Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 175 - Xin Bạch Sư Huynh Tự Trọng!

Bạch Tiểu Thuần một lần nữa phấn chấn trở lại, ở Hương Vân Sơn hóa thành một đạo cầu vồng bay về phía Chủng Đạo Sơn. Dựa theo môn quy của Linh Khê Tông, thì sau khi Trúc Cơ, đã không còn là đệ tử nữa, mà là trưởng lão.

Những trưởng lão như vậy, nếu là người có tư chất tầm thường, thì sẽ được tông môn an bài cho chức vị, phụ trách một số việc ở bảy tòa sơn phong của hai bờ Nam Bắc. Lúc Bạch Tiểu Thuần vẫn là đệ tử ngoại môn, ở trên Hương Vân Sơn nhìn thấy Chu trưởng lão, chính là loại người này.

Mà những người vốn là thiên kiêu thì dĩ nhiên là dốc toàn lực, hướng về phía danh sách truyền thừa mà rảo bước. Bọn họ cũng không ở ngọn núi cũ của mình, mà tập trung ở trên Chủng Đạo Sơn.

Một số năm sau, trong số những người này có lẽ sẽ xuất hiện một cái danh sách truyền thừa. Nhưng tuyệt đại đa số, là trăm năm sau sẽ ảm đạm mà lựa chọn trở thành chưởng tọa của tất cả các ngọn núi, cả cuộc đời này có lẽ cũng không có cách nào trở thành Kim Đan. Mà cho dù có được cơ duyên xảo hợp bước vào Kim Đan, thì cũng bởi vì đã vượt quá hai giáp mà chỉ có thể được xếp vào hàng ngũ Thái Thượng trưởng lão.

Cũng có người cá biệt, bản thân có được tài năng phi phàm mới có thể được sớm ban cho chức vị chưởng tọa, vừa tu hành, vừa chấp chưởng một ngọn núi. Ví như Lý Thanh Hậu vậy, thậm chí còn không ảnh hưởng tới việc y bế quan trùng kích Kim Đan cảnh trước hai giáp tuế nguyệt một chút nào.

Đưa mắt nhìn khắp Linh Khê Tông, tu sĩ Trúc Cơ nhìn như chỉ có hơn trăm người, nhưng trên thực tế lại có rất nhiều Trúc Cơ ở trên Chủng Đạo Sơn.

Cũng chỉ có trở thành Trúc Cơ thì mới được ban cho một tòa động phủ ở trên Chủng Đạo Sơn. Đây là biểu trưng cho địa vị, cũng là

tiêu chí về thực lực.

Mặc dù phần lớn những động phủ này là ở nửa dưới Chủng Đạo Sơn, nhưng dù như thế thì mức độ nồng đậm của linh khí ở nơi này cũng không phải là bảy tòa sơn phong khác có thể so sánh.

Mà ở nửa trên ngọn núi, thì là chỗ ở của Thái Thượng trưởng lão và trưởng môn.

Bạch Tiểu Thuần là Thiên Đạo Trúc Cơ, ở trong Linh Khê Tông có địa vị cực cao, lại càng được lão tổ coi trọng. Động phủ Trúc Cơ của hắn được an bài ở giữa sườn núi, cùng một cấp độ với những tu sĩ Trúc Cơ lâu năm kia.

Dù có người không phục với đãi ngộ như vậy, nhưng lại không có cách nào. Thiên Đạo Trúc Cơ... khiến cho Bạch Tiểu Thuần giống như là một ngôi sao mới nổi ở trong Linh Khê Tông, chú mục bát phương.

Chủng Đạo Sơn rất lớn, Bạch Tiểu Thuần năm đó thân là sư đệ của chưởng môn, là đệ tử nội môn mới có được tư cách tới đây. Nhưng khó mà được nhìn thấy rất nhiều những nơi cấm địa. Nhưng dù là như thế thì Chủng Đạo Sơn ở trong ấn tượng của hắn cũng cực kỳ mênh mông.

Giờ đây sau khi đã Trúc Cơ lại đến đây lần nữa, đưa mắt nhìn lại, sự to lớn của ngọn Chủng Đạo Sơn này nếu như so sánh cùng với bảy ngọn núi ở bốn phía, thì giống như là người trưởng thành so với thiếu niên.

Trên đường đi, những đệ tử nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đều lộ ra vẻ cung kính, không ngừng bái kiến. Nguyên bản là Bạch Tiểu Thuần định bay nhanh ở giữa không trung, nhưng khi nhìn thấy được một màn này thì vội ho một tiếng, cố ý giảm tốc độ, chắp tay sau lưng, trên mặt bày ra vẻ hòa ái của trưởng bối, thi thoảng lại gật đầu, trong mắt lộ ra thưởng thức.

Hắn không có bộ dạng này còn tốt, khi vừa lộ ra dáng vẻ này, thì những đệ tử nhìn thấy hắn đều có thần sắc cổ quái, tựa hồ nhớ tới chuyện cũ đã xảy ra.

Trên Thanh Phong Sơn, giờ phút này có một vị trưởng lão đang giảng giải kiếm pháp cho mười tên đệ tử ngoại môn, lúc ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần ở giữa không trung thì cảm khái mở miệng.

“Các ngươi ngẩng đầu nhìn xem, vị tu sĩ đạp trong kim quang kia chính là người mà lúc trước ta đã nói cho các ngươi, tuyệt đại thiên

kiêu của Linh Khê Tông ta, Bạch Tiểu Thuần!”

Đám đệ tử ngoại môn ở bốn phía rối rít giật mình ngẩng đầu, khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần ỏ giữa không trung thì trong mắt mỗi người đều lộ ra cuồng nhiệt.

“Hắn chính là Bạch sư thúc?!”

“Bạch sư thúc uy vũ bất phàm, lại càng là Thiên Đạo Trúc Cơ. Nghe nói một thế hệ đệ tử kia đã bị hào quang của một mình hắn che kín.”

“Bạch sư thúc ở trong thế hệ kia rất không tầm thường. Ta nghe nói Quỷ Nha sư bá, Chu Tâm Kỳ sư bá, Thượng Quan Thiên Hữu sư bá, Bắc Hàn Liệt sư bá, bất kỳ một ai ở trong quá khứ cũng đều là cự phách kiêu tử. Nhưng bất hạnh, chính là bọn hắn sinh ra cùng thời với Bạch sư thúc.”

Những đệ tử ngoại môn này đều là những người vừa mới vào tông môn không lâu, tu vi đều là khoảng Ngưng Khí tầng ba, tầng năm. Bọn hắn mặc dù đã được nghe nói qua rất nhiều lời đồn về Bạch Tiểu Thuần, cái gì mưa axit a, lôi đình a, vạn xà a, cảm thấy có chút khoa trương. Nếu mà so sánh, thì bọn hắn cho rằng sự tình Thiên Đạo Trúc Cơ truyền ra khắp tông môn trong khoảng thời gian gần đây mới là chân thật nhất.

Bạch Tiểu Thuần đang bay qua ở giữa không trung, thấy được cảnh tượng này ở Thanh Phong Sơn, lại cảm nhận được từng tia cuồng nhiệt ở trong những ánh mắt kia. Hắn rất cảm động, hắn cảm thấy mặc dù mình đã là Trúc Cơ, nhưng lại không thể lãnh đạm, lại càng không thể để những tiểu bối sùng bái mình cảm thấy mình giống như mây trắng ở trên bầu trời, cao cao tại thượng.

Vì vậy hắn vội ho một tiếng, dứt khoát thay đổi phương hướng, nhoáng một cái tiến đến Thanh Phong Sơn, nháy mắt đã đáp xuống trước mặt đám đệ tử ngoại môn kia.

Vị trưởng lão ở Thanh Phong Sơn vội vàng đứng lên, hướng về phía Bạch Tiểu Thuần bái kiến. Những đệ tử ngoại môn ở bốn phía cũng đều cuồng hỉ, thi nhau bái kiến.

“Bái kiến Bạch sư thúc!”

“Bạch sư thúc, ngươi chính là mục tiêu của ta!”

“Bạch sư thúc, ta thích ngươi!” Trong những đệ tử ngoại môn này, còn có một số nữ đệ tử, cả đám đều rất tươi trẻ, lúc này khuôn mặt đều đang ửng đỏ vì kích động.

Bạch Tiểu Thuần cũng kích động. Nhìn những đệ tử này, trong lòng hắn càng cảm động. Hắn cảm thấy tất cả những gì mình đã bỏ ra vì tông môn đều đáng giá. Ánh mắt của những tiểu bối này chính là phần thưởng tốt nhất, vì vậy nụ cười ở trên mặt lại càng thêm hòa ái, thỉnh thoảng còn hướng về đám người gật đầu, chỉ điểm một chút.

“Tu hành cho tốt.”

“Cố lên, ta xem trọng các ngươi.”

“Yêu thích Bạch sư thúc? Khụ khụ, vậy thì ngươi càng phải cố gắng tu hành. Phải nhớ kỹ, tất cả đều có khả năng.” Bạch Tiểu Thuần rất có kiên nhẫn, mỗi một đệ tử hắn đều nói chuyện vài câu. Nhìn những đệ tử này kích động kêu gọi mình, Bạch Tiểu Thuần rất là cảm khái, thế là lại dứt khoát chỉ điểm một phen, sau đó ngẫm nghĩ, lại chỉ điểm một phen...

Cho đến khi chỉ điểm hơn mười lần, hết lần này tới lần khác, mỗi lần chỉ điểm đều là đem những lời trước đó lặp lại một lần. Dần dần, những đệ tử ngoại môn ở bốn phía có chút trợn tròn mắt. Mỗi người bọn hắn đều đã gọi Bạch sư thúc đến mấy chục lần, dần dần cũng đều cảm thấy không thích hợp.

Mà ngay cả vị trưởng lão kia cũng dở khóc dở cười, nhớ lại năm đó khi mình còn là đệ tử nội môn, đã bị Bạch Tiểu Thuần làm cho không ngừng phải gọi Bạch sư thúc...

Cho đến tận buổi trưa, Bạch Tiểu Thuần mới hài lòng rời đi. Nhưng hắn không có lập tức đi Chủng Đạo Sơn, mà mang theo cảm động đi tới Tử Đỉnh Sơn, Hương Vân Sơn. Ở trong vô số lần reo hò kia, Bạch Tiểu Thuần vô cùng phấn chấn, càng thêm cảm động, lại đi tới bốn tòa núi của bờ Bắc...

Cho đến đêm khuya, toàn bộ đệ tử ngoại môn của Linh Khê Tông đều dần dần thấy cổ quái, Bạch Tiểu Thuần mới nhớ đến chính sự, vội ho một tiếng, đi đến Chủng Đạo Sơn.

Động phủ ở giữa sườn núi của Chủng Đạo Sơn cực kỳ rộng rãi, vô luận là trận pháp hay là bài trí bên trong đều hơn xa so với động phủ của đệ tử Ngưng Khí kỳ, nhất là mức độ nồng đậm của linh khí lại càng kinh người.

Mặc dù không có suối nước nóng, nhưng ở bên ngoài động phủ lại có một cái hồ nhân tạo, có mây mù lượn lờ, nhìn như là tiên cảnh.

Bốn phía chim hót hoa nở, thậm chí nếu cần, còn có thể lựa chọn đệ tử ngoại môn tới đây làm đồng tử trông coi động phủ. Toàn bộ động phủ từ trong ra ngoài, giống như là một cái thế giới tư nhân. Bạch Tiểu Thuần ngồi ở cạnh hồ nước, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, có chút hài lòng.

“Bạch Tiểu Thuần ta rốt cuộc đã Trúc Cơ!” Bạch Tiểu Thuần thở sâu. Hắn thông qua ngọc giản đã biết được mình lúc này thậm chí đã có được tư cách thu đệ tử, hắn nghĩ sau này có thể thu mấy đệ tử chơi chơi...

Tin Bạch Tiểu Thuần vào Chủng Đạo Sơn rất nhanh đã truyền ra. Mấy ngày sau, động phủ của hắn gần như bị đạp phá. Rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ trên Chủng Đạo Sơn đều thi nhau đến bái kiến, muốn xem Thiên Đạo Trúc Cơ đến cùng có cái gì phi phàm.’

Nếu là bái kiến thì đương nhiên sẽ không phải tay không. Thế là rất nhanh, Bạch Tiểu Thuần liền vui mừng không thôi, thu lễ đễn nỗi tay cũng đều mỏi, nụ cười trên mặt không dừng lại lúc nào, nói cười cùng với những người đến.

Nhất là những tu sĩ Trúc Cơ đã từng nhận đại ân của Bạch Tiểu Thuần ở trong Vẫn Kiếm Thâm Uyên kia, lại càng vô cùng cảm kích.

Cho đến nửa tháng sau, hắn mới dần thu xếp lại. Bạch Tiểu Thuần cũng thu lại tâm chơi đùa, trong đầu của hắn từ đầu đến cuối vẫn quanh quẩn lời nói của sư huynh Trịnh Viễn Đông, nói về hòn đảo ở trong Thông Thiên Hải, từ nơi đó trùng thiên, bước vào thương khung là có thể có được trường sinh.

“Muốn đi tới Thông Thiên Hải thì nhất định phải có đầy đủ tu vi. Ta cần phải nỗ lực tu hành!” Bạch Tiểu Thuần thở sâu, trong mắt lộ ra kiên định. Vào sáng sớm ngày hôm sau, đi tới Tổ Cấm ở Chủng Đạo Sơn. Hắn muốn lựa chọn công pháp tu hành của Trúc Cơ.

Tổ Cấm nằm ở bên trong ngọn Chủng Đạo Sơn, chỉ có lối vào. Sau khi tiến vào thì ở bên trong lại có trên trăm nhánh thông đạo, mà mỗi một nhánh thông đạo đều đại biểu cho một cái truyền thừa.

Bình thường mà nói khi cầm tín vật tiến vào, đến lúc bóp tín vật thì cửa động truyền thừa sẽ tràn ra ánh sáng chỉ dẫn..

Nơi đây cực kỳ thần kỳ. Từng có tin đồn nói rằng, chẳng những nơi này là đệ tử lựa chọn truyền thừa, mà cũng là truyền thừa lựa chọn đệ tử.

Chỉ bất quá là tình huống truyền thừa lựa chọn đệ tử không thấy nhiều mà thôi. Bạch Tiểu Thuần lúc trước có nghe Hứa Bảo Tài nói qua, cách đây không lâu, lúc Quỷ Nha tới đây lựa chọn công pháp, từng khiến cho hơn hai mươi cái truyền thừa đồng thời cùng lựa chọn.

“Có gì đặc biệt hơn người đâu. Hơn hai mươi cái truyền thừa lựa chọn hắn thì sao, ta vẫn là Thiên Đạo Trúc Cơ cơ mà.” Bạch Tiểu Thuần có chút không phục, đi về hướng Tổ Cấm.

Nơi đây, không phải là người có tín vật thì không thể đi vào. Đây là môn quy, cũng là thiết luật. Nếu không có tín vật mà bước vào nơi đây, thì trong khoảnh khắc sẽ bị trận pháp của Tổ Cấm trực tiếp tiêu diệt.

Cho nên thường ngày không cần có người thủ hộ gì đặc biệt. Lúc Bạch Tiểu Thuần đến, không thấy bên ngoài có người. Hắn chần chừ một chút, rồi mới đi vào trong thông đạo. Rất nhanh liền đi tới một cái động thiên, thấy được trên trăm cái cửa hang ở trước mặt.

Những cửa hang này nhìn như bình thường, nhưng khi Bạch Tiểu Thuần đến đây liền hiểu được, chỉ khi mình bóp ngọc giản thì mới có một cửa hang tràn ra ánh sáng, chỉ dẫn mình tiến vào.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần quét qua, đang muốn dựa vào ngọc giản chỉ dẫn để cảm nhận cửa hang mình phải đi, thì đột nhiên, ở trong một hang động phía trước, có một cô gái đi ra.

Cô gái này chính là Chu Tâm Kỳ, nàng cũng đến đây nhận lấy công pháp Trúc Cơ. Giờ phút này nàng đã có được thu hoạch, đang muốn rời đi thì nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần.

“A? Tâm Kỳ sư chất!” Bạch Tiểu Thuần tròn mắt nhìn, hô lên một tiếng.

Mí mắt Chu Tâm Kỳ nhảy lên một cái, thở sâu, sau đó bình tĩnh nhìn Bạch Tiểu Thuần.

“Bái kiến Bạch sư huynh, kính xin Bạch sư huynh tự trọng.”

“A?” Bạch Tiểu Thuần sững sờ, đến lúc này mới nhớ ra, sau khi Trúc Cơ thì đối phương đã có bối phận ngang hàng với mình. Hắn đột nhiên cảm giác mình lỗ vốn. Nhiều năm như vậy, mà từ đầu đến cuối mình cũng không thể khiến cho đối phương gọi mình vài tiếng sư thúc như ý nguyện...

Vì vậy nản lòng thoái chí, bóp ngọc giản trong tay. Lập tức hơn một trăm đầu thông đạo này, bất ngờ xảy ra chuyện!

Bình Luận (0)
Comment