Liên tiếp mấy ngày, Mộ Linh Hi đưa đến cho Dạ Nhi không biết bao nhiêu là thuốc bổ. Hơn nữa nàng ta lại đích thân đem cho Dạ Nhi. Nàng nhớ tới lời khuyên của Dương phu nhân ngày đó nên làm mọi việc đều thật cẩn thận. Huống chi bây giờ Mộ Linh Hi đối với nàng hết sức nhiệt tình, khiến cho người ta không khỏi phải nghi ngờ. Vì vậy, mỗi lần Mộ Linh Hi đem canh đến, nàng đều lén đổ đi. Nhưng cho dù vậy, dạo này nàng vẫn hay cảm thấy tim đập loạn.
Bằng trực giác của một người đại phu, nàng cảm thấy mình nhất định là trúng độc rồi. Điều lạ là mạch của nàng chỗ nào cũng ổn, vậy nguyên nhân nào làm cho nàng bị như vậy?
Sáng hôm nay thức dậy, sắc mặt Dạ Nhi có chút tái nhợt. mà trong đại sảnh, một đám nữ quyến lại đang ngồi bên bàn chờ dùng bữa. Bách Lí Hiên Hàn cũng không thấy bóng dáng đâu nữa, chắc là vào triều sớm rồi.
Khi nàng mới đi ra, trong mắt Mộ Linh Hi bỗng chợt lóe lên một tia sáng, nhưng rất nhanh, nàng ta lập tức che dấu đi dưới bộ dạng hiền lành.
Triêu phu nhân nói: "Vương phi, người có sao không? Thân thể người không thoải mái sao? Sắc mặt người tái nhợt quá!"
Dạ Nhi khoát tay áo đáp lại: "Không có gì! Chẳng qua là thân thể ta hơi mệt một tí thôi, không có gì đáng ngại cả. Các muội không cần lo lắng."
"Ơ kìa, vương phi tỷ tỷ, thân thể người không thoải mái sao không nói một tiếng với bọn muội? Chỉ cần tỷ tỷ mở miệng, muội sẽ cho người bưng thuốc bổ đến cho người."
Dạ Nhi yên lặng liếc mắt một vòng quanh bàn, tiếp theo cười nhạt: "Cảm ơn ý tốt của các muội. Nhưng thân thể ta có uống thêm thuốc bổ cũng không khá hơn đâu. Còn về phần thuốc bỏ kia thì để cho các muội dùng vẫn hơn."
Mộ Linh Hi sau khi nghe lời này, trên mặt lộ vẻ không cam lòng: "Như vậy sao được! Thân thể tỷ tỷ kém là do thiếu chất bổ. Vì thế ta thấy tỷ tỷ nên uống thêm nhiều thuốc bổ mới được a."
"Phải không?" Dạ Nhi khẽ mỉm cười: "Nếu muội muội một lòng nhiệt tình vì ta như vậy, ta làm sao có thể cự tuyệt ý tốt? Sau này còn phải phiền muội mang thuốc đến cho ta rồi..."
"Chuyện này, tỷ muội với nhau cần gì phải khách khí thế!" Mộ Linh Hi cười tươi tắn vô cùng. Ở bên kia, Dương phu nhân không có lên tiếng, lẳng lặng cầm chén canh lên uống một ngụm.
Hàn phu nhân lúc này cũng nói: "Vương phi, sắc mặt của người như vậy ta thật không yên tâm. Hay là để ta cho tuyền đại phu đến xem mạch cho người?"
Vừa nhắc đến đại phu, Mộ Linh Hi nhanh nhảu cướp lời: "Đúng rồi, ta biết một vị đại phu rất tinh thông y thuật. Không bằng để hắn đến xem bệnh cho vương phi tỷ tỷ đi!"
Lần trước đã sắp xếp Liên đại phu xong cả rồi, Mộ Linh Hi nàng ta suy nghĩ cũng thật chu toàn.
Dạ Nhi không cầm lòng, cười nhẹ một tiếng: "Trong phủ không phải có đại phu sắn rồi sao? Muội muội còn làm phiền người ngoài làm gì? Thật ra chuyện này hay là bỏ qua đi, ta chắc là chỉ bị trúng gió tí thôi, mọi người không cần thay ta khẩn trương."
Mặt Mộ Linh Hi không bình tĩnh được nữa, giờ lại lặng như mặt hồ thu: "Nếu như vậy, mọi người cũng mau ăn sáng đi chứ, đồ ăn nguội hết cả rồi."
Sau khi kết thúc một bữa sáng dài dòng nữa, Mạt Lị vì không yên lòng nên một mình đi tìm đại phu tới cho Dạ Nhi. Mặc dù bản thân Dạ Nhi cũng là đại phu, nhưng y thuật của mỗi đại phu đều không giống nhau. Huống chi, đây không phải Thiên Diệp vương triều, đại phu đương nhiên sẽ có cấp độ khác. Cho nên nàng cảm thấy gọi một đại phu đến xem mạch cho vương phi cũng là chuyện thường tình.
Kết quả sau cùng là chỉ mất một lát, Mạt Lị đã đem đại phu đến tận nơi bắt mạch cho Dạ Nhi.
"Vương phi nương nương, trong khoảng thời gian này, người thường cảm thấy váng đầu hoa mắt, hơn nữa buồn ngủ không tỉnh táo có phải không?" Nam Cung ngự y nhìn nàng, thần sắc ngưng đọng nói.
Dạ Nhi gật đầu: "Đúng vậy! Bất quá gần đây khí trời nóng nực nên ta nghĩ mấy triệu chứng này là bình thường. Làm sao vậy, Nam Cung ngự y, ta thật sự bị trúng độc à?"
Nam Cung ngự y không nhịn được thở dài nói: "Bẩm nương nương, theo như hạ quan xem thì tình huống này nhìn bề ngoài giống như là bị cảm nắng, nhưng trên thực tế lại là...." Nói đến đây, hắn bỗng dừng lại.
Mạt Lị ghét nhất là người khác đem lời nói hết một nửa rồi nửa sau dừng lại, thật khó chịu, nàng ta thúc giục: "Lại là cái gì thì ngươi mau nói đi! Đừng có ấp a ấp úng!"
Nam Cung ngự y đem sợi tơ vừa xem mạch xong thu vào, thản nhiên nói không chút hoang mang: "Vương phi nương nương, lúc hạ quan xem mạch cho người, phát hiện ra mạch người rất bất thường. Mạch khi chậm khi gấp, khi nhẹ như nước chảy mây trôi, khi nặng giống vạn mã bôn đằng."
Dạ Nhi vừa nghe, lập tức khẩn trương lên. Chuyện này khiến nàng bỗng có linh cảm xấu. Sao trước đây nàng lại không phát hiện ra? Nàng hỏi: "Cái này có nghĩa là sao?"
Nam Cung ngự y chỉ trầm mặc một lát rồi đáp lời: "Thứ cho hạ quan nói thẳng, mạch người như vậy, hẳn là đã trúng độc!"
"Cái gì? Trúng độc?" Mạt Lị ở một bên bị dọa đến thót tim: "Ta thấy vương phi gần đây chẳng qua chỉ là hơi mệt thôi. Mặc dù mặt người có chút nhợt nhạt, nhưng cũng không giống người bị trúng độc mà mặt mày xanh lét, môi tím má đen. Nam Cung ngự y, ngươi chẩn bệnh lại lần nữa đi, có thể ngươi chẩn sai a."
Dạ Nhi lắc nhẹ đầu một chút, ý bảo Mạt Lị đừng nói nữa. Nam Cung ngự y có y thuật cao minh, mà trúng độc là một chuyện hệ trọng, nếu không nắm chắc tám phần thì chắc chắn sẽ không nói lung tung. Nhưng điều khiến nàng ngạc nhiên nhất chính là mạch của nàng không có ai biết, bản thân cũng không thấy gì, sao hắn có thể khẳng định nàng trúng độc đây?
Nàng đứng lên nói: "Nam Cung ngự y, ta trúng độc nghiêm trọng lắm sao?"
"Bẩm vương phi, người có vẻ như bị trúng "vạn tượng tử hồng". Đây là âm độc đặc biệt ở Thiên Thần quốc chúng ta. Khi trúng độc lần đầu, người không có biểu hiện gì lạ. Nhưng khi bị hạ độc lần ba, thân thể liền không có sức, sắc mặt nhợt nhạt. Trúng độc lần thứ năm, sắc mặt đỏ lên. Nếu trúng độc lần thứ bảy thì sẽ nôn ói không ngừng. Còn bị hạ độc đủ chín lần.....cho dù thần tiên tái thế cũng khó cứu. Chẳng qua loại độc này không thể đoán được dựa vào việc đoán mạch bình thường được. Đã có nhiều người bị hạ độc chết, cho đến lúc sắp nhắm mắt xuôi tay cũng không tra ra được nguyên nhân bản thân vì sao mà chết!"
Không ngờ Thiên Thần quốc lại có loại độc dược thần kì như vậy. Thảo nào nàng cũng là đại phu lại không đoán ra.
Đúng là bỉ ổi! Cái người dám hạ độc chết bổn cô nương nàng đây từ từ, nếu bị nàng bắt được thì nàng sẽ lột da, rút gân, uống máu hắn cho xem!
Mạt Lị lúc này nói: "Nói vậy, vương phi nhà ta đã bị hạ độc năm lần rồi? Trời ơi, việc này phải xử trí sao đây? Nam Cung ngự y, tình trạng như bây giờ còn cứu vãn được nữa không?"
"Mạt Lị cô nương cứ yên tâm! May mà độc trong người vương phi không sâu lắm, hạ quan vẫn có biện pháp giải trừ!"
"Tạ ơn trời đất! Nếu như vương phi gặp chuyện gì không may thì kẻ nô tì ta đây phải sống làm sao? Hoàng thượng Thiên Diệp mà hỏi xuống, ta có mười cái đầu cũng không đủ để rụng a!"
Dạ Nhi nghe Mạt Lị nói vậy buột miệng cười: "Nói hồi lâu, thì ra vẫn là lo cho mạng nhỏ của ngươi à? Người thật không có đạo đức!" Nói xong, nàng còn giả vờ lắc đầu.
"Người không vì mình, trời tru đất diệt. Mạng nô tì có nhỏ đi chăng nữa thì cũng do mẹ sinh ra. Ở trong mắt mẹ nô tì, nô tì cũng đáng giá bằng công chúa đấy!"