Nhất Nộ Bạt Kiếm

Chương 20

Bát Đại Thiên Vương đến rồi.

Y chính là Bát Đại Thiên Vương Cao Đại Danh.

Bát Đại Thiên Vương là một người, chứ không phải tám người.

Con người này, cao hơn cả Đường Bảo Ngưu, khỏe hơn cả Đường Bảo Ngưu, oai phong hơn cả Đường Bảo Ngưu.

Y chính là Bát Đại Thiên Vương Cao Đại Danh.

Đường Bảo Ngưu vừa đưa mắt nhìn, đã thấy con người này chướng mắt.

“Trông bộ dạng phách lối của y!” Đường Bảo Ngưu khinh khỉnh nói: “Hạng người này chắc chắn là kẻ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.”

Phương Hận Thiểu cũng có suy nghĩ như thế: “Chẳng trách nào ta nhìn trái ngó phải hình như đã gặp y ở đâu rồi, thì ra y giống ngươi cũng được tám phần!”

Đường Bảo Ngưu nổi cáu lên, định phát tác, Trương Nham nói: “Ngươi có biết y có bát đại cái gì không?”

“Y?” Đường Bảo Ngưu bực dọc nói: “Y đầu to!”

Không ngờ Trương Nham vỗ tay cười nói: “Đúng rồi, đầu của y to hơn ai hết, hơn nữa còn cứng hơn ai hết, giao thủ với y phải đề phòng Thiết Đầu công của y!”

Phương Hận Thiểu ngạc nhiên nói: “Người ta luyện Thiết Đầu công, tóc rụng hết, không phải đầu trọc cũng là đầu hói, sao tóc y lại dài thế này?”

“Y?”

Trương Nham ghé sát vào tai Phương Hận Thiểu nói: “Y đội tóc giả!”

“Tóc giả?”

“Đúng, y tự dán lên.” Trương Nham nói.

“Chẳng biết xấu hổ.” Đường Bảo Ngưu càng thấy kẻ này chướng mắt.

“Đội tóc giả có gì mà xấu hổ?”

Trương Nham cười nói: “Vào thời Tùy Đường, không biết có bao nhiêu văn nhân nhã sĩ, quan nhân quyền cao chức trọng, đến cả danh kỹ cũng đều đội tóc giả, mi giả, râu giả mà!”

Ôn Nhu hớn hở hỏi: “Vậy thất đại còn lại của y là gì?”

“Y?” Trương Nham kể một loạt: “Mũi to, quyền to, miệng to, danh tiếng to, mạng to, bàn chân to, còn có một thứ to nữa, không tiện nói cho cô nương biết. Đừng xem thường bát đại này của y, thật ra y cũng có bản lĩnh thực sự.”

Ôn Nhu không chịu, đẩy y nói: “Nói cho ta biết đi, mau nói cho ta biết!”

Trương Nham vội vàng xua tay: “Nói cái gì chứ, đùa thôi, không thể không thể.”

Phương Hận Thiểu ra vẻ thông minh nói: “Ta đoán là gan lớn.”

“Lớn cái đầu ngươi.” Trương Nham cười: “Lá gan của hắn nhỏ nhất.”

Ôn Nhu thè lưỡi: “Người cao lớn thế kia mà gan nhỏ.”

Lúc này Đường Bảo Ngưu mới có chút “thiện cảm” với Bát Đại Thiên Vương: “Chỉ được cái vỏ bên ngoài, chẳng mấy người có được vẻ ngoài lẫn đạo đức bên trong.”

Phương Hận Thiểu gật đầu, nói: “Đúng vậy, cũng như ngươi và Cao Đại Danh, đều chỉ được cái vỏ bề ngoài.”

Lần này Đường Bảo Ngưu giận thật rồi: “Cái gì?” Y đang định phát tác, chợt bị tiếng ồn ào huyên náo át hẳn.

Lúc đầu họ còn tưởng nhạc mừng thọ, nhủ thầm: Hoa lão đầu này tổ chức buổi tiệc rầm rộ thật. Bát Đại Thiên Vương cũng đang chúc mừng Hoa Khô Phát: “Ông mời nhạc mừng ở đâu thế? Nghe ngộ thật!”

Hoa Khô Phát đang tươi cười, nghe thế ngớ người: “Chẳng phải ngươi mời ban nhạc chúc thọ lão phu sao?”

“Ta?” Bát Đại Thiên Vương nhoẻn miệng cười: “Ta đâu rỗi hơi làm mấy trò này?”

Hoa Khô Phát nói: “Chắc là hảo ý của Nhất Diệp Lan Đồng nữ hiệp rồi?”

“Ông nói là Kình Thu đó sao?” Bát Đại Thiên Vương bật cười, tiếng cười nghe rất giống Đường Bảo Ngưu: “Cả việc nhà nàng cũng chẳng buồn để ý tới, chỉ lo cờ bạc, đã mười ngày nay ta không gặp nàng ta rồi.”

Lúc này tiếng nhạc đến gần, nghe kỹ lại hình như có điều gì đó không ổn.

Tiếng nhạc nghe sầu thảm, nghe chập chà chập cheng như điếu tang, đôi lúc nghe đau lòng, đâu phải là tiếng nhạc mừng.

Lúc này, Trương Thuận Thái hớt hải chạy vào, Hoa Khô Phát không muốn mất hứng, trong lòng định dù xảy ra chuyện gì cũng phải bình tĩnh, tóm lấy Trương Thuận Thái, hỏi: “Chuyện gì?”

“Quan, quan, quan quan quan…” Trương Thuận Thái lắp bắp, Hoa Khô Phát nhướng mày, rồi khẽ nhíu mày, giữa trán hằn lên ba đường dọc hình chữ xuyên 1: “Quan sai đến sao?”

“Không phải quan sai,” Trương Thuận Thái xua tay lắc đầu: “Mà là quan tài! Có người tặng một cỗ quan tài, chúc thọ cho người.”

Một cỗ quan tài đen bóng, bên trên có viết tên Hoa Khô Phát, lại còn có “hiếu tử” bưng linh vị của Hoa Khô Phát.

Bình thường Hoa Khô Phát rất mê tín, mà hôm nay còn là ngày sinh nhật của lão.

Rõ ràng là đối phương đã chọc vào đúng tim đen của lão rồi.

Lão gần như lao vút ra bên ngoài, đánh cho đám người đang tấu nhạc sầu thảm ấy người lăn ngựa ngã, tóm lấy một kẻ hỏi:

“Tại sao các ngươi làm chuyện này?”

“Có người cho ngân lượng bảo chúng ta đem đến đây một cỗ quan tài, đại gia tha mạng, chúng ta chẳng biết gì cả.”

“Là ai cho ngân lượng?”

“Là một vị đại gia mặc đại hồng y… ông ta cho chúng ta ba lượng bạc, bảo ta làm hiếu tử.”

“Hắn?”

Hoa Khô Phát vừa nghe, nắm đấm đã siết chặt lại.

Vương Tiểu Thạch nghe có người tặng một cỗ quan tài, không khỏi ngẩn người, sau đó cũng cùng mọi người ra nhìn, chỉ thấy đó là một cỗ quan tài thượng đẳng, trong lòng kinh nghi bất định.

Trương Nham hạ giọng nói: “Quan tài! Lại thấy quan tài!”

Đường Bảo Ngưu cũng hơi nghi thần nghi quỷ: “Chẳng lẽ Lôi Tổn vẫn chưa chết?”

Câu nói này lại trúng tâm sự của rất nhiều người, mọi người đều biến sắc.

Rốt cuộc Lôi Tổn vẫn là lão đại của hắc bang trong Kinh thành.

Lão đại trong lão đại!

Lúc này Bát Đại Thiên Vương lại ngửa mặt hắt hơi.

Tiếng hắt hơi này nghe thất kinh vô thần, chẳng khác gì tiếng thú dữ gầm lên một tiếng, khiến ai nấy đều giật mình.

Cả Ôn Nhu cũng thất kinh.

Nàng ôm ngực, bực dọc nói: “Hắt hơi mà cũng khoa trương như thế, cả cái mũi cũng nát bét! Chẳng khác gì Thiên Lôi, một tiếng hắt hơi muốn đánh ngã một cây thần mộc hay sao? Làm người ta sợ đến nỗi thất tâm tán hồn!” Rồi nàng cũng lại hắt hơi hai tiếng, tiếng hắt hơi nhỏ đến nỗi không dọa được con muỗi trên chóp mũi bay đi, giống như tiếng rên của một con động vật nhỏ xíu đáng thương!

Bát Đại Thiên Vương đứng đó không xa lắm, thong thả nói: “Nhược tiểu sinh mệnh, chỉ hắt hơi đến thế, cũng chẳng có mấy cọng lông mũi biết.”

Ôn Nhu tức đến nỗi trợn mắt, nhướng mày: “Ngươi nói gì?”

Bát Đại Thiên Vương mặc kệ nàng, lẩm bẩm: “Ta bị cảm mạo!”

Phương Hận Thiểu đứng bên cạnh nhướng mày nói: “Rất giống, rất giống, chỉ có một điểm không giống.”

Đường Bảo Ngưu ngạc nhiên nói: “Giống cái gì?”

“Thần thái của y thật giống ngươi, chẳng lẽ ngươi với hắn là huynh đệ ruột thịt đã lạc nhau?” Phương Hận Thiểu nhíu mày nói: “Nhưng có một điểm không giống.”

Đường Bảo Ngưu đang định phát tác, nhưng lại muốn nghe tiếp bèn hỏi: “Điểm nào?”

“Ngươi sợ Ôn Nhu.” Phương Hận Thiểu khẽ nói: “Còn hắn không sợ.”

Đường Bảo Ngưu đang định gầm lên, chợt nghe một tiếng rống: “Ôn Mộng Thành.”

Hoa Khô Phát đứng ở ngoài sân chỉ tay lên trời mắng: “Quân rùa đen, ngươi thật độc ác, nhân ngày mừng thọ của ta, ngươi đến phá rối ta!”

Những người không biết nguồn cơn, đều cảm thấy Ôn Mộng Thành quá đáng, còn những người biết rõ xưa nay Phát Mộng nhị đảng tranh chấp với nhau đều không lấy làm lạ.

Hoa Khô Phát vẫn chưa hả giận, tiếp tục mắng: “Tên họ Ôn kia, ngươi là đồ bất tài, vô dụng, khó ưa, Hoa mỗ này chẳng đụng tới ngươi, thế mà ngươi cứ trêu tức ta, được, ngày mai ta sẽ phá cổng lớn nhà ngươi, cướp phu nhân của ngươi!”

Chưa mắng xong, chỉ nghe cỗ quan tài kêu “kẹt” một tiếng, lại “kẹt” một tiếng nữa, một người lồm cồm bò dậy, toàn thân mặc đồ màu đỏ, tóc bạc phơ, cười ha hả ba tiếng: “Tên họ Hoa kia, ngươi kêu gào như đàn bà giữa phố để làm cái gì? Năm ngoái ta gả con gái, ngươi sai người lột sạch đồ của con gái ta, hại nó phải trốn trong kiệu không dám ra, trễ mất giờ lành, thế có nghĩa là sao?”

Hoa Khô Phát bĩu môi, hừ mũi: “Ngươi chịu thò đầu ra rồi phải không? Lần đó Hoa mỗ kêu Nhất Diệp Lan ra tay, ả là đàn bà con gái, coi như là đã nương tay rồi, con gái của ngươi cũng không xấu hổ! Ai bảo ngươi năm ngoái nhân lúc ta bái kiến Gia Cát tiên sinh, ngươi sai Khiên Ngưu Tôn Giả dán ba con rùa màu lam màu đỏ màu lục vào lưng ta, thế là có ý gì?”

Ôn Mộng Thành cười ha hả ba tiếng: “Ngươi phải hỏi chuyện xấu của ngươi, năm ngoái ở miếu hội Thanh Dương cung, ngươi giẫm trúng đôi giày mới của ta, đó là tại ai gây sự trước?”

“Ngươi thật hẹp hòi.”

Hoa Khô Phát giậm chân mắng lớn: “Chỉ tại ngươi tạt trà vào người ta trước.”

“Ta hẹp hòi?” Ôn Mộng Thành chỉ vào mũi mình, hàng lông mày trắng, mái tóc trắng, cùng bộ râu trắng, đều rung rinh: “Chỉ tại ngươi đánh rắm về phía ta trước!”

“Ngươi đánh rắm!” Hoa Khô Phát mắng lớn.

“Ta hẹp hòi cũng chẳng có rắm mà đánh!”

Ôn Mộng Thành lại nói: “Ta hẹp hòi mà hôm nay còn tặng cho ngươi một món đại lễ!”

“Đại lễ?” Hoa Khô Phát tức tối nói: “Ta mừng thọ ngươi tặng quan tài, thế là đại lễ sao?”

“Ngươi mù rồi phải không?” Ôn Mộng Thành chỉ vào quan tài, mắng: “Đây không phải là đại lễ?”

Hoa Khô Phát hừ một tiếng: “Ngươi có ngon thì đừng đến nhà ta…” Lão nói chưa dứt lời, mắt đã thấy một vật trong quan tài:

Đó là một hán tử mặt ba cạnh, nằm trong quan tài, trước ngực còn để một quyển sách rách bươm.

Hoa Khô Phát vừa nhìn, lập tức không mắng được nữa.

“Không đến nhà ngươi cũng được!” Ôn Mộng Thành tức giận nói: “Nếu không phải ta chính tay bắt tên đồ đệ yêu quý Triệu Thiên Dung, phản bội sư môn, lại còn đánh cắp Nhất Diệp Bí Cấp của ngươi đem đến đây, ngươi có lạy ta cũng chẳng tới!”

Lần này đến lượt Hoa Khô Phát nhất thời không đáp được.

Tam Thập Lục Chước Thất Thập Nhị Thủ Triệu Thiên Dung là đồ đệ thứ tư của lão, nhưng kẻ này chẳng cầu tiến, có lòng háo sắc, còn đi hái hoa, gây ra họa lớn, tuy Hoa Khô Phát cũng có tính che chở kẻ dưới, nhưng ghét ác như thù, lập tức bắt Triệu Thiên Dung đến cho quan phủ xét xử, không ngờ Triệu Thiên Dung lại tiên hạ thủ vi cường, ăn cắp nội gia quyền phổ Nhất Diệp Bí Cấp của Hoa Khô Phát rồi bỏ trốn, Hoa Khô Phát đã nhờ bằng hữu trên giang hồ và sai các đệ tử truy bắt, nhưng vẫn không bắt được.

Không ngờ kẻ này lại bị Ôn Mộng Thành bắt được đem đến đây.

Hoa Khô Phát cứng họng, không nói gì được nữa.

Nhưng Y lại không muốn xuống nước trước đám đông, chỉ đành chống chế: “Quân rùa đen nhà ngươi bắt hắn về đây, đâu cần phải khiêng một cỗ quan tài đến!”

Ôn Mộng Thành nói: “Hắn giả làm hiếu tử, giả vờ đưa tang, định trốn ra khỏi Kinh thành, ta bắt được hắn, điểm huyệt đạo của hắn, nhốt hắn vào quan tài, lẳng lặng đem về đây, thế nào? Ngươi khua chiêng gióng trống chẳng bắt được hắn, nay ta dễ dàng bắt được rồi, mất mặt rồi mà không chịu nhận phải không?”

Câu nói này khiến Hoa Khô Phát chẳng ngẩng mặt lên được, xem ra hai người lại sắp ăn thua đủ, quả nhiên Hoa Khô Phát cố cãi: “Hắn là đệ tử của ta, hắn gây ra chuyện ai cho ngươi xen vào? Ta cố ý thả hắn đi, thế mà ngươi lấy lớn hiếp nhỏ, chẳng biết xấu hổ, càng không biết ngươi có ý gì!”

Ôn Mộng Thành tức đến nỗi kêu: “Ối chao, ngươi thật là ngang ngược, được lắm, ngươi nói đi, nói đi, ta có ý gì?”

“Ngươi luyện võ công đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi.” Hoa Khô Phát liếc nhìn thấy quyển sách trong cỗ quan tài, lòng nghĩ ra một kế, linh cơ nhất động, lập tức đã có ngay chủ đề: “Ngươi xem lén bí cấp võ công của ta đã lâu rồi, ngươi tưởng ta không biết sao? Nói không chừng ngươi còn xúi giục hắn làm ra nhiều chuyện tốt!”

“Ngươi ngươi ngươi…” Ôn Mộng Thành tức quá, đột nhiên nhớ lại hôm nay lão cố ý chọc tức chứ không phải để Hoa Khô Phát chọc tức mình, lập tức chuyển ngay giọng, cười ha hả: “Ta biết rồi!”

Hoa Khô Phát biết rõ chẳng có gì tốt đẹp, nhưng vẫn đành phải nói: “Ngươi biết cái rắm!”

Ôn Mộng Thành mỉm cười không đáp. Hoa Khô Phát không kìm được nữa, chỉ đành hỏi: “Ngươi biết cái gì?”

“Hèn chi, hèn chi…” Ôn Mộng Thành nói: “Đồ đệ của ngươi háo sắc hái hoa, người thần đều giận, thì ra thượng bất chính hạ tất loạn. Chẳng trách được hắn!”

“Ngươi ngậm máu phun người!” Hoa Khô Phát tức đến nỗi nhảy lên chồm chồm!

“Hừ! Ta không nói bậy! Lúc nãy ngươi đã thừa nhận rồi, ngươi thả Triệu Thiên Dung ra!” Ôn Mộng Thành nói: “Nếu không phải cá mè một lứa, cùng chung một giuộc, ngươi làm sao thả tên dâm đồ này mà không trừng trị?”

Nói xong lại cười ba tiếng ha hả.

“Ngươi xem ngươi, thật là gian xảo!” Hoa Khô Phát tức đến nỗi xây xẩm mặt mày, vậy mà vẫn nghĩ ra cách mỉa mai ngược lại: “Trước khi nói phải cười ba tiếng, sau khi nói lại cười ba tiếng, gian xảo đến nỗi cười cũng gian xảo! Ta nhớ lại rồi, ngươi giở đủ trò chẳng qua là muốn học lén bí cấp của ta. Ngươi chỉ cần mở miệng lên tiếng, với giao tình của hai chúng ta, ta giấu ngươi sao?”

“Quyển sách rách bươm của ngươi, ta chả thèm lật!”

“Ai mà biết!”

“Công phu mèo ba cẳng vịt què chân của ngươi, ta chả thèm!”

“Có trời mới biết!”

“Ngươi không tin sao?” Ôn Mộng Thành lôi Triệu Thiên Dung lên, nổi giận nói: “Ngươi có thể hỏi tên đồ đệ yêu quý của ngươi.” Nói xong giải huyệt đạo cho Triệu Thiên Dung, gằn giọng nói: “Ngươi nói đi, ta có đụng vào quyển sách rách bươm đó hay không?”

Triệu Thiên Dung khổ sở ngẩng đầu lên, y không dám nói: “Có!” bởi mạng y đang trong tay Ôn Mộng Thành, y vừa mới thấy sư phụ Hoa Khô Phát, cũng không dám nói: “Không!”, nếu y nói, cho dù Ôn Mộng Thành thả y, y cũng đừng hòng làm người.

Hoa Khô Phát tựa như đã phát hiện đuối lý, ra sức nháy mắt với Triệu Thiên Dung, ý là muốn nói y đứng ra chỉ tội Ôn Mộng Thành đã từng đọc lén Nhất Diệp Bí Cấp.

Thấy Triệu Thiên Dung vẫn không tỏ ý gì, lão ho khan một tiếng, nói: “Ngươi chẳng phải là hồ đồ sao? Lão Ôn xưa nay xảo quyệt tham lam, chỉ vì quyển bí cấp tuyệt thế này mà cố tình bắt ngươi, sao ngươi lại không dám chỉ tội? Chẳng lẽ đã quên thường ngày sư phụ nói điều gì với ngươi sao?”

Câu nói này, chẳng khác gì ngầm bảo Triệu Thiên Dung, chỉ cần ngầm đứng ra chỉ tội Ôn Mộng Thành đọc trộm sách thì có thể cho y trở về, những chuyện đã phạm bên ngoài, không truy cứu nữa. Triệu Thiên Dung thầm nhủ: “Đây là địa bàn của sư phụ, cho dù mình vu oan cho ông ta, chẳng lẽ ông ta dám giết mình?” Thế rồi mới lớn giọng nói: “Sư phụ minh xét! Chính Ôn sư bá bảo con ăn cắp sách, ông ta muốn đồ nhi làm những chuyện thương đức bại hành, để phá danh tiếng của sư phụ, đồ nhi… địch không lại ông ta, chỉ đành nhịn nhục sống hèn… đến nỗi phải làm ra những chuyện đáng xẩu hổ như thế.”

Câu nói này khiến tất cả mọi người đều lặng yên.

Lặng yên nhìn Ôn Mộng Thành.

Lời nói của Triệu Thiên Dung thật nghiêm trọng.

Hậu quả nhỏ là chẳng ai tin Ôn Mộng Thành nữa.

Hậu quả lớn là đủ khiến Ôn Mộng Thành biệt tích giang hồ.

Dẫu sao vẫn là đạo nghĩa giang hồ.

Người trên giang hồ có quan niệm nghĩa khí riêng của họ.

Đối với Ôn Mộng Thành, nếu thật sự như thế, có lẽ hắc bạch lưỡng đạo đều không tha cho lão.

“Đạo nghĩa”, là trọng tâm khiến người trên giang hồ lưu luyến, có thể liều mình vì nó.

Đám hào sĩ giang hồ này chẳng hề để ý đến quy tắc của thế gian; nhưng đối với nguyên tắc về mặt lương tri, không ai dám nghịch lại.

Hán tử trên giang hồ, có ai không phải là như thế? Ai không phải như thế thì không phải là hảo hán trên giang hồ.

Hoa Khô Phát cười rồi.

Tiếu ý lạnh lẽo âm trầm.

Ôn Mộng Thành đã làm chuyện như thế, lão không thể được xem là hảo hán giang hồ nữa.

Xem ra, hình như lão đã chiếm được thượng phong.

“Nói hay lắm!” Hoa Khô Phát vung tay chộp Triệu Thiên Dung lôi về, gần như mặt đụng mặt với y, ánh mắt nheo lại tựa như một cây kim đâm vào buồng tim của đối phương: “Ta muốn cho ngươi một cơ hội, thả ngươi một con đường sống sót, nhưng vì muốn thoát tội, cả sư bá của mình mà cũng dám vu oan, hạng người như ngươi, sống trên đời còn có ý nghĩa gì?”

Bộ mặt khô gầy, già nua của lão xuất hiện một loại quang thái rất kỳ lạ, tựa như trái tim lão đang phát quang, khiến cho khuôn mặt cũng đầy ánh sáng: “Ta nói cho ngươi biết, tuy sư bá của ngươi chẳng ra sao, nhưng chuyện ngươi nói, không phải ta coi thường ông ta, nhưng đừng nói kiếp này ông ta không dám, kiếp sau cũng không dám, một trăm kiếp cũng không đến lượt ông ta làm!”

Lần này Triệu Thiên Dung đúng là bơ vơ trơ trọi, tay chân luống cuống, chỉ sợ sư phụ vận lực bóp chết mình.

Triệu Thiên Dung van nài: “Sư phụ, con, con… sư bá, con…”

“Con cái đầu ngươi!” Hoa Khô Phát phẩy tay, mấy tên đệ tử bước tới, lão căn dặn: “Nhốt tên này lại, canh giữ cẩn thận, ngày mai ta sẽ đem hắn đến quan phủ, hôm nay là ngày mừng thọ của lão phu, nào, nào nào nào, đừng mất hứng!”

Xong xuôi, lão lại quay sang nói với Ôn Mộng Thành: “Ta chỉ muốn thử tên tiểu tử này, không ngờ bảy năm qua ta dạy được một tên lòng dạ lang sói, chẳng ra thể thống gì!”

Ôn Mộng Thành cười ha hả: “Khá lắm, khá lắm.”

Hoa Khô Phát ngạc nhiên nói: “Hừ! Khá cái gì?”

“Thầy nào thì trò đó, hổ phụ không sinh khuyển tử,” Ôn Mộng Thành cười nói: “Tên đồ đệ yêu quý của ngươi thật giống ngươi. Đúng là được ngươi chân truyền!”
Bình Luận (0)
Comment