Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 173 - Cái Thế Giới Này.

Mấy ngày sau thì đám người Linh Khê Tông đã hộ tống Bạch Tiểu Thuần về tới tông môn. Trên đường đi, Bạch Tiểu Thuần luôn trầm mặc, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phương hướng động phủ hai người ở lại trước khi Đỗ Lăng Phỉ mất tích.

Mấy ngày này, dưới mệnh lệnh của Lý Thanh Hậu, Linh Khê Tông đã phát động toàn bộ gia tộc tu chân toàn lực tìm kiếm Đỗ Lăng Phỉ, thế nhưng lại không thu được chút manh mối nào. Đỗ Lăng Phỉ tựa như bốc hơi… biến mất.

Loại chuyện không bình thường này khiến cho cả cao tầng Linh Khê Tông đều ngưng trọng.

Do Đỗ Lăng Phỉ mất tích mà Bạch Tiểu Thuần trở về tông môn cũng không vì Thiên đạo Trúc cơ mà vui mừng, dù cho tông môn đã cử hành một buổi lễ thật long trọng, dù là tên của hắn đã truyền khắp toàn bộ tu chân giới nơi hạ du Đông mạch này, nhất là chuyện giết chóc tranh đoạt Thiên mạch chi khí tại Vẫn Kiếm thế giới của hắn còn lấn át cả Vô Cực Tử tám trăm năm trước.

Chỉ là Bạch Tiểu Thuần cũng không thể phấn khởi như lúc trước được.

Dù cho hắn nhận được ban thưởng rất lớn, dù toàn bộ đệ tử Linh Khê Tông đều lộ ra vẻ tôn kính khi nhìn hắn, thậm chí đến Thái thượng trưởng lão và mấy vị lão tổ cũng cực kỳ coi trọng hắn, nhưng trong lòng hắn vẫn cứ cảm thấy… đầy mất mát.

Trong buổi lễ long trọng tại tông môn, khi Bạch Tiểu Thuần lấy túi Trữ vật, đưa tất cả thi thể của đệ tử Linh Khê Tông đã tử vong mà hắn tìm thấy trong Vẫn Kiếm thế giới ra ngoài, cả tông môn hoàn toàn yên tĩnh lại. Khoảnh khắc này, cả Chưởng môn, Chưởng tòa, thậm chí ánh mắt của Thái Thượng trưởng lão từ Chủng đạo sơn cũng trở nên ảm đạm xuống.

Sau buổi lễ long trọng này, Bạch Tiểu Thuần trong mắt mọi người trở nên an tĩnh hơn rất nhiều. Dường như hắn đã quên đi khoe khoang, quên đi đắc ý, thậm chí hắn thường xuyên ưa thích ngồi một mình tại Hương Vân Sơn, vẻ mặt đầy mê man.

Bộ dạng này của Bạch Tiểu Thuần khiến rất nhiều người cảm thấy lạ lẫm, những đệ tử có quan hệ không tệ với hắn nhìn thấy sự lạ lẫm đó mà không khỏi đau lòng.

Thiết Đản từ bờ Bắc chạy tới, hình như nó cảm nhận được tâm tình sa sút của Bạch Tiểu Thuần bèn nằm cạnh, yên lặng làm bạn với hắn.

Trương Đại Bàn thường xuyên đến, mỗi lần nhìn dáng vẻ của Bạch Tiểu Thuần như vậy y cũng không biết nói gì với hắn, chỉ thở dài đứng cạnh. Hầu Vân Phi cũng tới, cùng trầm mặc một lúc cùng hắn.

Hầu Tiểu Muội cũng thường xuyên tới đây, an ủi Bạch Tiểu Thuần, đồng thời cũng nhắc nhở Bạch Tiểu Thuần rằng Đỗ Lăng Phỉ không còn nhưng vẫn còn Hầu Tiểu Muội nàng đây.

“Tiểu Thuần ca ca, Hầu Tiểu Muội ta sẽ không mất tích đấy…”

Hứa Bảo Tài cũng tới, mang theo rất nhiều tin đồn, như chuyện Công Tôn Uyển Nhi mất tích nhưng hồn đăng lại không bị tắt, khiến Công Tôn Vân nổi điên đi tìm…Thậm chí Hứa Bảo Tài còn thu thập tất cả thông tin từ các đệ tử trở về từ ba thánh địa Trúc cơ, sắp xếp lại tất cả thông tin tương đối ra một danh sách Thiên kiêu tứ đại tông.

“Bạch sư thúc, lần trước ngươi đến Vẫn Kiếm thế giới, nên ngươi không biết chuyện tại Linh Quật thánh địa, Đan Khê Tông lại xuất hiện ra một tuyệt thế Thiên kiêu ngoài dự liệu của tất cả mọi người!

Người này tên là Lâm Mộ, Mộ trong phần mộ. Gã vậy mà tu thành Đan Khê Tông đệ nhất đại pháp, Cổ Đan Chủng Đạo Quyết! Mãi sau cùng mọi người mới phát hiện được có không ít đệ tử Đan Khê Tông bị gã lén gieo Chủng Đạo xuống, dùng cách này đạt được đến tám lần Địa mạch Trúc cơ. Lần này gã cũng chính là Hắc mã chân chính của Đan Khê Tông a!”

“Trong Nhất U bí cảnh lại xuất hiện một Thiên kiêu kinh người hơn nữa, bây giờ danh khí to lớn gần bằng Bạch sư thúc ngươi. Người này là nữ tử đến từ Huyết Khê Tông, luôn đeo một chiếc mặt nạ có đóa hoa mai bên trên. Nàng ta gần như quét ngang Nhất U bí cảnh, cũng chính là người thứ hai sau Vô Cực Tử mở ra chín lần Địa Mạch đỉnh phong ở Huyết Khê Tông, giết người vô số, cực kỳ lãnh khốc, bị đặt danh hiệu là Huyết Mai ma nữ!”

“Nói ra thì tứ đại tông môn dũng đều ẩn giấu trước lần Trúc Cơ thánh địa này, nên lần này Hắc mã cũng liên tiếp xuất hiện. Đoán chừng Bạch sư thúc ngươi cũng được tam đại tông môn kia coi là hắc mã a, lại còn lại mạnh mẽ nhất…Thiên đạo Trúc cơ!

“Lần này Linh Khê Tông ta, tiếng tăm rực rỡ!”

“Còn có Quỷ Nha, trước khi gã bế quan đã đến cấm địa tuyển chọn Truyền thừa, có hơn hai mươi cửa động truyền thừa đồng loạt sáng lên, gây chấn động cả tông môn.” Hứa Bảo Tài tin tức nhanh nhạy, gã không ngừng kể ra khiến Bạch Tiểu Thuần cũng dần biết được sự tình ở bên Nhất U bí cảnh và Linh Quật bí cảnh.

Cho dù không thảm liệt như Vẫn Kiếm thế giới, nhưng vẫn đầy hung tàn, tử thương cũng rất nhiều.

Từ Hứa Bảo Tài, Bạch Tiểu Thuần hắn cũng biết được tin tức của đám đệ tử Linh Khê Tông Địa Mạch Trúc cơ thành công trong hai bí cảnh kia. Bọn người Lữ Thiên Lỗi, Chu Tâm Kỳ, Công Tôn Vân, Từ Tung đều thành công Địa Mạch Trúc cơ, nhưng nhiều nhất cũng chỉ sáu lần Triều tịch mà thôi. Phần lớn mấy người này cũng bỏ qua chuyện nhận chức vụ sau khi Trúc cơ thành công mà nhất quyết tu hành, quyết định bế quan, hiển nhiên là cố gắng nhắm tới Danh sách truyền thừa.

Thông qua Hứa Bảo Tài, Bạch Tiểu Thuần cũng biết đến chuyện Quỷ Nha và Thượng Quan Thiên Hữu quyết định bế quan, còn Bắc Hàn Liệt lúc này rất được coi trọng, vạn chúng chú mục, còn Hầu Vân Phi cũng được một vị Thái thượng trưởng lão đích thân thu nhận làm đệ tử.

Tất cả mọi người đều có cơ duyên riêng, một số đệ tử được Bạch Tiểu Thuần giúp đỡ mà đạt được Địa mạch Trúc cơ, tuy không được Thái thượng trưởng lão thu làm thân truyền nhưng phần lớn cũng có được thân phận là đệ tử kí danh. Thậm chí một số người lại được tấn chức lên làm tân trưởng lão tại các tòa sơn phong hai bờ Nam Bắc, bắt đầu tham dự quản lý tông môn.

Lần này số người thành công Địa mạch Trúc cơ ở Linh Khê Tông hoàn toàn vượt trội so với tam tông kia, đã mang đến cho tông môn một nhóm lực lượng trung kiên mới. Những tu sĩ Địa mạch Trúc cơ này góp phần làm cho lực lượng trình độ Trúc cơ tại tông môn cũng được tăng lên rất nhiều.

Mà Bạch Tiểu Thuần nơi này, vì Thiên Đạo Trúc cơ nên đã được cả tông môn coi là…chuẩn danh sách Truyền thừa!

Chỉ là mấy ngày này tâm tình của Bạch Tiểu Thuần không phấn khởi, cảm xúc khó mà khôi phục lại được. Hơn nửa tháng trôi qua, Chưởng môn Trịnh Viễn Đông chậm rãi đi tới động phủ của Bạch Tiểu Thuần, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đầy suy sụp và ưu tư, lão ở bên cạnh đột nhiên mở miệng.

“Tiểu Thuần, lúc người đi Vẫn Kiếm thâm uyên, lão tổ đời thứ nhất từng truyền xuống pháp chỉ…Hương Vân Sơn có một tên gian tế!” Trịnh Viễn Đông vừa nói ra thì toàn thân Bạch Tiểu Thuần cũng chấn động. Hắn không phải là một kẻ ngu ngốc, hắn rất thông minh, hơn nửa tháng này hồi tưởng lại hắn cũng phát hiện được vài điểm đáng ngờ, dọc đường đi nhìn qua Đỗ Lăng Phỉ như bình thường thế nhưng vẻ mặt lại đầy phức tạp. Lúc này nghĩ lại…Bạch Tiểu Thuần sao có thể không hiểu.

Hắn cũng nhớ lại trước đêm mà Đỗ Lăng Phỉ mất tích, chính đối phương là người đề nghị nghỉ ngơi một đêm.

Tất cả mọi chuyện, đều biểu lộ một chuyện…Đỗ Lăng Phỉ, vô cùng có khả năng là nàng tự bỏ đi.

Về phần vì sao nàng lại rời đi, thì Bạch Tiểu Thuần cũng không muốn nghĩ sâu đến lý do ẩn giấu trong đó nữa, trong lòng hắn ít nhiều gì cũng đã có đáp án.

Ánh mắt Trịnh Viễn Đông rơi trên người Bạch Tiểu Thuần, lão cũng không tiếp tục đề tài này. Có một số chuyện, lão cần để cho Bạch Tiểu Thuần phải tự mình hiểu ra, nếu như nhiều lời thì lại phản tác dụng.

Lão cũng tin rằng, câu nói vừa rồi, Bạch Tiểu Thuần cũng đã hiểu.

“Bạch Tiểu Thuần, ngươi biết lí do gì mà Lạc Trần gia tộc làm phản không?” Trịnh Viễn Đông trầm ngâm trong chốc lát rồi hỏi, đồng thời chuyển hướng đề tài, khơi gợi lên sự uy hiếp chân chính trong lòng Bạch Tiểu Thuần suốt nửa tháng vừa qua. Bởi vì những điểm đáng ngờ đó, vì Đỗ Lăng Phỉ rời đi, vì trong lòng Bạch Tiểu Thuần không muốn suy đoán sâu xa hơn nữa nên hắn đầy mờ mịt đối với chuyện tình ở Lạc Trần sơn mạch. Lúc này nghe được mấy lời này của Trịnh Viễn Đông, Bạch Tiểu Thuần đột nhiên ngẩng đầu nhìn lão, coi như cố tình không nghĩ đến Đỗ Lăng Phỉ, chỉ riêng chuyện cửu tử nhất sinh thảm liệt tại gia tộc Lạc Trần đã khiến cả đời Bạch Tiểu Thuần khó mà có thể quên được.

Hắn theo bản năng mà sờ lên cánh tay mình, là chỗ lộ ra mảnh xương năm đó. Tuy lúc này đã lành lặn nhưng mỗi lần chạm tới, trong đầu hắn không tự chủ mà hiện lên một màn gai xương này xuyên qua cổ của thiếu chủ Lạc Trần gia tộc Trần Hằng.

Nguyên nhân Lạc Trần gia tộc làm phản, nhìn qua thì tựa như muốn thoát khỏi khống chế của Linh Khê Tông, thậm chí không tiếc tàn sát phàm nhân, hoán huyết nghịch chuyển. Nhưng chuyện này nhất định còn có nguyên nhân sâu xa hơn, bằng không mà nói Lạc

Trần gia tộc tuyệt đối không có gan làm chuyện này. Hạ du đông mạch tu chân giới, nói lớn thì rất lớn, nhưng bảo nhỏ thì cũng rất nhỏ.

Phản bội Linh Khê Tông, coi như Lạc Trần gia tộc nghịch chuyển huyết mạch thành công thì ngày sau cũng khó mà bình an.

Những năm qua Bạch Tiểu Thuần cũng từng nghĩ đến vấn đề này, thế nhưng tông môn lại một mực áp chế chuyện này xuống, đem toàn bộ dấu vết che giấu lại, không công bố ra ngoài.

Mặc dù là thế, nhưng những năm sau, tu sĩ Trúc cơ trong tông môn cũng tấp nập ra ngoài khiến Bạch Tiểu Thuần nhìn ra một vài vấn đề. Lúc này nghe được mấy lời Trịnh Viễn Đông nói ra, hơi thở của hắn có chút dồn dập.

“Ngươi là Thiên đạo Trúc cơ, là chuẩn danh sách truyền thừa, cũng chính là báu vật và là niềm kiêu ngạo của Linh Khê Tông ta. Ngươi có tư cách biết…một số bí mật mà đệ tử khác không biết. Ta sẽ giải thích cho ngươi bốn vấn đề nghi hoặc.” Trịnh Viễn Đông nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, rồi trầm giọng nói tiếp, vẻ mặt đầy nghiêm nghị khiến cả bầu không khí xung quanh cũng đầy áp lực.

“Vấn đề thứ nhất, ngươi biết cái thế giới này có dáng vẻ thế nào chứ?” Trịnh Viễn Đông ngẩng đầu, ánh mặt lộ ra vẻ mờ mịt, giọng nói đầy phiêu diêu.

Tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, hắn thông qua không ít điển tịch có thể hiểu một chút về thế giới này, chỉ là vẫn thấy mờ mịt không rõ ràng cho lắm, lúc này nghiêm túc lắng nghe.

“Thế giới này của chúng ta, to lớn vô cùng. Trung tâm nhất của thế giới chính là một biển cả bao la, biển này có màu vàng kim, bọt nước ngập trời. Truyền thuyết nói rằng trung tâm của biển này, có một hòn đảo chính là lối vào thông với bầu trời.

Cho nên biển này được gọi là Thông Thiên Hải, mà thế giới của chúng ta, được gọi là Thông Thiên Giới, cũng chính là Thông Thiên đại địa! Đã bao nhiêu năm nay, có vô số bậc đại năng muốn vượt qua mảnh biển này để tiến vào hòn đảo, thế nhưng tới nay vẫn chưa có người nào thành công.”

“Bốn phía Thông Thiên Hải có bốn nhánh sông rộng lớn, lan tràn ra bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. Cũng không biết là bốn sông

đổ ra biển, hay biển này tản ra bốn sông. Bốn con sông rộng lớn này được gọi là Thông Thiên Đông mạch, Bắc mạch, Nam mạch, Tây mạch."

“Thượng du bốn con sông chảy dài bất tận, đều có phân nhánh riêng, trùng hợp là đều phân thành bốn phân mạch. Những phân mạch này chính là trung du của con sông, mà mỗi phân mạch lại tiếp tục lan tràn xuống phía dưới, phân nhánh tiếp thành bốn chi mạch.

Những chi mạch này chính là hạ du.

Dưới các chi mạch nữa, là vô số mạt du.”

“Ngươi có thể xem như Thông Thiên Hải như một cây đại thụ. Đây, chính là toàn bộ thế giới, Đông Tây Nam Bắc đều như thế.” Ánh mắt Trịnh Viễn Đông đầy lăng lệ, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há mồm, lời nói của Trịnh Viễn Đông tựa như sấm sét oanh mở thế giới của hắn, xua đi tất cả những mờ mịt. Một thế giới hoàn chỉnh như hiện ra trong lòng hắn.

“Vấn đề thứ hai, có biết vì sao Tứ đại tông môn tại Đông mạch hạ du Tu chân giới, đều có một chữ “Khê” hay không? Linh Khê tông, Huyết Khê tông, Huyền Khê tông, Đan Khê tông!" Trịnh Viễn Đông mỉm cười, năm xưa khi lần đầu tiên lão biết đến cái thế giới này, cũng rung động tựa như Bạch Tiểu Thuần bây giờ vậy.

Bình Luận (0)
Comment