Nhất Niệm Tam Thiên

Chương 32


Lưu Dần là Văn tùy của Mộ lão tướng quân.
Hơn hai mươi năm trước, Đại Tùy binh loạn, Mộ lão tướng quân chết trận sa trường, lưu lại một mình Mộ Ương.
Hoài vương cùng Mộ lão tướng quân là huynh đệ kết nghĩa, sau đó liền đem Mộ Ương về phủ Hoài vương, nuôi dưỡng tới năm chín tuổi.
Năm ấy Mộ Ương chín tuổi vào cung, đại hoàng huynh ta từng mang bộ dạng già dặn cảm khái Mộ gia một nhà trung liệt, còn hỏi Mộ Ương có tâm nguyện gì, hắn có thể hỗ trợ.
Mộ Ương nói, cha nương mất sớm, chỉ còn gia gia cũng chết nơi sa trường, nếu nói còn tâm nguyện gì, chỉ mong cuộc đời này có thể báo đáp hai người, một là Hoài vương đối với mình vừa là cha vừa là thầy, người thứ hai chính là Lưu Dần.
Sau khi Mộ lão tướng quân chết trận, bộ hạ ngày xưa tản đi hết, duy chỉ có Lưu Dần trở lại phủ tướng quân, thay lão tướng quân trông nhà.
Mấy năm sau, Mộ Ương xuất chinh Tây Lý trở lại, được thăng làm Thiếu tướng quân, liền đích thân chọn Lưu Dần làm Văn tùy.
Lưu Dần nghe lời ta, hai đầu gối đập xuống đất vang dội: "Không ngờ Xương Bình công chúa còn nhớ lão thần, thần cảm kích rơi nước mắt."
Hắn tuy là Văn tùy của Mộ Ương, cùng ta chỉ có duyên gặp mặt một lần.

Trước mắt hắn cùng ta một miệng lưỡi nhà quan, rõ ràng đối với ta có ngăn cách, nếu ta hỏi sâu, hắn nhất định không đáp.
Thế là ta cũng chỉ hỏi qua loa: "Sao Lưu đại nhân không đi theo bên cạnh Mộ tướng quân?"
Lưu Dần nói: "Lão thần tuổi cao, đi theo bên người tướng quân không có chỗ dùng.

Hoài An dù sao cũng là nơi Hoài vương lâm chung, có lão thần tự nguyện trấn thủ nơi này, tướng quân cũng sẽ không cảm thấy thẹn với Hoài vương."
Ta ngồi trên ghế thái sư: "Nghe nguyện vọng của Lưu đại nhân, nhận đất phong Hoài An, ngược lại không phải là mong muốn của Mộ Ương? Hoài vương làm sao lại làm khó hắn? Nếu ta nhớ không lầm, tính tình Hoài vương ôn hòa, lại cùng Mộ Ương thân như cha con, nhất định sẽ không ép hắn vào chỗ khó."
Lưu Dần khom người nói: "Năm đó Hoài vương bệnh nặng, lúc lâm chung có đem Sở nhị tiểu thư giao phó cho tướng quân, tướng quân cưới Sở nhị tiểu thư, chính là con rể của Hoài vương, liền nhận lại chức vị Vương hầu, trông coi thành Hoài An."
Ta nghi hoặc nói: "Chuyện này cũng lạ, Sở Hợp chung quy cũng không phải dưỡng nữ Hoài vương, nàng cùng thành Hoài An cũng không phải buộc chung một chỗ, ngày xưa nếu không phải Hoài vương cưỡng ép bày mưu đặt kế, Mộ Ương cần gì phải làm thế?"
Lưu Dần nói: "Chuyện này.."
Ta đứng lên: "Lưu đại nhân, nếu ngươi không biết nên đáp gì.

Bổn công chúa có thể cùng vạch rõ------ ngươi nói cho ta biết, cớ gì trước khi Hoài vương lâm chung, lại cưỡng ép đem Hoài An đưa cho Mộ Ương?"
Lưu Dần cúi thấp đầu, im lặng không nói, ta lại nói: "Năm đó lúc Phụ hoàng đem đất phong Hoài An cho Hoài vương, Hoài vương liền không muốn, sau đó cũng luôn muốn đem nơi này trả lại cho triều đình, nếu như thế, sao trước khi hắn lâm chung lại trở mặt chứ? Huống chi mảnh đất Hoài An này, là mâu thuẫn giữa phiên vương cùng triều đình, Mộ Ương bất quá chỉ là một tướng quân, vô luận như nào cũng không liên quan tới nhau?
Lưu Dần trầm mặc trong chốc lát, hai đầu gối khụy xuống, lại quỳ sụp xuống đất.
Ở cửa, bỗng nhiên có người kho khan một tiếng.
Ta dời mắt nhìn lại, nhị ca cùng Mộ Ương đứng đó.

Mộ Ương một thân áo xanh thẫm, cởi đi lớp quân trang ít đi mấy phần nghiêm túc, nhưng hắn vẫn trầm mặc như trước.

Hắn rủ mắt, cũng không biết lời ta vừa nói hắn nghe được bao nhiêu.
Nhị ca bước tới, liếc mắt nhìn Lưu Dần quỳ dưới đất, nói:" Ngươi đi ra ngoài trước đi.

"
Lưu Dần được đại xá, hướng nhị ca dập đầu một cái, lui ra ngoài.
Nhị ca nhìn Mộ Ương một cái, sửng cồ lên, quở trách ta:" Muội đúng là có tiền đồ, ta mới dời đi có nửa khắc, muội đã chỉnh tới Lưu Dần rồi.

Lưu Dần là lão thần tam triều, năm đó cũng coi như đối đãi với muội không tệ, trước khi muội bị giam cầm trong Lan Tụy Cung, hắn còn từng trình thư xin tha cho muội.

"
Ta trầm ngâm chốc lát, đi vòng qua bên cạnh Mộ Ương, làm lễ:" Mộ tướng quân.

"
Mộ Ương tựa như mới phản ứng được, ôm quyền nói:" Xương Bình công chúa.

"
Ta suy nghĩ nửa khắc:" Tướng quân chớ nên hiểu lầm, Xương Bình cũng không cố ý chỉnh Lưu Dần, chẳng qua là nhiều năm trôi qua như vậy, trong lòng vẫn có vài phần nghi hoặc, người ngoài không thể giải thích, chỉ có thể thỉnh giáo Lưu đại nhân, lúc này mới khiến hắn bị hù dọa, thật sự không muốn hắn như thế.

"
Mộ Ương nói:" Công chúa nói quá lời.

"Dừng một chút, lại nói:" Sáng sớm ngày mai sẽ lên đường, đường đi lên phía bắc gập ghềnh khó đi, mong rằng công chúa cùng vương gia sớm nghỉ ngơi dưỡng sức, mạt tướng sáng sớm mai sẽ tự mình đưa tiễn công chúa, vương gia.

"

Dứt lời, hắn làm lễ, liền quay người rời đi.
Ta đứng ngẩn người tại chỗ, nhị ca ở phía sau nói:" Được rồi, hắn trước sau vẫn rộng lượng như vậy, sẽ không tức giận vì muội ở đằng sau hắn cùng người ngoài thăm dò, chắc có chuyện nên mới rời đi.

"
Ta lượn lại bên người nhị ca, ngồi xuống, im lặng không nói.
Nhị ca nhặt cái bát không, ở trên bàn gắp mấy món," Muội cũng thật là, còn muốn cùng Lưu Dần dò hỏi mấy cái này.

Trước khi muội vào Lan Tụy Cung, ta đã hỏi Mộ Ương chuyện đất phong.

Muội không phải không biết tính khí hắn, hỏi đến chết, hắn cũng sẽ không đáp lại một câu, Lưu Dần tuy là người bên cạnh hắn, chắc hẳn cũng biết được.

Ta khuyên muội vẫn nên buông tha đi, chẳng lẽ muội còn có thể đi hỏi phụ hoàng, hỏi về Hoài vương đã chết sao? "
Ta há miệng, nghe được câu cuối, lại ngậm miệng.
Nhị ca đem cái bát đầy thức ăn đặt trước mặt ta:" Trong cung có chút rối loạn, đại hoàng huynh vẫn chờ muội trở về, nếu muội nghỉ ngơi tốt rồi, sớm lên đường mới là đúng đắn.

"
Ta liếc cái bát trước mặt, nói:" Đều không phải món muội thích ăn.

"
Nhị ca ho khan:" Không phải cho muội.

"
Ta ngẩng đầu lên, nhìn hắn chằm chằm, hắn lại ho khan một tiếng:" A Anh còn chưa có ăn, muội mang đưa cho nàng đi.


"
Hoài An là vùng đất quan trọng nối liền nam bắc, từ nơi này trở lại kinh thành, đi quan đạo ước chừng mất ba tháng, đi đường thủy ước chừng nửa thời gian, nếu đi đường tắt xuyên qua eo Bắc Đạo, nhiều lắm là mất thời gian một tháng liền đến.
Nhị ca nói trong cung có chuyện khẩn cấp, đại ca cần ta trở về ngay, chúng ta chỉ ở Hoài An nghỉ một đêm, ngày hôm sau đã lên đường sớm.
Eo Bắc Đạo thật ra là một khe núi dài, hai bên núi xanh, hoặc vách đá dựng đứng, xe ngựa lao nhanh mà qua, lúc thì hỗn loạn lúc thì thong thả.
Ta vén rèm lên, Nhị tẩu một người cưỡi ngựa đi trước đội binh, nhị ca cưỡi một con ngựa khác, đi phía sau đó không xa.
Phía sau xe ngựa, còn có một đội nữa, là Mộ Ương, Lưu Dần cùng bảy tám lính canh phòng Hoài An.
Nhị ca vốn không muốn bọn họ đưa tiễn, nhưng Lưu Dần nói, mấy năm nay eo núi này động đất liên miên, thêm một đợt nắng nóng mùa hè, nếu không may gặp núi sạt đá lở, binh lính nhị ca sẽ không bằng mấy lính canh phòng Hoài An có kinh nghiệm.
Giữa trưa trời oi bức, mọi người dựa vào núi nghỉ ngơi.

Bởi vì phần lớn là binh lính đã trải qua trận mạc, ở nơi sơn dã cũng không vấn đề, ngồi trên chiếu, gặm mấy cái bánh bao liền no bụng.
Ta xuống xe ngựa, đang tính đi tìm nhị ca nhị tẩu, Lưu Dần liền bưng một hộp đồ ăn tới.
Trong hộp là mấy đồ ăn tinh xảo, xung quanh có đá.
Lưu Dần nói:" Công chúa mời dùng bữa.

"
Ta nhìn nhị ca nhị tẩu Mộ Ương đều ăn đơn giản, vốn không muốn sự chiếu cố đặc biệt này, nhưng dù sao đồ ăn cũng được Lưu Dần cẩn thận chuẩn bị, nếu ta từ chối, chính là lãng phí.
Lưu Dần thấy ta không nói, đem hộp thức ăn đặt trong xe ngựa, nói:" Công chúa, bên trong mát mẻ, ngài ngồi trên xe ngựa dùng bữa, lão thần ở bên ngoài trông coi ngựa.

"
Ta suy nghĩ thêm một chút, cảm ơn Lưu Dần, quay trở lại xe ngựa.
Ngày hôm đó thời tiết có chút quái dị, buổi sáng còn có gió núi thoải mái, nhưng đến buổi trưa, mặt trời chói chang đến kinh người.
Ta ăn vội, nhìn Lưu Dần canh giữ bên ngoài lưng đẫm mồ hôi, đang muốn hêu hắn tìm chỗ mát mà nghỉ ngơi, ai ngờ bầu trời bỗng ầm ầm, toàn bộ xe ngựa đều rung động, ta đứng không vững, bị ngã về phía sau thành xe.
Chờ hỗn loạn ngừng, ngựa bên ngoài hí vang, tiếng người hỗn loạn, ta vén rèm xe lên, Lưu Dần đang từ dưới đất bò dậy, trán bị đập có cả vệt máu, không ngừng nói:" Công chúa, là, là lốc xoáy, mau xuống xe ngựa! "
Lời vừa dứt, Mộ Ương đã chạy tới trước xe ngựa, hướng ta đưa tay ra.
Ta liền chạm tay hắn đang muốn xuống xe ngựa, trời đất lại lay động một cái, đem ta ngã về bên trong xe ngựa.
Chỉ một thoáng, giữa không trung tiếng sấm không dứt, ầm ầm trời như muốn sụp.

Ta vô lực ổn định thân mình, ngã trái ngã phải, chỉ thấy bên ngoài tựa như có mưa đen rơi xuống, dầy đặc.
Đang lúc này, chợt có người nhảy lên xe ngựa.
Mộ Ương đỡ nóc xe, hướng ta đưa tay ra, trầm giọng nói:" Tới đây! "

Trong lòng ta đã hoảng sợ, như cọng rơm cứu mạng, vội vàng nắm lấy tay hắn.
Ngựa bên ngoài xe bị mưa đen đập trúng, bị kinh sợ, cất vó hí dài, bỗng nhiên như bị đứt cương chạy như điên.
Biến cố khến cho ta và Mộ Ương bị ngã vào trong xe.
Gió đập mành xe, cảnh tượng bên ngoài có thể thấy rõ.
Hóa ra mưa đen không phải là mưa, mà là động đất dẫn tới đá lở đất sạt.
Mộ Ương bảo vệ ta, hỏi:" Không sao chứ? "
Ta lắc đầu một cái, gấp gáp hỏi:" Nhị ca nhị tẩu còn có Lưu đại nhân đâu? "
Hắn không đáp lời ta, mà quay đầu nhìn về một nơi phía trước.
Đường núi quá hẹp, hai bên núi cao đã lỏng ra, đá cát rơi lã chã.
Mộ Ương nhíu chặt mày, chợt bảo vệ ta ngồi vững, nhẹ giọng nói:" A Bích, chờ một chút nắm chặt thành cửa sổ, dù có thế nào cũng không được buông tay, nhớ chưa? "
Trong lòng ta bỗng dưng sợ hãi, níu hắn lại:" Vậy còn chàng? "
Hắn nói:" Động đất vừa qua, còn không biết tình hình phía trước như nào, ta đi ghìm cương ngựa lại.

"
Ta vội la lên:" Chàng đừng đi, bên kia núi đá như sắp rơi xuống, quá nguy hiểm.

"
Hắn dừng động tác, ánh mắt đảo qua ta một cái, đột nhiên cười nhạt, nói:" Công chúa yên tâm, mạt tướng không có chuyện gì, người cũng sẽ không có chuyện gì."
Dứt lời, nhảy một cái lên lưng ngựa.
Eo núi hẹp phía trước ngày một gần, Mộ Ương nhất thời không dừng được ngựa, liền rút dây cương đánh ngựa đi nhanh.
Ta ngồi trên xe ngựa, tựa hồ nghe thấy tiếng gào khàn giọng của nhị ca.
Núi đá như nước lũ và mãnh thú lăn xuống, bầu trời bỗng trở nên tối thui, xe ngựa lao trên đường núi trong nháy mắt, sấm nổ vang sau lưng ta.
Ta đưa tay vuốt cổ, cái giây đỏ buộc nơi đó, đầu kia là ngọc Bồ Tát mà Vu Nhàn Chỉ đưa cho ta.
Nghe nói sẽ bảo vệ ngươi một đời bình an.
Mới vừa rồi ánh mắt Mộ Ương quét qua cái dây này, cũng nói ta sẽ bình an vô sự.
Hắn còn nói, hắn cũng không có việc gì.
Sau đó ta thấy một bóng người nhuốm máu từ lưng ngựa té xuống, tựa như vô tri vô giác, lăn xuống vách núi.

.

Bình Luận (0)
Comment