Nhất Phẩm Ngỗ Tác

Chương 18

Khi Mộ Thanh tỉnh lại, trong xoang mũi vẫn còn thoang thoảng mùi hương son phấn nhàn nhạt kia, cơ thể đã cử động được.

Vẫn là đêm, không biết canh giờ nào, có ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên ngọn cây, ánh sáng lạnh loang lổ đầy đất.

Mộ Thanh ở một gian phòng trống, sàn nhà dưới người có mùi hoa lê nhàn nhạt, trong mùi thơm còn có mùi sơn mới.

Sơn mới...

Mộ Thanh ngẩng đầu, nhìn về phía đỉnh đầu. Ánh sáng trong phòng khá tối, ánh trăng không chiếu đến xà nhà, chỉ cảm thấy xà nhà rất cao rộng.

Lầu các?

Lầu các mới sơn, còn không phải là chỗ viện phải sửa hôm nay à?

Mộ Thanh khó hiểu vì sao mình lại bị đưa tới chỗ này, nhưng làm nàng càng khó hiểu hơn là nha hoàn kia. Nàng chưa từng học kỹ xảo theo dõi, nhưng có kỹ thuật đánh cận chiến ở đó, người thường muốn phát hiện nàng cũng khó. Nàng vừa đuổi theo nha hoàn kia thì trúng độc, chứng tỏ người kia đã phát hiện ra nàng. Thân thủ nữ tử có lẽ rất cao, thả hương độc xen lẫn trong mùi son phấn, mượn chiều gió hạ độc nàng, thủ đoạn dùng độc rất cao tay.

Một nha hoàn phủ Thứ Sử lại là cao thủ bậc này. Phủ Thứ Sử này... có kỳ lạ!

Mộ Thanh đứng dậy, chân cẳng còn hơi mềm, nhưng không ảnh hưởng đến việc di chuyển. Nàng đẩy cửa phòng, quả nhiên ngoài cửa bị khóa, nàng lại xoay người đi đến trước cửa sổ, vừa định duỗi tay đẩy, chợt nghe ngoài cửa phòng lạch cạch một tiếng!

Mộ Thanh quay ngoắt người lại, chỉ thấy cửa phòng lặng lẽ mở ra, ánh trăng chiếu sáng, gió đêm hiu hiu, có người từ cuối ánh trăng đi tới.

Ánh trăng không mờ, hải đường rơi đầy vườn, tàn hồng khắp nơi. Gió mát thổi qua tay áo người nọ, tay áo hoa lệ hòa vào ánh trăng, người nọ đi dưới ánh trăng, từng bước đạp lên tàn hồng.

Đi đến trong vườn, người nọ đưa mắt nhìn vào trong phòng. Gió thổi vườn hải đường, tán hoa dừng trên đầu vai, người nọ chỉ thoáng nghỉ chân ở trong vườn đã khiến người ta chợt sinh cảm giác trăng sáng chiếu hải đường, không phụ người đứng dưới hoa trong ánh trăng.

Mộ Thanh đứng bên cửa sổ, tay áo rũ xuống, giữa ngón tay đã giấu đi màu tuyết, vận sức chờ phát động. Nàng không biết vì sao nàng lọt vào tay đối phương. Đối phương không thu đi binh khí trên người nàng, có lẽ cảm thấy nàng không đáng sợ? Cho dù lý do là gì, dẫu sao nàng vẫn có cơ hội hơn là không có binh khí trong tay.

Nghĩ tới đây, người nọ đã ở bậc thang, lưng quay về ánh trăng.

Tuy hơi tối nhưng Mộ Thanh vẫn nhìn rõ mặt người nọ. Trên mặt người nọ đeo mặt nạ nửa mặt, ngọc tím mạ vàng, đai ngọc thắt eo, chỉ một nửa dung nhan đã là sắc tuyệt nhân gian.

Giọng người nọ còn lười biếng hơn cả ngọn gió mát vào đêm, hắn dựa vào cạnh cửa nhìn nàng, giọng điệu càng lười hơn: “Tỉnh sớm vậy.”

Mộ Thanh không nói, nàng giả làm thợ thủ công lẫn vào phủ Thứ Sử, hiện giờ thất thủ bị bắt, ở trong mắt đối phương chắc là thân phận thích khách. Nhưng chưa từng thấy có ai không giam thích khách vào nhà lao, cũng không thu binh khí trên người thích khách. Người này không phải Thứ Sử Trần Hữu Lương. Trần Hữu Lương đã cao tuổi, nam tử trước mắt lại là thanh niên, tuổi tác hai người không khớp.

Nếu vậy, vì sao người này lại ở trong phủ Thứ Sử?

Buổi đêm nàng vào phủ Thứ Sử làm thích khách, thất thủ bị bắt, vì sao không phải Trần Hữu Lương đến gặp nàng? Người này biết được nàng bị nhốt ở lầu các, còn đêm khuya một mình tới gặp, chứng tỏ hắn biết rõ phủ Thứ Sử như lòng bàn tay. Hắn có quan hệ chặt chẽ với Trần Hữu Lương?

Rốt cuộc thân phận người này ra sao?

Mộ Thanh suy đoán, đã nắm chặt dao giải phẫu trong tay áo.

Ở cửa, nam tử liếc về phía cổ tay áo của nàng, không chút để ý: “Bộ dao nhỏ kia tổng cộng có mấy cái? Tinh xảo sắc bén đấy.”

Khi nói chuyện, ngón tan hắn hơi nghiêng đi, ba cây dao nhỏ hiện ra dưới ánh trăng, màu trắng tuyết đập vào mắt Mộ Thanh khiến nàng biến sắc!

Ba con dao này, đúng là dao giải phẫu mà đêm trước nàng để lại ở ngõ nhỏ kia! Lúc ấy đi vội, nàng chưa kịp lấy đi, còn tưởng rằng không tìm được lại nữa. Bộ dao này tổng cộng bảy cái, là năm đó cha nhờ một người bạn làm thợ rèn chế tạo, thuận tiện còn làm một bộ dây da buộc vào cánh tay, ở trong có cơ quan đơn giản, hình dạng giống ám tiễn, khi cần bấm vào là có thể đến tay, dùng phòng thân rất tốt.

Nhưng Mộ Thanh không trả lời, ánh mắt nàng phát lạnh, hỏi: “Người đêm trước là ngươi?”

Hỏi câu này, nàng lại cảm thấy không giống. Tuy rằng người này đeo mặt nạ, người đêm trước che mặt, đều không nhìn thấy mặt hai người, nhưng khí chất khác biệt rất lớn. Vì thế nàng thay đổi phỏng đoán: “Đêm trước là người của ngươi?”

“Ừ.” Bộ Tích Hoan lười nhác ừ một tiếng, dứt khoát thừa nhận. Chẳng qua hắn không ngẩng lên, cúi đầu thưởng thức ba con dao kia: “Vốn gọi ngươi về hỏi mấy câu, ngươi lại suýt phế luôn người ta.”

“Có việc hỏi, vì sao không quang minh chính đại hiện thân?” Mộ Thanh nhíu mày, sắc mặt bao phủ sương lạnh. Nàng ra khỏi sòng bạc mới gặp được người kia, tức là lúc ấy người này ở sòng bạc: “Ngươi là Ngụy Công Tử?”

Tuổi tác của người này xấp xỉ với Ngụy Công Tử trong lời đồn trên giang hồ. Ngụy gia và sĩ tộc môn phiệt Giang Nam có giao tình rắc rối khó gỡ. Nếu người này là Ngụy Công Tử thì có thể giải thích vì sao hắn đang ở trong phủ Thứ Sử. Vậy tin đồn Thứ Sử Trần Hữu Lương không lui tới với đồng liêu và thương gia chính là đang trào phúng thế nhân.

Mộ Thanh trào phúng hừ một tiếng. Trong vườn có gió thổi qua, một nhành hải đường ở chỗ sâu chợt rung rinh.

Bộ Tích Hoan ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt: “Võ công của ta không kém như hắn.”

Nhành hải đường kia lại rung rinh.

Mộ Thanh nhíu mày, không phải Ngụy Công Tử? Vậy thân phận người này là gì? Đêm đó muốn gặp nàng và đêm nay gặp lại có mục đích gì? Quan trọng nhất là nàng trà trộn vào phủ Thứ Sử bị bắt, Trần Hữu Lương hoặc là người này định xử lý nàng thế nào?

“Công phu của ngươi là học từ ai?” Bộ Tích Hoan bình tĩnh nhìn Mộ Thanh, cuối cùng hỏi vào vấn đề chính.

“Cố Nghê Thường.” Mộ Thanh không muốn trả lời, nhưng nàng rất rõ hoàn cảnh hiện tại của bản thân.

Nha hoàn có thủ đoạn dùng độc cao minh, nam tử đêm khuya đến gặp có thân phận không rõ, chủ nhân phủ Thứ Sử chưa từng xuất hiện… Phủ Thứ Sử này dường như cất giấu một bí mật rất lớn, nàng không biết việc này nên sa vào đây. Nếu hiện tại đối phương không giết nàng thì chắc chắn có việc muốn hỏi. Nếu nàng không trả lời sẽ bất lợi với nàng.

Dĩ nhiên Mộ Thanh cũng biết, nếu nàng trả lời, đối phương đã biết chuyện mình muốn biết, có lẽ cũng sẽ giết nàng. Cho nên nàng lựa chọn nói thật, đôi khi càng là lời nói thật càng khó khiến người ta tin tưởng. Cố Nghê Thường không ở Đại Hưng, không ai có thể tra ra được nàng. Nếu đối phương để ý thân thủ của nàng, không tra được người có lẽ còn hỏi nàng, như vậy có thể kéo dài thêm một ít thời gian, tranh thủ cơ hội chạy trốn cho mình.

Cha đi rồi, nàng lẻ loi một mình không sợ chết. Nhưng trước khi tra được hung thủ hại cha và báo thù, nàng phải giữ mạng mình.

Mộ Thanh nhìn thẳng vào Bộ Tích Hoan, trên mặt hắn đeo mặt nạ, không thể thấy quá nhiều biểu cảm, chỉ có thể nhìn thấy hắn cụp mi như đang suy tư gì đó, giọng điệu hơi mất hứng: “Nữ tử?”

“Đúng vậy.” Mộ Thanh trả lời, lại nhíu mày. Người này không thích nữ tử?

“Bản lĩnh quan sát sắc mặt người ở sòng bạc của ngươi cũng là nàng ấy dạy?” Bộ Tích Hoan dựa vào cửa, hơi nghiêng đầu, gió đêm phả vào khiến người ta lười biếng. Hắn hơi uể oải, nhưng đôi mắt kia lại làm người ta nhớ đến kẻ đi săn chợp mắt trong đêm đen, tuy mệt mỏi nhưng vẫn khiếp người.

Mộ Thanh vừa thấy ánh mắt kia thì biết, đây mới là thứ mà người này thật sự để ý.

“Không phải.” Nàng trả lời, ngay sau đó lại thấy nam tử nhướng mày, ý nghĩa rõ ràng, chờ lời tiếp của nàng.

“Giáo viên Uy Liêm-Ba Tát.” Nàng lại trả lời. Bấy giờ quả nhiên thấy mày kiếm của nam tử hơi run dường như thấy cái tên này hơi kỳ lạ.

Tên này đúng là cổ quái, nghe không giống người Ngũ Hồ ở quan ngoại, mà lại giống người Tây Dương. Trong “Tổ châu thập chí” có ghi lại: “Phía Tây có biển, bát ngát mênh mông. Nơi tận cùng có dị nhân quốc, tóc xoăn mắt lam, màu da ngoại hình khác biệt.” Thời Thái Tổ, từng có ngư dân Tây Hải ra biển vớt được xác chết gặp nạn trên biển, tóc xoăn màu vàng, mũi cao mắt sâu. Ngư dân cho rằng yêu quái, sau đó thuỷ quân đi thuyền ra biển xem, đệ sổ con tấu lên triều đình, mới có người suy đoán là người Tây Dương. Nhưng từ đó về sau lại chưa từng gặp nữa, trời cao biển xa, đi thuyền khó đến, Đại Hưng không đến được nơi tận cùng Tây Hải kia, vậy cũng khó thấy được người ở nơi tận cùng đó.

Bộ Tích Hoan nhìn Mộ Thanh, một nữ Ngỗ Tác, chắc chắn chưa từng đọc tàng thư hoàng gia, cho nên không thể bịa ra cái tên Tây Dương này được. Vậy tức là... nàng thực sự có gặp?

“Hiện tại người này ở đâu?”

“Nước Anh.”

“...” Đây là tên nước của người dị quốc kia?

“Ngươi muốn biết, ta đã nói cho ngươi. Ngươi định xử lý ta thế nào?” Mộ Thanh mở miệng hỏi.

Bộ Tích Hoan đang cúi đầu suy tư, nghe vậy ngẩng lên nhìn Mộ Thanh, ánh mắt sâu thẳm khó lường. Thiếu nữ này, hiện tại ăn mặc thành thiếu niên, mặt mày bình thường, khí chất lại vẫn thanh trác. Hắn nhìn ra nàng không sợ hắn. Thân trong khốn cảnh, từ ban đầu đề phòng đến hiện tại phối hợp, nàng, nhìn thì ngoan ngoãn, thật ra lòng có tính kế, nhìn thì thức thời, thật ra tạm thời ngủ đông.

Nữ tử này, nếu không phải có tật xấu mềm lòng, thật sự đúng là có tiềm chất châu báu.

Hắn nên xử lý nàng thế nào đây...

Bộ Tích Hoan không mở miệng một lúc lâu, chỉ nhìn Mộ Thanh, có vẻ suy tư, trong vườn chợt xuất hiện một bóng đen.

“Chủ thượng.” Không biết bóng đen kia hiện thân từ chỗ nào, khi chạm đất thì đứng trong bóng tối, nơi ánh trăng không chiếu tới theo thói quen, không tiếng động.

Bộ Tích Hoan dựa vào cạnh cửa, để bóng đen kia quỳ gối dưới bậc trước phòng sau đó ngẩng đầu nhỏ giọng nói với hắn mấy chữ.

Mấy chữ kia không phát ra tiếng như dùng nội lực truyền âm nhập mật, Mộ Thanh không nghe được, lại biến sắc! Chỉ thấy Bộ Tích Hoan chợt xoay người, nhìn về phía người mặc áo đen.

Dưới cửa sổ, ánh mắt Mộ Thanh hơi lóe rồi chợt mở miệng: “Thi thể ở nơi nào? Đưa ta đi xem!”
Bình Luận (0)
Comment