thư phòng, ánh nén ám trầm chiếu thân ảnh Vu Nhàn Chỉ lên giấy dán cửa.
Sáng nay trước khi xuất môn, có hỏi qua Việt thúc toa thuốc trị thương.

Vừa rồi thấy sắc mặt mệt mỏi của Vu Nhàn Chỉ, đêm trước lại dính rượu, không chút nghĩ ngợi liền phân phó Hứa Diệc đi lấy thuốc.

Nơi này không thể so với vườn thuốc của Việt thúc, Hứa Diệc phải chạy hơn nửa Giang Lăng mới gom đủ loại dược liệu.

Đợi thuốc nấu xong, đã gần giờ tý.
Ta đẩy cửa vào, thư phòng yên lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Vu Nhàn Chỉ dùng tay chống cằm, đã ngồi trước bàn ngủ.

Chân mày hắn khẽ nhíu, có vẻ công văn hôm nay không dễ xử lý, khiến người ta không ngủ được.
Ta đem thuốc đặt một bên, ánh mắt lơ đáng liếc qua công văn, toàn bộ đều là phê chuẩn của Vu Nhàn Chỉ.
Bỗng nhiên nhớ tới thời điểm đầu năm nay hắn ngày nào cũng qua Thiên Hoa Cung phê duyệt hồ sơ, cũng chính là khổ cực như vậy.

Aiz, cũng không biết một người ngày vất vả, đêm cũng vất vả, có thể mệt đến mức bị bệnh không.
Ta vốn đã lui ra ngoài, nghĩ đến đây, bỗng dưng cảm thấy đêm khuya lành lạnh, liền ở trong thư phòng tìm một cái áo khoác phủ thêm lên người Vu Nhàn Chỉ.


Lại chuẩn bị lui ra ngoài, xong lại nghĩ ánh nến quá nhức mắt, sẽ ảnh hướng giấc ngủ, liền tìm cây kéo cắt tim đèn.
Trong thư phòng thoáng chốc tối om, ta vô cùng hài lòng, đang rón rén ra ngoài, sau lưng bỗng truyền tới âm thanh tựa tiếu phi tiếu: "A Bích, nàng cứ đi tới đi lui như vậy, là làm gì?"
Ta dừng lại, lúng túng: "Nga, chàng tỉnh"
Âm thanh Vu Nhàn Chỉ lại từ phía sau truyền tới: "Thuốc này vị nồng quá, nàng bưng vào ta liền tỉnh."
Giọng nói của hắn lúc này không lộ ý cười, nhưng lại an tĩnh ôn nhu.
Bên trong phòng một mảnh tối mờ, chỉ có ánh trăng xuyên qua khe cửa chiếu vào phòng.

Sau lưng truyền tới tiếng bước chân, ta quay người lại, Vu Nhàn Chỉ đứng bên cạnh ta, trong con ngươi ánh trăng lưu chuyển, lúc sáng lúc tối.
Hắn nói: "Vết thương ở tay trái ta cũng không có gì, chẳng qua là từ nay về sau không thể tập võ, uống rượu cũng cần tránh."
Dáng vẻ hắn vô cùng đẹp mắt, tựa như tiên nhân trong tranh đi ra, dùng lời nói không thể mô tả hết.
Ta nhất thời không dám nhìn thẳng mặt hắn, rủ mắt nói: "Sao chàng lại cho rằng ta biết chàng bị thương, có lẽ ta không biết thì sao?"
Vu Nhàn Chỉ cười nói: "Theo tính cách của nàng, sợ là sớm đã nghe Việt thúc nói."
Sau đó hắn thở dài một tiếng, đột nhiên hỏi: "A Bích, vì sao hôm nay nàng lại tới?"
Vì sao lại tới?
Thật ra thì chính ta cũng không nói được, dù biết hắn bị bệnh, dù biết bệnh kia là bởi vì Bạch Hủ mà ra, nhưng chuyện này liền quan gì tới ta? Hắn cùng Bạch Hủ có thể cười hóa tan ân oán, ta cần gì phải đuổi theo chính mắt nhìn kết quả.
Bốn phía lại yên tĩnh, ta ngẩng đầu, ánh trăng sáng rõ hiện lên nơi sâu nhất trong tròng mắt Vu Nhàn Chỉ, ban đêm sâu thẳm này, ta tựa như có thể nhìn thấy ánh trăng.
Không biết cớ gì, ta chợt nghe tim mình đập, tim đập như đất rung núi chuyển.
Phảng phất như có dây cung kéo căng tận sâu đáy lòng, giờ phút này nó liền muốn đứt phựt.
Cuối cùng khiến người ta hạ vũ khí chính là tiếng thở dài của Vu Nhàn Chỉ.

Giây phút hắn khép mắt lại, ánh trăng biến mất như cọng rơm cứu mạng.
Đôi môi bị bao phủ bởi một mảnh mềm mại, ở trong bóng đêm tĩnh mịch dây cung trong lòng ta chợt đứt.

.

Bình Luận (0)
Comment