Dựa theo Bạch Tiểu Thuần phán đoán, khả năng Công Tôn Uyển Nhi ẩn thân ở Tà Hoàng Triều không quá lớn. Dù sao nơi đó luôn luôn bị Tà Hoàng bao phủ. Một khi xảy ra vấn đề, nàng không có cách nào bỏ chạy.
Mà Thánh Hoàng Triều cũng không thích hợp. Như vậy chỗ ẩn thân tốt, lại chắc là biển Vĩnh Hằng.
Bạch Tiểu Thuần cũng không có cách nào phán đoán quá nhiều. Lúc này hắn chỉ có thể mượn tốc độ cực hạn của bản thân, lao nhanh về phía phương hướng biển Vĩnh Hằng. Thần thức của hắn còn hoàn toàn tản ra, không ngừng tìm kiếm bất cứ chấn động nào trong thiên địa.
Thái Cổ ra tay, tất nhiên sẽ có sóng dao động!
Trên thực tế cũng chính là thời gian nửa nén hương, Bạch Tiểu Thuần lại lập tức nhận thấy được, ở phương hướng biển Vĩnh Hằng, sóng dao động trong thiên địa cực kỳ mãnh liệt. Sóng dao động này bị hắn hơi vừa cảm thụ, lại lập tức nhận ra... thuộc về Tà Hoàng!
- Tà Hoàng, ngươi dám!
Mắt Bạch Tiểu Thuần nhất thời đỏ lên, khí tức tu vi lại trực tiếp bạo phát ra, khiến thiên địa hỗn loạn. Đồng thời, hắn liên hệ với Thánh Hoàng, sau đó tốc độ lại bạo phát. Trong tiếng nổ vang thế giới vặn vẹo, toàn thấn hắn na di lao ra!
Mà giờ khắc này ở trên biển Vĩnh Hằng, trên bầu trời một hải vực, sắc mặt Tà Hoàng thâm trầm, trong mắt có hàn quang. Trong lòng hắn cũng có lo lắng, nhìn chằm chằm vào phía dưới biển Vĩnh Hằng. Tay phải hắn tự nhiên giơ lên. Một lực mạnh từ trong tay hắn bạo phát, khiến cho mặt biển phía dưới, hình thành một vòng xoáy cực lớn.
Ở sâu bên trong vòng xoáy này, có một quả bóng nước cực lớn. Phía trên quả bóng nước tràn ngập phù văn. Mà ở bên trong quả bóng nước kia, Công Tôn Uyển Nhi khoanh chân ngồi tĩnh tọa, trong thần sắc mang theo sự kinh hoàng cùng tuyệt vọng.
- Quỷ Mẫu, trẫm không giết nàng, mà là muốn giúp nàng trấn áp phần hồn, cho chủ hồn của nàng lại thức tỉnh!
Tà Hoàng nheo mắt lại. Đây mới là mục đích của hắn. Vì nhận thấy mất đi quá nhiều Thiên Tôn, Tà Hoàng cũng không thể không sốt ruột. Thậm chí hắn sử dụng một ít bí pháp, đại thể suy tính được chỗ ẩn thân của Công Tôn Uyển Nhi.
Chờ sau khi đến chỗ Công Tôn Uyển Nhi, hắn lập tức ra tay, muốn để cho Quỷ Mẫu trở về.
Chỉ có điều hắn cũng không nghĩ tới, những năm gần đây, Công Tôn Uyển Nhi nhìn như ẩn thân, nhưng trên thực tế chính là bất kỳ thời khắc nào cũng bố trí lại trận pháp. Cuối cùng thủy trận do nàng bố trí trong nửa giáp, tuy không có cách nào lâu dài chống lại lực lượng Thái Cổ, nhưng liều mạng trọng thương, kiên trì được thời gian một nửa nén hương, vẫn có thể làm được.
Cũng chính bởi vậy, khiến cho Tà Hoàng ở đây, không thể lập tức bắt Công Tôn Uyển Nhi lại. Hơn nữa, bởi vì Công Tôn Uyển Nhi truyền âm, nhất thời tình hình đối với Tà Hoàng mà nói, đã biến thành bị động.
Lúc này trong sự tức giận, trong mắt Tà Hoàng có hàn quang lóe lên.
- Nếu bắt giữ phiền phức, như vậy thì chỉ có chém giết. Sau khi giết chết nàng, ta tự nhiên còn có thể thông qua đạo chủng của nàng, khiến nàng sống lại ở trong hoàng cung của ta!
Tà Hoàng hừ lạnh, tay phải bỗng nhiên buông xuống. Nhất thời ở dưới sự tuyệt vọng của Công Tôn Uyển Nhi, trong thiên địa, lại xuất hiện một bàn tay khổng lồ, ầm ầm lao thẳng đến chỗ bóng nước của nàng!
Khí thế ngập trời, biển Vĩnh Hằng đều lõm xuống, xuất hiện hình dạng bàn tay. Giờ phút này, thiên địa biến sắc!
Mà giờ khắc này, Bạch Tiểu Thuần vẫn còn cách nơi này một đoạn. Cho dù là dựa vào tốc độ của hắn, cũng cần thời gian chí ít một nén nhang mới có thể tới. Căn bản là không kịp cứu viện!
Nhưng... ở thời điểm bàn tay khổng lồ ucả Tà Hoàng sắp hạ xuống, trong chớp mắt, trời cao đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn giống như khai thiên vậy. Tiếng nổ này vang vọng ra, tác động với mặt biển tám phương, khiến cho sóng biển cuồn cuộn. Ở trong phạm vi hải vực rộng lớn này vốn đang lõm xuống, đột nhiên được lắp bằng!
Nhìn kỹ, lấp bằng chưởng ấn, lại là một bàn tay khổng lồ... từ dưới đáy biển vươn lên, do nước biển Vĩnh Hằng tạo thành!
Cái bàn tay này, trong nháy mắt dâng lên. Theo sóng biển nổ lớn, theo chưởng ấn trước đó lõm xuống được lấp bằng, bàn tay này còn trực tiếp phóng lên trên không trung, lao về phía này chưởng ấn của Tà Hoàng, lại trực tiếp ở giữa biển và trời, va chạm vào nhau.
Ầm ầm ầm!
Âm thanh mãnh liệt, giống như đinh tai nhức óc khuếch tán ra, dâng lên trùng kích hình như muốn xé rách trời cao, muốn chia lìa biển Vĩnh Hằng.
- Thánh Hoàng!
Tà Hoàng bất chợt cúi đầu, nhìn chằm chằm vào trên biển Vĩnh Hằng. Lúc này đột nhiên xuất hiện một bóng người. Bóng dáng ấy tuy là gần như trong suốt, nhưng lại ẩn chứa khí tức Thái Cổ. Nhìn hình dáng hắn, chính là Thánh Hoàng!
Tới đây không phải là bản tôn của hắn, mà là một đạo hình chiếu phân thân!
- Tà Hoàng, ngươi cần gì phải đuổi tận giết tuyệt. Công Tôn Uyển Nhi này lại là hồng nhan tri kỷ của nhị đệ ta. Nếu như ngươi thật sự muốn ra tay, cần phải suy tính một chút tới cảm nhận của nhị đệ ta đã.
Thánh Hoàng mỉm cười. Sở dĩ hắn đi tới nơi này, chính là vì Bạch Tiểu Thuần truyền âm. Sau khi nghe được sự lo lắng trong giọng nói của Bạch Tiểu Thuần, Thánh Hoàng đã lập tức cảm thấy, đây là một cơ hội tốt bán ra nhân tình. Chỉ có điều hắn đa mưu túc trí, mặc dù nhận thức chuyện này có thể làm, nhưng cũng sẽ không để bản tôn của mình đến, mà là hạ xuống hình chiếu phân thân.
Dù sao hắn thấy, điều mình phải làm, chỉ là kéo dài một một nén hương mà thôi. Hình chiếu phân thân này mặc dù không phải là đối thủ của Tà Hoàng, nhưng muốn kéo dài một chút thời gian, vẫn là có thể làm được.
Bên cạnh hắn, chính là Công Tôn Uyển Nhi sống sót sau tai nạn, ở bên trong trận pháp bóng nước, sắc mặt tái nhợt. Nàng trốn ở bên trong biển Vĩnh Hằng đã rất lâu, vốn thu liễm tất cả khí tức. Cho đến đại kiếm bắc mạch bị lấy đi, nàng lập tức phát giác ra. Lúc này nàng mới thận trọng ra ngoài tìm hiểu. Sau khi biết Bạch Tiểu Thuần trở về, Công Tôn Uyển Nhi rất ngạc nhiên, hơn cũng cũng rất phấn chấn. Nàng muốn đi tìm Bạch Tiểu Thuần. Chỉ là nàng ở khoảng cách khá xa. Không đợi tới khi nàng chạy tới chỗ Tiên Vực Bạch Tiểu Thuần, đã bị Tà Hoàng này sớm chặn đường!
Trong giờ phút này, vốn cho rằng cục diện hẳn phải chết, lại thu được sự sống, Công Tôn Uyển Nhi thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như cũ. Nàng nhìn Thánh Hoàng đứng ra cứu mình, nghĩ đến lời mình nghe được trước đó, về chuyện Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng kết nghĩa kim lan.