Nhất Niệm Tam Thiên

Chương 29


Ta tắm xong, đi theo nhị tẩu xuất môn, bên ngoài có một chiếc xe ngựa đậu sẵn, Vu Nhàn Chỉ quả nhiên đã chờ.
Hôm nay hắn mặc một thân áo xanh đen, vô cùng chỉnh chu.

Tiểu tư trong phủ Thẩm Vũ đứng một bên, cúi đầu lạy nói: "Tiểu Thanh cô nương, Tướng quân đại nhân, Tam thiếu chờ đã lâu, mọi người mau đi thôi ạ."
Nhị tẩu đối với Thẩm Vũ tránh không kịp, nghe lời này, lòng bàn chân liền như quết dầu.
Ta nghi ngờ nhìn bóng người đang bỏ trốn kia, xoay người lại, Vu Nhàn Chỉ đang nhìn ta.
Ánh trăng đêm qua vẫn còn lưu nơi đáy mắt hắn, tựa như không rút ra được, hoa quang lưu chuyển, nhìn rất đẹp.
Trước giờ ta luôn cảm thấy hắn rất đẹp mắt, nhưng chưa bao giờ như hôm nay, khoảnh khắc kinh tâm.
Hắn vén rèm xe lên, hướng ta đưa tay ra, nhàn nhạt nói: "Tới đây."
Trong nháy mắt ta không biết phải làm gì, phục hồi tinh thần, mới biết hắn chỉ muốn đỡ ta lên xe ngựa.
Trong xe ngựa có chút tối, ta hỏi Vu Nhàn Chỉ: "Sáng nay nhị tẩu tới, rốt cuộc là sắp có chuyện gì sao?"
Hắn nói: "Ngày mai nàng ta phải theo nàng hồi kinh, tới hỏi ta chút việc."

Ta sửng sốt một chút: "Ngày mai liền đi, nhanh như vậy?"
Vu Nhàn Chỉ trầm mặc chốc lát, nói: "Ừ, tính ra, cũng chỉ mới gần nửa năm."
Ta ngơ ngẩn, trong lòng cẩn thận tính toán, từ lúc rời kinh đầu xuân, trước mắt đã gần hết mùa hạ, ta theo hắn từ bắc đến nam, lại vòng vo một chút, thật sự đã gần nửa năm.

Nghĩ như vậy, ta ngước mắt lên nhìn hắn.
Vu Nhàn Chỉ yên lặng, không biết đang suy nghĩ gì.
Ta chợt nghĩ tới đêm khuya hôm qua, sau khi hắn cùng ta răng môi quấn quýt, cũng an tĩnh như vậy đứng bên cạnh ta.
Bóng đêm buông xuống, thiên địa luân hồi, không biết qua bao lâu, hắn mới nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta làm lại từ đầu được không?"
Giờ khắc này, trong lòng ta căng như dây đàn, rốt cuộc không tiếng động gảy một cái.
Ta ngửa đầu nhìn hắn, sững sờ hỏi: "Cái gì cơ?"
Nhưng hắn lại lắc đầu, nhàn nhạt cười nói: "Không có gì, muộn rồi, mau đi ngủ đi."
Hắn luôn như vậy, sống quá khôn ngoan, mọi việc đến giới hạn thì ngừng, có mấy lời hỏi qua một lần, sẽ không hỏi lần thứ hai.

Phủ đệ Thẩm Vũ không xa, vừa xuống xe ngựa, liền thấy một cục thịt mập lùn hoa hoa lục lục té nhào bên chân Vu Nhàn Chỉ, kéo dài giọng kêu: "Thế thúc----"
Thẩm Vũ ở phía cuối, vừa phe phẩy quạt vừa cười: "Cuối cùng cũng có thể gặp các ngươi."
Cục thịt mập lùn lại ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Vu Nhàn Chỉ, giọng nói non nớt vương mùi sữa hỏi: "Thế thúc gần đây có khỏe không ạ?"
Khóe miệng Vu Nhàn Chỉ tách ra một nụ cười, ôm lấy cục thịt mập, "A Thanh có nghe lời phụ vương không?"
Lời này nói ra, ta mới minh bạch, cục thịt mập lùn khoảng ba bốn tuổi trước mắt này, hóa ra lại là tiểu tử thứ hai của Liêu Đông Vương Thẩm Quỳnh, Thẩm Thanh.
Liêu Đông Vương nổi tiếng dạy con rất nghiêm khắc, nghe Vu Nhàn Chỉ hỏi vậy, cục thịt mập ngẹo đầu, gục ở vai Vu Nhàn Chỉ buồn bực không thôi, thật lâu mới nói: "Phụ vương không tốt, A Thanh muốn Thế thúc cơ."
Thẩm Vũ bật cười vẹo má cục thịt mập chết tiệt kia, nói: "A thanh vốn cùng ta đi tới nhà ngoại tẩu tử ở Bình Tây, hôm qua mới về, nghe nói Đại thế tử tới, liền mè nheo đòi muốn gặp, ta bị nó nháo suốt đêm." Lại quay đầu hướng ta nháy mắt mấy cái: "Xương Bình công chúa không ngờ tới đúng không, trong đám vương tôn công tử, đám tiểu bối yêu thích nhất, không phải ở hoàng gia kinh đô của nàng, cũng không ở Thẩm gia Liêu Đông của ta, mà là Đại thế tử Viễn Nam bên cạnh nàng."
Ta ngẩn người.
Vu Nhàn Chỉ xoay đầu cười nói với ta: "Ta ở nhà là đại ca, khi còn bé mấy đường đệ biểu muội thường xuyên lui tới, ta chăm sóc bọn chúng từ nhỏ."
Thẩm Vũ không phục chọc ghẹo: "A Thanh nhà ta chỉ dính ngươi có ba tháng, hiện tại đã nhớ ngươi như vậy, ta là thân thúc còn chả theo kịp thế thúc là ngươi."
Vu Nhàn Chỉ chững chạc, được các bậc cha chú thưởng thức ta không có lạ, nhưng với tính tình không một chút qua loa như hắn, ở trước mặt đám tiểu bối lại có thể được lòng như vậy?

Ta bỗng nhiên nghĩ tới bộ dạng đứa nhỏ của Phượng cô trước kia cũng dính hắn, không biết tại sao, trong lòng có chút bực bội, nhưng lại cảm thấy hắn có thể có chỗ tốt, thật sự rất tốt.
Cục thịt mập lùn nghiêng đầu trên vai Vu Nhàn Chỉ, ánh mắt rơi trên người ta, lại giống như tò mò, y y a a muốn chuyển qua người ta.
Ta chưa từng ôm con nít bao giờ, tuy cảm thấy bộ dạng ngốc nghếch của hắn cực kỳ đáng yêu, nhưng lại sợ sơ suất làm hắn bị thương.
Vu Nhàn Chỉ nhìn ta luống cuống, ôn nhu nói: "A Bích, tới đây." Sau đó từ từ đem cục thịt mập chuyển sang cho ta.
Thẩm Vũ ở một bên vô cùng chuyên nghiệp dạy dỗ: "A Thanh, đây là Thế thẩm của con, gọi Thế thẩm đi."
Cục thịt mập lùn không rành thế sợ, nghe lời này, lại quay đầu nhìn Vu Nhàn Chỉ một cái, sau đó ngây thơ gọi ta: "Thế thẩm-----"
Ta ngẩn người, cũng quay đầu nhìn Vu Nhàn Chỉ.
Hắn cũng đang nhìn ta cùng cục thịt mập, khóe môi câu lên nụ cười yếu ớt, phía sau là bầu trời cao rộng, còn có nắng hạ nhàn nhạt tẩy sạch toàn bộ Giang Lăng.
Thẩm Vũ có việc trong quân doanh, lưu chúng ta lại dùng cơm trưa, liền kín đáo vứt tảng thịt mập lại cho ta cùng Vu Nhàn Chỉ, nói: "Các ngươi mượn binh xong, nhưng lại lưu lại cục diện rối rắm."
Vu Nhàn Chỉ gật đầu một cái: "Làm phiền."
Thẩm Vũ cười ha ha một tiếng: "Coi như đúng là đã làm phiền ta, vậy thì giúp ta chăm sóc A Thanh mấy ngày đi."
Cục thịt mập tựa hồ nghe rõ lời của Thẩm Vũ, lập tức liềm ôm chân Vu Nhàn Chỉ, hoan hô nói: "Thế thúc mang A Thanh đi du thuyền, A Thanh muốn đi du thuyền!"
Vu Nhàn Chỉ cúi người đem hắn ôm lên ngồi ở khuỷu tay, cười nói: "Ừ, vậy thì mang ngươi đi."
Thẩm Vũ thấy Vu Nhàn Chỉ bận rộn đối phó với cục thịt mập, đem ta kéo sang một bên, nói nhỏ: "Có chuyện này ta phải nói cho công chúa, di mẫu A Thanh, cũng chính là Tam quận chúa Lý Yên Nhi của Bình Tây vương, thuở nhỏ nhìn Đại thế tử nhà công chúa lớn lên, thề không phải hắn thì không lấy."

Ta sửng sốt một chút, quay đầu liếc Vu Nhàn Chỉ, nói: "Không thể nào, chuyện này chàng chưa từng nói với ta."
Thẩm Vũ nghiêm nghị nhìn ta: "Công chúa lần đầu biết hắn sao? Chuyện như vậy, sao hắn có thể nói với công chúa được?" Lại nói, "Lý Yên Nhi kia vốn có chút thân thuộc với Vu Nhàn Chỉ, từ nhỏ luôn đi theo hắn gọi biểu ca biểu ca, chúng ta vốn tưởng nàng tuổi nhỏ hoang đường, không coi ai ra gì, nhưng tẩu tử ta lúc này không phải đi Bình Tây sao, nguyên lai đã nhiều năm như vậy, Lý Yên Nhi đối với Vu Nhàn Chỉ chỉ tăng không giảm, công chúa phải coi chừng."
Ta ngẩn ngơ, nói: "Nhưng, nhưng trước giờ bên người Vu Nhàn Chỉ không phải có Phượng cô sao, Tam quận chúa kia làm sao.."
Thẩm Vũ không kiên nhẫn cắt đứt lời ta: "Đừng trách ta không nhắc công chúa trước, gương mặt đó của hắn, thu hút hoa đào còn ít sao? Nếu công chúa chịu đi tìm hiểu một chút, e là sẽ dọa chết ngươi.

Cũng do ngày thường hắn ít nói, lại có cái tính khí người sống chớ tới gần, lúc này mới không trêu trọc đến cả người toàn hương.

Phượng cô kia nói thẳng ra, chỉ là thị tỳ tuổi tác có chút lớn, cùng hắn không có gì, nhưng Lý Yên Nhi thật sự là một cái sừng lợi hại trên trời có dưới đất không đâu có, nghe nói từ sau khi nàng cập kê năm mười lăm, hàng năm đều tự mình viết một phong thư cầu thân cho Vu Nhàn Chỉ, mà nay đã liên tục viết bốn năm, hơn nữa ta còn nghe nói, sau khi Viễn Nam vương biết được việc này.."
Lời Thẩm Vũ còn chưa hết, ống quần ta bỗng bị ai đó kéo, cục thịt mập giương mắt nhìn ta, nghiêm trang nói: "Thế thẩm, Thế thúc giục chúng ta đi!"
Ta ngạc nhiên quay đầu nhìn Vu Nhàn Chỉ, hắn mặt không đổi sắc nhìn Thẩm Vũ.
Cục thịt mập rất thức thời, giương mắt dè dặt nhìn sắc mặt Vu Nhàn Chỉ, liên tục kéo túm đem ta lôi ra cửa.

.

Bình Luận (0)
Comment