"Không sao đâu, dù sao bổn vương cũng không đói. Ái phi hài lòng là được rồi."
Bách Lí Hiên Hàn lẳng lặng quét mắt nhìn về phía Dạ Nhi một cái, giống như nhìn một tiểu oa nhi. Ánh mắt kia làm cho nàng có chút không tự nhiên: "Vương gia, người làm sao vậy? Tại sao lại nhìn ta với ánh mắt ấy? Trên mặt ta có dính gì bẩn à?"
Bách Lí Hiên Hàn hơi hơi cười nói: "Không có gì, chẳng qua bổn vương thấy ái phi bỗng nhiên trở nên mĩ lệ động lòng người nên không nhịn được nhìn một chút."
Cái gì gọi là mĩ lệ động lòng người? Cô nãi nãi ta có gì mà không tốt chứ? Bất quá, nói đi cũng phải cũng phải nói lại, người này miệng lưỡi ngọt lên khi nào vậy? Hắn bôi mật ong lên mép sao? Nhất định là có mưu đồ đen tối.
Ngơ ngác một chút, nàng ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vương gia nói thật buồn cười!"
Bách Lí Hiên Hàn đưa ánh mắt đến đây, hắn bước đến bên cạnh bàn ăn, nhìn đống xương ngổn ngang rồi nói: "Ái phi, không biết đồ ăn ở Thiên Diệp và Thiên Thần nơi nào ngon hơn?"
Dạ Nhi nhún nhún vai: "Đồ ăn sao? Cả hai đều ngon cả. Người hỏi vậy thần thiếp thật không biết phải trả lời như thế nào nữa....."
"Có đúng vậy không? Chờ đến lúc ái phi về lại nhà, nàng có thể đưa ta đi nếm thử món ngon không?"
Hôm nay gặp gió gì vậy ạ? Người này sao tự nhiên lại hứng thú với Thiên Diệp vậy trời? Dạ Nhi bèn nói:"Vương gia muốn thưởng thức các món ăn ở Thiên Diệp? Được, thần thiếp có thể làm cho người."
"A?" Bách Lí Hiên Hàn cười yếu ớt: "Nàng đường đường là thiên kim cành vàng lá ngọc, sao có thể đích thân xuống bếp được?"
Dạ Nhi nghe nói vậy, lập tức nhận ra mình vừa lộ sơ hở. Đông Lăng Tiểu Ức trời sinh được nuông chiều từ bé, sao có thể biết nấu nướng? Nàng lập tức đổi lời: "À, thần thiếp bình thường rảnh rỗi ngồi trong cung chán quá, một lần thưởng thức được món ăn ngon liền sinh ra hứng thú muốn động chân động tay. Hơn nữa, sau này mẫu hậu biết được ta có lòng muốn học nên đặc biệt mời vài vị đầu bếp trong cung đến dạy. Vì vậy, thần thiếp đối với việc nấu nướng cũng hiểu sơ sơ chút ít."
"Thật không ngờ đại công chúa của Thiên Diệp vương triều lại học tốt như vậy, xem ra ta thật muốn nếm thử một chút." Bách Lí Hiên Hàn càng nói ý cười càng đậm.
Dạ Nhi chỉ đành cứng người và cười cười nói: "Vậy đến lúc đó, thần thiếp nhất định sẽ làm cho người một bàn ăn thật ngon."
................
Ăn uống no say xong, Bách Lí Hiên Hàn bỗng đề nghị: "Nàng ăn no rồi, hay là cùng ta đi dạo phố đi."
Dạ Nhi sửng sốt một lát, nàng cũng đang nghĩ đi dạo kinh thành của Thiên Thần, nhưng .......
Liếc mắt nhìn hắn một cái, nàng chưa từng nghĩ đến việc cùng hắn đi dạo a! Cười khẽ hai tiếng, nàng nói: "Vương gia còn việc quốc gia đại sự, thần thiếp không dám làm phiền....."
Nhưng mà hắn thì lắc đầu lia lịa: "Không đâu. Gần đây phụ hoàng nói rằng bổn vương không cần quan tâm đến quốc sự, cứ cùng nàng bồi dưỡng tình cảm thật tốt để sớm làm hoàng thất khai chi tán diệp(mở rộng/con đàn cháu đống). Làm sao lại nói đến chuyện quốc sự đó?"
Stop! Khai chi tán diệp? Ngươi có năng lực kia sao? Giả bộ quá mức rồi đấy!
Dạ Nhi lén nhìn nửa người dưới hắn bằng một ánh mắt khinh bỉ. Nàng giả vờ vui vẻ nhưng trong lòng lại chẳng hề vui chút nào: "Vương gia, người cứ hay nói đùa. Nếu như quả thật người muốn khai chi tán diệp, trong phủ không phải có một đống nữ nhân rồi sao? Các nàng ấy cũng đang chờ chực thời khắc khai tán chi diệp vì vương gia đấy."
Bách Lí Hiên Hàn nhíu mày: "Các nàng ta? Nàng thấy bọn họ có đủ tư cách sinh hạ hài tử của ta sao?"
Bọn họ không có tư cách thì nàng có sao? Bình thường, lúc nam nhân của cẩm một nữ nhân đều biết dùng những hoa ngôn xảo ngữ (lời ngon tiếng ngọt) như vậy, mục đích cũng chỉ là làm nàng ta thấy mình đặc biệt. Sau này trúng phải lưới tình của hắn rồi thì trải qua cuộc sống tranh giành tình nhân chìm nổi cũng "dễ dàng" lắm đây!
Bất quá điểm này hắn tính sai rồi. Dạ Nhi nàng có gì không tốt chứ? Trời sinh nàng ra đã có tâm trí bình tĩnh, sẽ không dễ dàng trúng những viên đạn bọc đường lì lợm đó đâu. Nàng là thân thể bách độc bất xâm. (trăm độc không xâm hại được)
Lạnh lùng cười một tiếng, nàng nhìn hắn giả vờ hồ đồ nói: "Vương gia đối với mấy nữ nhân kia đã không hứng thú, mong rằng đối với ta càng không."
Khuôn mặt lạnh lùng của Bách Lí Hiên Hàn dần tỏa ra một đóa hoa mềm mại. (Vũ Nhi: Hàn ca đang cười đấy ạ.) Không sai! Hắn quả thật không có chút hứng thú với mấy nữ nhân phiền phức đó, nhưng không có nghĩa là hắn không có hứng thú với thế thân của Thiên Diệp công chúa gả cho mình. Hắn khẽ nhích người đến gần nàng, mang theo vẻ mặt ái muội nói: "Vậy bây giờ nàng muốn biết xem ta có hứng thú với nàng không sao?"
Hai người đứng sát nhau, nhất thời tim Dạ Nhi đập loạn lên không ít. Nàng vội lui về sau một bước: "Không cần, ta đối với cái này không có hứng thú." Nói xong nàng liền xoay người vội rời đi.
Được lắm! Muốn đùa giỡn ta? Ngay cả cửa sổ cũng không có! Biến ngay đi, trêu đùa ta cũng chưa đến lượt ngươi.
Đi trên đường cái, có không ít nữ nhân rối rít quay đầu nhìn Bách Lí Hiên Hàn, trên mặt thậm chí còn đỏ ửng. Hiển nhiên bọn hạ chính là bị hắn mê hoặc rồi.
Đi bên cạnh hắn, Dạ Nhi rõ ràng có cảm nhận được một cảm giác đố kỵ đang mãnh liệt trào dâng ở xung quanh mình. Những nữ nhân kia chắc hận không đem được nàng ra dùng một cước đá bay đi cho rồi, để bọn họ có thể đứng ở vị trí của nàng hiện tại.
Aizz, thật không có biện pháp mà....Đi cùng một nam nhân có khuôn mặt tướng đào hoa như vậy thì đành chịu thôi. Bất quá, đối mặt với những nữ nhân đang si mê mình, Bách Lí Hiên Hàn lại có vẻ rất tự taij, giống như đã sớm trở thành thói quen vậy.
Thời điểm hai người vừa đi ngang qua một hàng bán đồ trang sức, Dạ Nhi bỗng nhiên dừng lại. Nàng cầm một cây trâm cài tóc lên hỏi chưởng quỹ: "Chưởng quỹ, cây trâm này bao nhiêu tiền?"
Chưởng quỹ cẩn thận đánh giá nàng một chút, thấy nàng mặc trên người vải vóc thượng đẳng, nhất định là người nhà có tiền, cho nên sử dụng ngay công phu sư tử ngoạm: "Cô nương thật là biết xem hàng a! Đây là cây trâm chúng ta phải chở về từ Nam Hải xa xôi đấy, thủ công tinh tế, chất liệu gỗ bảo đảm, chỉ cần một trăm lượng bạc thôi."
"Cái gì? Một trăm lượng bạc? Ngươi định cướp của à? Làm gì có kiểu kêu giá lên trời vậy chứ?"
Người chưởng quỹ nghe lời này, lập tức há hốc mồm. Nhìn nàng một thân mặc y phục hoa lệ, theo đạo lý mà nói thì không phải không nên hẹp hòi như vậy sao?
Lúc này Bách Lí Hiên Hàn lại nói: "Cây trâm này, ta muốn. Đem bọc lại cho ta."
"Ơ...ngươi...." Dạ Nhi quay đầu, hung hăng nhìn hắn. Người này có tiền nên muốn lãng phí thế nào cũng được ư? Nói rõ ra thì hắn bị lừa rồi vẫn còn muốn tiếp tục sao?
Tên tham tiền kia hoàn toàn không để ý đến Dạ Nhi, vẻ mặt hắn ta đầy kích động nhìn vè phía Bách Lí Hiên Hàn: "Vị công tử đây thật sự muốn mua cây trâm?"
"Dĩ nhiên rồi, bất luận bao nhiêu bạc ta cũng trả." Bách Lí Hiên Hàn nói xong liền trực tiếp móc trên người ra tờ ngân phiếu một trăm lượng bạc. Ngay tức khắc, ánh mắt chưởng quỹ sáng lên, sáng hơn cả đèn!
Song thời điểm ngân phiếu sắp đến tay chưởng quỹ thì bị Dạ Nhi tay nhanh mắt lẹ chụp lấy. Nàng nhìn Bách Lí Hiên Hàn nói: "Gia, người có tiền cũng không cần phải phí một trăm lượng bạc để mua một cây trâm cài tóc như vậy. Một trăm lượng bạc? Chỉ có người thiếu não mới mua!"
Chưởng quỹ nghe được, thật sự là tức đến điên luôn rồi. Khó khăn lắm mới gặp được người mua hào phóng vậy, kết quả nửa đường lại gặp phải Trình Giảo Kim. Mất mặt, hắn nói: "Cô nương, cô nương không muốn mua thì cũng đừng ngăn cản người khác mua chứ. Cô nương phải biết rằng đầu năm nay kiếm tiền không dễ a. Ta ngày ngày đi sớm về khuya cũng đâu có lợi gì nhiều đâu."