Sau khi chần chừ một chút, Trần Phi nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Bạch Tiểu Thuần, vội vàng mở miệng nói tiếp.
"Bạch sư thúc, không phải đệ tử nói vậy để nịnh hót, mà đó là những lời từ tận đáy lòng. Bạch sư thúc Thiên Đạo Trúc Cơ, danh sách truyền thừa chính thức, là lão tổ tương lai của Linh Khê tông ta, đương nhiên là trường tồn cùng với trời đất, sau này nhất định sẽ vô địch thiên hạ!"
"Vớ vẩn!" Bạch Tiểu Thuần vung tay, gương mặt dường như có vẻ không vui.
"Bạch sư thúc, không phải đệ tử bịa ra, mà đó là những câu lưu truyền trong hàng ngũ đệ tử. Tất cả mọi người đều nói rằng, Bạch sư thúc nghĩa bạc vân thiên, là cự phách trong hàng ngũ thiên kiêu, áp chế thế hệ thiên kiêu hiện thời, như Kỳ Lân trên đời, oai hùng vĩ đại!" Ngay cả bản thân cũng cảm thấy buồn nôn, nhưng Trần Phi vẫn ra sức nịnh hót.
Bạch Tiểu Thuần nghe nói vậy, đầu óc bay bổng, cảm thấy không nỡ thi triển Ngự Nhân Đại Pháp trên người Trần Phi. Bởi vậy, sau khi trợn mắt liếc Trần Phi, hắn vênh mặt lên, khẽ phất tay áo rồi bay đi.
Đến khi hắn đi khuất, ba người Trần Phi mới thả lỏng thở phào một hơi. Ánh mắt hai kẻ vạm vỡ nhìn Trần Phi tràn đầy kính nể.
"May mà có Trần sư huynh anh minh thần võ, nếu không hôm nay ba người chúng ta nhất định không tránh khỏi kiếp nạn. . ."
"Hừ, nhìn khắp toàn bộ tông môn, quả thật là không kiếm ra mấy người hiểu rõ Bạch sư thúc hơn ta đâu." Trần Phi lau mồ hôi lạnh, cũng cảm thấy vừa rồi mình vô cùng lanh trí. Lúc này y thoáng tỏ vẻ đắc ý, dẫn theo hai người vội vàng chạy đi.
Tìm khắp bờ Nam một lượt nhưng Bạch Tiểu Thuần chẳng thể kiếm được đối tượng thích hợp để mình thi triển Ngự Nhân Đại Pháp, vì vậy bèn chạy sang bờ bắc. Nhưng cho đến tối mịt, hắn vẫn không tìm được mục tiêu phù hợp. Trong lúc đang cảm khái bản thân đầy lòng nhân từ trên đường quay về Chủng Đạo Sơn, Bạch Tiểu Thuần chợt nhìn thấy Thượng Quan Thiên Hữu mặc một bộ đạo bào Trưởng lão, bay ngang qua trên đầu với vẻ mặt trầm ngâm. Thượng Quan Thiên Hữu cũng nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, âm thầm lạnh lùng hừ một cái, phớt lờ không thèm để ý tới, hai người gã và Bạch Tiểu Thuần đã kết thù chuốc oán đã sâu. Lúc này mắt lóe lên niềm căm hận, gã kiêu ngạo ngẩng đầu, đang định bỏ đi.
Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Thượng Quan Thiên Hữu tỏ ra kiêu ngạo, thù mới hận cũ đều kéo đến hết, đột nhiên cười cười, nâng tay phải lên, miệng nói lẩm bẩm, chỉ một cái về phía Thượng Quan Thiên Hữu.
Ngay khi hắn vừa chỉ tay, thân thể Thượng Quan Thiên Hữu lập tức chấn động mạnh một cái, đạo bào Trưởng lão của gã lập tức co rút lại trông thấy, chỉ chực chói trặt cơ thể gã.
Thượng Quan Thiên Hữu giật nảy người, tu vi ầm ầm bộc phát, định ngăn cản lại. Về phần Bạch Tiểu Thuần ở phía dưới, lúc này cũng tăng lực khống chế. Hai người chẳng khác gì dùng quần áo Thượng Quan Thiên Hữu làm chiến trường, đang tiến hành một cuộc đọ sức vô hình.
Oành một tiếng, Thượng Quan Thiên Hữu run rẩy toàn thân. Trong khi y lảo đảo lùi về phía sau vài bước, quần áo trên người chỉ trong nháy mắt rách tung thành mảnh vụn, bay tung tóe như bươm bướm, làm lộ ra cơ thể trần trụi.
Gã ngây người ra.
Bạch Tiểu Thuần cũng ngây người ra.
Xung quanh có không ít Trưởng lão Trúc Cơ, toàn bộ đều ngây người. . .
Ngay sau đó, Thượng Quan Thiên Hữu phát ra một tiếng thét chói tai, vội vàng mặc quần áo khác vào, hai mắt đỏ sọng, tóc tai bù xù, hoàn toàn điên cuồng.
"Bạch Tiểu Thuần! !" Gã vừa gào thét vừa đánh thẳng tới Bạch Tiểu Thuần. Giờ phút này, trong đầu gã chỉ có một ý nghĩ, cho dù có phải liều mạng, cho dù phải chết cùng một lượt, cũng phải tiêu diệt Bạch Tiểu Thuần. Về phần có đánh thắng được hay không, gã đã không nghĩ ngợi gì đến nữa rồi.
Gã cảm thấy tên Bạch Tiểu Thuần này chính là mầm tai họa. Nếu như hắn vẫn tiếp tục tồn tại, Linh Khê tông tất yếu sẽ bị cái mầm họa Bạch Tiểu Thuần này diệt tông.
"Chuyện gì xảy ra, sao lại sai lầm?" Bạch Tiểu Thuần vội vàng lùi về sau né tránh. Nhìn dáng vẻ lúc này của Thượng Quan Thiên Hữu, hắn hơi chột dạ, đang định giải thích thì Thượng Quan Thiên Hữu đã giống như phát điên đuổi tới gần chém giết.
"Thượng Quan sư điệt, sai lầm, lần này là sai lầm mà. . ." Bạch Tiểu Thuần đuối lý, vội vàng hô to, bay đi như tên bắn, lập tức chạy về động phủ. Nghe thấy hai chữ 'sư điệt', Thượng Quan Thiên Hữu giận đến mất cả lý trí, gào rú bên ngoài động phủ của hắn rất lâu rồi mới cắn răng bỏ đi với gương mặt tái xanh.
Bạch Tiểu Thuần trốn trong động phủ nát óc suy nghĩ. Mấy ngày sau, hắn chợt vỗ đùi đánh bộp.
"Ta đã hiểu nhầm rồi!"
"Điều khiển quần áo là cách nghĩ sai lầm. Quần áo dễ rách, không thừa nhận được lực tác động vào, trừ phi là bảo y! Ngự Nhân Đại Pháp chân chính là phải điều khiển bộ phận nào đó trên thân thể đối phương. . . Ví dụ như điều khiển làn da, điều khiển máu thịt, điều khiển xương cốt, tiến tới bước cuối cùng. . . điều khiển toàn bộ cơ thể người!"
"Nhưng tu vi hiện giờ của ta còn chưa đủ, cho nên cần một lực khống chế khổng lồ để chống đỡ. . . Ta cần một vật phẩm, một vật phẩm có thể chứa đựng được lực khống chế!" Hai mắt sáng ngời, Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng cảm thấy có lý, vì vậy bắt đầu tìm kiếm vật phẩm thỏa mãn yêu cầu đó. Nhưng hắn tìm rất lâu mà vẫn không kiếm được. Trong lúc đang đau đầu, hắn tiện tay lấy cánh Nguyên Từ trong Túi Trữ Vật ra. Hắn vừa cúi đầu xuống nhìn, mắt lập tức sáng ngời ngời.
"Ta đã cảm ngộ lực Nguyên Từ trong Bí Cảnh. Từ cánh Nguyên Từ, ta có thể hút ra được một phần lực vừa bài xích lại vừa hấp dẫn lẫn nhau, ngưng kết lại thành một hạt châu vô hình . . ." Bạch Tiểu Thuần dường như nghĩ ra điều gì đó, tay phải nâng lên bấm niệm pháp quyết. Ngay lập tức, từ bên trong cánh Nguyên Từ có một chùm khí tức tản ra ngoài. Khi tới lòng bàn tay Bạch Tiểu Thuần, khí tức đó hóa thành một hạt châu trong suốt.
Nhìn kỹ, hạt châu đó dường như được cấu thành từ hai loại khí tức vừa đẩy lại vừa hấp dẫn lẫn nhau, đạt đến độ cân bằng, tạo thành một vòng tuần hoàn, hóa thành vật chứa.
Trầm ngâm một lát, Bạch Tiểu Thuần tỏ vẻ quyết đoán.
"Linh lực là nền móng của tu sĩ, còn Ngự lực là Linh lực chuyển hóa thông qua bí quyết Tử Khí Thông Thiên, cộng thêm ý chí dung hòa vào." Bạch Tiểu Thuần thử thông qua bí quyết Tử Khí Thông Thiên thay đổi tần suất chấn động, đồng thời dung nhập ý chí của mình vào trong Linh lực, biến nó trở thành ngự lực, từ từ hòa nhập vào trong hạt châu.
Thời gian trôi qua, một ngày sau, đến khi gương mặt tái nhợt Bạch Tiểu Thuần mới thu tay lại. Gương mặt hiện lên vẻ phấn chấn, hắn vội vàng đả tọa thổ nạp, sau đó lần nữa dung nhập.
Cho đến một tháng sau, qua suốt quá trình điên cuồng đó của Bạch Tiểu Thuần, hạt châu trên tay đã được dung nhập số lượng Ngự lực gần đến mức khủng bố, hắn mới chịu dừng tay.
Nhìn hạt châu, đôi mắt Bạch Tiểu Thuần hiện lên vẻ kích động.
"Nhất định có thể thành công, trong hạt châu này ẩn chứa Ngự lực khủng khiếp. Một khi nổ tung, lực lượng vụ nổ trong nháy mắt có thể giúp ta cưỡng ép thi triển Ngự Nhân Đại Pháp!"
Đang định đi thí nghiệm một lần, Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên dừng bước. Sau khi ngẫm nghĩ một lát, hắn vẫn cảm thấy không ổn.
"Không được, có lẽ ta cần dung nhập thêm một ít Ngự lực nữa!" Bạch Tiểu Thuần cắn răng, lại ngồi xuống tiếp tục. Lần này ngồi lì nguyên cả ba tháng. Mặc dù hạt châu trên tay hắn vẫn giữ nguyên kích thước ban đầu, nhưng Ngự lực ẩn chứa bên trong đã vô cùng khủng bố, đến mức tràn ra khắp xung quanh, khiến cho không khí trở nên vặn vẹo, có vẻ cực kỳ siêu phàm, đủ khiến cho người ta nhìn thấy phải giật mình.
Nhất là phạm vi mười trượng xung quanh hắn, tất cả vật phẩm trong khu vực này đều trôi nổi, phát ra thanh âm ken két, giống như đã mất đi trọng lực. Thậm chí, ngay cả vách động phủ cũng có vô số cục đá trôi nổi.
Đến lúc này, Bạch Tiểu Thuần mới đỏ bừng mặt mũi, vừa cười sằng sặc vừa đi ra bên ngoài động phủ.
"Ngự Nhân Đại Pháp của Bạch Tiểu Thuần ta sắp hiện thế!" Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời cười sằng sặc. Nhưng sau khi ra ngoài động phủ, hắn tìm khắp một lượt mà không phát hiện ra người nào. Trong lúc đang nghi hoặc, hắn nhìn thấy phía xa có mấy luồng cầu vồng đang bay về phía Chủng Đạo Sơn. Từ bên này nhìn sang, có vẻ giống như chưởng môn muốn triệu tập toàn bộ đệ tử Trúc Cơ, không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, cũng vội vàng bay đi.
Chẳng bao lâu sau, hắn đã nhìn thấy quảng trường bên ngoài đại điện của chưởng môn. Lúc này, mấy trăm Trưởng lão Trúc Cơ của Linh Khê tông hầu như đã có mặt toàn bộ, đang rải rác châu đầu ghé tai. Gương mặt tất cả họ đều có vẻ nghiêm trọng, giống như đã xảy ra chuyện lớn nào đó.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Mấy ngày nay, Bạch Tiểu Thuần đắm chìm vào tu hành Ngự Nhân Đại Pháp, không hề để ý tới ngọc giản, lúc này vội vàng bay qua bên đó. Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi thăm, mới chỉ là bay đến gần người khác. . .
Ngay lập tức, ba tên tu sĩ Trúc cơ nằm trong trong phạm vi mười trượng xung quanh hắn, đồng loạt hoảng sợ ra mặt!
Lữ Thiên Lỗi là một trong số ba người này. Ba người họ đã nhận ra Bạch Tiểu Thuần từ sớm, thấy rõ dáng vẻ tóc tai bù xù của hắn. Nhưng ngay khi Bạch Tiểu Thuần tiến lại gần mình tầm mười trượng, ba người đột nhiên chấn động toàn thân. Lực lượng tu vi chợt bạo loạn không thể khống chế được, cuồng bạo tỏa ra ngoài cơ thể, ngay trong tích tắc khi va chạm với áp lực bên ngoài, quần áo trên người họ lập tức biến thành tro bụi.
Thân thể ba người phát run, mặt mũi đỏ bừng, vội vàng thay đổi y phục, cấp tốc lùi về phía sau. Khi ba người nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, đôi mắt đồng loạt tỏ ra phẫn nộ. Ba người đã nhận ra, lúc này tên Bạch Tiểu Thuần kia rất quái dị!
"Bạch Tiểu Thuần, ngươi muốn làm gì!"
Ngay khi bọn họ mở miệng, Bạch Tiểu Thuần đã bay vọt qua. Trong suốt tuyến đường dài hắn bay qua, toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ trong phạm vi mười trượng xung quanh, đều trợn trừng mắt. Quần áo của bọn họ, ngay trong nháy mắt hắn bay qua, hoàn toàn nát vụn, liên tục phát ra tiếng nổ.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn không kịp phản ứng. Phía sau hắn có tới vài chục tu sĩ Trúc Cơ, quần áo của toàn bộ đều nát vụn. Thượng Quan Thiên Hữu cũng nằm trong số đó.
"Bạch Tiểu Thuần! !"
"Chết tiệt, ngươi làm gì thế!" Những tu sĩ Trúc Cơ này lập tức bừng lên lửa giận. Sau khi mặc quần áo mới, nguyên cả đám định chạy tới chỗ Bạch Tiểu Thuần nói cho ra lẽ. Thế nhưng, hễ người nào tới gần hắn trong vòng mười trượng, quần áo người đó lại tiếp tục nát vụn. Mọi người hoảng sợ tranh nhau lùi lại phía sau.
Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, lui đến tận cửa đại điện. Hắn hít sâu một hơi, lạnh hết tóc gáy, trái tim rớt đánh bộp một tiếng, biết mình lại gây ra tai họa nữa.
"Đừng nên trách ta, là. . . là do hạt châu này!" Bạch Tiểu Thuần khẩn trương, vội vàng xòe tay ra, để lộ ra hạt châu trong lòng bàn tay. Lúc này, không khí xung quanh hạt châu trở nên vặn vẹo. Trong phạm vi mười trượng, chỉ có Bạch Tiểu Thuần là vẫn bình thường, còn những người khác chỉ cần bước vào trong đó sẽ xảy ra chuyện không chừa một ai.
Nhưng không khéo làm sao, đúng lúc này chưởng môn Trịnh Viễn Đông nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, vậy là đi ra ngoài cùng với mấy vị Thái Thượng trưởng với thái độ không vui. Ngay khi vừa mới bước chân ra khỏi cửa đại điện một bước, mấy người này đã tiến vào phạm vi mười trượng xung quanh Bạch Tiểu Thuần.
"Không! ! Chưởng môn sư huynh, mấy vị Thái Thượng trưởng lão, mau lùi lại nhanh!" Bạch Tiểu Thuần trợn mắt, hét lên một tiếng, định ném hạt châu đi, nhưng vẫn quá chậm. . .
Quần áo Trịnh Viễn Đông lập tức. . . nát bấy. Gió thổi qua, lão cảm thấy cơ thể mát lạnh từng cơn, ánh mắt trở nên ngơ ngẩn, ngây ra như phỗng.
Mấy vị Thái Thượng trưởng lão bên cạnh lão, gương mặt lúc nào cũng tỏ ra nghiêm nghị. Nhưng chỉ trong chớp mắt đó, quần áo trên người cả nhóm đều giống như sắp nát bấy đến nơi. Mấy lão già trợn mắt, vội vàng ra sức cưỡng chế lại. Nhưng họ càng cưỡng chế lại, tốc độ nát bấy càng nhanh. Oành một tiếng, cơ thể mấy lão già đó hoàn toàn trần trụi.
Nguyên do không phải Bạch Tiểu Thuần có tu vi quá mức lợi hại, mà bởi vì hạt châu của hắn quá quái dị. Quần áo bị nát vụn không phải do lực lượng của Bạch Tiểu Thuần, mà bị tác động từ người khác, do sự chấn động của tu vi chính bản thân họ tạo ra.
Khi chưởng môn cùng với mấy vị Thái Thượng trưởng lão trần trụi cơ thể, xung quanh lập tức. . . im lìm như cõi chết.