Mối Tình Vô Vọng
Tác giả: Lucifer Nguyễn
"Công chúa, chờ ta, chờ ta trở lại đón nàng. Nhất định ta sẽ trở lại, ta hứa"
__________
"Tặng cho huynh"
Nữ hài tử tươi cười đưa cho thiếu niên cành hoa đào.
"Hoa đào rất đẹp, cảm ơn công chúa"
Thiếu niên mỉm cười dịu dàng nhận lấy cành hoa.
Mùa xuân năm đó, hắn và nàng dưới tán hoa đào lần đầu gặp nhau. Ai biết được rất nhiều năm sau, hắn vẫn luôn nhớ tới nụ cười thánh thiện của nữ hài tử đó, và nàng mãi vẫn chẳng thể nào quên đi mỹ thiếu niên có ánh mắt thật buồn kia. Năm đó, hắn 17 tuổi, nàng 12 tuổi.
...
"Công chúa, ta nhìn thấy nàng rồi"
"Thanh Phong ca lần nào cũng tìm thấy muội nhanh như thế"
Giọng nói có chút hờn dỗi nhưng gương mặt nàng lại rất vui vẻ.
"Tới lượt huynh trốn đấy"
Nàng nhắm mắt nghiêm túc đếm.
"Muội đi tìm huynh nhé"
"Thanh Phong ca ca, Thanh Phong ca ca"
Hắn nhìn nàng tìm mãi một chỗ, không khỏi phì cười. Có ai ngốc lại cứ trốn mãi một chỗ, cũng chẳng ai ngốc như nàng, chỉ tìm mãi một chỗ. Hắn cố tình để lộ đuôi áo ra ngoài, nàng cứ tìm như vậy, đến bao giờ mới tìm được hắn.
"Thanh Phong ca ca, muội tìm được huynh rồi"
"Vậy tới lượt ta, công chúa mau trốn đi"
Tiếng cười đùa vui vẻ vang khắp ngự hoa viên. Lúc đấy, nàng không hiểu hắn không rõ, cứ tự nhiên cùng nhau nô đùa, lưu lại một đoạn kí ức đơn thuần tươi đẹp.
...
"Thanh Phong, ở đây có khe nước nhỏ này, nước trong quá"
"Đây gọi là suối, nước suối này có thể uống được"
Nàng vừa nghe liền cúi đầu xuống uống một hơi
"Nước suối thật khác so với nước biển"
Hắn lấy tay áo lau đi vệt nước trên mặt nàng, nhẹ nhàng trách.
"Muội cũng không nên tuỳ tiện uống như vậy, tuy nước suối trong nhưng vẫn nên lọc qua thì hơn"
....
"Quả này ăn được không?"
Nàng chỉ về phía chùm quả nhỏ.
"Được, nhưng... ơ, này..."
Hắn còn chưa kịp nói hết, nàng đã vặt quả cho vào miệng. Nhưng lập tức nàng liền nhăn mặt nhổ ra.
"Đắng quá!"
"Quả này ăn được, nhưng rất chát và đắng"
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu nhìn nàng, tiện tay lấy một quả ăn.
"Đắng quá!"
Hắn cũng không chịu được mà nhổ ra. Hắn và nàng nhìn nhau, không chịu nổi mà phá lên cười. Ai nói hành động của cả hai lại ngốc như vậy chứ.
...
"Huynh nhìn như vậy?"
Hắn ngây người nhìn về phía chân trời, mãi lâu sau mới trả lời nàng:
"Đi qua dãy núi này là đất nước của ta"
"Đất nước của huynh rất đẹp phải không? Muội nghe mẫu thân nói nơi đấy rất nhiều cảnh sắc mà đất nước muội không có"
"Rất đẹp"
"Huynh sẽ nhanh được quay lại thôi mà. Lúc trở về, huynh mang muội theo được không?"
"Công chúa muốn cùng ta trở về?"
"Huynh là phu quân tương lai của muội, huynh đi đâu, muội sẽ theo đó"
Nụ cười của nàng trong ánh tà dương càng thêm rạng rỡ, sưởi ấm trái tim hắn.
______
Trong thời chiến loạn, có thể có chân tình hay không?
Chân tình so với đất nước giang sơn, ai có thể lựa chọn?
___________
"Thái tử, Việt Quốc phát động chiến tranh giữa hai nước"
...
"Mọi hành động của Thái Tử đã bị giám sát, Vương thượng đang muốn giam lỏng người trong hoàng cung"
...
"Quân thượng có lệnh, nếu vạn nhất Thái tử không bỏ trốn được, hãy ở lại chờ thời cơ... hạ sát Vương thượng Việt Quốc"
...
"Tin từ biên ải, chúng ta thiệt hại nặng nề, đã mất bốn thành liên tiếp. Xin Thái Tử mau ra tay, đừng chần chừ nữa"
...
"Thái... Thái tử, Quân thượng đã hi sinh trên chiến trường, Vũ Quốc đại bại"
Bàn tay siết thanh trường kiếm chống xuống đất, cả người hắn khuỵ xuống, lồng ngực siết lại phun ra một ngụm máu tươi. Đến cuối cùng, vẫn là hắn sai rồi, hắn đã thành tội đồ của cả Vũ Quốc.
Cái gì giang sơn mỹ nhân không thể lựa chọn? Đáng lẽ hắn nhất định phải chọn giang sơn, vì giang sơn còn có tính mạng vô số bách tính. Vậy mà hắn lại để tình cảm che mất lí trí. Để giờ đây nước mất nhà tan, mấy vạn người dân lầm than đau khổ. Chỉ vì sự nhu nhược của hắn.
...
"Công chúa, hoàng tử không được khoẻ, hiện không thể gặp công chúa"
"Vậy huynh đưa giúp ta bó hoa này cho Thanh Phong ca ca giúp ta. Chờ Thanh Phong ca ca khoẻ lại, ta sẽ lại tới"
Nàng vẫn vui vẻ giao lại bó hoa đào nàng tỉ mỉ hái cho người thị vệ.
"Vứt đi cho ta"
Bó hoa bị vứt trên đất, dập nát.
"Thanh Phong ca?"
"Ta không cần con gái của kẻ giết cha ta tới an ủi ta. Nể tình cảm trước đây, ta tha cho ngươi một mạng. Lần sau ngươi còn xuất hiện trước mặt ta, chính tay ta sẽ lấy mạng ngươi, trả thù cho phụ hoàng"
Người thiếu niên lãnh đạm mà dịu dàng đã không còn nữa. Trước mắt nàng là một đôi mắt ngập tràn thù hận cùng căm ghét, kề cổ nàng là lưỡi kiếm lạnh lẽo.
Nàng hoảng sợ ngã xuống đất. 'Con gái kẻ thù giết cha', nàng không hiểu? Đã có chuyện gì xảy ra mà nàng không biết sao?
"Phong ca ca, cha muội đã làm gì?"
"Đừng bao giờ đến đây nữa"
Đáp lại nàng là ánh mắt chán ghét. Hắn bỏ mặc nàng quay vào trong.
"Thái tử, người vẫn không đủ nhẫn tâm"
"Nhẫn tâm? Nếu ta đủ nhẫn tâm, Vũ Quốc sẽ không bị diệt"
Hắn cười, lau đi vệt máu trên khoé miệng, cả người trượt xuống theo cánh cửa. Mất nước, trái tim lại đi yêu con gái của kẻ thù, nỗi bi thương đã gần như huỷ hoại tâm can hắn.
...
"Phụ hoàng, đã thôn tính Vũ Quốc sao?"
Nàng nghe tin, cả người như kẻ mất hồn.
"Công chúa đừng quá buồn. Đây là thời chiến sự, thắng thua là chuyện tất nhiên"
"Phải, thắng thua là chuyện tất nhiên"
Nàng lặp lại như kẻ mất hồn. Không thắng sẽ là bại, từ nhỏ nàng đã được dạy điều này, không phải sao? Từ tri kỉ hoá kẻ thù cũng chỉ trong thoáng chốc mà thôi.
Nước mắt trong vô thức chảy xuống. Nàng và hắn, nay đã là kẻ thù. Giấc mộng của nàng, như đoá hoa chưa nở đã tàn, đã thành mộng ảo rồi.
"Phụ hoàng, cha ta nhất định sẽ giết chàng. Phụ hoàng sẽ không để chàng sống đâu."
Nàng rất hiểu phụ hoàng. Phụ hoàng nhất định sẽ diệt cỏ tận gốc, chàng đang gặp nguy hiểm.
"Công chúa, người muốn làm gì?"
"Ta phải đưa chàng trốn đi. Tối nay, chàng nhất định phải rời khỏi nơi này"
"Công chúa không nên mạo hiểm như vậy. Công chúa và hoàng tử có hôn ước, người có thể cầu xin quân thượng"
"Phụ hoàng nhất định sẽ không đồng ý đâu. Tối nay, ta nhất định phải giúp chàng ra ngoài"
...
Người thiếu nữ choàng chiếc áo bào rộng dài nhẹ nhàng trốn đi trong cơn mưa. Nàng biết, thân là công chúa, nàng không nên làm vậy. Nhưng đó là người nàng yêu, nếu không làm, nàng nhất định sẽ hối hận cả đời.
"Ngọc Khiết công chúa, sao công chúa lại tới đây?"
"Thanh Phong ca, huynh mau rời khỏi đây. Phụ hoàng, phụ hoàng đang điều động binh mã..."
Nàng vừa nói vừa không ngừng khóc.
"Ta biết điều này sẽ đến"
Hắn nhìn ra ngoài màn mưa, hắn đương nhiên biết, ai dám để một Thái Tử của địch quốc sống cơ chứ. Hắn có thể bỏ trốn từ lâu, nhưng hắn không muốn. Một người đã chết tâm, sống hay chết còn gì đáng coi trọng nữa.
"Thanh Phong ca, Vũ Quốc đã mất. Nhưng huynh còn muội, không phải sao? Muội không muốn mất huynh"
Nàng ôm lấy hắn. Thanh Phong ca của nàng vốn không lạnh lùng như vậy. Chàng rất ấm áp, rất dịu dàng.
Nước mưa từ trên người nàng thấm lên vạt áo hắn, lạnh lẽo. Nhưng hắn vẫn cảm nhận được những giọt nước mắt của nàng đang thấm vào da thịt hắn, nóng ấm. Tựa như lòng của hắn lúc này, vừa lạnh lẽo thê lương vừa nóng rực khao khát.
Nàng bất ngờ buông hắn ra, nhẹ lau đi hàng nước mắt đã không cách nào lau hết. Nàng nhìn hắn, nở nụ cười, nụ cười vẫn thanh khiết như vậy.
"Mẫu hậu đã từng nói với muội, nếu một ngày phụ hoàng mất, người sẽ quyên sinh cùng phụ hoàng. Vì người và phụ hoàng là phu thê đồng sinh cộng tử, dù là cái chết cũng không thể chia lìa. Từ bé muội đã rất ngưỡng mộ tình yêu của mẫu hậu. Muội đã từng thề, muội sẽ như mẫu hậu, một lòng một dạ đồng sinh cộng tử với phu quân, sống chết không lìa xa. Thanh Phong ca, huynh là phu quân của muội. Nếu huynh đã nhất quyết muốn chết, vậy muội cũng sẽ tự sát theo huynh, được không?"
Nàng rút thanh chuỷ thủ trong tay, đưa lên cổ. Nàng đã quyết định từ lâu, nếu hôm nay hắn không thể thoát, vậy nàng sẽ đi cùng hắn xuống hoàng tuyền. Như vậy cũng tốt, phải không? Phụ hoàng nàng nợ hắn, nàng lấy mạng nàng trả hắn.
"Công chúa, dừng lại đi"
Chuỷ thủ đã rạch trên cổ một vết dài. Hắn giâjt thanh chuỷ thủ khỏi tay nàng, ôm chặt nàng vào lòng.
"Ta sai rồi, công chúa. Ta sẽ đi, ta sẽ không chết. Nàng đừng làm vậy nữa"
Những giọt nước nóng chảy xuống cổ nàng. Lần đầu tiên, nàng thấy một nam nhân khóc. Khóc vì bất lực, khóc vì tự trách. Nàng khẽ đẩy hắn ra, bàn tay nhỏ vuốt nhẹ gương mặt nam nhân nàng yêu quý.
"Thanh Phong ca"
Nàng khẽ nhón chân, môi nàng áp lên môi hắn. Lần đầu tiên thân mật như vậy, dù có gượng ngùng nhưng nàng và hắn đều không ai nguyệm ý buông ra.
"Công chúa, nàng đi cùng ta được không?"
Nếu như là lúc khác, nàng nhất định sẽ đồng ý, còn bây giờ...
"Xin lỗi huynh, muội không thể"
"Nàng không muốn sao?"
"Muội rất muốn đi theo huynh, nhưng thời gian cấp bách, huynh làm sao có thể đưa muội đi cùng. Muội bây giờ chỉ làm vướng chân huynh mà thôi"
Nàng cố gắng nén tiếng nấc, liên tục lắc đầu. Muội thật sự muốn ở bên huynh, nhưng bây giờ thì không thể, không thể...
"Mưa bắt đầu ngớt rồi, phụ hoàng sẽ tới nhanh thôi. Thanh Phong ca, huynh phải mau đi thôi"
Nàng giật sợi dây trên tóc xuống, để mặc mái tóc xoã dài. Nàng cẩn thận buộc sợi dây vào tay hắn, mỉm cười nói:
"Hứa với muội, nhất định phải trốn thoát, nhất định phải sống. Huynh phải sống để quay về đón muội đi"
"Khiết Nhi, ta yêu nàng"
Hắn nhẹ nhàng để lại một câu rồi phi người lên ngựa. Trong cơn mưa, bóng dáng một người một ngựa dần dần mất hút.
Chưa đầy một canh giờ sau, cấm vệ quân cuối cùng cũng tới. Nàng đứng ngoài cửa, nhất định không cho một ai tiến vào.
"Khiết Nhi, con tránh ra"
"Phụ hoàng, người tha cho chàng đi"
"Người đâu, đưa công chúa về"
Nàng bất lực bị người kéo ra. Nàng chỉ có thể giúp hắn kéo dài thêm chút thời gian này mà thôi. Thanh Phong ca, chàng nhất định phải chạy thoát, nhất định.
...
"Bẩm báo, đã đuổi kịp Thái tử Việt Quốc, theo lệnh giết tại chỗ. Đây là thủ cấp của hắn"
Nàng như người mất hồn đứng trong mưa. Vẫn là không kịp rồi sao? Chàng... chàng... đã...
Năm đó, hắn 20 tuổi, nàng 15 tuổi.
...
"Thanh Phong ca, huynh đâu rồi?"
"Thanh Phong ca, mau ra đây đi. Đừng trốn nữa"
"Thanh Phong ca, Thanh Phong ca"
"Thanh Phong ca, muội thấy huynh rồi"
Trong ngự hoa viên, nàng công chúa ngó nghiên mọi chỗ tìm "Thanh Phong ca ca" của nàng. Xung quanh các thị nữ thấy nàng như vậy mà không nén nổi tiếng khóc.
Bên tường, một đôi Đế Hậu đau lòng nhìn nàng.
"Cứ tưởng Khiết Nhi sẽ trốn trong phòng khóc thầm. Không nghĩ con bé lại chạy khắp nơi tìm một kẻ đã chết"
"Thanh Phong là một đứa trẻ tốt"
"Hai đứa trẻ này còn quá nhỏ mà lại có một tình cảm sâu đậm như vậy"
"Có lẽ... vì chúng còn nhỏ nên mới có tình yêu thuần khiết mãnh liệt như vậy"
__________
Nàng công chúa nhỏ mỗi ngày đều đi tìm phu quân của nàng. Dù cho ai cũng nói chàng đã chết rồi nàng đều không tin. Phu quân của nàng đã hứa sẽ trở về, nàng sẽ ở nơi này chờ chàng.
Ba năm sau, nàng lâm bệnh nặng. Suốt hai năm nằm trên giường bệnh, nàng vẫn không quên gọi cái tên "Thanh Phong ca".
Năm nàng 20 tuổi, hương tiêu ngọc vẫn. Người ta tìm thấy trong tay nàng nắm chặt một bức huyết thư.
"Công chúa, chờ ta, chờ ta trở lại đón nàng. Nhất định ta sẽ quay lại, ta hứa"
Lời trong huyết thư là lời hứa mãi mãi không thể thành. Vì mối tình này, là mối tình vô vọng, vô vọng ngay từ khi bắt đầu.
_________Hoàn_________