Cạch!
Trên bàn cờ, quân cờ rơi, tiếng giòn như ngọc.
“Tạ gia đưa tứ công tử đích xuất tới, đã ở Sở Mỹ Nhân một thời gian. Ngươi cũng nên gặp rồi.” Ngụy Trác Chi phe phẩy quạt nhìn bàn cờ, không ngẩng đầu.
“Mấy năm nay Tạ gia thường xuyên qua lại với sĩ tộc Giang Bắc. Hiện giờ Giang Bắc đã trải rộng dòng chính Nguyên gia. Tạ gia đưa đích công tử đến bên cạnh ngươi, đúng là bỏ hết vốn gốc.”
“Lão tứ Tạ gia không phải người thông minh, chắc chắn Nguyên gia biết rõ. Đưa một đứa ngu xuẩn như vậy đến bên cạnh ngươi, rõ ràng là đang công khai. Trước kia còn đưa vài người thông minh đến, hiện giờ đưa cả đứa ngốc đến, trong sáng ngoài tối đều dùng tới. Nguyên gia sốt ruột.”
“Nguyên gia, trong có tam quân, ngoài có Lang Sư Tây Bắc. Giang Bắc đã vào trong túi Nguyên gia. Tướng lĩnh Giang Bắc không giỏi thuỷ chiến, ba trăm ngàn thủy sư Giang Nam không phải dòng chính Nguyên gia. Bào muội của Đô đốc Thuỷ quân Thiện Kỳ lúc trước đấu rất căng với Thái Hoàng Thái Hậu ở trong cung, hai nhà có thù truyền kiếp không thể hòa giải. Mấy năm nay Nguyên gia bất hạnh không thể với bàn tay đến Giang Nam, hiện giờ trưng binh ở Giang Nam theo chiến sự Tây Bắc, đám tân binh này chính là hạt giống huấn luyện Thủy sư.”
“Trong tay Nguyên gia không có tướng lĩnh Thủy sư. Nếu cho Nguyên Tu đám tân binh này, để hắn rèn luyện đám hạt giống này thành sói trong chiến sự Tây Bắc, chọn mấy tay khá là có thể thành tướng lĩnh Thủy sư! Nguyên gia đã sắp duỗi tay tới Giang Nam rồi.”
“Chúng ta cũng phải tăng tốc. Đồ trong tay ta đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu mỗi người, chờ danh sách của ngươi.” Ngụy Trác Chi nói tới đây, ngước mắt quay đầu.
Hắn lảm nhảm một mình lâu như vậy, sao không thấy tiếng ai?
Bên cửa sổ, hải đường chiếu trời xanh, nam tử đứng nhìn cảnh phồn hoa ngoài kia, bỗng nhiên xoay người!
“Sở Mỹ Nhân?”
“Hả?” Ngụy Trác Chi chưa kịp phản ứng, mắt phượng thon dài đầy mờ mịt. Sở Mỹ Nhân làm sao vậy?
Bộ Tích Hoan không nói gì, đôi mắt kia chợt hiện lên sự khác lạ, nói vào trong phòng.
“Người tới!”
...
“Công tử.”
Đông thiên điện Sở Mỹ Nhân, tiểu thái giám ở ngoài cửa phòng gọi Mộ Thanh, trong giọng nói chứa sự cẩn thận, sợ quấy rầy giấc trưa của nàng.
Mộ Thanh căn bản không ngủ, mới vào nơi xa lạ, sự cảnh giác trong lòng nàng chưa từng thả lỏng, lại có tâm sự phải tiến cung hầu vua, nào có thể ngủ? Tiểu thái giám vừa gọi, nàng đã mở cửa: “Chuyện gì?”
Tiểu thái giám kia thấy nàng ra, tuy mặt mang sương lạnh nhưng trong mắt lại không có sự sắc bén, lập tức khẽ thở phào, cười nói: “Họa sư đến. Mời công tử thay quần áo.”
Mộ Thanh nghe vậy sững sờ, nhíu mày: “Sao nói ba ngày nữa?”
“Việc này... Giám Sở đại nhân vừa ra lệnh xuống, nói là bệ hạ tâm huyết dâng trào, hôm nay muốn gặp các công tử. Giám Sở đại nhân đã chuẩn bị danh sách, chỉ chờ vẽ xong là nhanh chóng trình vào cung. Công tử mau thay quần áo, theo chúng ta đi gặp họa sư.”
Mộ Thanh thấy trên mặt tiểu thái giám có vẻ nôn nóng, không giống giả vờ, trong lòng nói Nguyên Long Đế quả thật là người hỉ nộ khó dò. Nàng bèn đẩy cửa đi ra: “Không cần thay, đã vội, vậy cứ như này mà đi thôi.”
Tiểu thái giám thấy kinh hãi, cuống quýt đuổi theo: “Công tử không thể! Như này diện thánh, có tội bất kính!”
Mộ Thanh không dừng bước chân. Nàng muốn bất kính đấy!
Nàng đã nghĩ kỹ rồi. Công tử ở Sở Mỹ Nhân muốn tiến cung thì cần tuyển chọn từ tranh vẽ. Nàng muốn tiến cung, vậy cần phải được Nguyên Long Đế coi trọng. Đã vào mắt đế vương, lại không muốn hầu giá, vậy chỉ có thể làm ra điều khác biệt!
Nàng từng hỏi thăm, công tử Sở Mỹ Nhân không cần học quy củ trong cung, cũng không cần học việc hầu vua. Chứng tỏ Nguyên Long Đế không thích người bị cung quy dạy dỗ đến quy củ ngoan ngoãn. Hắn ắt thích tự mình dạy dỗ, giống như thuần thú, tính tình khớp với hoang đường không kiềm chế trong lời đồn dân gian.
Tính tình này, nói hay thì là hoang đường không kìm chế được, nói trắng ra là rảnh háng, muốn tìm kích thích!
Nếu vậy, nàng dứt khoát bất kính, sau khi vào cung cũng dứt khoát cho thấy không muốn thị tẩm. Nguyên Long Đế đã thích thuần phục kích thích, ắt sẽ kiên nhẫn với nàng một thời gian.
Chỉ cần cho nàng một thời gian, có thể tra ra nguyên nhân chết của nương nương kia, hoặc tra ra Nguyên Long Đế có phải thủ phạm không, vậy là đủ rồi. Nếu thủ phạm là Nguyên Long Đế, nàng sẽ tìm cơ hội hầu giá làm thịt hôn quân này. Nếu không phải thì lại xem bước tiếp theo.
Nàng không sợ sẽ vô ý chọc giận Nguyên Long Đế trong những ngày này. Nàng là nhà tâm lý học. Tuy từ xưa quân tâm khó dò, nhưng nàng có thể nhìn ra thật giả hỉ nộ của Nguyên Long Đế. Nếu trên đời này đến nàng mà còn không nhìn ra quân tâm, nắm chắc đúng mực thì còn có ai có thể?
Nàng cũng không sợ đến lúc đó không ra được cung. Mỗi năm đế giá chỉ ở hành cung Biện Hà nửa năm, lại có lệ thường mang nam phi theo thuyền rồng du sông Biện, nếu nàng muốn chạy thì vẫn sẽ có cơ hội.
“Yên tâm đi, Thánh thượng sẽ không trách tội.”
Tiểu thái giám ngơ ngẩn, thánh ý há có thể tùy tiện suy đoán? Nếu đoán sai thì sẽ rơi đầu!
Trong lúc y ngây người, Mộ Thanh đã ra khỏi đông điện.
Tiểu thái giám biết Mộ Thanh không biết dường, sợ đi lạc lại phải tìm, làm chậm canh giờ, vội vàng giậm chân đuổi theo.
- -
Đêm.
Lầu các phủ Thứ Sử.
Ánh nến sáng ngời, trên sàn nhà trải từng bức vẽ tỏa sáng lộng lẫy. Ánh trăng đưa vào cửa sổ, chiếu lên ánh sáng như nước, nhìn gần vào lại là nét mực chưa khô.
Trong tay Bộ Tích Hoan cầm một bức tranh. Bức tranh che mặt hắn, chỉ nhìn thấy ngón tay thon dài cầm cuộn tranh, đầu ngón tay như ngọc ấn đến hơi trắng. Gió đêm thổi vào cửa sổ, bức vẽ hơi rung lên trong gió...
Ngụy Trác Chi co rút khóe miệng xem bức vẽ kia, lại nhìn người cúi đầu nhịn cười đằng sau bức vẽ, gập quạt đập đập vào trán.
Đã nhiều năm không thấy hắn thoải mái như này, cũng chưa bao giờ thấy nữ tử làm việc không theo khuôn khổ như thế. Khó trách tìm khắp thành Biện Hà không thấy nàng!
Nhìn cái tên trên bức vẽ, nét mực hơi run, nói vậy chắc họa sư kia cũng bị cái tên này tra tấn không ít nhỉ?
Bức họa kia trong rung lên bần bật trong gió, trong phòng nghe thấy tiếng cười khẽ. Tiếng cười kia theo gió bay ra cửa sổ, rơi lên đầu cành hải đường khiến cả vườn say.
“Ta vốn định xem nàng đi con đường này thế nào. Không ngờ nàng dám đi đường này.” Bộ Tích Hoan thu bức tranh lại, cụp mi, tầm mắt rơi lên quyển danh sách mở ra trên bàn: “Cũng được, trong cung đường dài, trước nay chỉ có một mình ta, hiện giờ có thêm một người, dường như cũng đáng để mong đợi.”
Nam tử cúi đầu, đáy mắt vụn vỡ ánh lửa, tịch mịch khó hiểu.
Sau một lúc lâu, hắn ngẩng đầu, vẫn nói với trong phòng.
“Người tới!”
- -
Đêm tới canh ba, người đến Sở Mỹ Nhân.
Trong cung xa giá mênh mông cuồn cuộn, dẫn đầu là đại thái giám Phạm Thông trong cung, một đường cầm thánh chỉ, vào đông điện Sở Mỹ Nhân.
Tạ công tử nghe tiếng từ thiên điện đi ra, xem đèn đuốc trong viện sáng trưng, chiếu sáng một tờ giấy vàng sáng, rồng bay đâm vào mắt người trong đêm. Hắn ta vội vàng quỳ xuống, tim đập thình thịch, thầm nói vào ở Sở Mỹ Nhân mới mấy ngày, hôm nay có họa sư đến, hay là Thánh thượng nhìn bức họa, truyền triệu hắn ta vào cung?
Thiên điện đối diện, tiểu thái giám theo hầu Mộ Thanh cũng quỳ xuống, trái tim cũng đập thình thịch. Hôm nay công tử mặc một bộ đồ cũ để vẽ tranh trình vào cung, hay là chọc vua giận, hạ chỉ phạt hắn?
Phạm Thông kéo một gương mặt già lạnh mặt liếc một vòng trong viện, cao giọng hỏi: “Ai là Chu Nhị Đản?”
Giọng thái giám the thé kéo dài, Phạm Thông có tiếng là mặt người chết, trên mặt không lộ vui buồn, tối đi lại không nghe tiếng.
Tạ công tử quỳ đó hơi nghiêng người, một khuôn mặt bị đèn cung đình chiếu lên đủ màu sắc.
Thân thể tiểu thái giám cũng run lên, một khuôn mặt trắng bệch.
Cửa thiên điện kẽo kẹt một tiếng mở ra, Mộ Thanh mặc chỉnh tề từ trong phòng ra. Ánh trăng chiếu lên một thân sương lạnh của thiếu niên, thấy hắn quỳ thẳng tắp, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không hoảng không loạn: “Là thảo dân.”
Ánh mắt Phạm Thông dừng ở trên người hắn, nhìn một lát, rồi xoạch một tiếng mở thánh chỉ, đọc!
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu rằng: Thế gian có công tử đẹp, ở một mình như lục trúc, vốn là người trời, thanh trác lạc xuống nhân gian. Công tử Chu thị, thanh cao như gió, trí tuệ như kiên, phong làm Mỹ nhân, lập tức vào cung hầu giá, khâm thử…”
Gió hè thổi rung cây, cả viện không ai lên tiếng.
Sau một lúc lâu, Giám Sở Vương Trọng Hỉ cười một tiếng, kinh ngạc nửa điện.
“Chúc mừng… Chu Mỹ nhân!”