Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1346

Trừ điều đó ra, bên trong bão cát này còn tồn tại một lực hút kinh người, khiến người ta một khi bị cuốn vào, sẽ rất khó giãy thoát ra được. Lúc này Bạch Tiểu Thuần thở dốc có chút gấp gáp. Mặc dù hắn da dày thịt béo, còn có tu vi Thiên Nhân. Nhất là lực lượng thân thể của hắn không nói có thể không để ý tới thần thông có thể so với với Nguyên Anh sơ kỳ. Nhưng hắn nhạy bén, cảm nhận thấy được, ở bên trong khu vực trung tâm của bão cát ẩn chứa lực lượng khủng khiếp. Cho dù là hắn, cũng không kiên trì được bao lâu.

- Đây là địa điểm thí luyện quỷ gì vậy. Làm sao có thể nguy hiểm như vậy!

Bạch Tiểu Thuần có chút kinh hãi. Nhất là ở dưới lực hút của nơi này, hắn phát hiện thân thể mình lại có thể không tự chủ được, dần dần bị hút về phía khu vực trung tâm bão cát. Nhìn bốn phía xung quanh đều là cát vàng. Căn bản không thể nhìn thấy rõ phương hướng.

Nếu như đổi lại là tu sĩ Nguyên Anh ở chỗ này, cho dù là nửa bước Thiên Nhân đều nhất định sẽ tuyệt vọng. Nhưng Bạch Tiểu Thuần thân là tu sĩ Thiên Nhân, lúc này mặc dù trong lòng lộ vẻ xúc động, nhưng vẫn có không ít biện pháp để rời khỏi nơi này ra ngoài. Hắn hoàn toàn không có một chút do dự nào, lập tức triển khai Bất Tử Cấm. Trong một tích tắc này, tốc độ thân thể hắn đã trực tiếp đạt đến một trình độ cực hạn.

Mặc dù lực hút này không tầm thường, nhưng tốc độ của Bạch Tiểu Thuần càng kinh người hơn. Do đó hình thành một lực lượng đối chọi, ầm ầm phát ra một tiếng nổ. Bóng dáng của Bạch Tiểu Thuần giống như mũi tên rời cung, trong chớp mắt đã lao đi thật xa, một đường thứ gì ngăn cản đều bị đập bay. Khiến cho vô số cát đá rơi vào trên người hắn đều bị tan vỡ bị phá hủy. Thân thể hắn chợt chạy ra khỏi phạm vi bão cát này.

Hoàn toàn không có một chút do dự nào, sau khi Bạch Tiểu Thuần lao ra, tốc độ vẫn giữ nguyên, trực tiếp một hơi thở bay ra ngoài mấy trăm dặm. Lúc này trong lòng hắn vẫn còn khiếp sợ, mới quay đầu nhìn về phía trong thiên địa xa đằng sau. Bão cát nơi đó kinh thiên giống như nối liền trời đất.

Đứng ở vị trí này nhìn lại, có thể thấy phạm vi bão cát này rất rộng. Trong đó mơ hồ có tiếng nổ vang truyền đến. Còn có những tia chớp giống như đang chạy ở bên trong bão cát nơi này.

- Địa điểm thí luyện này cũng quá kinh khủng đi!

Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi. Hắn có thể xác định, ở trong bão cát đó, bất kỳ một Nguyên Anh nào cũng sẽ phải bị diệt vong. Nếu không có thủ đoạn đặc biệt, tuyệt đối sẽ không có khả năng sống sót.

- Còn có cả truyền tống trước đó nữa. Loại cảm giác bị kéo lại như vậy, không biết gấp bao nhiêu lần so với truyền tống trận bình thường. Dựa theo suy tính, điều này nói rõ hoặc chính là phạm vi truyền tống lần này cực lớn, tới mức không có cách nào hình dung. Hoặc là... chính truyền tống đến nơi đây, cần phá vỡ vách ngăn dầy, không có cách nào tưởng tượng được!

Thời điểm Bạch Tiểu Thuần kinh hãi, đối với việc lần này đi tới nơi này, hắn ít nhiều có một ít hối hận.

Nhưng vừa nghĩ tới Thọ Nguyên Đan, hắn lại hung hăng cắn răng một cái. Thân thể thoáng một cái, tiếp tục đi về phía trước. Trên đường đi hắn cũng thử sử dụng pháp bảo. Hắn phát hiện, tuy túi đựng đồ có thể mở ra bình thường, nhưng mỗi lần lấy ra cùng để vào vật phẩm, đều sẽ tiêu hao không ít linh lực. Ở địa điểm thí luyện này, pháp bảo lấy ra thật giống như bị ngăn cách, không có cách nào thi triển, giống như phế phẩm.

Đồng thời, lần này truyền tống, hiển nhiên là phân tán gần nghìn tu sĩ của bốn mạch ở các phạm vi trong địa điểm thí luyện này. Nơi đây lại cực lớn. Bọn họ muốn gặp nhau, phải xem vận khí.

Chỉ có điều, cũng may ngọc giản truyền âm còn có thể sử dụng được. Chỉ là phạm vi của nó cũng rút nhỏ đi quá nhiều. Bạch Tiểu Thuần cảm thụ một chút sóng dao động từ bên trong ngọc giản truyền âm. Dựa vào tu vi Thiên Nhân của hắn, lập tức phán đoán được, phạm vi ngọc giản này đã thu nhỏ lại đến bên trong ngàn dặm.

Mà vượt quá ngàn dặm, tin tức lại không thể truyền ra được.

Ngoại trừ những điều này, địa điểm thí luyện này còn có một tình huống khiến cho người ta cảm thấy không ổn. Đó chính là linh lực... So với bên ngoài, linh lực ở đây có mức độ chênh lệch quá lớn, cực kỳ loãng. Có thể tưởng tượng được, tất cả những điều này nhất định sẽ khiến cho gần như tất cả tu sĩ đều không mấy thích ứng được.

Nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói, linh lực lại không phải là vấn đề. Ở đây cho dù linh lực lại loãng đi nữa, nhiều nhất là không khác biệt lắm so với Man Hoang mà thôi. Bạch Tiểu Thuần ở Man Hoang sinh hoạt nhiều năm, sớm đã thành thói quen, khiến cho linh lực của mình yên tĩnh xuống. Ở thời gian cần thiết, mới có thể bạo phát ra.

Huống hồ quan trọng nhất chính là, lực lượng thân thể của hắn cường hãn. Cho dù không cần tu vi thần thông, chiến lực của hắn cũng vẫn là Thiên Nhân.

- Chỗ nguy hiểm như vậy, đám người Hầu Tiểu Muội, Trương Đại Bàn, Tống Khuyết Bạch Lân... nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, lại nghĩ đến khí tức âm u lạnh lẽo trên người Hầu Tiểu Muội không biết có phải là do mình gặp ảo giác hay không? Hơi thở của hắn nhất thời trở nên gấp gáp. Hắn có chút nóng nảy, lấy ra ngọc giản truyền âm, không ngừng truyền đi tin tức. Cứ như vậy, chỉ cần có người ở trong ngàn dặm quanh hắn, liền có thể nhận được hắn truyền âm. Nếu đáp lại, cũng có thể nhanh chóng chạy tới.

Ở bên trong nơi thí luyện chia ra làm bốn khu vực. Theo thứ tự là sa mạc, đầm lầy, bình nguyên, rừng cây. Bốn bốn khu vực này không phải đan xen lại cùng một chỗ, mà bị từng dãy núi ngang dọc ngăn cản, phân ra.

Toàn bộ phạm vi to lớn, không nói là vô biên vô hạn, nhưng có thể nói là diện tích mênh mông vô hạn.

Cùng lúc đó, ở trong nơi thí luyện này cất giấu nguy cơ kinh người. Ở bên trong bốn khu vực này, bất luận là thiên tai giống như bão cát vậy, hay là là một ít tồn tại kỳ dị, đều sẽ hình thành phá hủy gần như diệt sạch đối với tất cả những người đến đây.

Nếu như nói trước khi đám người bốn mạch tiến vào đây, chỉ là có chút phán đoán đối với độ khó của nơi thí luyện này. Như vậy hiện tại sau khi bước vào nơi đây, gần như tất cả tu sĩ của bốn mạch, mỗi người đều hoảng sợ vô cùng, tâm thần càng chấn động mãnh liệt.

Nơi thí luyện này... đã không thể dùng hai chữ nguy hiểm để hình dung nữa. Ở đây gần như chính là một chỗ... đất chết có đến mà không có về!
Bình Luận (0)
Comment