"Nào phải chỉ là mượn đao giết người, hắn rõ ràng là đang điên cuồng muốn tìm lại hồn bộc của hắn." Đại Thiên Sư mỉm cười, ánh mắt lộ ra vẻ thâm sâu.
"Hồn bộc?" Mỹ nhiêm Thiên Công sững sờ.
"Khi nãy có người đã bắt đi hồn bộc của hắn. Người ra tay hiểu rất rõ tập tính của lão phu, im hơi lặng tiếng đã đem hồn bộc của Bạch Hạo bắt đi mà gần như không để lại chút dấu vết nào, đến ta khi phát hiện cũng đã chậm một chút." Đại Thiên Sư nhàn nhạt mở miệng, vị mỹ nhiêm Thiên Công nghe thế thì lắp bắp kinh hãi.
"Ngươi đi điều tra thử xem việc này là do ai làm." Đại Thiên Sư hiểu rõ, những người kia chỉ biết đến bản thân sẽ không xuất đầu vì Bạch Hạo. Trên thực tế, trước lúc Bạch Tiểu Thuần đưa ra kế này, thật sự hắn đã có tính toán như vậy, nhưng trước mắt, hắn đã có chút do dự.
"Có thể ở trong Khôi Hoàng Thành làm ra việc này thì chỉ sợ chính là một trong bốn vị kia đã ra tay. Việc này ty chức sẽ lập tức đi thăm dò!"
Mỹ nhiêm Thiên Công chần chừ một chút, lại nói: "Bất quá, Bạch Hạo kia kế sách quá độc ác. Kẻ này không thể giữ được!"
"Ngươi nhìn một mà không thấy hai. Cự Quỷ Vương chỉ có một cô con gái, kế này đối với Cự Quỷ Vương mà nói không hề có chút ảnh hưởng. Có thể nghĩ ra kế sách như vậy mà còn chiếu cố đến Cự Quỷ Vương, từ đó có thể thấy kẻ này là người biết báo ân."
Nếu như hắn không phải là người biết báo ân, thì ta còn không dám dùng hắn. Nhưng hắn lại hiểu rõ đạo lý có ơn tất báo, thì Cự Quỷ Vương có thể cho hắn bao nhiêu, lão phu cũng có thể cho hắn gấp bội!" Đại Thiên Sư mỉm cười, thần tình đầy vẻ cơ trí.
"Hắn theo Cự Quỷ Vương thì tiền đồ có hạn, nhưng theo lão phu thì tiền đồ vô lượng!"
"Hắn thật sự là một thanh độc đao, nhưng quan trọng là chuôi đao nằm trong tay ai. Cự Quỷ Vương không có tư cách này, toàn bộ Man Hoang chỉ có lão phu mới có tư cách đó."
"Chẳng phải Cự Quỷ Vương cho hắn Chu Tử Mạch sao. Hắn thích Trần Mạn Dao, nếu như hắn có thể thúc đẩy chuyện lần này một cách suôn sẻ thì lão phu có thể đem Mạn Dao ban thưởng cho hắn, thậm chí còn thu hắn làm nghĩa tử!" Đại Thiên Sư ngẩng đầu, thanh âm không vang dội nhưng lại có khí phách đầy uy nghiêm, khiến vị mỹ nhiêm Thiên Công không phản bác nửa lời, chỉ biết cúi đầu đồng ý.
Lúc này, Bạch Tiểu Thuần đã xuất hiện bên ngoài hoàng cung. Sắc mặt của hắn đầy âm lãnh, ánh mắt lộ ra hàn mang, sát khí tràn ngập toàn thân. Dường như sự điên cuồng của hắn đã ngưng tụ đến cực hạn, tùy thời có thể bạo phát giết người.
Hắn khẽ động ý niệm một cái, lập tức đại quân thi khôi gào thét xông đến, Chu Nhất Tinh cũng run như cầy sấy bước theo, cùng mọi người đi thẳng về Giám Sát Phủ.
Tốc độ Bạch Tiểu Thuần cực nhanh, trong thoáng chốc đã mang theo ba nghìn thi khôi về tới Giám Sát Phủ. Hắn không hạ xuống đất mà lơ lửng giữa không trung, lấy ra lệnh bài Giám Sát Phủ. Thần thức của hắn dung nhập vào trong lệnh bài, hai mắt lộ ra quang mang kỳ dị, trong đầu bỗng hiện lên một loạt hình ảnh.
Trong những tấm hình đó, dưới lòng đất Giám Sát Phủ có hơn chín vạn cái quan tài đang tỏa ra khí tức âm lãnh, như đang chờ đợi Bạch Tiểu Thuần triệu hoán.
Thần thức của Bạch Tiểu Thuần lập tức quét ngang, lướt qua chín vạn cái quan tài rồi điểm ra hai nghìn cái, rồi nói ra hai tiếng.
"Thức tỉnh!"
Rầm rầm rầm oanh!
Âm thanh cực lớn, long trời lở đất, khiến trời xanh biến sắc, đại địa run rẩy. Hồn Tu trong Khôi Hoàng thành cư trú ở phụ cận đều cảm nhận được chấn động khủng bố truyền từ Giám Sát Phủ.
"Giám Sát Phủ lại xảy ra chuyện gì vậy?
"Chỗ đó... chỗ đó nổi lên mây đen!"
"Trời ạ. Rõ ràng lại xuất hiện thêm quan tài, sao có thể chứ. Chẳng phải hiện tại đang loan truyền việc tên Bạch Hạo này đang lâm nguy sao!"
Bốn phía truyền đến thanh âm kinh hô. Không ít người sau khi bay lên đều thấy được phía Giám Sát Phủ lúc này cuồn cuộn mây đen, sát khí ngập trời.
Mặt đất không ngừng chấn động, từng kiện quan tài đều phá vỡ mặt đất mà lao lên, một ít rơi trên mặt đất, nhưng phần lớn đều phiêu phù trên không trung Giám Sát Phủ, khiến những người nhìn thấy đều giật mình kinh hãi.
Trọn vẹn hai nghìn quan tà\i bộc phát khí thế động trời. Nhưng còn không chấm dứt, rất nhanh sau đó, một ít quan tài trực tiếp sụp đổ, vô số thi thể mặc hắc giáp chậm rãi đi ra.
Nhất là trong hai nghìn cái quan tài có năm cái cực kỳ đặc thù, toàn thân chẳng những có hoa văn phức tạp mà một cái cuối cùng không phải mang màu đồng xanh mà là màu bạc.
Trong một tiếng nổ vang, từ bốn quan tài mang hoa văn phức tạp đi ra bốn thi thể khôi ngô, cao lớn, tỏa ra khí tức nửa bước Thiên Nhân.
Mà kinh người nhất là từ trong quan tài màu bạc đi ra một người trung niên hồn tu mặc giáp bạc.
Mặt mày người này cũng bình thường thân thể cũng lạnh lẽo nhưng khi hắn mở mắt thì bầu trời liền xuất hiện sấm vang chớp giật. Một cỗ chấn động Thiên Nhân từ người hắn bộc phát ra, thậm chí lệnh bài trong tay Bạch Tiểu Thuần cũng rung lên vài cái, làm như lệnh bài phát hiện được ý nghĩ kiêu ngạo bất tuân từ đại hán truyền đến.
Khi đại hán giáp bạc bộc phát chấn động Thiên Nhân, sát khí trong người hắn cũng tràn ra rất đậm đặc, chỉ với lực lượng của một mình hắn đã khiến năm nghìn thi khôi xung quanh đều run rẩy giống như không thể chịu đựng được.
Lúc này, hắc giáp thi khôi vốn vẫn ở bên cạnh Bạch Tiểu Thuần đột nhiên ngẩng đầu. Trong mắt thi khôi này lộ ra tia sáng kỳ dị, trên người hắn cũng bạo phát ra chấn động có thể so với Thiên Nhân. Chấn động nổ vang trời miễn cưỡng đối chọi với giáp bạc đại hán.
Cảnh tượng này khiến toàn bộ những người chứng kiến xung quanh đều phải hấp khí, ai cũng biến sắc triệt để.
"Trời ạ, hai bộ thi khôi Thiên Nhân, chín bộ nửa bước Thiên Nhân, gần năm nghìn hắc giáp đại quân!"
"Chết tiệt, lúc trước ai nói Bạch Hạo khó bảo toàn bản thân. Đúng là bịa đặt! Hắn chẳng những không gặp nguy hiểm mà quyền thế lại càng thêm ngập trời a!"
"Đây đã là ngang bằng với trình độ của Giám Sát sứ Hắc Minh lúc trước. Năm nghìn thi khôi a..."
"Cỗ lực lượng này xem như đã gần với Tứ Đại Thiên Vương và Đại Thiên Sư rồi. Có thể nói, trong Man Hoang, Bạch Hạo hiện chính là người đệ nhất ở dưới Bán Thần a!"
Mọi người đều vội vã lấy ngọc giản ra, nhanh chóng truyền tin đi. Mà giờ khắc này, Bạch Tiểu Thuần đứng giữa không trung phía trên Giám Sát phủ nhìn xem cảnh hai đại thi khôi đối chọi gay gắt với nhau, ánh mắt hắn càng lúc càng lạnh như băng. Hắn nhìn ra đại hán giáp bạc không muốn bị mình đem ra sử dụng, nếu là lúc khác, hắn có lẽ còn có tâm tình mà trêu chọc vài câu để đại hán này khuất phục, cùng lắm thì dùng lệnh bài trấn áp.
Nhưng bây giờ, tâm tình Bạch Tiểu Thuần đang bị áp lực đang điên cuồng mãnh liệt nên trước với sự bướng bỉnh của đại hán hắn liền nổi giận, hai mắt lộ rõ hàn ý. Hắc giơ tay phải chỉ tới đại hán giáp bạc.
Lập tức, hắc giáp Thiên Nhân bên cạnh hắn liền lao tới, chín bộ hắc giáp nửa bước Thiên Nhân xung quanh cũng lập tức tràn ngập sát khí xông đến đại hán giáp bạc. Chưa hết, năm nghìn thi không cũng đồng ngẩng đầu gào rú, toàn bộ nhào tới, ra tay không chút lưu tình.
Sấm sét chấn động thiên địa, với năm nghìn thi khôi ra tay, giáp bạc đại hán cho dù là Thiên Nhân cũng không chịu nổi. Sau khi chống cự được một nén nhang thời gian, cùng với một tiếng nổ vang, thân thể hắn bị đánh văng xuống mặt đất. Khí tức chấn động của đại hán giáp bạc thật là lớn, có vẻ như vẫn còn chưa phục, nhưng khi thấy hắc giáp cùng toàn bộ thi khôi lại đang ngưng tụ thần thông chuẩn bị đánh nữa thì hắn vội lộ ra ý thần phục.
Lúc này Bạch Tiểu Thuần mới hất tay, không để ý đến những thi khôi này nữa. Thân ảnh hắn nhoáng lên đã xuất hiện bên trong mật thất, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại. Hắn đang chờ đợi Chúng Ân lệnh được ban bố.
Hắn tin tưởng, chỉ cần tối đa mấy canh giờ là Chúng Ân lệnh... sẽ được truyền khắp toàn thành quét ngang toàn bộ Man Hoang đến tất cả các gia tộc quyền quý!
Mà giờ khắc, chuyện Bạch Tiểu Thuần có được thêm hai nghìn thi khôi nữa đã được truyền ra ngoài, trong phúc chốc, toàn bộ quyền quý trong Khôi Hoàng thành đều nghe tin, cả đám liền thần sắc đại biến.
"Không thể nào! Xảy ra chuyện gì vậy, tại sao lại như thế?"
"Chẳng những hắn không gặp nguy hiểm mà khí thế lại càng bay cao hơn. Chuyện này nhất định có vấn đề."
"Ta cảm thấy có gì đó nguy hiểm."
"Có chuyện lớn rồi!"