Lời hắn nói không hẳn là không có đại lí, cũng bởi thế mà làm cho Dạ Nhi muốn giận mà không giận nổi. Nàng hít sâu một hơi rồi bình tĩnh nói: "Vương gia, người không biết làm như vậy thiếp sẽ cảm thấy xấu hổ sao?"
"Xấu hổ? Sao nàng lại phải xấu hổ? Nàng với ta đã là phu thê, ôm nhau ở một chỗ, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa (***đạo lí hiển nhiên***)!"
"Cho dù chỉ ôm một cái thì cũng không được ôm ở trước cổng như vậy!"
"Vậy ý nàng là ta nên ôm nàng trong phòng chứ gì? Được rồi, nàng yên tâm, lần sau nhất định ta sẽ ôm nàng ở phòng ngủ của chúng ta."
Cái tên này.............
Dạ Nhi trợn tròn mắt, sao nàng có cảm giác giống như vừa bị hắn gài bẫy vậy, bị lừa rồi!
Lấy lại tinh thần, nàng phẫn nộ quát: "Ai muốn ôm ngươi trong phòng hả? Vừa nghĩ đã buồn nôn."
Bách Lí Hiên Hàn dùng một tay bá đạo ôm nàng vào trong ngực: "Có nôn hay không đến lúc đó hẵng hay. Ừm, vương phi thân ái của ta, với tư cách là tướng công, ta đương nhiên sẽ làm tròn bổn phận. Nhưng không biết khi nào nàng mới thực hiện nghĩa vụ sinh con nối dòng của mình đây?"
Lúc Dạ Nhi nghe tới mấy chữ con nối dòng, mày nhỏ chợt nhíu lại. Hơn nữa, cả người bị hắn ôm nên nóng đến sắp phát lửa.
Thực đáng chết, trong cái thời tiết nóng chết người này mà ngươi còn muốn ôm ta đến khi nào? Có phải ôm chặt như vậy để âm mưu lấy mạng người, sau đó chờ thê tử chết thì quang minh chính đại lấy thêm một đàn thê thiếp mới không?
Nàng phải khó khắn lắm mới giả bộ bình tĩnh được: ''Vương gia, xung quanh người có rất nhiều nữ nhân, muốn nối dõi tông đường không phải rất đợn giản sao? Chỉ cần ngài mở miệng nói một tiếng, đảm bảo sẽ có một đám nữ nhân tranh nhau lên giường với người đấy."
"Ái phi có điều không biết rồi, Thiên Thần quốc chúng ta có một quy định, đó là nếu chính phi không thể sinh con nối dòng, vậy thì các tiểu thiếp trong phủ đời này cũng không được sinh con."
"Sao cơ?" Cằm Dạ Nhi suýt rơi xuống đất: "Sao lại có cái quy củ biến thái vậy như vậy? Lỡ chính phi là gà mái không biết đẻ trứng, như vậy vương gia không phải là đoạn tử tuyệt tôn sao!"
"Đúng vậy!" Bách Lí Hiên Hàn có vẻ bất đắc dĩ nói: "Kì thật ta cũng không muốn thế, nhưng đây là quy củ do lão tổ tông đặt ra, chúng ta là hậu thế, không thể làm trái được! Nếu không là đại nghịch bất đạo." Nói xong, hắn dùng vẻ mặt thú vị nhìn Dạ Nhi, rất chờ mong phản ứng của nàng.
Xong rồi! Xong rồi!
Sau lưng của Dạ Nhi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, trắc phi của hắn ngay cả nằm mơ cũng muốn được sinh con cho hắn, nếu biết mình là nguyên nhân không thể để các nàng đạt được nguyện vọng, không nói đến hận mình thôi mà có khi còn bất chấp thủ đoạn độc ác để đối phó mình ấy chứ. Bởi vì chỉ khi mình chết, trong phủ mới có thể lập tân vương phi. Như vậy, các nàng cũng có thể sinh con trai thừa tự rồi.
Thế không phải cái mạng nhỏ của mình đang gặp nguy hiểm ư? Nói không chừng vào một ngày nào đó, sau khi lên giường ngủ rồi không bao giờ rời giường được nữa.
Không được! Vì bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, vẫn nên nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi nơi này. Phải! Như vậy là tốt nhất!
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng nàng nói: "Vương gia, thiếp có một thỉnh cầu nho nhỏ, người đồng ý với thiếp được không!"
"Thỉnh cầu gì?"
"À...ừm....người hưu ta được không?"
Cái gì! Bách Lí Hiên Hàn vừa nghe xong lập tức nổi giận mà im lặng.
Thấy hắn không nói, Dạ Nhi tưởng là có hi vọng nên nói tiếp: "Thật ra ta cũng biết vương gia bị ép lấy ta. Nếu ta không muốn gả, vương gia cũng không muốn cưới, không bằng chúng ta hòa ly (***ly hôn***) đi! Hòa ly xong, vẹn toàn đôi bên!"
Rốt cục thì Bách Lí Hiên Hàn nở một nụ cười quỷ dị: "Nếu chúng ta hòa ly, đến lúc đó tai ương sẽ đổ lên đầu dân chúng Thiên Diệp quốc của nàng thì sao? Lúc trước phụ hoàng nàng vì muốn hai nước hòa bình nên mới gả nàng cho ta. Hơn nữa, hai bên còn thành lập hiệp nghị là ta và nàng, không ai được hưu ai, bằng không sẽ xem như có một bên vi phạm hiệp ước. Để xem, khi đó chiến tranh nổi lên bốn phía, nàng cũng đừng trách Thiên Thần quốc chúng ta vô tình với Thiên Diệp quốc của nàng."