Nhất Niệm Tam Thiên

Chương 43


Ta sửng sốt.
Thật lâu, ta nghe mình hỏi: "Ngươi nói Ninh tiểu chủ, chính là Ninh Tư ư?"
Hoàn Thúy gật đầu, tựa hồ không hiểu sao ta lại khiếp sợ, nói: "Hồi bẩm Công chúa, nô tỳ trước kia phục vụ Thịnh Nghiên tiểu chủ, Ninh tiểu chủ cùng nàng có quan hệ rất tốt, lời này là chính tai nô tỳ nghe Ninh tiểu chủ nói."
Tuy trên mặt ta vẫn cố duy trì trấn định, nhưng sau lưng lại cảm thấy mồ hôi nhễ nhại.
Xưa nay đế vương, tối kỵ hai chữ bất trung, mấy tú nữ vừa mới vào cung, chỉ cần ngày nào chưa bị trục xuất khỏi cung, chỉ cần đại hoàng huynh ta không đem các nàng ban cho thân vương bên cạnh, các nàng từ thân thể đếm tấm lòng, đều không thể phản bội đương kim thánh thượng.
Nếu như phản bội, đây là trọng tội, bị xử lăng trì.
Nghĩ tới đấy, ta không khỏi phất tay áo, ống tay áo quét qua mặt bàn, đem bát đĩa rơi xuống, vỡ vụn đầy đất.
Hoàn Thúy ngây người, một khắc sau liền sợ hãi quỳ sụp xuống, giọng nói run run: "Trưởng công chúa, nô tỳ có phải đã nói lời không nên nói?"
Ta không khỏi cười, cũng không biết đáp lại nàng như nào.
Lăng trì không đáng sợ, đáng sợ là vì sao đúng lúc ba ngày trước khi lập hậu, lại nghe được lời đồn Ninh Tư ái mộ nhị hoàng huynh ta?
Ta ở thâm cung hơn hai mươi năm, biết cái này không phải trùng hợp.
Nhưng nếu là âm mưu, vậy Hoàn Thúy nói tin tức này cho ta lại là người như thế nào? Mà Hoàn Thúy lại là người Tiểu Tam Đăng mang vào Thiên Hoa Cung?
Hoàn Thúy thấy ta không nói gì, đã sợ hãi rơi lệ đầy mặt.
Mọi người nghe thấy động tĩnh liền chạy tới, cũng lập tức quỳ xuống bên cạnh ta.
Ta chưa từng hoài nghi Tiểu Tam Đăng, thẳng đến hiện tại, thẳng đến giờ phút này, ta cũng không có.
Nhưng Hoàn Thúy thì sao? Mưu đồ của Hoàn Thúy là gì?
Ta nói với Tiểu Tam Đăng, hắn thu người vào Thiên Hoa Cung, ta liền tin tưởng.

Nhưng trước đây ta cũng tin tưởng Phượng cô, rồi kết cục là như thế nào.
Lúc hoàng hôn, Lan Gia cùng Tiểu Tam Đăng đồng loạt trở lại, thấy cung nhân quỳ trên mặt đất, lại thấy Hoàn Thúy ở bên cạnh ta khóc sụt sùi, tất cả đều chấn kinh nhìn ta.
Nửa ngày, Tiểu Tam Đăng vẫn đứng ngẩn ngơ tại chỗ, Lan Gia đi vào trong đình, nhìn ta một cái, lại nhìn Vu Nhàn Chỉ.
Vu Nhàn Chỉ nhàn nhạt nói, "Tìm một nơi yên tĩnh đi."

Phía tây Thiên Hoa Cung có Đăng Lâm Các, là Dương Đường phụ hoàng ta xây cho mẫu hậu ta.
Mẫu hậu ta người Giang Lăng, từ khi vào cung, vô cùng nhớ cố hương, phụ hoàng ta sau đó đã xây lầu các này cho người, dựa lan can nhìn về phía xa, có thể an ủi nỗi nhớ nhà.
Đáng tiếc Giang Lăng không phải cố hương của ta, chỗ ngồi trong thâm cung mới phải.
Mẫu hậu tựa lan can ngắm không thấy cố hương, nhưng ta thì lại có thể ngước mắt liền thấy.
Hoàn Thúy quỳ bên trong Đăng Lâm Các, đã khóc không thành tiếng, ánh chiều tà hạ xuống phía tây, cung nhân đã thắp đèn khắp thành Cửu Càn, đèn đuốc như sao, ánh sáng lập lòe.
Ta lại nghe mình nói: "Ngày mai ngươi liền đi đi, Thiên Hoa Cung của ta không chứa nổi ngươi."
Hoàn Thúy lau nước mắt, nói: "Nô tỳ có thể tới Thiên Hoa Cung phục vụ trưởng công chúa, vốn là phúc phần trưởng công chúa ban cho nô tỳ, hiện tại trưởng công chúa muốn thu lại phúc phần này, nô tỳ tuyệt không mong hơn.

Nhưng nô tỳ muốn biết, vì sao trưởng công chúa lại chỉ vì một câu nô tỳ nói sai, liền muốn đuổi nô tỳ đi?
Ta không trả lời nàng.
Nàng lại tự nói:" Hậu phi bất trung, là đại kỵ trong hậu cung, nhưng Ninh tiểu chủ cũng không phải bất trung, nô tỳ chẳng qua là thấy trưởng công chúa vất vả vì Hoán vương gia tìm một vương phi, nhớ tới Ninh tiểu chủ có một lần say rượu đã thốt ra, lúc này mới, lúc này mới thuận miệng nhắc công chúa.

"
Ta nói:" Hoàn Thúy, ngươi cứ luôn miệng nói Ninh tiểu chủ, người không biết, còn tưởng rằng ngươi đang cố ý hãm hại nàng ta.

"
Hoàn Thúy đột nhiên hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn ta.
" Nhưng bổn công chúa biết, ngươi đúng là vô tâm, cũng không phải là tận lực hãm hại.

"
Thật ra thì muốn phân biệt phải trái chuyện này cũng không khó, Lan Gia đi phủ Nội Vụ điều tra tên người có trong danh sách, Hoàn Thúy ban đầu là cung nữ giặt y phục ở Ti Chế Phường, trước kia bỗng nhiên được Thịnh Nghiên nhìn trúng, phái đi Phương Từ Cung phục vụ nàng.


Hoàn Thúy là một nô tỳ nho nhỏ, người Ti Chế Phường liền điều nàng đi, ai ngờ nàng ở Phương Từ Cung phục vụ Thịnh Nghiên chưa được mấy ngày, liền bởi vì trộm cái vòng của chủ sự cô tử nên bị đuổi đi.
Ta nói:" Hoàn Thúy, lúc ngươi đột nhiên bị Thịnh Nghiên phái đi, cũng chưa từng nghĩ ngươi có tài đức gì sao? "
" Không dối gạt ngươi, vị trí hoàng hậu, trong lòng bổn công chúa đã sớm có chủ ý, là một trong hai người Ninh Tư cùng Thịnh Nghiên, đến lúc đó nếu đương kim thánh thượng không có cách nào lựa chọn, hỏi ý kiến bổn công chúa, như vậy bổn công chúa cho là, Thịnh Nghiên quả thật tăng thêm một bậc.

"
" Thịnh Nghiên nghĩ tới ngươi cùng Tiểu Tam Đăng thân cận, liền mang ngơi đi phục vụ bên người ta, lại mượn lời say rượu của Ninh Tư, đem việc nàng ta ái mộ nhị hoàng huynh tiết lộ cho ngươi, lại mượn cớ đem ngươi đuổi đi.

"
" Trong thâm cung, không có bức tường nào gió không lọt qua được, trong cung nhất định có không ít người biết được bổn công chúa có ý muốn dành vị trí hoàng hậu này cho Thịnh Nghiên, hỏi dò ngươi bị Thịnh Nghiên đuổi ra ngoài, trừ Thiên Hoa Cung ta, còn có ai thu hổi ngươi? Là nàng ta cố tình đem ngươi tới bên người ta, bất quá là e sợ vạn nhất bị Ninh Tư cướp mất vị trí đầu, bất quá vì vị trí hoàng hậu của bản thân, lại làm rơi một cái khóa.

"
Hoàn Thúy nghe vậy, dần dần ngay cả nước mắt cũng không rơi, hai mắt trống rỗng vô thần, hồi lâu mới lẩm bẩm:" Ngày đó Thịnh tiểu chủ mời Ninh tiểu chủ uống rượu hoa quế, Ninh tiểu chủ say rượu, chỉ nói nhà nàng ở Nhạn Quan, năm đó đất Yến có loạn, Hoán vương gia ở Nhạn Quan đem binh đẩy lui địch, nàng từ xa nhìn Hoán vương gia một cái, chỉ cảm thấy anh tư hiên ngang như thiên thần giáng thế, hoàng thượng là huynh trưởng của Hoán vương gia, chắc hẳn cũng là như vậy.

Nhưng là Thịnh tiểu chủ nghe nàng nói vậy, liền trêu ghẹo nàng cần gì phải làm hoàng hậu, không bằng gả cho Hoán vương gia làm vương phi đi.

Bởi vì Ninh tiểu chủ không có phản bác, nô tỳ mới cho là thật.

"
Ta nói:" Ngươi cho là nói đùa, rơi vào trong tai người khác, sẽ có thể mất mạng.

Ngươi đi đi, từ nay về sau phải cẩn thận, ở trong cung này, nói sai một câu, làm sai một chuyện, có thể không sao, cũng có thể chết không chỗ chôn.


"
Như ta năm đó, bất quá tự cho là đúng cùng phụ hoàng nói xấu Ly phi một câu, liền ngay đêm đó mất đi hết thảy.
Hoàn Thúy sau khi nghe xong, rưng rưng dập đầu với ta ba cái, liền rời đi.
Gió đêm có chút lớn, trong chốc lát tuyết lại rơi, trong Đăng Lâm Các không có đốt than, nhưng kỳ lạ là ta lại không thấy lạnh, có vẻ vì trong lòng đã lạnh hơn.
Tiểu Tam Đăng chẳng biết tiến vào lúc nào, đứng sau lưng ta, nhẹ giọng nói:" Công chúa.

"
Ta yên lặng hồi lâu, nói:" Nếu không phải ngươi muốn che chở cho nàng, ta sẽ xử tử nàng.

"
Tiểu Tam Đăng nhẹ giọng nói:" Tạ công chúa.

"
Ta lại nói:" Ngươi đi tìm người của Ti Chế Phường, nói bổn công chúa phân phó, để cho nàng tiếp tục trở về làm cung nữ giặt đồ, vẫn tốt hơn là không có chỗ đi.

"
Bên ngoài tuyết rơi mờ mịt, Tiểu Tam Đăng hồi lâu không lên tiếng, ta cho là hắn đã đi, nhưng bỗng dưng lại nghe thấy hắn nói:" Công chúa, hôm đó nô tài muốn thu Hoàn Thúy vào Thiên Hoa Cung, ngài có biết vì sao nô tài lại do dự? "
" Không phải bởi vì nàng có một cái miệng gây họa, mà là nô tài đang đợi công chúa hỏi nô tài một câu tại sao.

"
" Công chúa thật ra ngài hiểu lầm rồi, nô tài với Hoàn Thúy, không phải tâm tư nam nữ, nô tài chỉ cảm thấy, Hoàn Thúy có thời điểm, rất giống công chúa.

"
" Bụng dạ thẳng thắn, làm việc trước giờ chưa bao giờ cẩn thận suy tính, thân ở nghịch cảnh nhưng lại bền bỉ dị thường, chỉ cần có chút hy vọng, liền có thể tìm đường sống trong cái chết.

Công chúa, thẳng đến khi ngài bị bệnh thập cửu nhất sinh, thẳng đến khi nô tài cõng ngài ra khỏi Lan Tụy Cung, ngài vẫn không thay đổi.


Nhưng hai năm trở lại Thiên Hoa Cung này, ngài lại thay đổi.

"
" Trở nên thận trọng như hiện tại, trở nên suy tính chu toàn, trầm mặc ít nói.

"
" Năm đó nô tài hy vọng công chúa biến thành như hiện tại, nói không chừng tội trạng sẽ ít hơn.

Nhưng hiện tại công chúa thật sự đã biến thành như vậy, nô tài lại cảm thấy khổ sở, khổ sở không nói ra được.

Cũng không phải bởi vì như này không tốt, chỉ cảm thấy công chúa hiện tại mỗi bước đi về phía trước, suy tính trăm bề, khổ sở, so với trước kia còn nhiều hơn.

"
Ta không biết là do đêm tuyết mờ mịt khiến người ta dễ phát sinh nghi ngờ, hay là lời của Tiểu Tam Đăng quá mức đả động lòng người, gò má lại có một dòng nước nóng chảy xuống.
Ta không quay lại, cũng không nâng tay áo lau nước mắt, ta nói:" Ngươi suy nghĩ nhiều quá, nhiều năm như vậy, ta bất quá đã hiểu rõ một chuyện, trong lòng có mong muốn, thì không nên cố tình làm bậy.

"
Trầm mặc một chút, ta lại nói:" Vu Nhàn Chỉ còn ở đây không, ngươi giúp ta đi tìm chàng tới đây được không? "
Tiểu Tam Đăng vâng mệnh, vừa muốn đi, ta liền xoay người gọi hắn.
Ta nói:" Tiểu Tam Đăng, có lẽ việc ta làm, những lời ta nói hôm nay, có chút không giống, nhưng ta cảm thấy, mong muốn trong lòng ta, mong muốn, suy nghĩ, vẫn như ban đầu, cho nên Chu Bích, vẫn là Chu Bích ban đầu.

"
Trong Đăng Lâm Các không thắp đèn, trong bóng tối, ta thấy Tiểu Tam Đăng sửng sốt tại chỗ hồi lâu, sau đó hắn bỗng nâng tay áo lau mắt, giọng nói khàn khàn:" Vâng, nô tài hiểu rồi.".

Bình Luận (0)
Comment