Cho đến nhiều năm sau, hắn không chỉ biết tiên giới tồn tại chín tầng trời. Chỗ ở của mình, chỉ là dưới ba tầng trời, còn mơ hồ trở thành người xuất sắc trong tu sĩ tiên giới ba tầng trời dưới. Ở trong tia sáng vạn trượng kia, ca ca của hắn xuất hiện, mang theo một trận châu chấu màu đen so với năm đó còn muốn khủng khiếp hơn rất nhiều, bao trùm toàn bộ ba tầng trời dưới. Hễ là người bị châu chấu cắn nuốt, đều sẽ trở thành vì một phần tu vi của ca ca hắn.
Loại tà pháp khủng khiếp này, cuối cùng khiến cho tu sĩ ba tầng trời dưới khủng hoảng. Vì vậy một hồi bao vây tấn công giằng co thật lâu, xuất hiện... trong thời gian khó khăn, nguy hiểm đáng sợ này, cho đến hiện tại, hình như cũng đến lúc chung kết.
- Ta cho dù buông tha khả năng thăng cấp ba tầng trời giữa, cũng nhất định phải bảo vệ ca ca... Ca, đi theo ta đi...
Bạch Tiểu Thuần vừa nói đến đây, trong mắt của người trung niên áo đen này mang theo phức tạp. Hồi lâu sau hắn lắc đầu.
- Tiểu Trần... Từ này về sau, chúng ta... không quen biết nữa!
Nói xong câu đó, trong mắt tu sĩ áo đen trở nên băng lạnh. Hắn lạnh lùng nhìn tất cả tu sĩ bốn phía xung quanh một chút, khóe miệng thoáng lộ ra một sự châm chọc. Thời điểm hắn xoay người, bước từng bước một đi về phía sơn cốc sương mù màu đen phía sau.
Bốn phía xung quanh có mấy vạn người, nhưng không có ai đi ngăn cản. Hình như theo bọn họ, tiến vào sơn cốc này, bản thân lại là đại biểu cho tử vong cùng diệt sạch!
Hình như xác minh phán đoán của mọi người, sau khi người thanh niên mặc áo đen tiến vào sơn cốc sương mù này, ở dưới sương mù này ăn mòn, hắn ở trong sự run rẩy, thân thể đang nhanh chóng mục nát. Thậm chí có nơi, cũng dần dần thấy được xương trắng... Mà ở trong sự mục nát này, có số lượng lớn châu chấu màu đen phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, từ trong cơ thể hắn không ngừng bay ra. Nhưng chúng cũng không bay xa, lại lập tức bị sương mù này xóa bỏ...
Ở bên ngoài, mỗi một người ở bốn phía xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm. Duy nhất chỉ có Bạch Tiểu Thuần ở đây, ở trong một chớp mắt này tim hắn đau đớn đến cực hạn. Mắt thấy ca ca của mình ở trong sự ăn mòn đi xa, Bạch Tiểu Thuần chợt đi ra, hướng về phía sương mù sơn cốc quát to lên.
- Ca, đây rốt cuộc là vì sao? Ca ca nói cho ta biết, vì sao?
Thời điểm âm thanh mang theo tình cảm mãnh liệt, truyền vào sơn cốc, tu sĩ áo đen đang khó nhọc đi về phía trước, bước chân thoáng dừng lại một chút, đôi môi mở ra, giống như muốn nói cái gì đó. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không truyền ra bất kỳ lời nói nào, cúi đầu. Ở dưới sự ăn mòn này, khuôn mặt của hắn đã có thể nhìn thấy được xương. Toàn thân dữ tợn vô cùng. Duy nhất chỉ có hai mắt, lúc này giống như cất chứa một ngọn lửa điên cuồng, mang theo chấp nhất, đi sâu về phía bên trong sơn cốc sương mù này... đi từng bước một, tiếp tục đi đến!
Mơ hồ, dường như có thể nhìn thấy được, ở điểm cuối của sơn cốc sương mù màu đen này, hình như tồn tại một con quái vật khổng lồ... Mơ hồ, giống như một chiếc... chiến thuyền!
Hình ảnh trong mắt Bạch Tiểu Thuần sau khi mơ hồ nhìn thấy được chiến thuyền ở bên trong sương mù màu đen, đã biến mất.
Sau khi nó biến mất, Bạch Tiểu Thuần một lần nữa khôi phục lại sự tỉnh táo. Hắn lại từ bên cạnh đầu của chúa tể, bị uy áp của nó đẩy ra ngoài. Chỉ có điều lần này so với trước, Bạch Tiểu Thuần rõ ràng ung dung hơn nhiều. Hắn còn nhận thấy được rõ ràng, lại có hơn hai phần số mệnh, từ bên trong đầu của chúa tể tản ra, ở trong lúc mình lui ra phía sau, dung nhập vào trong cơ thể.
Lần này tiểu khí linh đã không nói gì nữa. Nó nhìn tất cả những điều này, trong mắt lộ ra hào quang sáng ngời. Sau khi Bạch Tiểu Thuần trở lại bảo quạt, sử dụng mấy ngày nghỉ ngơi dưỡng sức. Lúc mở mắt ra, trong mắt hắn lộ ra sự chấp nhất. Thoáng lắc một cái, hắn lại tới gần đầu của chúa tể.
Theo tay hắn va chạm, theo thần thông đạo pháp của hắn thi triển ra, theo sự mê man lại một lần nữa hiện lên, Bạch Tiểu Thuần đã có phần quen thuộc đối với tất cả những điều này. Trong lòng hắn bình thản, tùy ý cho mình ở trong sự mê man này, dần dần mất đi ý thức.
Không biết qua bao lâu, hắn tỉnh lại. Hoặc nói, Chu Trần, tỉnh.
Hình ảnh ký ức thứ ba trong đầu của chúa tể này, hình như cách cảnh thứ hai đã qua năm tháng quá lâu. Chu Trần mặc dù thoạt nhìn vẫn trung niên, nhưng rõ ràng ở trên người của hắn, đã tràn ngập uy nghiêm. Giờ phút này, hắn đang đứng ở trong tinh không. Bên cạnh hắn, có một nữ tử xinh đẹp làm bạn. Nữ tử này rất đẹp, tóc dài phất phới. Đó là đạo lữ của hắn, đó là tiên hậu của hắn!
Ở phía sau của hắn, lúc này thình lình tồn tại đại quân mấy ngàn vạn tu sĩ thậm chí càng nhiều hơn!
Mà ở phía trước hắn, ma ảnh nặng nề, sương mù màu đen tràn ngập, hoàn toàn không có một chút sức sống nào tản ra. Cho dù là nam tử thân mặc trường bào màu đen cao lớn đứng ở trước sương mù màu đen nơi này, cũng vẫn hoàn toàn không có chứa sức sống.
Trên người nam tử áo bào đen này, giống như tồn tại lực cắn nuốt nào đó, lại hút hết tất cả ánh sáng ở bốn phía xung quanh tới, khiến cho chỗ khu vực của hắn, không ngừng vặn vẹo.
Một mái tóc đen tung bay, không che được hai mắt lạnh như băng giống như hoàn toàn không có một chút tình cảm nào của hắn. Lúc này hắn đang lạnh lùng nhìn Chu Trần cùng với... nữ tử bên cạnh đứng ở phía trước đại quân tiên giới, giống như hai quân đối chọi!
Khi nhìn thấy được nữ tử này, trong mắt nam tử mặc áo bào màu đen này có một tia phức tạp hiện lên, rất nhanh lại biến mất. Ánh mắt hắn lại rơi vào trên người Chu Trần.
- Chu Trần... Không đúng, có lẽ ta phải gọi ngươi là... Đạo Trần!
Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, trong lòng dâng lên từng trận phẫn nộ cùng với... bi thương không khống chế được. Ký ức trước kia, vào giờ phút này hiện lên ở trong đầu hắn. Từ sau khi ca ca tiến vào sơn cốc sương mù màu đen, tất cả hình như trở lại quỹ đạo. Hắn lựa chọn thăng cấp, rời khỏi ba tầng trời dưới, đi tới ba tầng trời giữa. Dựa vào tư chất kinh diễm tuyệt luân cùng với cố gắng của hắn, dần dần ở trong năm tháng, ở trong ba tầng trời giữa, hắn thành tựu Thiên Tôn!
Sau đó hắn còn trở thành một trong số tu sĩ rất ít thấy ở tiên giới, thăng cấp ba tầng trời trên. Ở nơi đó, hắn bái tiên tôn chúa tể Thời Tổ đời trước làm môn hạ, trở thành đệ tử của tiên tôn!